Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tao nói cho mày biết, sáng mai mà mày không đưa tiền ra đây, tao sẽ đến đơn vị của mày náo."
Sơ Tranh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt có vẻ hơi chanh chua.
Gương mặt này thuộc về một mụ đàn bà.
Lúc này mụ ta đang chỉ về phía cô rống.
"Nhìn gì? Ngần ấy năm, cho mày ăn cho mày mặc, bảo mày lấy chút tiền, mày tốn sức như vậy à."
Không biết tình huống thế nào nên Sơ Tranh không lên tiếng.
Mụ đàn bà hừ lạnh một tiếng.
"Sáng mai đưa tiền đây, bằng không thì mày sẽ biết tay."
Mụ đàn bà ném ra câu nói này, khí thế hung hăng rời đi.
Kẹt kẹt ——
Một người phụ nữ trẻ tuổi bám lấy cửa phòng, trước tiên quan sát xung quanh nhà một vòng, thấy không có ai, lúc này mới đi ra khỏi cửa.
Người phụ nữ trẻ tuổi cau mày, mang theo ý vị thuyết giáo: "Tôi nói này cô Nguyễn, mợ ba này của cô ba ngày đến hai lần, dọa đến tôi cũng không dám trở về, đây cũng không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất cô hãy nhanh chóng giải quyết đi."
"Ừ."
Sơ Tranh quan sát căn nhà.
Đây là phòng khách, không tính là lớn.
Bên cạnh là phòng vệ sinh.
Trừ gian phòng mà người phụ nữ trẻ tuổi này bước ra, thì cũng chỉ còn lại một gian.
Sơ Tranh xoay người tiến vào gian phòng kia.
Sơ Tranh đóng cửa phòng, thở phào một hơi.
-
Nguyên chủ họ Nguyễn.
Cha mẹ mất từ khi còn bé, đi theo cậu mợ lớn lên.
Lâu dài sống nhờ tại nhà người khác, từ nhỏ tính cách của nguyên chủ cũng có chút mặc cảm.
Nguyên chủ cũng coi như có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp đại học, tiến vào một trường công làm giáo viên.
Đây là một công việc ổn định.
Nhưng mà mợ thường xuyên đòi tiền cô ấy.
Nguyên chủ cảm thấy cậu mợ nuôi dưỡng mình lớn, kỳ thật mỗi tháng đều gửi tiền cho bọn họ.
Nhưng mợ rõ ràng không biết đủ.
Nguyên chủ có thể có cách nào, cho nên trên cơ bản tiền lương mỗi tháng đều giao cho mợ.
Con trai mợ muốn kết hôn, nhà gái muốn mười vạn làm lễ hỏi.
Mợ lại tới đòi tiền nguyên chủ.
Tiền của nguyên chủ đều đưa hết cho bọn họ, hiện tại còn đòi cô ấy, ở đâu ra mà có tiền nữa.
Vì chuyện này, mợ trực tiếp chạy tới trường học náo.
Ở ngay trước mặt nhiều giáo viên và lãnh đạo trường học, nói bọn họ vất vả lắm mới nuôi được cô ấy lớn, cung cấp tiền cho lên đại học, bây giờ bảo cô ấy báo đáp một chút cũng không chịu.
Nguyên chủ bị huyên náo đến rất khó chịu.
Nguyên chủ chắp vá lung tung, gom được cho mợ ba vạn tệ.
Đây là năng lực lớn nhất của cô ấy.
Mợ mặc dù không hài lòng, nhưng không muốn lập tức bức tử cô ấy.
Mợ vẫn đòi tiền hàng tháng... Nguyên chủ phải trả tiền, còn phải cho bọn họ tiền, bị ép đến sứt đầu mẻ trán.
Cô ấy chỉ có thể kiêm chức, dạy thêm cho học sinh.
Lúc đầu thu nhập cũng không tệ lắm.
Nhưng đây là chuyện trường học không cho phép, cho dù những học sinh này không phải học sinh của trường cũng không được.
Chuyện này trái với quy định của bộ giáo dục.
Nguyên chủ không biết chuyện này bị ai tố cáo tới trường học, mặc dù cô ấy không bị khai trừ, nhưng mà bị mắng, còn bị xử lý.
Chuyện này trôi qua không bao lâu, mợ lại bắt đầu giục giã giới thiệu bạn trai cho cô ấy.
Nguyên chủ không muốn, nhưng mợ cứ hung hăng thúc giục.
Cô ấy đành phải đi, gặp hai ba người đều không có cảm giác gì.
Mợ phi thường để bụng chuyện này, không ngừng sắp xếp cho cô ấy.
Ngày đó nguyên chủ đi xem mắt, bởi vì tâm tình không tốt lắm, tăng thêm không nghỉ ngơi tốt, giữa lúc lơ mơ, nhận sai đối tượng hẹn hò.
Sau đó phát triển như tình huống trong phim thần tượng, hai người anh tới tôi đi một đoạn thời gian, cuối cùng thật sự hẹn hò.
Sau khi mợ biết chuyện này, lúc đầu thì phản đối, nhưng sau khi thăm dò được gia cảnh đối phương không tệ, liền thay đổi thái độ, ủng hộ cô ấy, cũng không tìm cô ấy đòi tiền nữa.....
Nguyên chủ vốn cho là cuối cùng mình cũng tìm được chân ái của đời mình.
Hai người nói chuyện cưới gả, tiến triển rất nhanh.
Lại không nghĩ rằng, cuối cùng người đàn ông này lại ở chung một chỗ với bạn cùng phòng của mình.
Bạn cùng phòng còn lý lẽ hùng hồn.
Nguyên chủ còn biết, chuyện lúc trước mình dạy thêm cho học sinh, cũng là bị bạn cùng phòng cáo trạng.
Sau khi bạn cùng phòng ngả bài với cô ấy, liền dọn ra ngoài.
Không chỉ như thế, còn bại hoại thanh danh của cô ấy trong đám giáo viên.
Nói cô ấy thiếu tiền rồi ở bên ngoài làm loạn.
Loại chuyện này mặc kệ thật hay giả, chỉ cần truyền cho nhiều người, cuối cùng sẽ trở thành chân tướng.
Cuối cùng việc này đã truyền đến chỗ học sinh.
Trường học lấy lý do ảnh hưởng không tốt, khai trừ cô ấy.
Ngay cả một cơ hội cho cô ấy giải thích chân tướng cũng không có.
Nguyên chủ thất tình lại thất nghiệp, còn chưa trở lại bình thường, mợ lại đến tìm cô ấy náo, tiếp tục đòi tiền cô ấy.
Con dâu mợ sinh con, đòi tiền.
Con trai mợ mua xe, đòi tiền.
Đòi tiền.
Đòi tiền.
Trừ đòi tiền thì vẫn là đòi tiền.
Nguyên chủ nghe thấy mợ bàn bạc với người ta. Muốn gả cô ấy cho một người đàn ông, bởi vì thân thể hơi tàn tật, nên vẫn không tìm thấy đối tượng.
Ngay cả tiền lễ hỏi của người ta mợ cũng đã thu.
Nguyên chủ thật sự không chịu được nữa, uống thuốc ngủ tự sát.
-
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, im ắng thở ra một hơi.
Đây là cái cuộc sống chó má gì chứ.
Bà mợ kia hoàn toàn chính là một con quỷ hút máu.
Muốn ép khô tất cả máu trên người nguyên chủ.
Kịch bản bây giờ còn sớm.
Vừa mới tiến triển đến tiết mục mợ đòi tiền của nguyên chủ, cho thằng con trai xuất sắc của mụ ta làm tiền lễ hỏi.
Có thể nói là nguyên chủ bị mợ của mình bức đến chết.
Đáng thương a.
Sơ Tranh thở dài.
Vẫn nên thương cảm chính ta đi.
Sơ Tranh xoa xoa cánh tay, đánh giá gian phòng.
Gian phòng không tính là lớn, bày giường và tủ quần áo, còn có một cái bàn, cũng không có nhiều không gian.
Phòng này là do trường học sắp xếp.. Nguyên chủ và bạn cùng phòng Tô Hợp cùng nhau vào trường học, hơn nữa vừa vặn lại là hai nữ sinh, cho nên liền an bài ở căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách này.
Tô Hợp chính là bạn cùng phòng mà sau này cướp bạn trai của nguyên chủ kia.
Sơ Tranh lắc đầu.
Tiện tay mở đồ trên bàn ra.
Trên mặt bàn đặt đủ các loại sách, còn có giáo án và bài tập của học sinh, bên cạnh có một chiếc máy vi tính đang mở ra.
Thành tích của nguyên chủ rất tốt, nếu như không phải điều kiện không cho phép, thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục học, chứ không phải dạy học.
Hiện tại nguyên chủ đang dạy ngữ văn lớp mười.
Sơ Tranh nghĩ đến chuyện mình phải đi làm giáo viên, có chút tê cả da đầu.
Từ chức là được rồi.
Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta không kiến nghị cô từ chức nha. 】
Vì sao?
【 Cô hiểu. 】
Ta không hiểu!
Ta không muốn hiểu!
Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Sơ Tranh đổ nhào lên giường, còn lăn vài vòng.
A a a a a!!
-
Cốc cốc.
Ở cửa vang lên hai tiếng gõ, Tô Hợp trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Sơ Tranh đã ngồi ở bên giường, giống như đại lão cầm quyển sách xem.
Tô Hợp đứng ở cửa ra vào, cũng không có ý định tiến vào: "Cô Nguyễn, cho tôi mượn dùng máy tính của cô một chút."
"Không có."
"Không phải ở đó sao?" Tô Hợp nhìn máy tính trên bàn, cô ta dứt khoát tự tiến vào cầm lấy: "Tôi chỉ dùng một chút, cô nhỏ mọn như vậy làm gì."
Sơ Tranh buông sách xuống, mấy bước đi qua, ấn trên máy tính: "Không cho mượn."
Tô Hợp nhíu mày, giống như ngoài ý muốn, lại như kinh nghi.
Ngược lại Tô Hợp liền nghĩ thông.
"Cô Nguyễn, cô sao thế? Mợ cô tìm cô, tâm tình cô không tốt, cũng không cần trút giận lên tôi chứ?"
Người Sơ Tranh cao hơn Tô Hợp một chút, lúc này liếc nhìn Tô Hợp, rất có vài phần khí thế vênh váo hung hăng: "Đồ của tôi, tôi muốn cho mượn liền cho mượn, không muốn cho thì không cho, cô quản được tôi à."
Tô Hợp tức đến cười: "Mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ tôi có việc cần dùng gấp, cô cho tôi mượn một chút thì làm sao?"
Sơ Tranh rút máy tính ra, ngón tay buông lỏng.
Máy tính rơi xuống đất, màn hình trực tiếp vỡ nát.
"Bây giờ không có."
"..."
*
Mỗi ngày đều phải cố gắng ném vé tháng nha!
Vé tháng vé tháng vé tháng!!
Vé tháng!
Vé tháng!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tao nói cho mày biết, sáng mai mà mày không đưa tiền ra đây, tao sẽ đến đơn vị của mày náo."
Sơ Tranh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt có vẻ hơi chanh chua.
Gương mặt này thuộc về một mụ đàn bà.
Lúc này mụ ta đang chỉ về phía cô rống.
"Nhìn gì? Ngần ấy năm, cho mày ăn cho mày mặc, bảo mày lấy chút tiền, mày tốn sức như vậy à."
Không biết tình huống thế nào nên Sơ Tranh không lên tiếng.
Mụ đàn bà hừ lạnh một tiếng.
"Sáng mai đưa tiền đây, bằng không thì mày sẽ biết tay."
Mụ đàn bà ném ra câu nói này, khí thế hung hăng rời đi.
Kẹt kẹt ——
Một người phụ nữ trẻ tuổi bám lấy cửa phòng, trước tiên quan sát xung quanh nhà một vòng, thấy không có ai, lúc này mới đi ra khỏi cửa.
Người phụ nữ trẻ tuổi cau mày, mang theo ý vị thuyết giáo: "Tôi nói này cô Nguyễn, mợ ba này của cô ba ngày đến hai lần, dọa đến tôi cũng không dám trở về, đây cũng không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất cô hãy nhanh chóng giải quyết đi."
"Ừ."
Sơ Tranh quan sát căn nhà.
Đây là phòng khách, không tính là lớn.
Bên cạnh là phòng vệ sinh.
Trừ gian phòng mà người phụ nữ trẻ tuổi này bước ra, thì cũng chỉ còn lại một gian.
Sơ Tranh xoay người tiến vào gian phòng kia.
Sơ Tranh đóng cửa phòng, thở phào một hơi.
-
Nguyên chủ họ Nguyễn.
Cha mẹ mất từ khi còn bé, đi theo cậu mợ lớn lên.
Lâu dài sống nhờ tại nhà người khác, từ nhỏ tính cách của nguyên chủ cũng có chút mặc cảm.
Nguyên chủ cũng coi như có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp đại học, tiến vào một trường công làm giáo viên.
Đây là một công việc ổn định.
Nhưng mà mợ thường xuyên đòi tiền cô ấy.
Nguyên chủ cảm thấy cậu mợ nuôi dưỡng mình lớn, kỳ thật mỗi tháng đều gửi tiền cho bọn họ.
Nhưng mợ rõ ràng không biết đủ.
Nguyên chủ có thể có cách nào, cho nên trên cơ bản tiền lương mỗi tháng đều giao cho mợ.
Con trai mợ muốn kết hôn, nhà gái muốn mười vạn làm lễ hỏi.
Mợ lại tới đòi tiền nguyên chủ.
Tiền của nguyên chủ đều đưa hết cho bọn họ, hiện tại còn đòi cô ấy, ở đâu ra mà có tiền nữa.
Vì chuyện này, mợ trực tiếp chạy tới trường học náo.
Ở ngay trước mặt nhiều giáo viên và lãnh đạo trường học, nói bọn họ vất vả lắm mới nuôi được cô ấy lớn, cung cấp tiền cho lên đại học, bây giờ bảo cô ấy báo đáp một chút cũng không chịu.
Nguyên chủ bị huyên náo đến rất khó chịu.
Nguyên chủ chắp vá lung tung, gom được cho mợ ba vạn tệ.
Đây là năng lực lớn nhất của cô ấy.
Mợ mặc dù không hài lòng, nhưng không muốn lập tức bức tử cô ấy.
Mợ vẫn đòi tiền hàng tháng... Nguyên chủ phải trả tiền, còn phải cho bọn họ tiền, bị ép đến sứt đầu mẻ trán.
Cô ấy chỉ có thể kiêm chức, dạy thêm cho học sinh.
Lúc đầu thu nhập cũng không tệ lắm.
Nhưng đây là chuyện trường học không cho phép, cho dù những học sinh này không phải học sinh của trường cũng không được.
Chuyện này trái với quy định của bộ giáo dục.
Nguyên chủ không biết chuyện này bị ai tố cáo tới trường học, mặc dù cô ấy không bị khai trừ, nhưng mà bị mắng, còn bị xử lý.
Chuyện này trôi qua không bao lâu, mợ lại bắt đầu giục giã giới thiệu bạn trai cho cô ấy.
Nguyên chủ không muốn, nhưng mợ cứ hung hăng thúc giục.
Cô ấy đành phải đi, gặp hai ba người đều không có cảm giác gì.
Mợ phi thường để bụng chuyện này, không ngừng sắp xếp cho cô ấy.
Ngày đó nguyên chủ đi xem mắt, bởi vì tâm tình không tốt lắm, tăng thêm không nghỉ ngơi tốt, giữa lúc lơ mơ, nhận sai đối tượng hẹn hò.
Sau đó phát triển như tình huống trong phim thần tượng, hai người anh tới tôi đi một đoạn thời gian, cuối cùng thật sự hẹn hò.
Sau khi mợ biết chuyện này, lúc đầu thì phản đối, nhưng sau khi thăm dò được gia cảnh đối phương không tệ, liền thay đổi thái độ, ủng hộ cô ấy, cũng không tìm cô ấy đòi tiền nữa.....
Nguyên chủ vốn cho là cuối cùng mình cũng tìm được chân ái của đời mình.
Hai người nói chuyện cưới gả, tiến triển rất nhanh.
Lại không nghĩ rằng, cuối cùng người đàn ông này lại ở chung một chỗ với bạn cùng phòng của mình.
Bạn cùng phòng còn lý lẽ hùng hồn.
Nguyên chủ còn biết, chuyện lúc trước mình dạy thêm cho học sinh, cũng là bị bạn cùng phòng cáo trạng.
Sau khi bạn cùng phòng ngả bài với cô ấy, liền dọn ra ngoài.
Không chỉ như thế, còn bại hoại thanh danh của cô ấy trong đám giáo viên.
Nói cô ấy thiếu tiền rồi ở bên ngoài làm loạn.
Loại chuyện này mặc kệ thật hay giả, chỉ cần truyền cho nhiều người, cuối cùng sẽ trở thành chân tướng.
Cuối cùng việc này đã truyền đến chỗ học sinh.
Trường học lấy lý do ảnh hưởng không tốt, khai trừ cô ấy.
Ngay cả một cơ hội cho cô ấy giải thích chân tướng cũng không có.
Nguyên chủ thất tình lại thất nghiệp, còn chưa trở lại bình thường, mợ lại đến tìm cô ấy náo, tiếp tục đòi tiền cô ấy.
Con dâu mợ sinh con, đòi tiền.
Con trai mợ mua xe, đòi tiền.
Đòi tiền.
Đòi tiền.
Trừ đòi tiền thì vẫn là đòi tiền.
Nguyên chủ nghe thấy mợ bàn bạc với người ta. Muốn gả cô ấy cho một người đàn ông, bởi vì thân thể hơi tàn tật, nên vẫn không tìm thấy đối tượng.
Ngay cả tiền lễ hỏi của người ta mợ cũng đã thu.
Nguyên chủ thật sự không chịu được nữa, uống thuốc ngủ tự sát.
-
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, im ắng thở ra một hơi.
Đây là cái cuộc sống chó má gì chứ.
Bà mợ kia hoàn toàn chính là một con quỷ hút máu.
Muốn ép khô tất cả máu trên người nguyên chủ.
Kịch bản bây giờ còn sớm.
Vừa mới tiến triển đến tiết mục mợ đòi tiền của nguyên chủ, cho thằng con trai xuất sắc của mụ ta làm tiền lễ hỏi.
Có thể nói là nguyên chủ bị mợ của mình bức đến chết.
Đáng thương a.
Sơ Tranh thở dài.
Vẫn nên thương cảm chính ta đi.
Sơ Tranh xoa xoa cánh tay, đánh giá gian phòng.
Gian phòng không tính là lớn, bày giường và tủ quần áo, còn có một cái bàn, cũng không có nhiều không gian.
Phòng này là do trường học sắp xếp.. Nguyên chủ và bạn cùng phòng Tô Hợp cùng nhau vào trường học, hơn nữa vừa vặn lại là hai nữ sinh, cho nên liền an bài ở căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách này.
Tô Hợp chính là bạn cùng phòng mà sau này cướp bạn trai của nguyên chủ kia.
Sơ Tranh lắc đầu.
Tiện tay mở đồ trên bàn ra.
Trên mặt bàn đặt đủ các loại sách, còn có giáo án và bài tập của học sinh, bên cạnh có một chiếc máy vi tính đang mở ra.
Thành tích của nguyên chủ rất tốt, nếu như không phải điều kiện không cho phép, thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục học, chứ không phải dạy học.
Hiện tại nguyên chủ đang dạy ngữ văn lớp mười.
Sơ Tranh nghĩ đến chuyện mình phải đi làm giáo viên, có chút tê cả da đầu.
Từ chức là được rồi.
Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta không kiến nghị cô từ chức nha. 】
Vì sao?
【 Cô hiểu. 】
Ta không hiểu!
Ta không muốn hiểu!
Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Sơ Tranh đổ nhào lên giường, còn lăn vài vòng.
A a a a a!!
-
Cốc cốc.
Ở cửa vang lên hai tiếng gõ, Tô Hợp trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Sơ Tranh đã ngồi ở bên giường, giống như đại lão cầm quyển sách xem.
Tô Hợp đứng ở cửa ra vào, cũng không có ý định tiến vào: "Cô Nguyễn, cho tôi mượn dùng máy tính của cô một chút."
"Không có."
"Không phải ở đó sao?" Tô Hợp nhìn máy tính trên bàn, cô ta dứt khoát tự tiến vào cầm lấy: "Tôi chỉ dùng một chút, cô nhỏ mọn như vậy làm gì."
Sơ Tranh buông sách xuống, mấy bước đi qua, ấn trên máy tính: "Không cho mượn."
Tô Hợp nhíu mày, giống như ngoài ý muốn, lại như kinh nghi.
Ngược lại Tô Hợp liền nghĩ thông.
"Cô Nguyễn, cô sao thế? Mợ cô tìm cô, tâm tình cô không tốt, cũng không cần trút giận lên tôi chứ?"
Người Sơ Tranh cao hơn Tô Hợp một chút, lúc này liếc nhìn Tô Hợp, rất có vài phần khí thế vênh váo hung hăng: "Đồ của tôi, tôi muốn cho mượn liền cho mượn, không muốn cho thì không cho, cô quản được tôi à."
Tô Hợp tức đến cười: "Mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ tôi có việc cần dùng gấp, cô cho tôi mượn một chút thì làm sao?"
Sơ Tranh rút máy tính ra, ngón tay buông lỏng.
Máy tính rơi xuống đất, màn hình trực tiếp vỡ nát.
"Bây giờ không có."
"..."
*
Mỗi ngày đều phải cố gắng ném vé tháng nha!
Vé tháng vé tháng vé tháng!!
Vé tháng!
Vé tháng!
/1983
|