Nguyễn Mộ Tình ngọt ngào cười: "Đừng mặt mày ủ rũ như vậy, bây giờ việc cấp bách chính là làm sao có thể khôi phục thanh danh của chàng."
Trong lòng Thẩm Khắc Kỷ hơi rung động: "Nàng có đề nghị gì?"
Nguyễn Mộ Tình cắn môi, nhìn hắn ta một cái, muốn nói lại thôi.
Thẩm Khắc Kỷ cầm tay nàng ta: "Chỉ cần nàng nói thôi."
"Sở dĩ bây giờ xảy ra rắc rối lớn như vậy, chính là vì rất nhiều người cảm thấy bất bình thay Tạ thị, nếu để nàng ấy chủ động đi tìm hạnh phúc khác, thì có thể khôi phục lại chút thanh danh trước đây."
Lúc trước nàng ta còn cảm thấy Tạ Uyển Lộ là một người đàn bà độc ác, hiện giờ lại cảm thấy nàng rất đáng thương, làm quả phụ suốt bảy năm.
Thẩm Khắc Kỷ im lặng không nói. Từ khi xảy ra chuyện đến nay, bọn họ chưa từng nhắc tới hoà ly, Tạ gia cũng chưa từng nhắc tới. Hoà ly có lẽ thật sự là một cách.
"Để ta suy nghĩ một chút."
Nguyễn Mộ Tình cười cười, khôn khéo không có thúc giục.
Thẩm Khắc Kỷ lặng lẽ hồi phủ tìm Vinh Vương Phi bị cấm túc ở Hà Hương Uyển, nói ra chuyện của mình và Nguyễn Mộ Tình.
Vinh Vương Phi tiếc hận nói: "Tại sao con không nói sớm, nếu không ta đã có thể dập tắt lời đồn đại ngay từ đầu, hiện tại tin đồn đã lớn đến mức mọi người đều biết, ai còn tin tưởng con có thể hành phòng với nữ tử khác chứ. Cho dù con có làm trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy con vừa mới chữa khỏi thôi."
Bởi vì lời nói quá lộ liễu, Thẩm Khắc Kỷ không khỏi đỏ mặt. Lúc ấy đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và nhục nhã.
Vinh Vương Phi hận sắt không thành thép, đè nén lửa giận: "Trên tay nữ nhân này chắc chắn có thứ thuốc đặc biệt nào. Làm sao có thể có chuyện nàng ta làm được, người khác lại không làm được, không thể vô lý như vậy.”
"Mẫu thân, không phải, con đã điều tra rồi."
Dù sao Thẩm Khắc Kỷ cũng là Thế Tử vương phủ, làm sao có thể không hoài nghi qua.
Vinh Vương Phi nắm khăn tay, không chịu từ bỏ ý định: "Ta muốn gặp nàng ta."
Thẩm Khắc Kỷ: "Mẫu thân, thật sự không có thuốc gì."
Vinh Vương Phi không tin, ngoài miệng lại nói: "Nàng ta đặc biệt với con như vậy, ta muốn gặp một lần."
Thẩm Khắc Kỷ đành phải đồng ý, lại nói tới chuyện hoà ly.
"Hoà ly? Sau đó cưới nàng ta, có phải nàng ta đề cập đến chuyện này không?"
Ánh mắt Vinh Vương Phi trở nên lạnh lẽo. Ngay cả khi có ý kiến không nhỏ đối với Tạ Uyển Dư, nhưng bà ta càng không có ấn tượng tốt đối với Nguyễn Mộ Tình này, một nữ nhân không mai mối lại đi tằng tịu với kẻ khác, ắt hẳn cũng là một người không ra gì.
Thẩm Khắc Kỷ vội vàng nói: "Không phải, là chủ ý của con, hoà ly tốt xấu gì cũng có thể vãn hồi một chút thanh danh."
"Vậy con có biết hoà ly sẽ mất đi bao nhiêu thứ không? Con sẽ mất đi sự ủng hộ của Tạ gia, thanh danh của con đã trở nên thối nát như vậy, đã có người ngóng chờ con đức không xứng vị, chuẩn bị rời khỏi vị trí Thế Tử. Nếu không có Tạ gia giúp đỡ, con cho rằng con còn giữ được vị trí Thế Tử sao."
Vinh Vương Phi trừng mắt nhìn hắn ta: "Ta thấy con đã bị nữ nhân kia mê hoặc rồi."
Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ trắng bệch: "Mẫu phi, Tạ gia không có khả năng để con nạp thiếp, người đã quên khế thư kia sao."
Khuôn mặt Vinh Vương Phi có chút run rẩy: "Con để cho ta suy nghĩ lại, sẽ có cách, chắc chắn sẽ có cách."
Thế cục đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất bệnh của con trai có hy vọng, chắc chắn nữ nhân kia có gì đó cổ quái.
Chữa khỏi bệnh cho con trai, rửa sạch vết nhơ, lại dỗ dành Tạ Uyển Dư, làm một trượng phu tốt, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, con trai vẫn còn đường lui.
Vinh Vương Phi phái người mời Vinh Vương đến, nói một chút, cuối cùng cũng thuyết phục được Vinh Vương, giải trừ cấm túc của bà ta.
Vinh Vương Phi có thể ra khỏi thành, đánh giá Nguyễn Mộ Tình đứng trước mặt, là một mỹ nhân, trách không được con trai lại thích nàng ta như vậy.
Nhìn đôi mắt quá mức linh hoạt kia, Vinh Vương Phi cố gắng kìm nén sự chán ghét nơi đáy lòng, tươi cười nói chuyện với Nguyễn Mộ Tình.
Vinh Vương Phi không hề hỏi nàng ta có cất giấu thủ đoạn gì hay không, miễn cho đả thảo kinh xà. Mà tình chân ý thiết nói Nguyễn Mộ Tình đã phải chịu uất ức rồi, không danh không phận đi theo con trai, ngày sau chắc chắn sẽ cho nàng ta một danh phận. Cuối cùng tỏ vẻ, đối với vấn đề kỳ quái này của con trai, bà ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Nguyễn Mộ Tình có thể nói với Thẩm Khắc Kỷ là hắn ta thích sạch sẽ, kén chọn, nhưng lại không thể nói nên lời với Vinh Vương Phi, chỉ có thể mặc cho Vinh Vương Phi lấy danh nghĩa quan tâm để lại mấy đại phu và y nữ.
Chẳng qua sau khi Vinh Vương Phi rời đi, nàng ta còn phát giận với Thẩm Khắc Kỷ: "Mẫu phi của chàng có ý gì, có phải bà ấy cảm thấy ta là yêu nữ, đã hạ cổ với chàng đúng không."
Vinh Vương Phi đúng là đã nghĩ như vậy.
Thẩm Khắc Kỷ tất nhiên không dám nói thật, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện. Hắn ta nói mấy lời ngon tiếng ngọt, tốn biết bao nhiêu công sức mới dỗ dành được Nguyễn Mộ TÌnh chuyển giận thành vui.
Vinh Vương Phi ngày đêm chú ý nguyễn Mộ Tình, mong ngóng bọn họ có thể điều tra ra được điều gì đó, chữa khỏi bệnh kín của con trai, giải trừ khốn cảnh trước mắt.
Nhưng bà ta chờ đợi như vậy, đã đợi hơn hai tháng, những lang trung y nữ kia lại không điều tra ra được điều gì, hận đến mức Vinh Vương Phi nhiều lần muốn bắt nữ nhân này lại, tra tấn thẩm vấn.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn sự xúc động này xuống, cắn răng nghe người báo cáo con trai và nữ nhân kia làm bậy làm bạ đến mức nào. Yêu tinh không biết liêm sỉ, ban ngày còn quyến rũ nam nhân làm chuyện đó.
Ban ngày tuyên dâm rất tốt, thuận tiện cho việc bắt gian.
A Ngư hầm hừ xoa tay mang theo người đánh tới, nửa đường không cẩn thận bị một đám công tử trẻ tuổi đi ra ngoài tránh nóng nhìn thấy.
"Đó không phải là Tạ Thế Tử Phi sao?"
"Sát khí đằng đằng như này là muốn làm gì vậy?"
/320
|