Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quan hệ của Sơ Tranh và Tiếu Trạch không khó điều tra.
Dù sao lúc trước trong công ty huyên náo nhốn nháo, ông Dương rất nhanh liền lấy được tư liệu.
Nam nữ từng kết giao mà lại đi đến kết quả này, ngược lại làm ông Dương hơi kinh ngạc.
Tiếu Trạch và con mình, chắc chắn ông Dương sẽ lựa chọn con mình.
Tiếu Trạch nhận được tin tức bị sa thải, có chút không rõ ràng cho lắm.
Hắn ta chạy đi tìm Dương Gia Tuấn.
Dương Gia Tuấn cũng không biết, việc này là do ông Dương tự mình ra lệnh.
"Cha, cha có ý gì, vì sao lại sa thải Tiếu Trạch?"
Tiếu Trạch này có năng lực, giúp gã không ít.
Tăng thêm trước đó tại hội sở Huy Hoàng, tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, Dương Gia Tuấn vẫn có chút lương tâm.
"Không sa thải Tiếu Trạch, chẳng lẽ sa thải mày?!" Ông Dương trông thấy gã liền không vui: "Tao cảnh cáo mày Dương Gia Tuấn, về sau mày thành thành thật thật ở công ty cho tao, còn dám đi theo đám kia hồ bằng cẩu hữu kia ra bên ngoài rêu rao, lão tử đánh gãy chân mày."
Dương Gia Tuấn không hiểu gì bị mắng một trận.
Rời khỏi phòng làm việc mới phản ứng được, mình là tới hỏi lý do vì sao lại sa thải Tiếu Trạch mà!
...
Tiếu Trạch bị tập đoàn Dương thị sa thải.
Không chỉ sa thải, tập đoàn Dương thị còn chặt đứt cơ hội tiến vào những công ty khác của hắn ta.
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Hắn ta thậm chí cũng không biết mình đắc tội với tập đoàn Dương thị ở chỗ nào.
"A Trạch, anh đừng uống nữa."
Ninh Tĩnh kéo người ra khỏi quán bar.
"Công việc mất, thì có thể tìm lại mà." Ninh Tĩnh nói: "Anh còn trẻ, sợ cái gì?"
"Ha ha, tìm? Làm sao tìm được? Có tập đoàn Dương thị buông lời, bây giờ ai dám nhận anh?"
Ninh Tĩnh nhíu mày: "Sao anh lại đắc tội với tập đoàn Dương thị?"
"Anh cũng muốn biết, sao anh lại đắc tội với tập đoàn Dương thị." Tiếu Trạch thì thầm một tiếng.
Ánh mắt Tiếu Trạch vừa nhấc, dường như nhìn thấy cái gì đó.
Hắn ta đẩy Ninh Tĩnh ra, chạy qua bên kia.
"Sơ Tranh!" Tiếu Trạch ngăn đường đi của Sơ Tranh lại: "Là cô... là cô làm ra, đúng không?"
Đoạn thời gian kia mặc kệ Dương Gia Tuấn làm gì cũng đều xảy ra vấn đề, nhưng sau khi hắn ta bị sa thải, Dương Gia Tuấn bên kia liền tốt lên.
Hai tay Sơ Tranh đút túi, ánh đèn nê ông đảo qua gương mặt cô, lãnh ý dày đặc: "Kéo hắn ra."
Vệ sĩ sau lưng Sơ Tranh tiến lên, kéo Tiếu Trạch ra.
"Cẩm Sơ Tranh, sao cô lại ác độc như thế!!"
Giọng nói của Tiếu Trạch từ phía sau truyền đến.
"A Trạch, A Trạch..." Ninh Tĩnh tiến lên che chở cho Tiếu Trạch.
Cô ta có chút cổ quái nhìn về phía cổng, một đoạn thời gian không gặp, sao cô gái này càng ngày càng không giống.
Rõ ràng đã từng thua kém cô ta về mọi thứ.
Bây giờ lại trở nên xa xôi không thể với tới.
…
Sơ Tranh tìm được Ngôn Ngộ bị Thẩm Tứ Minh kéo đi uống rượu.
"Bảo bảo."
Dường như Ngôn Ngộ uống quá nhiều, thấy cô tới, ôm chặt lấy cô.
Một đại nam nhân, lúc này ủy khuất ba ba dựa vào cô.
Thẩm Tứ Minh: "..."
Nổi da gà đầy người.
Anh ta nhìn sang một chút, người đàn ông ngày thường tuấn mỹ, cho dù biểu lộ lúc này có chút không hợp với thân phận đại nam nhân, nhưng có một khuôn mặt như vậy, cũng hoàn toàn không cách nào làm người ta sinh ra phản cảm.
Nếu anh ta là phụ nữ, thì có lẽ cũng thích hắn.
Sơ Tranh vỗ vỗ Ngôn Ngộ nói: "Uống nhiều quá?"
Ngôn Ngộ ôm cô: "Em thích anh không?"
"Thích."
"Có thật không?"
"Ừ." Thẻ người tốt của mình, không thích thì có thể làm gì.
Ngôn Ngộ chu miệng: "Vậy em hôn hôn anh."
Sơ Tranh mới không biết thận trọng và thẹn thùng là gì đâu, không chút khách khí hôn lên, cẩu độc thân Thẩm bên cạnh tức giận đến đập bàn: "Hai người được rồi nha!!"
Suy tính cho cảm nhận của cẩu độc thân này chút đi!
Cẩu lương này anh ta không ăn!
Ngày nào cũng ăn đến muốn nôn rồi!
Muốn đổi khẩu vị!
Sơ Tranh mang Ngôn Ngộ uống say về chung cư.
Ngôn Ngộ nhu thuận ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sơ Tranh, Sơ Tranh đi đến chỗ nào ánh mắt hắn liền chuyển qua chỗ đó.
Sơ Tranh cầm khăn mặt đến lau tay cho hắn.
"Bảo bảo..."
Ngôn Ngộ miệng đắng lưỡi khô, hắn liếm liếm môi, giơ tay kéo caravat của mình.
Khóe miệng của hắn hơi giương lên, men say mông lung làm con ngươi tràn đầy dụ hoặc: "Bảo bảo, anh rất ngọt, em muốn nếm thử không?"
Sơ Tranh làm sao mà chịu được dụ hoặc.
Nhưng Ngôn Ngộ uống say, mặc dù còn có chút ý thức, nhưng đáng tiếc căn bản không được, cả người đều mềm nhũn.
"Bảo bảo..."
Ngôn Ngộ muốn khóc.
"Nó không ngoan."
"..." Sơ Tranh cầm chăn mền che hắn lại: "Đừng lộn xộn, đi ngủ."
"Nhưng bảo bảo vẫn chưa nếm được hương vị của anh." Ngôn Ngộ thanh âm ủy khuất: "Anh có ngọt không?"
"Ngọt."
"Em gạt người."
"Em không có." Anh mới là tên tiểu lừa gạt!!!
"Nó hỏng rồi." Ngôn Ngộ càng thêm ủy khuất.
Sơ Tranh dỗ hắn: "Không hỏng, ngoan, ngủ một giấc liền tốt."
Vật nhỏ uống say sao lại biến thành thế này!
Ngôn Ngộ làm ầm ĩ đến kịch liệt, Sơ Tranh vất vả lắm mới khiến cho hắn an tĩnh lại.
Nhưng hắn mở to một đôi mắt mông lung men say, dùng tay miêu tả gương mặt Sơ Tranh, giống như anh bạn nhỏ lấy được món đồ chơi mới, lòng tràn đầy vui vẻ.
Sơ Tranh kéo tay hắn ra, cúi người hôn hắn một chút: "Ngôn Ngộ."
"Bảo bảo?" Ngôn Ngộ nghiêng người xuống, mái tóc mềm mại trượt xuống theo động tác của hắn, rơi vào mu bàn tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức quên luôn mình muốn nói gì.
"Đừng sờ."
Ngôn Ngộ lắc đầu, càng lắc càng choáng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
"Tóc... Không cho... sờ... Là của bảo bảo." Không cho sờ không cho người khác sờ, bảo bảo sẽ tức giận, phải giấu đi.
Ngôn Ngộ co lại trong chăn.
Sơ Tranh ấn lấy hắn.
"Em là ai?" Anh còn có mấy bảo bảo hả?
"Em là... Bảo bảo." Ngôn Ngộ cười với Sơ Tranh, nụ cười kia rất sạch sẽ thuần triệt.
"Cho nên em có thể sờ không?"
"Ừm..."
Dường như Ngôn Ngộ bị làm khó.
Một hồi lâu mới nói: "Em là bảo bảo... Bảo bảo có thể sờ."
Sơ Tranh dỗ dành Ngôn Ngộ sờ tóc xong, lúc này mới nhớ tới chính sự.
"Ngôn Ngộ, em có phải người tốt không?"
Ngôn Ngộ chớp mắt: "Đúng vậy, bảo bảo tốt nhất."
Nói xong hôn bẹp một ngụm lên mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
…
Ngày hôm sau Ngôn Ngộ vô cùng đau đầu.
Hắn nằm một lát, phát hiện trên người mình không mặc gì, biểu cảm hơi biến hóa.
Đêm qua làm cái gì?
Ngôn Ngộ hoàn toàn nghĩ không ra.
Ngôn Ngộ rửa mặt xong ra ngoài, Sơ Tranh ở trong phòng khách xem tin tức, hắn trực tiếp đi sang ngồi: "Bảo bảo, đêm qua anh làm gì?"
"Nhiều." Sơ Tranh lơ đãng nói.
"Hả?"
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra cho hắn: "Tự mình nhìn." Nhìn xem đêm qua anh làm những chuyện điên cuồng cỡ nào!
Ngôn Ngộ: "??"
Điện thoại có mật mã, Ngôn Ngộ trả lại, Sơ Tranh ở ngay trước mặt hắn mở khoá, mật mã giống như mật mã điện thoại hắn.
Ngôn Ngộ liếc nhìn cô một cái, tâm tình nhịn không được vui vẻ.
Nhưng mà rất nhanh Ngôn Ngộ liền không vui vẻ nổi.
Ngôn Ngộ luống cuống tay chân tắt điện thoại, giống như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném điện thoại lên ghế sofa, vành tai đều đỏ lên.
"Anh... anh đi làm."
Ngôn Ngộ cầm đồ lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đêm qua hắn nói những chuyện lộn xộn gì vậy?!
Đó là hắn sao?
Ngôn Ngộ cảm thấy chắc chắn không phải.
***
Trúng 1001 điểm bạo kích từ tiểu ca ca aaaaaaaa >ω<
Còn đâu anh giai biến thái năm nào
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quan hệ của Sơ Tranh và Tiếu Trạch không khó điều tra.
Dù sao lúc trước trong công ty huyên náo nhốn nháo, ông Dương rất nhanh liền lấy được tư liệu.
Nam nữ từng kết giao mà lại đi đến kết quả này, ngược lại làm ông Dương hơi kinh ngạc.
Tiếu Trạch và con mình, chắc chắn ông Dương sẽ lựa chọn con mình.
Tiếu Trạch nhận được tin tức bị sa thải, có chút không rõ ràng cho lắm.
Hắn ta chạy đi tìm Dương Gia Tuấn.
Dương Gia Tuấn cũng không biết, việc này là do ông Dương tự mình ra lệnh.
"Cha, cha có ý gì, vì sao lại sa thải Tiếu Trạch?"
Tiếu Trạch này có năng lực, giúp gã không ít.
Tăng thêm trước đó tại hội sở Huy Hoàng, tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, Dương Gia Tuấn vẫn có chút lương tâm.
"Không sa thải Tiếu Trạch, chẳng lẽ sa thải mày?!" Ông Dương trông thấy gã liền không vui: "Tao cảnh cáo mày Dương Gia Tuấn, về sau mày thành thành thật thật ở công ty cho tao, còn dám đi theo đám kia hồ bằng cẩu hữu kia ra bên ngoài rêu rao, lão tử đánh gãy chân mày."
Dương Gia Tuấn không hiểu gì bị mắng một trận.
Rời khỏi phòng làm việc mới phản ứng được, mình là tới hỏi lý do vì sao lại sa thải Tiếu Trạch mà!
...
Tiếu Trạch bị tập đoàn Dương thị sa thải.
Không chỉ sa thải, tập đoàn Dương thị còn chặt đứt cơ hội tiến vào những công ty khác của hắn ta.
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Hắn ta thậm chí cũng không biết mình đắc tội với tập đoàn Dương thị ở chỗ nào.
"A Trạch, anh đừng uống nữa."
Ninh Tĩnh kéo người ra khỏi quán bar.
"Công việc mất, thì có thể tìm lại mà." Ninh Tĩnh nói: "Anh còn trẻ, sợ cái gì?"
"Ha ha, tìm? Làm sao tìm được? Có tập đoàn Dương thị buông lời, bây giờ ai dám nhận anh?"
Ninh Tĩnh nhíu mày: "Sao anh lại đắc tội với tập đoàn Dương thị?"
"Anh cũng muốn biết, sao anh lại đắc tội với tập đoàn Dương thị." Tiếu Trạch thì thầm một tiếng.
Ánh mắt Tiếu Trạch vừa nhấc, dường như nhìn thấy cái gì đó.
Hắn ta đẩy Ninh Tĩnh ra, chạy qua bên kia.
"Sơ Tranh!" Tiếu Trạch ngăn đường đi của Sơ Tranh lại: "Là cô... là cô làm ra, đúng không?"
Đoạn thời gian kia mặc kệ Dương Gia Tuấn làm gì cũng đều xảy ra vấn đề, nhưng sau khi hắn ta bị sa thải, Dương Gia Tuấn bên kia liền tốt lên.
Hai tay Sơ Tranh đút túi, ánh đèn nê ông đảo qua gương mặt cô, lãnh ý dày đặc: "Kéo hắn ra."
Vệ sĩ sau lưng Sơ Tranh tiến lên, kéo Tiếu Trạch ra.
"Cẩm Sơ Tranh, sao cô lại ác độc như thế!!"
Giọng nói của Tiếu Trạch từ phía sau truyền đến.
"A Trạch, A Trạch..." Ninh Tĩnh tiến lên che chở cho Tiếu Trạch.
Cô ta có chút cổ quái nhìn về phía cổng, một đoạn thời gian không gặp, sao cô gái này càng ngày càng không giống.
Rõ ràng đã từng thua kém cô ta về mọi thứ.
Bây giờ lại trở nên xa xôi không thể với tới.
…
Sơ Tranh tìm được Ngôn Ngộ bị Thẩm Tứ Minh kéo đi uống rượu.
"Bảo bảo."
Dường như Ngôn Ngộ uống quá nhiều, thấy cô tới, ôm chặt lấy cô.
Một đại nam nhân, lúc này ủy khuất ba ba dựa vào cô.
Thẩm Tứ Minh: "..."
Nổi da gà đầy người.
Anh ta nhìn sang một chút, người đàn ông ngày thường tuấn mỹ, cho dù biểu lộ lúc này có chút không hợp với thân phận đại nam nhân, nhưng có một khuôn mặt như vậy, cũng hoàn toàn không cách nào làm người ta sinh ra phản cảm.
Nếu anh ta là phụ nữ, thì có lẽ cũng thích hắn.
Sơ Tranh vỗ vỗ Ngôn Ngộ nói: "Uống nhiều quá?"
Ngôn Ngộ ôm cô: "Em thích anh không?"
"Thích."
"Có thật không?"
"Ừ." Thẻ người tốt của mình, không thích thì có thể làm gì.
Ngôn Ngộ chu miệng: "Vậy em hôn hôn anh."
Sơ Tranh mới không biết thận trọng và thẹn thùng là gì đâu, không chút khách khí hôn lên, cẩu độc thân Thẩm bên cạnh tức giận đến đập bàn: "Hai người được rồi nha!!"
Suy tính cho cảm nhận của cẩu độc thân này chút đi!
Cẩu lương này anh ta không ăn!
Ngày nào cũng ăn đến muốn nôn rồi!
Muốn đổi khẩu vị!
Sơ Tranh mang Ngôn Ngộ uống say về chung cư.
Ngôn Ngộ nhu thuận ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sơ Tranh, Sơ Tranh đi đến chỗ nào ánh mắt hắn liền chuyển qua chỗ đó.
Sơ Tranh cầm khăn mặt đến lau tay cho hắn.
"Bảo bảo..."
Ngôn Ngộ miệng đắng lưỡi khô, hắn liếm liếm môi, giơ tay kéo caravat của mình.
Khóe miệng của hắn hơi giương lên, men say mông lung làm con ngươi tràn đầy dụ hoặc: "Bảo bảo, anh rất ngọt, em muốn nếm thử không?"
Sơ Tranh làm sao mà chịu được dụ hoặc.
Nhưng Ngôn Ngộ uống say, mặc dù còn có chút ý thức, nhưng đáng tiếc căn bản không được, cả người đều mềm nhũn.
"Bảo bảo..."
Ngôn Ngộ muốn khóc.
"Nó không ngoan."
"..." Sơ Tranh cầm chăn mền che hắn lại: "Đừng lộn xộn, đi ngủ."
"Nhưng bảo bảo vẫn chưa nếm được hương vị của anh." Ngôn Ngộ thanh âm ủy khuất: "Anh có ngọt không?"
"Ngọt."
"Em gạt người."
"Em không có." Anh mới là tên tiểu lừa gạt!!!
"Nó hỏng rồi." Ngôn Ngộ càng thêm ủy khuất.
Sơ Tranh dỗ hắn: "Không hỏng, ngoan, ngủ một giấc liền tốt."
Vật nhỏ uống say sao lại biến thành thế này!
Ngôn Ngộ làm ầm ĩ đến kịch liệt, Sơ Tranh vất vả lắm mới khiến cho hắn an tĩnh lại.
Nhưng hắn mở to một đôi mắt mông lung men say, dùng tay miêu tả gương mặt Sơ Tranh, giống như anh bạn nhỏ lấy được món đồ chơi mới, lòng tràn đầy vui vẻ.
Sơ Tranh kéo tay hắn ra, cúi người hôn hắn một chút: "Ngôn Ngộ."
"Bảo bảo?" Ngôn Ngộ nghiêng người xuống, mái tóc mềm mại trượt xuống theo động tác của hắn, rơi vào mu bàn tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức quên luôn mình muốn nói gì.
"Đừng sờ."
Ngôn Ngộ lắc đầu, càng lắc càng choáng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
"Tóc... Không cho... sờ... Là của bảo bảo." Không cho sờ không cho người khác sờ, bảo bảo sẽ tức giận, phải giấu đi.
Ngôn Ngộ co lại trong chăn.
Sơ Tranh ấn lấy hắn.
"Em là ai?" Anh còn có mấy bảo bảo hả?
"Em là... Bảo bảo." Ngôn Ngộ cười với Sơ Tranh, nụ cười kia rất sạch sẽ thuần triệt.
"Cho nên em có thể sờ không?"
"Ừm..."
Dường như Ngôn Ngộ bị làm khó.
Một hồi lâu mới nói: "Em là bảo bảo... Bảo bảo có thể sờ."
Sơ Tranh dỗ dành Ngôn Ngộ sờ tóc xong, lúc này mới nhớ tới chính sự.
"Ngôn Ngộ, em có phải người tốt không?"
Ngôn Ngộ chớp mắt: "Đúng vậy, bảo bảo tốt nhất."
Nói xong hôn bẹp một ngụm lên mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
…
Ngày hôm sau Ngôn Ngộ vô cùng đau đầu.
Hắn nằm một lát, phát hiện trên người mình không mặc gì, biểu cảm hơi biến hóa.
Đêm qua làm cái gì?
Ngôn Ngộ hoàn toàn nghĩ không ra.
Ngôn Ngộ rửa mặt xong ra ngoài, Sơ Tranh ở trong phòng khách xem tin tức, hắn trực tiếp đi sang ngồi: "Bảo bảo, đêm qua anh làm gì?"
"Nhiều." Sơ Tranh lơ đãng nói.
"Hả?"
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra cho hắn: "Tự mình nhìn." Nhìn xem đêm qua anh làm những chuyện điên cuồng cỡ nào!
Ngôn Ngộ: "??"
Điện thoại có mật mã, Ngôn Ngộ trả lại, Sơ Tranh ở ngay trước mặt hắn mở khoá, mật mã giống như mật mã điện thoại hắn.
Ngôn Ngộ liếc nhìn cô một cái, tâm tình nhịn không được vui vẻ.
Nhưng mà rất nhanh Ngôn Ngộ liền không vui vẻ nổi.
Ngôn Ngộ luống cuống tay chân tắt điện thoại, giống như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném điện thoại lên ghế sofa, vành tai đều đỏ lên.
"Anh... anh đi làm."
Ngôn Ngộ cầm đồ lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đêm qua hắn nói những chuyện lộn xộn gì vậy?!
Đó là hắn sao?
Ngôn Ngộ cảm thấy chắc chắn không phải.
***
Trúng 1001 điểm bạo kích từ tiểu ca ca aaaaaaaa >ω<
Còn đâu anh giai biến thái năm nào
/1983
|