Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và Kiêu Nguyệt im ắng đối mặt, suy nghĩ trong lòng hai người đại khái là giống nhau —— làm sao để giết chết đối phương.
Nhưng hai người không phát hiện, Tầm Ẩn vừa rồi đứng ở trong hành lang đã biến mất.
Khi Kiêu Nguyệt phát hiện, đã muộn.
Tầm Ẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt ả, cười quỷ dị với ả một tiếng, nhanh như chớp đoạt lại nội đan.
Kiêu Nguyệt muốn ngăn cản, lại phát hiện yêu khí trên thân Tầm Ẩn, mạnh mẽ hơn mình...
"Ngươi... thực lực của ngươi sao lại tăng nhiều như thế?"
Sắc mặt Kiêu Nguyệt biến hóa, đáy lòng kinh hãi.
Hắn bị cầm tù thời gian dài như vậy, thực lực không thể tăng nhanh như thế được, không đúng, nhất định là có chỗ không đúng...
Tầm Ẩn không cho Kiêu Nguyệt thời gian biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Kiêu Nguyệt bị Tầm Ẩn đạp xuống hư không, đập vào tầng thấp nhất của yêu tháp.
Tầm Ẩn từ hư không rơi xuống, từ trên cao nhìn xuống Kiêu Nguyệt có vẻ hơi chật vật.
"Ngươi không cảm thấy yêu tháp quá yên tĩnh sao?"
Thực lực của hắn tăng lên tất nhiên là bởi vì hấp thu những nội đan kia.
"Ngươi..." Kiêu Nguyệt tựa hồ cũng kịp phản ứng: "Làm sao có thể..."
Yêu trong yêu tháp, rất nhiều con bị nhốt, còn lợi hại hơn bọn họ rất nhiều.
Sao hắn có thể giết hết những con yêu kia được?
Tầm Ẩn giơ nội đan lên quan sát một lát, ám quang trong đôi mắt màu mực chìm nổi: "Kiêu Nguyệt, lúc đầu ta chỉ muốn giết ngươi, nhưng mà..."
Tầm Ẩn dừng lại.
Ả còn dám lấy nội đan của cô.
"Ngươi thích cô ta?" Khuỷu tay Kiêu Nguyệt chống đất, che ngực: "Ngươi thích cô ta ở điểm nào?"
"Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ta thích ngươi lâu như vậy, đương nhiên có liên quan tới ta, ngươi dựa vào cái gì mà thích cô ta?" Kiêu Nguyệt không phục.
"Thích ta?" Tầm Ẩn cười lạnh: "Thích ta, liền dùng thủ đoạn hạ lưu, cầm tù ta nhiều năm như vậy?"
"..." Kiêu Nguyệt cắn môi, biện giải cho mình: "Lúc trước ta không muốn thật sự cầm tù ngươi, nhưng về sau phát sinh quá nhiều chuyện, ta không kịp thả ngươi ra..."
Năm đó sau khi ả cầm tù Tầm Ẩn, vốn định cách một thời gian rồi đi thả hắn.
Ai biết phía sau lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Toàn bộ Yêu tộc cũng bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ say.
Cho dù là ai cũng không cách nào chống đỡ cỗ lực lượng thần bí kia.
Mãi đến 30 năm trước ả thức tỉnh.
Nhưng toàn bộ thế giới long trời lở đất, trong lúc nhất thời ả căn bản không có cách tìm được nơi cầm tù hắn năm đó.
"Ngươi mới quen cô ta bao lâu?" Kiêu Nguyệt ngửa đầu nhìn lên phía Sơ Tranh, chất vấn Tầm Ẩn: "Vì sao ngươi lại thích cô ta? Rõ ràng là ta gặp ngươi trước!!"
Ánh mắt Tầm Ẩn thu liễm lại, một lát sau chậm rãi cười lên, trong thanh âm có chút dịu dàng: "Thích một người, không liên quan đến thời gian."
…
Sơ Tranh bị Tầm Ẩn cướp kịch, rất là khó chịu.
Cho nên mấy người Kiêu Nguyệt mang đến liền xui xẻo.
Khi Sơ Tranh xuống dưới, Kiêu Nguyệt đã bị tháo bỏ hai cánh tay, sắc mặt trắng bệch nằm rạp trên đất.
Sơ Tranh cảm thấy đối với một cô gái mà thô bạo như vậy là không tốt lắm.
【...】 Sợ là cô chê ả chết quá chậm thì có.
Có thể nói là Vương Giả hiểu rất rõ Sơ Tranh.
Cô muốn đối phó với một người, thì hận không thể làm người này tử vong tại chỗ, chứ không muốn nhảy nhót.
Thô bạo chỉ là bởi vì đỡ tốn thời gian.
"Tầm Ẩn, sao ngươi có thể làm vậy với ta!!" Kiêu Nguyệt gào thét, yêu hận xen lẫn trong đáy mắt ả.
Tầm Ẩn vô tội giơ tay: "Lúc trước ngươi chính là làm vậy với ta."
Phẫn nộ vì bị cầm tù lúc này còn lại không nhiều.
Nhưng mà...
Nghĩ đến chuyện ả cũng dám lấy nội đan của cô, Tầm Ẩn liền không nhịn được mà tức giận.
Muốn chém người trước mặt này thành muôn mảnh.
…
Trong phòng khách ánh sáng lấp lóe, thân ảnh của Sơ Tranh và Tầm Ẩn chậm rãi xuất hiện.
Gã đàn ông canh giữ ở chỗ này, nhìn thấy có người xa lạ đến, lập tức cảnh giác lên, bắp thịt cả người căng cứng.
Gã còn chưa kịp nói chuyện, Tầm Ẩn giơ tay bóp chặt cổ đối phương, chỉ nghe răng rắc một tiếng, người liền ngã xuống.
Trang Kỷ bị người trói lại, tùy ý ném xuống đất.
Chính diện với hướng bọn họ đi ra, nhóc tỳ nằm sấp trong vũng máu, cũng không biết sống hay chết.
Lực lượng của Chung Ly Lạc quá thấp, Kiêu Nguyệt muốn một lần mà tiến vào nhiều người như thế, biện pháp bình thường căn bản không được.
Cho nên mới có một màn Sơ Tranh trông thấy lúc này...
Sơ Tranh ôm Chung Ly Lạc lên, ấn cổ tay đang chảy máu của nó.
Tầm Ẩn mặt âm trầm nhìn, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.
Trong phòng tràn ngập yêu khí, mạnh mẽ đâm tới, giống như bão táp không cách nào ngừng lại, ép tới người ta không nổi thở.
Sơ Tranh cầm máu cho Chung Ly Lạc, đặt lên giường, sau đó cởi trói cho Trang Kỷ.
Trang Kỷ không lo nổi Sơ Tranh và Tầm Ẩn, bổ nhào về phía Chung Ly Lạc.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Tầm Ẩn vẫn âm u như cũ, đi qua, kéo tay hắn.
Tầm Ẩn hất cô ra.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lần nữa giữ chặt, lần này Tầm Ẩn không hất ra.
"Em giết ả anh không vui?" Sơ Tranh thừa dịp Tầm Ẩn không chú ý, động thủ giải quyết Kiêu Nguyệt trước, đã nói chuẩn bị thực đơn tử vong xa hoa cho ả, không thể nuốt lời!
Nhưng mà không nghĩ tới, Tầm Ẩn sẽ tức giận.
Sơ Tranh tới gần hắn: "Anh quan tâm ả?"
Tầm Ẩn cụp mắt xuống, trong giọng nói ẩn ẩn có chút khinh thường và miệt thị: "Ai quan tâm ả."
"Vậy anh giận cái gì?"
"Chết như vậy, quá tiện nghi cho ả."
"Anh là một nam nhân, không thể rộng lượng chút?" Chết không được sao, làm nhiều hình thức như vậy làm gì, lãng phí thời gian.
Kếu quả của việc làm nhiều hình thức chính là —— bị phản sát, bị phản sát, bị vô hạn phản sát!
"Ả lấy nội đan của em..." Tầm Ẩn thốt ra, nói một nửa lại dừng lại, sửa lại miệng: "Ả giam giữ anh lâu như vậy, anh tra tấn ả thì thế nào? Còn không cho cho anh xuất ra ngụm ác khí?"
Sơ Tranh trầm mặc.
Đưa tay ôm lấy Tầm Ẩn, vỗ vỗ phía sau lưng hắn, trấn an nói: "Ngoan, đừng tức giận."
Tầm Ẩn: "..."
Tầm Ẩn kéo Sơ Tranh rời khỏi phòng này, sau khi rời khỏi đây liền đè cô trên tường, trực tiếp hôn qua.
Sơ Tranh cảm thấy có thứ gì đó, bị đầu lưỡi hắn đẩy tới.
Cô còn chưa cảm nhận được là cái gì, thì thứ đó liền hóa thành một dòng nước ấm, trượt xuống đan điền.
Trong đầu hiện lên một chút hình ảnh lung tung.
Đó là...
Những ký ức bị mất của nguyên chủ.
Ba mươi năm trước cô ấy tỉnh lại, lúc ấy đã có thật nhiều yêu thức tỉnh, ở các nơi náo ra động tĩnh không nhỏ.
Nguyên chủ còn chưa kịp gia nhập vào bọn họ.
Thì đã bị Kiêu Nguyệt tìm được.
Lúc ấy nguyên chủ vừa thức tỉnh, đối với thế giới lạ lẫm này, Kiêu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, nguyên chủ không có phòng bị, bị Kiêu Nguyệt lấy đi nội đan.
Mất đi nội đan, ở trong hỗn loạn như thế, Kiêu Nguyệt cho là cô ấy chết chắc.
Cho nên cũng không tiếp tục bổ thêm một đao.
Không biết nguyên chủ bị ai nhặt đi —— Sơ Tranh hoài nghi yêu nhặt nguyên chủ đi, là muốn ăn luôn cô ấy, kết quả phát hiện nội đan của cô ấy đã không còn —— lại tiện tay ném ở một chỗ, chỗ kia về sau bởi vì đánh nhau mà sập.
Chờ đại chiến kết thúc, nguyên chủ vẫn ngủ say ở đó.
Tận đến ba mươi năm sau, cô ấy lần nữa tỉnh lại.
Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, bổ thêm một đao rất quan trọng.
Những ký ức này thoáng hiện mà qua, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Sơ Tranh bị Tầm Ẩn giam cầm giữa khuỷu tay và vách tường, như nảy sinh ác độc hôn cô.
Sơ Tranh nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, ôm lấy cổ của hắn, đem khoảng cách giữa hai người, triệt để rút lại.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và Kiêu Nguyệt im ắng đối mặt, suy nghĩ trong lòng hai người đại khái là giống nhau —— làm sao để giết chết đối phương.
Nhưng hai người không phát hiện, Tầm Ẩn vừa rồi đứng ở trong hành lang đã biến mất.
Khi Kiêu Nguyệt phát hiện, đã muộn.
Tầm Ẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt ả, cười quỷ dị với ả một tiếng, nhanh như chớp đoạt lại nội đan.
Kiêu Nguyệt muốn ngăn cản, lại phát hiện yêu khí trên thân Tầm Ẩn, mạnh mẽ hơn mình...
"Ngươi... thực lực của ngươi sao lại tăng nhiều như thế?"
Sắc mặt Kiêu Nguyệt biến hóa, đáy lòng kinh hãi.
Hắn bị cầm tù thời gian dài như vậy, thực lực không thể tăng nhanh như thế được, không đúng, nhất định là có chỗ không đúng...
Tầm Ẩn không cho Kiêu Nguyệt thời gian biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Kiêu Nguyệt bị Tầm Ẩn đạp xuống hư không, đập vào tầng thấp nhất của yêu tháp.
Tầm Ẩn từ hư không rơi xuống, từ trên cao nhìn xuống Kiêu Nguyệt có vẻ hơi chật vật.
"Ngươi không cảm thấy yêu tháp quá yên tĩnh sao?"
Thực lực của hắn tăng lên tất nhiên là bởi vì hấp thu những nội đan kia.
"Ngươi..." Kiêu Nguyệt tựa hồ cũng kịp phản ứng: "Làm sao có thể..."
Yêu trong yêu tháp, rất nhiều con bị nhốt, còn lợi hại hơn bọn họ rất nhiều.
Sao hắn có thể giết hết những con yêu kia được?
Tầm Ẩn giơ nội đan lên quan sát một lát, ám quang trong đôi mắt màu mực chìm nổi: "Kiêu Nguyệt, lúc đầu ta chỉ muốn giết ngươi, nhưng mà..."
Tầm Ẩn dừng lại.
Ả còn dám lấy nội đan của cô.
"Ngươi thích cô ta?" Khuỷu tay Kiêu Nguyệt chống đất, che ngực: "Ngươi thích cô ta ở điểm nào?"
"Mắc mớ gì tới ngươi."
"Ta thích ngươi lâu như vậy, đương nhiên có liên quan tới ta, ngươi dựa vào cái gì mà thích cô ta?" Kiêu Nguyệt không phục.
"Thích ta?" Tầm Ẩn cười lạnh: "Thích ta, liền dùng thủ đoạn hạ lưu, cầm tù ta nhiều năm như vậy?"
"..." Kiêu Nguyệt cắn môi, biện giải cho mình: "Lúc trước ta không muốn thật sự cầm tù ngươi, nhưng về sau phát sinh quá nhiều chuyện, ta không kịp thả ngươi ra..."
Năm đó sau khi ả cầm tù Tầm Ẩn, vốn định cách một thời gian rồi đi thả hắn.
Ai biết phía sau lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Toàn bộ Yêu tộc cũng bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ say.
Cho dù là ai cũng không cách nào chống đỡ cỗ lực lượng thần bí kia.
Mãi đến 30 năm trước ả thức tỉnh.
Nhưng toàn bộ thế giới long trời lở đất, trong lúc nhất thời ả căn bản không có cách tìm được nơi cầm tù hắn năm đó.
"Ngươi mới quen cô ta bao lâu?" Kiêu Nguyệt ngửa đầu nhìn lên phía Sơ Tranh, chất vấn Tầm Ẩn: "Vì sao ngươi lại thích cô ta? Rõ ràng là ta gặp ngươi trước!!"
Ánh mắt Tầm Ẩn thu liễm lại, một lát sau chậm rãi cười lên, trong thanh âm có chút dịu dàng: "Thích một người, không liên quan đến thời gian."
…
Sơ Tranh bị Tầm Ẩn cướp kịch, rất là khó chịu.
Cho nên mấy người Kiêu Nguyệt mang đến liền xui xẻo.
Khi Sơ Tranh xuống dưới, Kiêu Nguyệt đã bị tháo bỏ hai cánh tay, sắc mặt trắng bệch nằm rạp trên đất.
Sơ Tranh cảm thấy đối với một cô gái mà thô bạo như vậy là không tốt lắm.
【...】 Sợ là cô chê ả chết quá chậm thì có.
Có thể nói là Vương Giả hiểu rất rõ Sơ Tranh.
Cô muốn đối phó với một người, thì hận không thể làm người này tử vong tại chỗ, chứ không muốn nhảy nhót.
Thô bạo chỉ là bởi vì đỡ tốn thời gian.
"Tầm Ẩn, sao ngươi có thể làm vậy với ta!!" Kiêu Nguyệt gào thét, yêu hận xen lẫn trong đáy mắt ả.
Tầm Ẩn vô tội giơ tay: "Lúc trước ngươi chính là làm vậy với ta."
Phẫn nộ vì bị cầm tù lúc này còn lại không nhiều.
Nhưng mà...
Nghĩ đến chuyện ả cũng dám lấy nội đan của cô, Tầm Ẩn liền không nhịn được mà tức giận.
Muốn chém người trước mặt này thành muôn mảnh.
…
Trong phòng khách ánh sáng lấp lóe, thân ảnh của Sơ Tranh và Tầm Ẩn chậm rãi xuất hiện.
Gã đàn ông canh giữ ở chỗ này, nhìn thấy có người xa lạ đến, lập tức cảnh giác lên, bắp thịt cả người căng cứng.
Gã còn chưa kịp nói chuyện, Tầm Ẩn giơ tay bóp chặt cổ đối phương, chỉ nghe răng rắc một tiếng, người liền ngã xuống.
Trang Kỷ bị người trói lại, tùy ý ném xuống đất.
Chính diện với hướng bọn họ đi ra, nhóc tỳ nằm sấp trong vũng máu, cũng không biết sống hay chết.
Lực lượng của Chung Ly Lạc quá thấp, Kiêu Nguyệt muốn một lần mà tiến vào nhiều người như thế, biện pháp bình thường căn bản không được.
Cho nên mới có một màn Sơ Tranh trông thấy lúc này...
Sơ Tranh ôm Chung Ly Lạc lên, ấn cổ tay đang chảy máu của nó.
Tầm Ẩn mặt âm trầm nhìn, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.
Trong phòng tràn ngập yêu khí, mạnh mẽ đâm tới, giống như bão táp không cách nào ngừng lại, ép tới người ta không nổi thở.
Sơ Tranh cầm máu cho Chung Ly Lạc, đặt lên giường, sau đó cởi trói cho Trang Kỷ.
Trang Kỷ không lo nổi Sơ Tranh và Tầm Ẩn, bổ nhào về phía Chung Ly Lạc.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Tầm Ẩn vẫn âm u như cũ, đi qua, kéo tay hắn.
Tầm Ẩn hất cô ra.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lần nữa giữ chặt, lần này Tầm Ẩn không hất ra.
"Em giết ả anh không vui?" Sơ Tranh thừa dịp Tầm Ẩn không chú ý, động thủ giải quyết Kiêu Nguyệt trước, đã nói chuẩn bị thực đơn tử vong xa hoa cho ả, không thể nuốt lời!
Nhưng mà không nghĩ tới, Tầm Ẩn sẽ tức giận.
Sơ Tranh tới gần hắn: "Anh quan tâm ả?"
Tầm Ẩn cụp mắt xuống, trong giọng nói ẩn ẩn có chút khinh thường và miệt thị: "Ai quan tâm ả."
"Vậy anh giận cái gì?"
"Chết như vậy, quá tiện nghi cho ả."
"Anh là một nam nhân, không thể rộng lượng chút?" Chết không được sao, làm nhiều hình thức như vậy làm gì, lãng phí thời gian.
Kếu quả của việc làm nhiều hình thức chính là —— bị phản sát, bị phản sát, bị vô hạn phản sát!
"Ả lấy nội đan của em..." Tầm Ẩn thốt ra, nói một nửa lại dừng lại, sửa lại miệng: "Ả giam giữ anh lâu như vậy, anh tra tấn ả thì thế nào? Còn không cho cho anh xuất ra ngụm ác khí?"
Sơ Tranh trầm mặc.
Đưa tay ôm lấy Tầm Ẩn, vỗ vỗ phía sau lưng hắn, trấn an nói: "Ngoan, đừng tức giận."
Tầm Ẩn: "..."
Tầm Ẩn kéo Sơ Tranh rời khỏi phòng này, sau khi rời khỏi đây liền đè cô trên tường, trực tiếp hôn qua.
Sơ Tranh cảm thấy có thứ gì đó, bị đầu lưỡi hắn đẩy tới.
Cô còn chưa cảm nhận được là cái gì, thì thứ đó liền hóa thành một dòng nước ấm, trượt xuống đan điền.
Trong đầu hiện lên một chút hình ảnh lung tung.
Đó là...
Những ký ức bị mất của nguyên chủ.
Ba mươi năm trước cô ấy tỉnh lại, lúc ấy đã có thật nhiều yêu thức tỉnh, ở các nơi náo ra động tĩnh không nhỏ.
Nguyên chủ còn chưa kịp gia nhập vào bọn họ.
Thì đã bị Kiêu Nguyệt tìm được.
Lúc ấy nguyên chủ vừa thức tỉnh, đối với thế giới lạ lẫm này, Kiêu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, nguyên chủ không có phòng bị, bị Kiêu Nguyệt lấy đi nội đan.
Mất đi nội đan, ở trong hỗn loạn như thế, Kiêu Nguyệt cho là cô ấy chết chắc.
Cho nên cũng không tiếp tục bổ thêm một đao.
Không biết nguyên chủ bị ai nhặt đi —— Sơ Tranh hoài nghi yêu nhặt nguyên chủ đi, là muốn ăn luôn cô ấy, kết quả phát hiện nội đan của cô ấy đã không còn —— lại tiện tay ném ở một chỗ, chỗ kia về sau bởi vì đánh nhau mà sập.
Chờ đại chiến kết thúc, nguyên chủ vẫn ngủ say ở đó.
Tận đến ba mươi năm sau, cô ấy lần nữa tỉnh lại.
Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, bổ thêm một đao rất quan trọng.
Những ký ức này thoáng hiện mà qua, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Sơ Tranh bị Tầm Ẩn giam cầm giữa khuỷu tay và vách tường, như nảy sinh ác độc hôn cô.
Sơ Tranh nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, ôm lấy cổ của hắn, đem khoảng cách giữa hai người, triệt để rút lại.
/1983
|