Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phó Trì cho là mình và Sơ Tranh ở chung, phải cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Nhưng hắn phát hiện cũng không có.
Thêm một người, ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn.
Khi ở cùng cô, có một loại cảm giác quen thuộc từ sâu trong xương cốt lộ ra.
Nếu như không phải Phó Trì xác định, ký ức của mình hoàn chỉnh, thì hắn cũng rất hoài nghi, có phải là mình từng mất trí nhớ không.
Đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều yên lặng.
Hoặc là nằm trên ghế sofa xem tivi.
Hoặc là ở trong phòng.
Ngẫu nhiên vào những lúc hắn livestream, cô cũng sẽ tiến đến, nhưng không trở ngại hắn, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại.
Phó Trì có chút phân tâm, luôn không nhịn được nhìn cô.
[ Bên kia có người đúng không? Lão công đã nhìn sang bên đó tới mấy lần rồi! ]
[ Oa oa oa, lão công anh nhìn bọn em đi!! ]
[ Lão công lại đẹp trai]
[ Con à, rốt cuộc con đang nhìn cái gì thế? ]
[ Khó chịu, vì sao ống kính không dịch chuyển! ]
Khán giả rất gấp gáp.
Trước kia Phó Trì livestream, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cơ hồ sẽ không phân tâm, chứ đừng nói là nhìn sang hướng khác nhiều lần như thế này.
[ Thần Tài tặng chủ bá Mộng Huyễn Tinh Cầu ×1]
Phó Trì mở âm, âm thanh đặc hiệu vang lên, trong căn phòng an tĩnh, có vẻ hơi đột ngột.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Trì bị bắt tại trận, có chút bối rối dịch chuyển ánh mắt.
Lúc này Sơ Tranh mới nhìn thấy một chút dáng vẻ mà thẻ người tốt nên có từ trên người hắn.
Đáy lòng Phó Trì có chút hoảng loạn, khi hạ đao, không chú ý, trực tiếp cắt đứt ngón tay.
Máu tươi lập tức chảy ra.
[ A a a a con yêu cắt đứt tay rồi! ]
[ Sao lão công lại không cẩn thận như thế, nhanh cầm máu đi! ]
[ Gọi 120 đi! ]
Trên màn hình nháy mắt nổ tung.
Phó Trì che lấy ngón tay chảy máu, ngước mắt nhìn về phía màn hình: "Tôi không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, cảm ơn mọi người quan tâm."
Phó Trì nghe thấy tiếng cái ghế xê dịch.
Bước chân từ xa mà đến gần.
Một đôi trắng nõn tay xuất hiện trong màn hình, đẩy tay của hắn ra.
[ Má ơi!! ]
[ Có người! ]
[ Đây tuyệt đối là tay của phụ nữ, con trai yêu đương rồi!?? ]
[ Không thể nào, có lẽ là mẹ chồng tương lai thì sao?! ]
[ Nhìn tay đi, rõ ràng là tay của một cô gái trẻ tuổi, mấy người cũng đừng tự lừa mình dối người nữa, vừa rồi khi nam thần livestream, phân tâm bao nhiêu lần? ]
Sơ Tranh buông hắn ra, đi tìm cồn tới, sát trùng cầm máu cho hắn.
Vết thương không lớn, dán cái băng cá nhân là ổn rồi.
Gọi 120 cái gì, quá khoa trương.
"Cẩn thận một chút."
Sơ Tranh nhắc nhở hắn một câu, sau đó ngồi lại trên ghế.
Vừa rồi Phó Trì nói, nên có mở mic ra, những người đang xem livestream, đều nghe thấy câu nói kia của Sơ Tranh.
[ Ta ta ta ta... Ta nghe thấy được!! ]
[ Là giọng nói của con gái! Rất dễ nghe! ]
[ Cho nên lão công thật sự yêu đương rồi? ]
[ Ta rất tức giận! Loại mà dỗ cũng không hết ấy!! ]
[ Một phút, tôi muốn tư liệu của cô gái này! ]
[ Nhóc con nhà chúng ta đã nói không yêu đương mà. ]
[ Mẹ thật khó chịu. ]
Phó Trì nhìn về phía màn hình, phía trên tuôn ra bình luận, nhiều đến mức hắn không nhìn hết được.
Phó Trì nhìn Sơ Tranh đang cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì một chút, lần nữa chuyển về phía màn hình: "Tôi có vợ, hi vọng mọi người về sau đừng gọi tôi là lão công nữa, cảm ơn, hôm nay chỉ live đến đây thôi."
Phó Trì không để ý đến phản ứng của người xem, trực tiếp đóng livestream lại.
Hắn đứng dậy, sải bước đi về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh để di động xuống trước người, ngước mắt nhìn hắn.
Nụ hôn của Phó Trì rơi xuống, nóng bỏng lại điên cuồng.
Sơ Tranh bị hắn đè trên chiếc ghế chật hẹp, hơi thở thuộc về hắn, bao phủ lấy cô.
...
Phó Trì trải qua bình đài đề cử.
Mặc kệ hắn livestream cái gì, chỉ bằng gương mặt này của hắn, số lượng fan hâm mộ cũng thẳng tắp dâng lên.
Nhưng mà...
Chính vào đêm hôm đó, tin tức nam thần võng hồng mới nổi của livestream Sơn Hải có vợ, đã truyền ra như mọc cánh.
Đám fan hâm mộ vừa kịp gia nhập vào tổ chức fan của tiểu ca ca thần tiên này lập tức lệ chảy ròng ròng.
Còn chưa bắt đầu yêu đương, thì tình yêu này đã chết yểu.
Fan bá đạo tổng tài dồn dập tuyên bố, một phút sau muốn nhìn thấy toàn bộ tư liệu của cô gái này.
Nhưng mà...
Một buổi tối đi qua.
Ngay cả tên gọi của cô gái này là gì bọn họ cũng không biết.
Lúc này hai người trong cuộc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sơ Tranh đẩy Phó Trì sáng sớm đã làm ầm ĩ ra: "Đừng lộn xộn."
Phó Trì xoay người đè lên cô, hôn cô một hồi lâu, thấp giọng nói: "Buổi sáng nên vận động."
"Anh nặng quá." Sơ Tranh còn rất buồn ngủ: "Xuống."
Phó Trì không nói lời nào, chỉ để Sơ Tranh tự mình cảm thụ.
Sơ Tranh vốn định đẩy Phó Trì xuống, cô hơi động một chút, Phó Trì đồng thời động, thân thể của cô bỗng cứng đờ.
Sơ Tranh bất đắc dĩ mở mắt ra.
Đáy mắt mát lạnh chiếu đến gương mặt tuấn tú làm nhân thần đều ghen tị của Phó Trì.
Thập phần tràn đầy tinh thần.
"Muốn?" Tối hôm qua còn chưa cho anh ăn no à! Vật nhỏ sao còn có tinh thần như thế!
Phó Trì gật đầu, ánh mắt không hề che giấu dục vọng.
"Làm." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện: "Anh nằm xuống."
Phó Trì nhíu mày.
"Không vui? Vậy đừng muốn, xuống."
"..."
Phó Trì hơi chần chờ, ôm Sơ Tranh xoay người, nằm ở phía dưới.
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, đột nhiên bứt ra, trực tiếp đi xuống.
Mới sáng sớm động dục cái gì!
Phó Trì: "??"
Buổi sáng hưng phấn là lỗi của hắn sao?!
"Vợ, anh làm sao bây giờ?" Phó Trì hỏi cô.
"Tự xử." Trong phòng tắm truyền ra giọng nói của cô.
Phó Trì nhìn Tiểu Phó Trì ngẩng đầu ưỡn ngực, như này thì bảo hắn làm sao xử lý?
Khi Phó Trì bình phục lại, thu thập xong, Sơ Tranh đã ăn gần xong bữa sáng.
"Từ đâu tới?" Phó Trì nhíu mày, hắn còn chưa làm mà.
"Ngô Thiên đưa tới." Sơ Tranh nói: "Ăn đi."
Phó Trì: "..."
Mặc dù là vệ sĩ của cô, nhưng vẫn không thoải mái, cô nên ăn đồ do mình nấu.
Cũng may Phó Trì đem điểm cố chấp này ép trở về, trầm mặc ăn sáng.
"Anh lên hot search."
Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nói chuyện với hắn.
"Hả?"
"Đây, tự xem."
Phó Trì liền xem điện thoại của Sơ Tranh.
Hot search liên quan đến livestream đêm qua của hắn, chuyện hắn nói mình có vợ.
Phó Trì nhìn những bình luận kia một chút, có chút hối hận: "Thật xin lỗi, đêm qua là anh xúc động."
Cái muỗng nhẹ nhàng va vào bát, phát ra âm thanh thanh thúy.
Sơ Tranh giọng điệu sâu kín: "Em không thể gặp người?"
Thẻ người tốt luôn cảm thấy ta không thể gặp người là có ý gì!
Đáy lòng Phó Trì hơi lộp bộp một chút.
"Anh không có ý đó..."
"Vậy anh có ý gì?"
"Anh chỉ sợ có người tổn thương em." Bình luận phía dưới nói đến hơi khó nghe.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cúi đầu xuống uống hết số cháo còn lại.
Cô ném cái muỗng đi, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, khí thế đại lão triển khai toàn bộ.
"Phó Trì, em lợi hại hơn anh nghĩ nhiều, anh giết người phóng hỏa em đều có thể bảo kê cho anh." Trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, bổ sung một câu: "Giết người phóng hỏa anh đừng làm, phạm pháp." Nhưng em có thể giúp anh làm, em rất tình nguyện giúp đỡ.
Người tốt giống như ta đây, có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy đâu!
Quý trọng ta đi!
【... Cô có thể dẹp luôn đi! Thẻ người tốt xui xẻo cả tám đời, mới bị cô coi trọng. 】
Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: Mi biết thẻ người tốt là ai?
【...】 Vương Giả lâm vào trong trầm mặc vô tận.
Sơ Tranh thầm nghĩ, xem ra Vương bát đản biết rồi... nhưng là ai nhỉ?
Sầu người.
Vật nhỏ này đến một chút ký ức cũng không có!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phó Trì cho là mình và Sơ Tranh ở chung, phải cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Nhưng hắn phát hiện cũng không có.
Thêm một người, ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn.
Khi ở cùng cô, có một loại cảm giác quen thuộc từ sâu trong xương cốt lộ ra.
Nếu như không phải Phó Trì xác định, ký ức của mình hoàn chỉnh, thì hắn cũng rất hoài nghi, có phải là mình từng mất trí nhớ không.
Đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều yên lặng.
Hoặc là nằm trên ghế sofa xem tivi.
Hoặc là ở trong phòng.
Ngẫu nhiên vào những lúc hắn livestream, cô cũng sẽ tiến đến, nhưng không trở ngại hắn, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại.
Phó Trì có chút phân tâm, luôn không nhịn được nhìn cô.
[ Bên kia có người đúng không? Lão công đã nhìn sang bên đó tới mấy lần rồi! ]
[ Oa oa oa, lão công anh nhìn bọn em đi!! ]
[ Lão công lại đẹp trai]
[ Con à, rốt cuộc con đang nhìn cái gì thế? ]
[ Khó chịu, vì sao ống kính không dịch chuyển! ]
Khán giả rất gấp gáp.
Trước kia Phó Trì livestream, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cơ hồ sẽ không phân tâm, chứ đừng nói là nhìn sang hướng khác nhiều lần như thế này.
[ Thần Tài tặng chủ bá Mộng Huyễn Tinh Cầu ×1]
Phó Trì mở âm, âm thanh đặc hiệu vang lên, trong căn phòng an tĩnh, có vẻ hơi đột ngột.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Trì bị bắt tại trận, có chút bối rối dịch chuyển ánh mắt.
Lúc này Sơ Tranh mới nhìn thấy một chút dáng vẻ mà thẻ người tốt nên có từ trên người hắn.
Đáy lòng Phó Trì có chút hoảng loạn, khi hạ đao, không chú ý, trực tiếp cắt đứt ngón tay.
Máu tươi lập tức chảy ra.
[ A a a a con yêu cắt đứt tay rồi! ]
[ Sao lão công lại không cẩn thận như thế, nhanh cầm máu đi! ]
[ Gọi 120 đi! ]
Trên màn hình nháy mắt nổ tung.
Phó Trì che lấy ngón tay chảy máu, ngước mắt nhìn về phía màn hình: "Tôi không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, cảm ơn mọi người quan tâm."
Phó Trì nghe thấy tiếng cái ghế xê dịch.
Bước chân từ xa mà đến gần.
Một đôi trắng nõn tay xuất hiện trong màn hình, đẩy tay của hắn ra.
[ Má ơi!! ]
[ Có người! ]
[ Đây tuyệt đối là tay của phụ nữ, con trai yêu đương rồi!?? ]
[ Không thể nào, có lẽ là mẹ chồng tương lai thì sao?! ]
[ Nhìn tay đi, rõ ràng là tay của một cô gái trẻ tuổi, mấy người cũng đừng tự lừa mình dối người nữa, vừa rồi khi nam thần livestream, phân tâm bao nhiêu lần? ]
Sơ Tranh buông hắn ra, đi tìm cồn tới, sát trùng cầm máu cho hắn.
Vết thương không lớn, dán cái băng cá nhân là ổn rồi.
Gọi 120 cái gì, quá khoa trương.
"Cẩn thận một chút."
Sơ Tranh nhắc nhở hắn một câu, sau đó ngồi lại trên ghế.
Vừa rồi Phó Trì nói, nên có mở mic ra, những người đang xem livestream, đều nghe thấy câu nói kia của Sơ Tranh.
[ Ta ta ta ta... Ta nghe thấy được!! ]
[ Là giọng nói của con gái! Rất dễ nghe! ]
[ Cho nên lão công thật sự yêu đương rồi? ]
[ Ta rất tức giận! Loại mà dỗ cũng không hết ấy!! ]
[ Một phút, tôi muốn tư liệu của cô gái này! ]
[ Nhóc con nhà chúng ta đã nói không yêu đương mà. ]
[ Mẹ thật khó chịu. ]
Phó Trì nhìn về phía màn hình, phía trên tuôn ra bình luận, nhiều đến mức hắn không nhìn hết được.
Phó Trì nhìn Sơ Tranh đang cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì một chút, lần nữa chuyển về phía màn hình: "Tôi có vợ, hi vọng mọi người về sau đừng gọi tôi là lão công nữa, cảm ơn, hôm nay chỉ live đến đây thôi."
Phó Trì không để ý đến phản ứng của người xem, trực tiếp đóng livestream lại.
Hắn đứng dậy, sải bước đi về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh để di động xuống trước người, ngước mắt nhìn hắn.
Nụ hôn của Phó Trì rơi xuống, nóng bỏng lại điên cuồng.
Sơ Tranh bị hắn đè trên chiếc ghế chật hẹp, hơi thở thuộc về hắn, bao phủ lấy cô.
...
Phó Trì trải qua bình đài đề cử.
Mặc kệ hắn livestream cái gì, chỉ bằng gương mặt này của hắn, số lượng fan hâm mộ cũng thẳng tắp dâng lên.
Nhưng mà...
Chính vào đêm hôm đó, tin tức nam thần võng hồng mới nổi của livestream Sơn Hải có vợ, đã truyền ra như mọc cánh.
Đám fan hâm mộ vừa kịp gia nhập vào tổ chức fan của tiểu ca ca thần tiên này lập tức lệ chảy ròng ròng.
Còn chưa bắt đầu yêu đương, thì tình yêu này đã chết yểu.
Fan bá đạo tổng tài dồn dập tuyên bố, một phút sau muốn nhìn thấy toàn bộ tư liệu của cô gái này.
Nhưng mà...
Một buổi tối đi qua.
Ngay cả tên gọi của cô gái này là gì bọn họ cũng không biết.
Lúc này hai người trong cuộc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sơ Tranh đẩy Phó Trì sáng sớm đã làm ầm ĩ ra: "Đừng lộn xộn."
Phó Trì xoay người đè lên cô, hôn cô một hồi lâu, thấp giọng nói: "Buổi sáng nên vận động."
"Anh nặng quá." Sơ Tranh còn rất buồn ngủ: "Xuống."
Phó Trì không nói lời nào, chỉ để Sơ Tranh tự mình cảm thụ.
Sơ Tranh vốn định đẩy Phó Trì xuống, cô hơi động một chút, Phó Trì đồng thời động, thân thể của cô bỗng cứng đờ.
Sơ Tranh bất đắc dĩ mở mắt ra.
Đáy mắt mát lạnh chiếu đến gương mặt tuấn tú làm nhân thần đều ghen tị của Phó Trì.
Thập phần tràn đầy tinh thần.
"Muốn?" Tối hôm qua còn chưa cho anh ăn no à! Vật nhỏ sao còn có tinh thần như thế!
Phó Trì gật đầu, ánh mắt không hề che giấu dục vọng.
"Làm." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện: "Anh nằm xuống."
Phó Trì nhíu mày.
"Không vui? Vậy đừng muốn, xuống."
"..."
Phó Trì hơi chần chờ, ôm Sơ Tranh xoay người, nằm ở phía dưới.
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, đột nhiên bứt ra, trực tiếp đi xuống.
Mới sáng sớm động dục cái gì!
Phó Trì: "??"
Buổi sáng hưng phấn là lỗi của hắn sao?!
"Vợ, anh làm sao bây giờ?" Phó Trì hỏi cô.
"Tự xử." Trong phòng tắm truyền ra giọng nói của cô.
Phó Trì nhìn Tiểu Phó Trì ngẩng đầu ưỡn ngực, như này thì bảo hắn làm sao xử lý?
Khi Phó Trì bình phục lại, thu thập xong, Sơ Tranh đã ăn gần xong bữa sáng.
"Từ đâu tới?" Phó Trì nhíu mày, hắn còn chưa làm mà.
"Ngô Thiên đưa tới." Sơ Tranh nói: "Ăn đi."
Phó Trì: "..."
Mặc dù là vệ sĩ của cô, nhưng vẫn không thoải mái, cô nên ăn đồ do mình nấu.
Cũng may Phó Trì đem điểm cố chấp này ép trở về, trầm mặc ăn sáng.
"Anh lên hot search."
Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nói chuyện với hắn.
"Hả?"
"Đây, tự xem."
Phó Trì liền xem điện thoại của Sơ Tranh.
Hot search liên quan đến livestream đêm qua của hắn, chuyện hắn nói mình có vợ.
Phó Trì nhìn những bình luận kia một chút, có chút hối hận: "Thật xin lỗi, đêm qua là anh xúc động."
Cái muỗng nhẹ nhàng va vào bát, phát ra âm thanh thanh thúy.
Sơ Tranh giọng điệu sâu kín: "Em không thể gặp người?"
Thẻ người tốt luôn cảm thấy ta không thể gặp người là có ý gì!
Đáy lòng Phó Trì hơi lộp bộp một chút.
"Anh không có ý đó..."
"Vậy anh có ý gì?"
"Anh chỉ sợ có người tổn thương em." Bình luận phía dưới nói đến hơi khó nghe.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cúi đầu xuống uống hết số cháo còn lại.
Cô ném cái muỗng đi, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, khí thế đại lão triển khai toàn bộ.
"Phó Trì, em lợi hại hơn anh nghĩ nhiều, anh giết người phóng hỏa em đều có thể bảo kê cho anh." Trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, bổ sung một câu: "Giết người phóng hỏa anh đừng làm, phạm pháp." Nhưng em có thể giúp anh làm, em rất tình nguyện giúp đỡ.
Người tốt giống như ta đây, có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy đâu!
Quý trọng ta đi!
【... Cô có thể dẹp luôn đi! Thẻ người tốt xui xẻo cả tám đời, mới bị cô coi trọng. 】
Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: Mi biết thẻ người tốt là ai?
【...】 Vương Giả lâm vào trong trầm mặc vô tận.
Sơ Tranh thầm nghĩ, xem ra Vương bát đản biết rồi... nhưng là ai nhỉ?
Sầu người.
Vật nhỏ này đến một chút ký ức cũng không có!!
/1983
|