Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trì Kính."
Không biết Khương Vân Lạc nhìn bao lâu, chờ sau khi hai người tách ra, chậm rãi đi tới.
Trì Kính liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm không ít: "Thiên Sư."
Khương Vân Lạc cười: "Ngươi vừa phá giải phong ấn, mà đã động thủ không chút kiêng kỵ như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"
Trì Kính đáp lại bằng nụ cười yếu ớt: "Yên tâm, dư sức đối phó với các ngươi."
Khương Vân Lạc nhún nhún vai: "Thiên Sư chúng ta cũng không có ý định xen vào việc này. Nhưng mà... con lệ quỷ vừa rồi, ngươi biết không?"
Trì Kính: "Sao ta biết được, một con tiểu quỷ vô danh mà thôi."
Khương Vân Lạc đối đầu với ánh mắt Trì Kính.
Dường như Khương Vân Lạc đang xác định Trì Kính nói thật hay giả.
Một lát sau ánh mắt hắn nghiêng ra: "Nếu đã như thế, vậy ngươi tự giải quyết cho tốt."
Khương Vân Lạc ngừng một chút, nhìn về phía Sơ Tranh: "Người anh em, khuyên cô một câu, đừng đi quá gần với hắn, cẩn thận hắn đào rỗng cô."
Khương Vân Lạc quay người rời đi.
Hoàn toàn không có ý tứ xem xét tình huống trong biệt thự Đới gia.
"Hắn biết anh?"
Sơ Tranh hỏi Trì Kính.
Trì Kính vỗ vỗ quần áo cơ hồ không bẩn tí nào: "Trong Thiên Sư luôn có người biết ta."
Hắn ngừng một chút, tiến đến bên tai Sơ Tranh.
"Hắn bảo cô đừng đi quá gần với ta, cô không sợ sao?"
"Ngay cả con quỷ cũng đánh không thắng." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Sợ anh làm gì?"
Trì Kính: "..."
Mặc dù nữ sinh không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng Trì Kính nghe ra được nồng đậm ghét bỏ và khinh bỉ.
Trì Kính nghĩ đến trước đó cô giẫm lên người nam quỷ kia, đột nhiên có chút nghẹn tim.
-
Khương Vân Lạc rời khỏi biệt thự Đới gia, lái xe đến tòa cao ốc chọc trời ở trung tâm thành phố.
Hắn vào thang máy, ấn lầu 68.
Tốc độ di chuyển của thang máy rất nhanh.
Đinh ——
Khương Vân Lạc đi ra khỏi thang máy, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc.
Cuối hành lang chỉ có một cánh cửa.
Khương Vân Lạc quét thẻ đi vào, bên trong là khu làm việc.
Lúc này khu làm việc im ắng, chỉ có đèn phòng họp trong chỗ sâu sáng lên.
Trong phòng họp lúc này rất náo nhiệt.
"Cậu đánh thế nào vậy, bị ngu à!!"
"Ai, tôi bảo cậu sang bên kia mà!"
"Mấy người có biết đánh không thế!!"
"Má, tôi không bao giờ đánh với mấy người nữa! Mẹ nó hố chết rồi."
Khương Vân Lạc đẩy cửa tiến vào, phòng họp đột nhiên an tĩnh lại.
Đám người soạt một cái thu điện thoại lại, ngồi nghiêm chỉnh.
"Vân Lạc trở về."
Khương Vân Lạc đi đến cái ghế trống ngồi xuống.
"Trạng thái của Trì Kính không tệ, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không mất lý trí."
"Vậy không cần quản nữa." Thiên Sư nào đó nói.
"Đới gia cũng là đáng đời."
"Chỉ sợ hắn trả thù Đới gia xong còn không vừa lòng."
"Đến lúc đó có thể lại là một đống phiền phức, ai, yên bình mà ngủ không tốt sao, sao phải đi ra cho thêm phiền."
Khương Vân Lạc điểm trên điện thoại một chút, mở tư liệu trong điện thoại ném lên bàn phòng họp.
"Nữ sinh này tên là Tiêu Sơ Tranh, trên người cô ấy có âm khí nồng đậm, nhưng tôi quan sát rất lâu, không phát hiện những âm khí này là từ đâu tới, giống như là tự cô ấy mang theo vậy."
"Tự mang âm khí?" Thiên Sư nào đó nhíu mày.
"Ừ." Khương Vân Lạc gật đầu.
"Sinh ngày âm tháng âm năm âm sao?" Loại người này là trời sinh chính là cực âm thể.
"Tôi đã điều tra, không phải." Khương Vân Lạc nói: "Chính là bởi vì như thế, nên tôi mới phát giác được kỳ quái."
Nếu như là cực âm thể, thì hắn sẽ không để ý như thế.
Người trong phòng họp thảo luận với nhau một lát.
Người cuối cùng gõ thước: "Quan sát trước đã, không có nguy hiểm gì thì không cần quản."
"Quan hệ của cô ấy và Trì Kính khá gần gũi, những âm khí kia đối với Trì Kính mà nói, chính là thuốc bổ." Khương Vân Lạc lại ném ra một câu.
"..."
Có một Thiên Sư tương đối tuổi trẻ gãi đầu: "Người ta lại không phạm tội, chúng ta cũng không xen vào được. Gần đây sao yêu ma quỷ quái gì cũng đều xuất hiện thế, phiền chết, có thể yên bình chơi game được không, tôi còn phải đánh tranh tài đây!"
"Cứ quan sát trước đã." Thiên Sư nhiều tuổi nhất trong phòng họp nói: "Tất cả mọi người vất vả một chút."
"Con lệ quỷ xuất hiện ở biệt thự Đới gia hôm nay, tôi cảm thấy cần phải điều tra một chút." Khương Vân Lạc lại nói: "Con lệ quỷ kia có chút kỳ quái."
Điều này mọi người ngược lại đều tán đồng.
An bài tốt người đi điều tra chuyện này.
-
Biệt thự Đới gia.
Trong biệt thự đen kịt một màu, Sơ Tranh giẫm lên miểng thủy tinh đầy đất, xuyên qua hành lang, mở cửa phòng ngủ chính ra.
Đới Tòng Vinh nằm rạp trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, không biết sống hay chết.
Vợ và con Đới Tòng Vinh đều không ở biệt thự.
Em trai anh ta nằm trên giường, không có việc gì.
Đới lão gia ở thư phòng, đã ngừng thở.
"Anh giết ông ta?"
"Ông ta không đáng chết sao?" Trì Kính dựa vào khung cửa, cười hỏi.
"Đáng."
"Vậy ta giết ông ta có lỗi sao?"
"Tôi không nói anh có lỗi." Sơ Tranh quay lại nhìn hắn.
Nữ sinh đứng trước cửa sổ thủy tinh vụn vỡ, ánh trăng từ sau lưng cô lọt vào, làm thân ảnh của cô hắt lên vô số mảnh vụn.
Trì Kính đột nhiên dời ánh mắt: "Ta không giết ông ta, chính ông ta bị hù chết."
Sơ Tranh: "..."
Thân thể Đới lão gia vốn đã không tốt, làm sao chịu nổi kinh hãi.
Một hơi không lên nổi liền chết.
Trì Kính cảm thấy chết như vậy, quá tiện nghi cho ông ta.
"Đới Tòng Vinh thì sao?"
"Ai biết." Trì Kính cười một cái: "Có lẽ là hắn xui xẻo, khi đánh nhau bị lan đến gần."
Đây là chính mình xui xẻo.
Không liên quan đến người khác.
Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn: "Anh là lệ quỷ, thứ Đới gia thiếu chính là khí vận, sao có thể lấy được những thứ này từ trên người anh?"
Trì Kính cúi đầu xuống, tóc mái đảo qua đuôi lông mày, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt.
Vài giây sau, hắn rời phòng.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, đi theo hắn ra ngoài.
Trì Kính tìm giữa đống công cụ, lật ra một cái xẻng, đưa cho cô.
"Thi thể của ta ở đây, cô đến đào ra."
"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
Ta còn phải đào xác cho hắn?
Ta điên rồi!
Ta mới không muốn!
"Cô đào trước."
"..."
-
Sơ Tranh cầm cái xẻng, đi đến tầng hầm trước đó, tìm tới cơ quan, mở mật thất ra.
"Anh bị triệu hoán ra, sao còn có thi cốt?" Thẻ người tốt không phải đang hố ta chứ!
Trì Kính dựa vào bên cạnh: "Trước khi chết ta là người, đương nhiên là có thi cốt."
Sơ Tranh: "Chuyện này không phù hợp với logic."
Hắn thân là lệ quỷ, bị triệu hoán ra.
Đới gia làm sao biết thi cốt hắn ở đâu?
Trì Kính cười cười, trong nháy mắt nụ cười kia liền thu liễm lại, ánh trăng rơi vào hai đầu lông mày hắn, lộ ra một mảnh lãnh ý.
"Sau khi Đới gia khống chế ta, lợi dụng ta, tìm được hài cốt của ta, rồi đào về chôn ở đây."
Sơ Tranh: "..."
Đào mộ phần.
Người Đới gia thật sự là phát rồ rồi.
"Vậy rốt cuộc anh chết bao lâu rồi?"
Trì Kính nhíu mày: "Cô muốn biết như thế à?"
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Trì Kính giơ tay xoa xoa đầu cô: "Ngàn năm đi."
Lão quỷ ngàn năm a.
Sơ Tranh đột nhiên kịp phản ứng, kéo tay hắn ra, đầu đại lão anh có thể sờ sao?
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái, bắt đầu hạ xẻng.
Trì Kính sờ mu bàn tay, nhìn Sơ Tranh đào, khóe miệng nhịn không được câu lên một nụ cười yếu ớt.
Sơ Tranh không đào bao lâu, liền cảm giác đào được đồ vật.
Phía dưới là một cái rương hình chữ nhật.
Sơ Tranh đẩy cái rương ra ngoài
Phía trên khắc hoa văn rất phức tạp, giống như một loại phù văn nào đó.
Xem không hiểu.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trì Kính."
Không biết Khương Vân Lạc nhìn bao lâu, chờ sau khi hai người tách ra, chậm rãi đi tới.
Trì Kính liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm không ít: "Thiên Sư."
Khương Vân Lạc cười: "Ngươi vừa phá giải phong ấn, mà đã động thủ không chút kiêng kỵ như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"
Trì Kính đáp lại bằng nụ cười yếu ớt: "Yên tâm, dư sức đối phó với các ngươi."
Khương Vân Lạc nhún nhún vai: "Thiên Sư chúng ta cũng không có ý định xen vào việc này. Nhưng mà... con lệ quỷ vừa rồi, ngươi biết không?"
Trì Kính: "Sao ta biết được, một con tiểu quỷ vô danh mà thôi."
Khương Vân Lạc đối đầu với ánh mắt Trì Kính.
Dường như Khương Vân Lạc đang xác định Trì Kính nói thật hay giả.
Một lát sau ánh mắt hắn nghiêng ra: "Nếu đã như thế, vậy ngươi tự giải quyết cho tốt."
Khương Vân Lạc ngừng một chút, nhìn về phía Sơ Tranh: "Người anh em, khuyên cô một câu, đừng đi quá gần với hắn, cẩn thận hắn đào rỗng cô."
Khương Vân Lạc quay người rời đi.
Hoàn toàn không có ý tứ xem xét tình huống trong biệt thự Đới gia.
"Hắn biết anh?"
Sơ Tranh hỏi Trì Kính.
Trì Kính vỗ vỗ quần áo cơ hồ không bẩn tí nào: "Trong Thiên Sư luôn có người biết ta."
Hắn ngừng một chút, tiến đến bên tai Sơ Tranh.
"Hắn bảo cô đừng đi quá gần với ta, cô không sợ sao?"
"Ngay cả con quỷ cũng đánh không thắng." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Sợ anh làm gì?"
Trì Kính: "..."
Mặc dù nữ sinh không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng Trì Kính nghe ra được nồng đậm ghét bỏ và khinh bỉ.
Trì Kính nghĩ đến trước đó cô giẫm lên người nam quỷ kia, đột nhiên có chút nghẹn tim.
-
Khương Vân Lạc rời khỏi biệt thự Đới gia, lái xe đến tòa cao ốc chọc trời ở trung tâm thành phố.
Hắn vào thang máy, ấn lầu 68.
Tốc độ di chuyển của thang máy rất nhanh.
Đinh ——
Khương Vân Lạc đi ra khỏi thang máy, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc.
Cuối hành lang chỉ có một cánh cửa.
Khương Vân Lạc quét thẻ đi vào, bên trong là khu làm việc.
Lúc này khu làm việc im ắng, chỉ có đèn phòng họp trong chỗ sâu sáng lên.
Trong phòng họp lúc này rất náo nhiệt.
"Cậu đánh thế nào vậy, bị ngu à!!"
"Ai, tôi bảo cậu sang bên kia mà!"
"Mấy người có biết đánh không thế!!"
"Má, tôi không bao giờ đánh với mấy người nữa! Mẹ nó hố chết rồi."
Khương Vân Lạc đẩy cửa tiến vào, phòng họp đột nhiên an tĩnh lại.
Đám người soạt một cái thu điện thoại lại, ngồi nghiêm chỉnh.
"Vân Lạc trở về."
Khương Vân Lạc đi đến cái ghế trống ngồi xuống.
"Trạng thái của Trì Kính không tệ, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không mất lý trí."
"Vậy không cần quản nữa." Thiên Sư nào đó nói.
"Đới gia cũng là đáng đời."
"Chỉ sợ hắn trả thù Đới gia xong còn không vừa lòng."
"Đến lúc đó có thể lại là một đống phiền phức, ai, yên bình mà ngủ không tốt sao, sao phải đi ra cho thêm phiền."
Khương Vân Lạc điểm trên điện thoại một chút, mở tư liệu trong điện thoại ném lên bàn phòng họp.
"Nữ sinh này tên là Tiêu Sơ Tranh, trên người cô ấy có âm khí nồng đậm, nhưng tôi quan sát rất lâu, không phát hiện những âm khí này là từ đâu tới, giống như là tự cô ấy mang theo vậy."
"Tự mang âm khí?" Thiên Sư nào đó nhíu mày.
"Ừ." Khương Vân Lạc gật đầu.
"Sinh ngày âm tháng âm năm âm sao?" Loại người này là trời sinh chính là cực âm thể.
"Tôi đã điều tra, không phải." Khương Vân Lạc nói: "Chính là bởi vì như thế, nên tôi mới phát giác được kỳ quái."
Nếu như là cực âm thể, thì hắn sẽ không để ý như thế.
Người trong phòng họp thảo luận với nhau một lát.
Người cuối cùng gõ thước: "Quan sát trước đã, không có nguy hiểm gì thì không cần quản."
"Quan hệ của cô ấy và Trì Kính khá gần gũi, những âm khí kia đối với Trì Kính mà nói, chính là thuốc bổ." Khương Vân Lạc lại ném ra một câu.
"..."
Có một Thiên Sư tương đối tuổi trẻ gãi đầu: "Người ta lại không phạm tội, chúng ta cũng không xen vào được. Gần đây sao yêu ma quỷ quái gì cũng đều xuất hiện thế, phiền chết, có thể yên bình chơi game được không, tôi còn phải đánh tranh tài đây!"
"Cứ quan sát trước đã." Thiên Sư nhiều tuổi nhất trong phòng họp nói: "Tất cả mọi người vất vả một chút."
"Con lệ quỷ xuất hiện ở biệt thự Đới gia hôm nay, tôi cảm thấy cần phải điều tra một chút." Khương Vân Lạc lại nói: "Con lệ quỷ kia có chút kỳ quái."
Điều này mọi người ngược lại đều tán đồng.
An bài tốt người đi điều tra chuyện này.
-
Biệt thự Đới gia.
Trong biệt thự đen kịt một màu, Sơ Tranh giẫm lên miểng thủy tinh đầy đất, xuyên qua hành lang, mở cửa phòng ngủ chính ra.
Đới Tòng Vinh nằm rạp trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, không biết sống hay chết.
Vợ và con Đới Tòng Vinh đều không ở biệt thự.
Em trai anh ta nằm trên giường, không có việc gì.
Đới lão gia ở thư phòng, đã ngừng thở.
"Anh giết ông ta?"
"Ông ta không đáng chết sao?" Trì Kính dựa vào khung cửa, cười hỏi.
"Đáng."
"Vậy ta giết ông ta có lỗi sao?"
"Tôi không nói anh có lỗi." Sơ Tranh quay lại nhìn hắn.
Nữ sinh đứng trước cửa sổ thủy tinh vụn vỡ, ánh trăng từ sau lưng cô lọt vào, làm thân ảnh của cô hắt lên vô số mảnh vụn.
Trì Kính đột nhiên dời ánh mắt: "Ta không giết ông ta, chính ông ta bị hù chết."
Sơ Tranh: "..."
Thân thể Đới lão gia vốn đã không tốt, làm sao chịu nổi kinh hãi.
Một hơi không lên nổi liền chết.
Trì Kính cảm thấy chết như vậy, quá tiện nghi cho ông ta.
"Đới Tòng Vinh thì sao?"
"Ai biết." Trì Kính cười một cái: "Có lẽ là hắn xui xẻo, khi đánh nhau bị lan đến gần."
Đây là chính mình xui xẻo.
Không liên quan đến người khác.
Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn: "Anh là lệ quỷ, thứ Đới gia thiếu chính là khí vận, sao có thể lấy được những thứ này từ trên người anh?"
Trì Kính cúi đầu xuống, tóc mái đảo qua đuôi lông mày, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt.
Vài giây sau, hắn rời phòng.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, đi theo hắn ra ngoài.
Trì Kính tìm giữa đống công cụ, lật ra một cái xẻng, đưa cho cô.
"Thi thể của ta ở đây, cô đến đào ra."
"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
Ta còn phải đào xác cho hắn?
Ta điên rồi!
Ta mới không muốn!
"Cô đào trước."
"..."
-
Sơ Tranh cầm cái xẻng, đi đến tầng hầm trước đó, tìm tới cơ quan, mở mật thất ra.
"Anh bị triệu hoán ra, sao còn có thi cốt?" Thẻ người tốt không phải đang hố ta chứ!
Trì Kính dựa vào bên cạnh: "Trước khi chết ta là người, đương nhiên là có thi cốt."
Sơ Tranh: "Chuyện này không phù hợp với logic."
Hắn thân là lệ quỷ, bị triệu hoán ra.
Đới gia làm sao biết thi cốt hắn ở đâu?
Trì Kính cười cười, trong nháy mắt nụ cười kia liền thu liễm lại, ánh trăng rơi vào hai đầu lông mày hắn, lộ ra một mảnh lãnh ý.
"Sau khi Đới gia khống chế ta, lợi dụng ta, tìm được hài cốt của ta, rồi đào về chôn ở đây."
Sơ Tranh: "..."
Đào mộ phần.
Người Đới gia thật sự là phát rồ rồi.
"Vậy rốt cuộc anh chết bao lâu rồi?"
Trì Kính nhíu mày: "Cô muốn biết như thế à?"
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Trì Kính giơ tay xoa xoa đầu cô: "Ngàn năm đi."
Lão quỷ ngàn năm a.
Sơ Tranh đột nhiên kịp phản ứng, kéo tay hắn ra, đầu đại lão anh có thể sờ sao?
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái, bắt đầu hạ xẻng.
Trì Kính sờ mu bàn tay, nhìn Sơ Tranh đào, khóe miệng nhịn không được câu lên một nụ cười yếu ớt.
Sơ Tranh không đào bao lâu, liền cảm giác đào được đồ vật.
Phía dưới là một cái rương hình chữ nhật.
Sơ Tranh đẩy cái rương ra ngoài
Phía trên khắc hoa văn rất phức tạp, giống như một loại phù văn nào đó.
Xem không hiểu.
/1983
|