“Nhị ca.” Lục Nhược Linh kéo Tấn Dương quận chúa đi về phía Lục Minh Viễn, hắn mặc giáp nhẹ màu xám sắt, dáng vẻ nghiêm nghị oai phong, khôi ngô tuấn tú.
Lục Minh Viễn cũng nhìn thấy các nàng, ánh mắt khẽ di chuyển, chắp tay hành lễ với Tấn Dương quận chúa.
Một hàng Kim Ngô vệ theo sau hắn nghe xong mới biết vị mỹ nhân có khí chất mạnh mẽ nhiệt huyết này là quận chúa, vội vàng tiến lên thỉnh an. Khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lục Nhược Linh, bọn họ nhịn không được mà nhìn thoáng qua Lục Minh Viễn, dáng vẻ của muội muội Lục Ti Giai thật khác xa Lục Ti Giai.
Chào hỏi xong, Lục Minh Viễn nói với Lục Nhược Linh: "Ngươi cứ từ từ chơi đi, ta còn phải đi tuần tra."
“Nhị ca, ngươi đi chơi với ta một lát đi.” Con ngươi Lục Nhược Linh đảo một vòng, nũng nịu kéo ống tay áo Lục Minh Viễn.
“Hồ nháo, bây giờ ta đang làm việc, sao có thể tự ý rời khỏi vị trí.” Lục Minh Viễn nghiêm mặt.
Lục Nhược Linh bĩu môi, kéo tay áo Lục Minh Viễn không buông.
Tấn Dương quận chúa lúc này mới bước tới, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang giữ chặt ống tay áo Lục Minh Viễn của Lục Nhược Linh, nàng ta cười nói: "Chính sự quan trọng, chờ ca của ngươi nghỉ hưu mộc rồi chơi với ngươi cũng không muộn, chúng ta qua bên kia xem đi."
Lục Nhược Linh vẫn phải cho Tấn Dương quận chúa chút mặt mũi, nghiêng mặt hừ hừ mấy tiếng với Lục Minh Viễn: "Nhị ca vậy mà không thương ta chút nào, quận chúa vẫn tốt với ta hơn."
Khóe miệng Lục Minh Viễn mím chặt.
Khóe môi Tấn Dương quận chúa bất giác hơi cong lên một ít, nàng ta có cảm giác ngọt ngào rằng mình và Lục Minh Viễn là huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, mặt không tự chủ được mà đỏ ửng.
Lục Minh Viễn và thuộc hạ cung kính tiễn bước Tấn Dương quận chúa, rồi tiếp tục tuần tra dọc theo hướng đông theo lộ trình ban đầu đã định. Trong khoảnh khắc không ai chú ý, trong lòng bàn tay hắn đã có một sợi dây ngũ sắc, hay còn gọi là “tương thân tương ái”, vào những ngày như hôm nay, nữ tử sẽ trao nó cho nam tử mà mình yêu thích.
Đây là thứ mà Tấn Dương quận chúa nhân cơ hội lúc kéo Lục Nhược Linh mà nhét vào ống tay hắn, ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể trả lại được. Đôi chân mày mạnh mẽ như kiếm của hắn không khỏi nhíu lại, hắn đã nói đến như vậy rồi mà nàng ta vẫn không từ bỏ, Lục Minh Viễn chỉ cảm thấy thật phiền.
Tấn Dương quận chúa và Lục Nhược Linh đi đến bên bờ sông, rửa tay dưới sông để dính chút tiên khí: "Hôm nay được dính tiên khí của thất tiên nữ, ngày sau quận chúa nhất định sẽ tìm một lang quân như ý."
Tấn Dương quận chúa đỏ mặt, làm bộ muốn nhéo má Lục Nhược Linh: "Được lắm, ngươi còn dám chọc ta."
Lục Nhược Linh lắc lắc đầu để tránh: “Nào có, ta thật lòng mong quận chúa sẽ tìm được một người tốt mà.” Ví dụ như ca của nàng ta, hóa ra là Tấn Dương quận chúa thích ca của nàng ta, mà đối với nàng ta như vậy sẽ rất tốt, vì yêu ai thì yêu cả đường đi mà.
Chỉ có thiên chi kiêu nữ như Tấn Dương quận chúa mới có thể xứng với ca ca, nếu Tấn Dương là tẩu tẩu ruột của nàng ta, thì nàng ta sẽ có thể tiến vào vòng giao tiếp đứng đầu, sẽ gả cho một người tốt hơn. Với sự giúp đỡ của An Vương phủ, đại phòng bọn họ còn có thể trấn áp nhị phòng đang tu hú mà chiếm tổ chim khách, và Lục gia sẽ cung kính với đích tôn bọn họ hơn. Đến lúc đó, nàng ta muốn nhìn xem con nha đầu thứ xuất Lục Nhược Kỳ còn dám ngang ngược trước mặt nàng ta hay không, nếu phụ thân nàng ta không mất sớm, nàng ta đã sớm diễu võ giương oai trong vòng đó rồi.
Càng nghĩ, Lục Nhược Linh càng hận Nhan Gia Dục, nếu không phải do nàng cản đường, giấc mơ của nàng ta đã có thể trở thành sự thật ngay lập tức, sao đứa con bệnh tật này chết sớm hơn chứ.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lục Nhược Linh giật nảy mình khi nhìn thấy người mình vừa trù chết, vẻ mặt có chút chột dạ.
A Ngư vuốt ve cây quạt tròn: "Ta ở xa vừa nhìn thoáng thấy nhị biểu ca, nên xuống xem thử - "
“Có gì hay để xem chứ, ca của ta đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi.” Lục Nhược Linh nghiêm khuôn mặt thối lại và ngắt lời nàng.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, trong lòng Tấn Dương quận chúa bỗng giật thót một cái, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, gắng gượng tỏ vẻ ổn để nhìn A Ngư.
Hàng lông mi A Ngư hơi run rẩy, cụp mắt xuống, không nói gì.
Chắc nàng không nhìn thấy gì đâu, Tấn Dương quận chúa hơi thả lỏng, lại có chút tiếc nuối, nếu Nhan Gia Dục biết, nàng sẽ làm gì?
A Ngư sẽ cho nàng ta biết, dụ dỗ vị hôn phu của người khác sẽ phải trả cái giá lớn như thế nào.
Đúng lúc này, một con mèo hoang từ đâu không biết nhảy ra, lao về phía bắp chân của Lục Nhược Linh, nàng ta giật nảy mình, giơ chân xua đuổi: "Đi, đi ra, a a a a."
Mà Lục Nhược Linh lại quên mất rằng mình đang đứng bên bờ sông, nàng ta mất trọng tâm, hét lên hoảng sợ và ngã về phía sau, mà Tấn Dương quận chúa còn đang đứng chéo phía sau nàng ta.
"Bùm" một người rơi xuống nước.
"Bùm" hai người rơi xuống nước.
Thoáng chốc, trên bờ loạn thành một đoàn, con mèo hoang gây chuyện đã biến mất từ lâu, A Ngư kinh ngạc đến mức dùng quạt tròn che miệng, tránh cho khóe miệng nhất thời không tự chủ được mà cong lên.
Lại có thêm mấy tiếng bùm bùm, người hầu của hai phủ xuống nước cứu người. Cứu được người cũng không dám đưa lên ngay, mùa hè áo mỏng, ở trong nước còn đỡ, vừa lên đã thấy rõ mồn một.
Những người hầu ở trên bờ nhanh chóng xua đuổi những người đang vây xem, mặc dù bọn họ rất tò mò, nhưng cái danh An Vương phủ vừa ra thì nào có ai dám gây sự, những người muốn có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.
A Ngư có vẻ dọa sợ đến hoảng hốt bỗng nhiên nói: "Nhị biểu ca có thể còn chưa đi xa, ngươi đi tìm xem sao."
Điệp Thúy thưa vâng, nhấc váy chạy ra bên ngoài.
/320
|