Nguyễn Mộ Tình vẫn ở trong biệt viện này, Lưu Hồng Huy cũng không thường xuyên tới, mười ngày nửa tháng mới đến một lần, mỗi lần đến nàng ta đều tận lực hầu hạ. Nàng ta từ trước đến nay chưa bao giờ là người dễ dàng chịu thua, sẽ có ngày, nàng ta nhất định sẽ có chiếm được trái tim hắn.
Trời hơi sáng, Nguyễn Mộ Tình hầu hạ Lưu Hồng Huy thay quần áo, Lưu Hồng Huy mặc xong quần áo liền đi ra ngoài dùng cơm, còn Nguyễn Mộ Tình thì được bưng đến trước mặt một bát canh.
Bàn tay giấu trong ống tay áo dần dần siết chặt, thừa lúc nha hoàn bưng thuốc đến đang vào thu dọn giường chiếu, Nguyễn Mộ Tình thản nhiên bước đến trước chậu cây, cảnh giác nhìn nha đầu rồi nhanh chóng đổ thuốc vào trong bồn hoa cực lớn đó.
Nàng ta muốn có một hài tử, tốt nhất là một bé trai, để có thêm lợi thế trước khi sự tươi mới của nàng ta trong mắt Lưu Hồng Huy hoàn toàn biến mất.
“Cô nương thương tình cho chậu cây này đi.” Giọng nói đột ngột làm Nguyễn Mộ Tình sợ hãi khuôn mặt biến sắt, tay mềm nhũn ra, bát thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành.
Đứng trước giường, nha hoàn cười nói: “Thuốc để cho người uống sao có thể cho cây hoa uống, cô nương nếu không muốn uống có thể nói rõ ràng với đại nhân, hà tất chi làm hỏng hoa cỏ thế này.”
Nguyễn Mộ Tình tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh đầm đìa, không để ý đến lời châm chọc của nha đầu này, nàng ta lao đến bên bàn trang điểm, tùy tiện cầm lấy rất nhiều trang sức nhét vào tay nha đầu, giọng run run cầu xin: “Cho ngươi, đều cho ngươi, tất cả đồ trong phòng này, chỉ cần ngươi muốn đều có thể lấy hết, chỉ cầu xin tỷ tỷ tha thứ thứ cho ta lần này, là tại ta không hiểu chuyện, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, đừng nói cho đại nhân.”
Nha hoàn vẫn cười, nhưng nụ cười lại mang ý giễu cợt: “Cô nương, sao lại hồ đồ rồi, ta là nha hoàn của đại nhân, chúng ta làm nô tỳ thì điều quan trọng nhất cần có đó chính là lòng trung thành.”
Nguyễn Mộ Tình như rơi vào hố băng, còn muốn tiếp tục cầu xin nhưng lại bị lôi đến trước mặt Lưu Hồng Huy.
Lưu Hồng Huy cau mày nhìn Nguyễn Mộ Tình đang quỳ khóc đến ngạt thở, bực bội đặt bát sữa đậu nành trong tay xuống: “Ta đã nói rồi, đừng giở trò với ta, chỉ mới đây thôi, đã xem lời ta nói như gió thổi rồi. Cho dù ngươi có mang thai, ta cũng không để ngươi sinh nó ra.”
Hắn lắc lắc đầu: “Ta ghét nhất có người lừa dối ta, ngươi lừa ta một lần, lại muốn lừa ta lần thứ hai.”
Nguyễn Mộ Tình vô cùng hối hận, nàng ta hành động quá vội vàng, bước tới ôm lấy chân Lưu Hồng Huy, òa khóc như suối: “Lưu lang, ta biết mình sai rồi, ta sẽ không dám nữa.”
“Chó không sửa được thói ăn phân,” Lưu Hồng Huy chỉ vào những món trang sức kia: “Những thứ này người mang đi đi.”
Nguyễn Mộ Tình bỗng nhiên sửng sốt, một cái giật mình bình tĩnh lại, tim như suýt chút nữa nhảy ra ngoài, rời khỏi Lưu Hồng Huy, nàng ta còn có thể đi nơi nào, nàng ra một người thiếp bỏ trốn của Vương phủ, không có hộ tịch không có địa chỉ, đi đâu cũng không được, bị bắt được sẽ bị đày đi biên ải.
“Trời rộng đất lớn, ngoại trừ chỗ của Lưu lang ra, ta còn có thể đi nơi nào, van xin Lưu lang tha thứ cho ta lần này, ta sẽ không dám nữa.” Nguyễn Mộ Tình bật khóc, cầu xin tha thứ trong vô vọng.
Lưu Hồng Huy khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng như thể không có việc gì: “Vậy thì đến từ đâu thì trở về đó.”
Một tiếng nổ vang trong đầu, Nguyễn Mộ Tình quên cả khóc, cả người cứng đờ như cục đá.
Lưu Hồng Huy đứng lên: “Lập tức đưa đi.”
“Lưu lang, ngươi không thể làm như vậy với ta, Thẩm Khắc Kỷ sẽ giết ta, Lưu lang!” Nguyễn Mộ Tình sợ hãi giống như gan mật nứt ra, nhào tới ôm lấy chân của Lưu Hồng Huy.
Bị người nha hoàn kia ấn mạnh xuống đất.
Nguyễn Mộ Tình kinh hãi tuyệt vọng, khiếp sợ đến mức nước mắt mũi giàn giụa: “Lưu lang, ta từng cứu mạng của ngươi, ngươi không thể đối xử như vậy với ta. Cầu xin người đừng để ta đi, ta có thể làm nô làm tỳ, ta nguyện ý làm tất cả mọi thử, chỉ cầu xin người đừng đưa ta về bên cạnh Thẩm Khắc Kỷ, hắn ta sẽ giết ta, nhất định sẽ giết ta.”
Lưu Hoành Huy hờ hững nhìn nàng ta: “Ta đã báo đáp ân cứu mạng của ngươi, không kể ta đã giúp ngươi bao nhiêu lần. Lần trước ngươi ám chỉ ta thay ngươi trừ khử Tạ Uyển Dư và Tạ thị, người yên tâm, ta sẽ làm được.”
Nguyễn Mộ Tình nặng nề giật giật hai má: “Ta không có.”
Lưu Hồng Huy khịt mũi, cúi người vỗ vỗ vào khuôn mặt ướt át của nàng ta: “Sau này đừng tự thông minh quá, đừng coi nam nhân là đồ ngốc, cho ngươi có thể tùy ý mà giày vò. Đây chính là cái giá phải trả cho việc đã lừa dối ta.”
“Đưa đi.” Lưu Hồng Huy hạ lệnh, sải bước rời đi.
Nguyễn Mộ Tình gào lên một tiếng, nắm chặt chân bàn không chịu rời đi.
/320
|