Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nam tử rất hứng thú lộ ra một nụ cười tà ác: "Tiểu yêu, ngươi tên gì?"
Sơ Tranh bị hắn nhìn chằm chằm, thế mà cũng dâng lên một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Giống như trước mặt không phải là người, mà là một ác ma bò ra từ trong địa ngục.
Thẻ người tốt có chút dọa người.
Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Ngươi tên gì?"
"Ta?"
Nam tử hơi nhướn mày.
"Tiểu yêu, đây là ta đang hỏi ngươi, sao ngươi lại không có lễ phép như thế?"
"Thích nói hay không thì tùy." Dù sao ta cũng biết.
Sơ Tranh quay người đi ra phía ngoài cửa.
Ngươi ở đó chơi một mình đi.
Nam tử: "..."
"Này!"
Sơ Tranh rời đi không thèm quay đầu lại, cũng đóng cửa phòng lại.
Nam tử vòng qua bình phong, nhìn ra bên ngoài một chút, nửa ngày sau mới nhẹ chậc một tiếng.
…
Buổi chiều.
Dư Tô đưa tư liệu của Lý Tiểu Ngư tới cho Sơ Tranh.
Tư liệu ghi lại cuộc đời của Lý Tiểu Ngư, từ lúc sinh ra, đến tận bây giờ từng làm những gì, cơ hồ đều có.
Lý Tiểu Ngư người này, cũng được coi là một thiên tài.
Khi còn bé liền biểu hiện ra năng lực bất phàm, năng lực học tập cũng nhanh hơn người khác.
Nhưng mà...
Lý Tiểu Ngư không được sủng ái.
Nghe đồn Lý Tiểu Ngư không phải con của Lý gia chủ, mà là trước khi mẹ của Lý Tiểu Ngư gả vào Lý gia trước, đã mang thai.
Nhưng đây chỉ là lời đồn, không có chứng cứ.
Tóm lại mặc dù Lý Tiểu Ngư có thiên phú, nhưng ở Lý gia không được sủng ái bằng nhị tiểu thư Lý gia, đây là sự thật.
Lý Tiểu Ngư bây giờ là thành viên của liên minh.
Mà liên minh đang khuyết thiếu một chức vị phó chủ tịch, Lý Tiểu Ngư dự định cạnh tranh vị trí này.
Đồng thời nhị tiểu thư Lý gia cũng muốn tranh cử vị trí này.
Trừ những tài liệu này, còn có rất nhiều tin tức ngầm loạn thất bát tao.
Sơ Tranh khép tư liệu lại.
Liên minh Liệp Yêu Sư...
Tổ chức này rất không thân thiện với yêu.
Ban đầu thành lập, là vì bảo vệ người bình thường, không bị yêu xâm hại.
Nhưng đến bây giờ, liên minh Liệp Yêu sư, đã trở thành một tổ chức chủ động săn giết yêu.
Lúc trước bọn họ chỉ giết yêu hại người.
Còn bây giờ chỉ cần gặp được, cũng mặc kệ ngươi là yêu xấu hay là yêu tốt, cứ giết trước rồi nói.
"Liên minh Liệp Yêu Sư thật đáng sợ, mấy ngày trước ta còn nhìn thấy bọn họ giết yêu. Bây giờ những yêu tốt như chúng ta, cũng không dám tùy tiện đi trên đường, bị Liệp Yêu Sư trông thấy liền xong con bê."
Dư Tô ở bên cạnh càu nhàu.
"Không có yêu đối phó với bọn họ?"
"Yêu không giống như người." Dư Tô nói: "Liệp Yêu Sư tùy tiện liền có thể gọi tới một xe người, còn yêu thì sao có thể tùy tiện gọi tới nhiều yêu như vậy? Cho dù gọi tới, nói không chừng đánh đánh một hồi lại nảy sinh nội chiến."
Yêu cùng lắm cũng chỉ có thể tạo ra một đoàn thể nhỏ, hơn nữa cơ bản là được tạo thành từ đồng tộc.
Đoàn thể quy mô lớn căn bản không có khả năng.
Yêu!
Chính là giống loài thần kỳ như vậy đấy.
Dư Tô lại nói: "Ta nghe nói ba mươi năm trước, chính là đang đánh nhau thì nổi lên nội chiến, làm cho nhân loại chui vào chỗ trống."
Những con đại yêu kia chỉ biết lo cho mình.
Giết đỏ mắt, nói không chừng đến chính mình yêu cũng đâm cho mấy cái.
Còn ai quản những con yêu khác làm gì nữa.
Sơ Tranh: "Không có yêu muốn làm yêu vương à?"
Dư Tô cẩn thận hồi tưởng lại, kết hợp với kiến thức nhiều năm của mình, lắc đầu: "Còn thật không có."
Sơ Tranh: "..."
Không tổ chức không kỷ luật, ngay cả yêu vương cũng không ai muốn làm.
Ngươi không thua thì ai thua?
Đám yêu này không được!
Quá không có chí khí.
"Yêu chúng ta trời sinh tính thoải mái, không muốn quản giáo những yêu khác, cũng không nguyện ý bị yêu quản giáo, nên dứt khoát để mọi người tự quản lý chính mình là tốt nhất."
Sơ Tranh: "..."
Đúng là rất thoải mái.
Thoải mái đến mức toàn tộc cũng bị người đè xuống mà đánh.
Bây giờ còn trở thành bảo khố di động cho nhân loại.
Còn không phải rất thoải mái sao.
"Cốc cốc..."
"Có ai không?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Sơ Tranh nhìn về phía Dư Tô.
Dư Tô: "???" Nhìn ta làm gì.
"Tìm ngươi à?"
Dư Tô vội nàng lắc đầu, kinh hồn táng đảm: "Đại lão, đây là trụ sở của ngài mà." Sao có thể đến tìm hắn!! Đại lão nghĩ gì thế!!
Sơ Tranh: "..."
Nhưng ta cũng không quen biết ai mà.
"Đi mở cửa." Sơ Tranh chỉ huy Dư Tô.
Dư Tô vung tay với hai tùy tùng phía sau.
"A!"
Hai tùy tùng tè ra quần chạy về, trốn ra đằng sau Dư Tô.
"Kêu cái gì?"
"Lão... Lão đại, Liệp Yêu Sư!!" Một tùy tùng trong đó chỉ vào cửa, run rẩy trả lời.
Liệp Yêu Sư?!
Ngoài cửa có 5 người tiến vào, mặc dù bọn họ mặc trang phục khác biệt, nhưng trên ngực đều đeo huân chương của liên minh Liệp Yêu Sư, vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra.
Dư Tô thấy rõ mấy người kia, cũng bắt đầu run.
Sao Liệp Yêu Sư lại xuất hiện ở đây?!
Đại lão!
Đúng!
Đại lão cứu mạng!
Dư Tô mang theo tùy tùng, cấp tốc trốn ra đằng sau Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngồi yên ở chỗ cũ, khí định thần nhàn uống trà, đối với người tiến vào làm như không thấy.
"Lỗ đội, quả nhiên là yêu."
Người tiến vào, nhìn Dư Tô và tùy tùng của hắn.
Dư Tô và tùy tùng run lợi hại hơn, nhìn bọn họ làm gì, nhìn đại lão kìa!!
"Cô gái kia..."
"Có chút kỳ quái, tôi không trông thấy yêu khí trên người cô ta."
"Là người sao?"
"Không giống lắm..."
Còn có cô gái này nhìn thấy bọn họ cũng quá trấn định.
Xem như người bình thường, có người tiến vào, cũng phải nghi hoặc và tức giận, cô ngược lại đến một chút động tĩnh cũng không có.
"Cần gì quản là gì, bắt lại trước rồi nói!" Có người kích động.
Những người còn lại cũng dồn dập phụ họa.
Người đàn ông được gọi là Lỗ đội giơ tay: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Người phía sau đối mặt vài lần, lập tức yên tĩnh lại.
Ba con yêu phía sau cô, rõ ràng biết bọn họ.
Biết bọn họ là ai, mà còn có thể trấn định như thế, mặc kệ là người hay yêu, thì đều không bình thường lắm.
Lỗ đội đi vào trong sân, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh: "Xin hỏi cô là chủ nhân của nơi này?"
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn sang: "Làm gì?"
"Chúng tôi phát giác được nơi này có yêu khí, cho nên muốn kiểm tra một chút, không biết có thể không?" Lỗ đội lễ phép trưng cầu ý kiến.
Sơ Tranh chỉ vào đám Dư Tô phía sau: "Bọn họ?"
Dư Tô run lẩy bẩy, ai oán nhìn Sơ Tranh.
Sao đại lão có thể đối xử với bọn họ như vậy!
Đây chính là liên minh Liệp Yêu Sư đó!
Rơi vào trong tay bọn họ nhất định phải chết!
Lỗ đội không nghĩ tới Sơ Tranh chỉ ra rõ ràng như vậy, cứng lại, lắc đầu: "Không phải."
Yêu khí trên người ba con tiểu yêu kia quá yếu.
Không phải thứ bọn họ muốn tìm.
"Vậy trong này không có những con yêu khác, đề nghị đi nơi khác tìm xem." Sơ Tranh mặt không cảm xúc hạ lệnh đuổi khách.
"Lỗ đội, anh nói lời vô dụng với cô ta làm gì, trực tiếp bắt lại, muốn tra thế nào thì tra!" Người phía sau bị thái độ của Sơ Tranh chọc giận.
"Lỗ đội, động thủ đi!"
"Đừng nói nhảm!!"
Lỗ đội đại khái là nghĩ, có thể giải quyết hòa bình liền giải quyết hòa bình, nhưng hiện tại Sơ Tranh không phối hợp, tăng thêm đồng bạn phía sau thúc giục, Lỗ đội vung tay lên.
Bốn người phía sau đồng thời bay người lên.
Cái bàn trước mặt Sơ Tranh, bị một cỗ kình phong làm chia năm xẻ bảy.
Dư Tô và hai tùy tụng bị dọa đến lập tức vọt vào phía trong.
Tùy tùng: "Lão đại, chúng ta không giúp đại lão sao?"
Dư Tô trừng hắn: "Mi đánh thắng được Liệp Yêu Sư?"
Tùy tùng: "... Đánh, đánh không thắng."
"Cho nên, chúng ta trốn đi là được, không thể cho đại lão thêm phiền phức, âm thầm cổ vũ cho đại lão là được rồi!"
Tùy tùng: "..." Lão đại nói đúng!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nam tử rất hứng thú lộ ra một nụ cười tà ác: "Tiểu yêu, ngươi tên gì?"
Sơ Tranh bị hắn nhìn chằm chằm, thế mà cũng dâng lên một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Giống như trước mặt không phải là người, mà là một ác ma bò ra từ trong địa ngục.
Thẻ người tốt có chút dọa người.
Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Ngươi tên gì?"
"Ta?"
Nam tử hơi nhướn mày.
"Tiểu yêu, đây là ta đang hỏi ngươi, sao ngươi lại không có lễ phép như thế?"
"Thích nói hay không thì tùy." Dù sao ta cũng biết.
Sơ Tranh quay người đi ra phía ngoài cửa.
Ngươi ở đó chơi một mình đi.
Nam tử: "..."
"Này!"
Sơ Tranh rời đi không thèm quay đầu lại, cũng đóng cửa phòng lại.
Nam tử vòng qua bình phong, nhìn ra bên ngoài một chút, nửa ngày sau mới nhẹ chậc một tiếng.
…
Buổi chiều.
Dư Tô đưa tư liệu của Lý Tiểu Ngư tới cho Sơ Tranh.
Tư liệu ghi lại cuộc đời của Lý Tiểu Ngư, từ lúc sinh ra, đến tận bây giờ từng làm những gì, cơ hồ đều có.
Lý Tiểu Ngư người này, cũng được coi là một thiên tài.
Khi còn bé liền biểu hiện ra năng lực bất phàm, năng lực học tập cũng nhanh hơn người khác.
Nhưng mà...
Lý Tiểu Ngư không được sủng ái.
Nghe đồn Lý Tiểu Ngư không phải con của Lý gia chủ, mà là trước khi mẹ của Lý Tiểu Ngư gả vào Lý gia trước, đã mang thai.
Nhưng đây chỉ là lời đồn, không có chứng cứ.
Tóm lại mặc dù Lý Tiểu Ngư có thiên phú, nhưng ở Lý gia không được sủng ái bằng nhị tiểu thư Lý gia, đây là sự thật.
Lý Tiểu Ngư bây giờ là thành viên của liên minh.
Mà liên minh đang khuyết thiếu một chức vị phó chủ tịch, Lý Tiểu Ngư dự định cạnh tranh vị trí này.
Đồng thời nhị tiểu thư Lý gia cũng muốn tranh cử vị trí này.
Trừ những tài liệu này, còn có rất nhiều tin tức ngầm loạn thất bát tao.
Sơ Tranh khép tư liệu lại.
Liên minh Liệp Yêu Sư...
Tổ chức này rất không thân thiện với yêu.
Ban đầu thành lập, là vì bảo vệ người bình thường, không bị yêu xâm hại.
Nhưng đến bây giờ, liên minh Liệp Yêu sư, đã trở thành một tổ chức chủ động săn giết yêu.
Lúc trước bọn họ chỉ giết yêu hại người.
Còn bây giờ chỉ cần gặp được, cũng mặc kệ ngươi là yêu xấu hay là yêu tốt, cứ giết trước rồi nói.
"Liên minh Liệp Yêu Sư thật đáng sợ, mấy ngày trước ta còn nhìn thấy bọn họ giết yêu. Bây giờ những yêu tốt như chúng ta, cũng không dám tùy tiện đi trên đường, bị Liệp Yêu Sư trông thấy liền xong con bê."
Dư Tô ở bên cạnh càu nhàu.
"Không có yêu đối phó với bọn họ?"
"Yêu không giống như người." Dư Tô nói: "Liệp Yêu Sư tùy tiện liền có thể gọi tới một xe người, còn yêu thì sao có thể tùy tiện gọi tới nhiều yêu như vậy? Cho dù gọi tới, nói không chừng đánh đánh một hồi lại nảy sinh nội chiến."
Yêu cùng lắm cũng chỉ có thể tạo ra một đoàn thể nhỏ, hơn nữa cơ bản là được tạo thành từ đồng tộc.
Đoàn thể quy mô lớn căn bản không có khả năng.
Yêu!
Chính là giống loài thần kỳ như vậy đấy.
Dư Tô lại nói: "Ta nghe nói ba mươi năm trước, chính là đang đánh nhau thì nổi lên nội chiến, làm cho nhân loại chui vào chỗ trống."
Những con đại yêu kia chỉ biết lo cho mình.
Giết đỏ mắt, nói không chừng đến chính mình yêu cũng đâm cho mấy cái.
Còn ai quản những con yêu khác làm gì nữa.
Sơ Tranh: "Không có yêu muốn làm yêu vương à?"
Dư Tô cẩn thận hồi tưởng lại, kết hợp với kiến thức nhiều năm của mình, lắc đầu: "Còn thật không có."
Sơ Tranh: "..."
Không tổ chức không kỷ luật, ngay cả yêu vương cũng không ai muốn làm.
Ngươi không thua thì ai thua?
Đám yêu này không được!
Quá không có chí khí.
"Yêu chúng ta trời sinh tính thoải mái, không muốn quản giáo những yêu khác, cũng không nguyện ý bị yêu quản giáo, nên dứt khoát để mọi người tự quản lý chính mình là tốt nhất."
Sơ Tranh: "..."
Đúng là rất thoải mái.
Thoải mái đến mức toàn tộc cũng bị người đè xuống mà đánh.
Bây giờ còn trở thành bảo khố di động cho nhân loại.
Còn không phải rất thoải mái sao.
"Cốc cốc..."
"Có ai không?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Sơ Tranh nhìn về phía Dư Tô.
Dư Tô: "???" Nhìn ta làm gì.
"Tìm ngươi à?"
Dư Tô vội nàng lắc đầu, kinh hồn táng đảm: "Đại lão, đây là trụ sở của ngài mà." Sao có thể đến tìm hắn!! Đại lão nghĩ gì thế!!
Sơ Tranh: "..."
Nhưng ta cũng không quen biết ai mà.
"Đi mở cửa." Sơ Tranh chỉ huy Dư Tô.
Dư Tô vung tay với hai tùy tùng phía sau.
"A!"
Hai tùy tùng tè ra quần chạy về, trốn ra đằng sau Dư Tô.
"Kêu cái gì?"
"Lão... Lão đại, Liệp Yêu Sư!!" Một tùy tùng trong đó chỉ vào cửa, run rẩy trả lời.
Liệp Yêu Sư?!
Ngoài cửa có 5 người tiến vào, mặc dù bọn họ mặc trang phục khác biệt, nhưng trên ngực đều đeo huân chương của liên minh Liệp Yêu Sư, vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra.
Dư Tô thấy rõ mấy người kia, cũng bắt đầu run.
Sao Liệp Yêu Sư lại xuất hiện ở đây?!
Đại lão!
Đúng!
Đại lão cứu mạng!
Dư Tô mang theo tùy tùng, cấp tốc trốn ra đằng sau Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngồi yên ở chỗ cũ, khí định thần nhàn uống trà, đối với người tiến vào làm như không thấy.
"Lỗ đội, quả nhiên là yêu."
Người tiến vào, nhìn Dư Tô và tùy tùng của hắn.
Dư Tô và tùy tùng run lợi hại hơn, nhìn bọn họ làm gì, nhìn đại lão kìa!!
"Cô gái kia..."
"Có chút kỳ quái, tôi không trông thấy yêu khí trên người cô ta."
"Là người sao?"
"Không giống lắm..."
Còn có cô gái này nhìn thấy bọn họ cũng quá trấn định.
Xem như người bình thường, có người tiến vào, cũng phải nghi hoặc và tức giận, cô ngược lại đến một chút động tĩnh cũng không có.
"Cần gì quản là gì, bắt lại trước rồi nói!" Có người kích động.
Những người còn lại cũng dồn dập phụ họa.
Người đàn ông được gọi là Lỗ đội giơ tay: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Người phía sau đối mặt vài lần, lập tức yên tĩnh lại.
Ba con yêu phía sau cô, rõ ràng biết bọn họ.
Biết bọn họ là ai, mà còn có thể trấn định như thế, mặc kệ là người hay yêu, thì đều không bình thường lắm.
Lỗ đội đi vào trong sân, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh: "Xin hỏi cô là chủ nhân của nơi này?"
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn sang: "Làm gì?"
"Chúng tôi phát giác được nơi này có yêu khí, cho nên muốn kiểm tra một chút, không biết có thể không?" Lỗ đội lễ phép trưng cầu ý kiến.
Sơ Tranh chỉ vào đám Dư Tô phía sau: "Bọn họ?"
Dư Tô run lẩy bẩy, ai oán nhìn Sơ Tranh.
Sao đại lão có thể đối xử với bọn họ như vậy!
Đây chính là liên minh Liệp Yêu Sư đó!
Rơi vào trong tay bọn họ nhất định phải chết!
Lỗ đội không nghĩ tới Sơ Tranh chỉ ra rõ ràng như vậy, cứng lại, lắc đầu: "Không phải."
Yêu khí trên người ba con tiểu yêu kia quá yếu.
Không phải thứ bọn họ muốn tìm.
"Vậy trong này không có những con yêu khác, đề nghị đi nơi khác tìm xem." Sơ Tranh mặt không cảm xúc hạ lệnh đuổi khách.
"Lỗ đội, anh nói lời vô dụng với cô ta làm gì, trực tiếp bắt lại, muốn tra thế nào thì tra!" Người phía sau bị thái độ của Sơ Tranh chọc giận.
"Lỗ đội, động thủ đi!"
"Đừng nói nhảm!!"
Lỗ đội đại khái là nghĩ, có thể giải quyết hòa bình liền giải quyết hòa bình, nhưng hiện tại Sơ Tranh không phối hợp, tăng thêm đồng bạn phía sau thúc giục, Lỗ đội vung tay lên.
Bốn người phía sau đồng thời bay người lên.
Cái bàn trước mặt Sơ Tranh, bị một cỗ kình phong làm chia năm xẻ bảy.
Dư Tô và hai tùy tụng bị dọa đến lập tức vọt vào phía trong.
Tùy tùng: "Lão đại, chúng ta không giúp đại lão sao?"
Dư Tô trừng hắn: "Mi đánh thắng được Liệp Yêu Sư?"
Tùy tùng: "... Đánh, đánh không thắng."
"Cho nên, chúng ta trốn đi là được, không thể cho đại lão thêm phiền phức, âm thầm cổ vũ cho đại lão là được rồi!"
Tùy tùng: "..." Lão đại nói đúng!
/1983
|