Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "..."
Cho nên có khai trừ hay không đây?
Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Có phải ta cần đến kích thích một chút không nhỉ...
Sơ Tranh ở bên này tàu hoả chạy đầy trong đầu, không tiếp lời tổng thanh tra. Bị làm lơ như thế, cả người tổng thanh tra đều không tốt, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.
Tổng thanh tra nhịn một chút: "Tôi cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội."
Sơ Tranh: "..."
Còn phải cho ta cơ hội?
Ngươi là ma quỷ à!
Sơ Tranh lập tức nghiêm túc nói: "Tổng thanh tra, không cần cho tôi cơ hội, mời hiện tại lập tức khai trừ tôi đi." Lập tức lập tức!
Tổng thanh tra: "..."
Bầu không khí trong văn phòng nháy mắt lâm vào yên tĩnh.
Người khác gặp phải khai trừ, không phải khóc trời đập đất hỏi vì sao, thì chí ít cũng phải mặt mũi tràn đầy khiếp sợ thất vọng chứ?
Cô lại... dùng giọng điệu cầu còn không được?
"Khụ khụ khụ..." Tổng thanh tra ho khan hai tiếng, đột nhiên xoay chuyển giọng điệu: "Cô gái à, tôi biết cô cũng vừa ra xã hội, không dễ dàng, cô cũng đừng thể hiện, khí thế nhất thời, rồi cúi đầu thì chuyện gì cũng mất. Xã hội này chính là như vậy, tôi trước kia cũng như thế."
Tổng thanh tra đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh, ánh mắt mang theo sự dò xét của đàn ông đối với phụ nữ: "Thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội, hôm nay..."
Ầm --
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người đá văng.
Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng ở cửa ra vào, mang theo túi xách LV bản giới hạn, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu.
Người phụ nữ chỉ vào tổng thanh tra: "Hay cho lão La ông, nói với tôi đi làm, ông đi làm như vậy à? Ông làm việc hay là làm nhân viên?"
Khi tổng thanh tra trông thấy người phụ nữ kia, sắc mặt liền thay đổi, cũng cấp tốc kéo dài khoảng với cùng Sơ Tranh.
"Vợ à, không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ bàn chuyện công việc."
Người phụ nữ cười lạnh: "Công việc mà cần phải áp sát như thế à? Đứng gần để chỉ đạo tốt hơn đúng không? Ông chỉ đạo bao nhiêu người như thế rồi?"
Tổng thanh tra đi qua đóng cửa lại, người phụ nữ kéo lão ta nháo: "Ông còn sợ có người nhìn? Ông dám làm, mà sợ người khác nhìn thấy à? Tiểu hồ ly tinh này ai? Hả?!"
"Cô ta thật sự chỉ là một nhân viên, cô thất thần làm gì, ra ngoài!" Tổng thanh tra nói với Sơ Tranh.
Chuyện tổng thanh tra háo sắc, người trong toàn bộ phận đều biết.
Nhân viên có chút tư sắc, đều sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Đương nhiên cũng có người tự nguyện cấu kết với tổng thanh tra để đạt được tài nguyên tốt hơn, bò lên trên.
Có người khinh thường, có người thích thú.
Sơ Tranh từ văn phòng ra, ánh mắt nhân viên vây xem bên ngoài nhìn cô càng thêm phức tạp.
"Tôi đã nói cô ta có một chân với tổng thanh tra mà."
"Không biết xấu hổ, có lẽ bạn trai cô ta còn chưa biết."
"Người ta còn tặng hoa mà..."
"Cả ngày không làm việc cho tốt, chỉ biết làm loại động tác này, ỷ vào mình có chút tư sắc, liền cho rằng ghê gớm à." Lưu Cầm quái gở châm chọc.
Sơ Tranh trở lại vị trí của mình ngồi xuống: "Công việc của bà không tự mình làm cho tốt, giao cho một thực tập sinh như tôi, cũng rất lợi hại."
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Lưu Cầm lập tức xù lông: "Ai làm việc không tốt? Rõ ràng chính là cô không chăm chỉ làm việc, điền sai số liệu!"
"Loại số liệu quan trọng kia, một thực tập sinh như tôi làm sao có thể lấy được." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bà xem trọng tôi như vậy, tôi hẳn phải cảm ơn bà?"
Lưu Cầm lý lẽ hùng hồn: "Số liệu là tôi đưa cho cô, ai biết có phải cô điền sai hay không."
Sơ Tranh không chút hoang mang mà nói: "Muốn xem lịch sử hòm thư không?" Ta có nha! Bản đầy đủ luôn!
Sơ Tranh cũng không xác định rốt cuộc là nguyên chủ điền sai, hay là Lưu Cầm đưa số liệu sai.
Nhưng lúc này, sao có thể luống cuống chứ!
Lưu Cầm trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên không biết nên làm sao để phản bác.
Nhìn bộ dáng này của Lưu Cầm, đáy lòng Sơ Tranh đã nắm chắc, số liệu Lưu Cầm đưa cho nguyên chủ sai.
Vậy đây chính là Lưu Cầm làm việc sơ sẩy.
"Bọn họ đang nói gì thế?"
"Vừa rồi không phải La tổng tức giận sao? Hình như là điền sai số liệu, đó là Lưu Cầm phụ trách... Nhưng Lưu Cầm nói số liệu là Sơ Tranh điền." Thực tập sinh là đối tượng cõng nồi rất tốt, tất cả mọi người rất rõ ràng.
Thứ nhất, thực tập sinh căn cơ không sâu.
Thứ hai, thực tập sinh thật sự không dám cãi lại.
Coi như có can đảm cãi lại, cuối cùng có lẽ cũng không ai tin tưởng.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không lên tiếng.
Trong văn phòng tổng thanh tra còn đang cãi lộn không ngừng.
Nửa giờ sau phu nhân tổng thanh tra đi ra, khi đi ngang qua Sơ Tranh, hung hăng liếc cô một cái: "Tiểu hồ ly tinh, cô chờ đó cho tôi."
Sơ • tiểu hồ ly tinh • Tranh: "..."
Chờ ngươi trở về hoa đào từng đoá từng đoá nở?
Đám người nhìn về phía văn phòng tổng thanh tra, tổng thanh tra che lấy mặt bị cào ra từng vết máu, đột nhiên đối diện với ánh mắt nhân viên, giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Nhìn cái gì, làm việc đi!"
Trong văn phòng lập tức ào ào một trận.
Chuyện tính sai số liệu, cuối cùng bởi vì phu nhân tổng thanh tra, tổng thanh tra vội vàng trấn an phu nhân nhà mình, không có thời gian truy cứu.
Đương nhiên lúc ban đầu tổng thanh tra nắm lấy chuyện này, có lẽ là muốn hạ quy tắc ngầm với thực tập sinh.
Dù sao vấn đề cũng phát hiện ở chỗ lão ta, không có tổn thất thực tế gì.
Lưu Cầm chột dạ, cũng không dám tìm Sơ Tranh nữa.
"Sơ Tranh, cái vòng tay hôm qua của cô đâu?" Nữ sinh tóc ngắn sát vách thừa dịp giờ nghỉ trưa, nói chuyện với cô: "Cho tôi mượn xem một chút, hai mươi vạn đấy... cô thật sự trúng số độc đắc à."
"Trên bàn tự tìm."
Nữ sinh tóc ngắn nhìn lên trên bàn một chút.
Phía trên chất đống không ít đồ vật ngổn ngang, cô gấy gạt mở ra.
"Không có."
Sơ Tranh buông cái chân đang gác trên bàn làm việc xuống, nhớ lại vị trí hôm qua cô ném, lật ra, không tìm thấy.
Cuối cùng nữ sinh tóc ngắn lật tung cái bàn lên mà cũng chẳng thấy.
"Sơ Tranh, cô để trên bàn sao?" Nữ sinh tóc ngắn có chút ngờ vực, hai mươi vạn có thể tùy tiện ném trên bàn à?
"Ừ."
"Vậy sao không thấy?"
Nữ sinh tóc ngắn ngược lại còn gấp gáp hơn Sơ Tranh.
Sơ Tranh tuyệt không gấp, nhưng đồ của mình mất, nói thế nào vẫn còn có chút cách ứng.
"Cô không sốt ruột sao? Hai mươi vạn đấy?"
"Sốt ruột hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì." Sơ Tranh chậm rãi lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
...
Lưu Cầm nghỉ trưa trở về, thấy chỗ làm việc toàn là người, ngăn trở con đường của bà ta, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng giận dữ nói: "Mấy người vây ở đây làm gì? Không đi làm sao?"
Lưu Cầm là nhân viên lâu năm, những bộ phận khác cũng quen biết bà ta, tất cả mọi người đều gọi một tiếng chị Lưu.
"Chị Lưu, xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Cầm nói: "Phu nhân tổng thanh tra lại giết trở về rồi?"
"Không phải, là thực tập sinh trong bộ phận của chị báo cảnh sát, nói mình mất vòng tay giá trị hai mươi vạn."
Lưu Cầm hơi biến sắc.
Người bên cạnh khẽ xì một tiếng.
"Vòng tay hai mươi vạn, cũng không biết thật hay giả, cô ta là một thực tập sinh, làm sao mà mua được?"
"Tôi thấy tám phần là giả."
"Không phải cô ta đã báo cảnh sát rồi à, cũng không thể giả báo được?"
"Người trẻ tuổi bây giờ chuyện gì mà không làm được."
Mọi người mồm năm miệng mười nói quan điểm của mình.
Có người bỗng nhiên đem chủ đề chuyển về phía Lưu Cầm: "Chị Lưu, chị biết là thật hay giả không?"
Lưu Cầm lắc đầu: "Tôi làm sao biết."
Lưu Cầm rướn cổ lên nhìn vào bên trong một chút, cánh tay nắm vạt áo nhịn không được siết chặt.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "..."
Cho nên có khai trừ hay không đây?
Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Có phải ta cần đến kích thích một chút không nhỉ...
Sơ Tranh ở bên này tàu hoả chạy đầy trong đầu, không tiếp lời tổng thanh tra. Bị làm lơ như thế, cả người tổng thanh tra đều không tốt, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.
Tổng thanh tra nhịn một chút: "Tôi cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội."
Sơ Tranh: "..."
Còn phải cho ta cơ hội?
Ngươi là ma quỷ à!
Sơ Tranh lập tức nghiêm túc nói: "Tổng thanh tra, không cần cho tôi cơ hội, mời hiện tại lập tức khai trừ tôi đi." Lập tức lập tức!
Tổng thanh tra: "..."
Bầu không khí trong văn phòng nháy mắt lâm vào yên tĩnh.
Người khác gặp phải khai trừ, không phải khóc trời đập đất hỏi vì sao, thì chí ít cũng phải mặt mũi tràn đầy khiếp sợ thất vọng chứ?
Cô lại... dùng giọng điệu cầu còn không được?
"Khụ khụ khụ..." Tổng thanh tra ho khan hai tiếng, đột nhiên xoay chuyển giọng điệu: "Cô gái à, tôi biết cô cũng vừa ra xã hội, không dễ dàng, cô cũng đừng thể hiện, khí thế nhất thời, rồi cúi đầu thì chuyện gì cũng mất. Xã hội này chính là như vậy, tôi trước kia cũng như thế."
Tổng thanh tra đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh, ánh mắt mang theo sự dò xét của đàn ông đối với phụ nữ: "Thế này nhé, tôi cho cô thêm một cơ hội, hôm nay..."
Ầm --
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người đá văng.
Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng ở cửa ra vào, mang theo túi xách LV bản giới hạn, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu.
Người phụ nữ chỉ vào tổng thanh tra: "Hay cho lão La ông, nói với tôi đi làm, ông đi làm như vậy à? Ông làm việc hay là làm nhân viên?"
Khi tổng thanh tra trông thấy người phụ nữ kia, sắc mặt liền thay đổi, cũng cấp tốc kéo dài khoảng với cùng Sơ Tranh.
"Vợ à, không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ bàn chuyện công việc."
Người phụ nữ cười lạnh: "Công việc mà cần phải áp sát như thế à? Đứng gần để chỉ đạo tốt hơn đúng không? Ông chỉ đạo bao nhiêu người như thế rồi?"
Tổng thanh tra đi qua đóng cửa lại, người phụ nữ kéo lão ta nháo: "Ông còn sợ có người nhìn? Ông dám làm, mà sợ người khác nhìn thấy à? Tiểu hồ ly tinh này ai? Hả?!"
"Cô ta thật sự chỉ là một nhân viên, cô thất thần làm gì, ra ngoài!" Tổng thanh tra nói với Sơ Tranh.
Chuyện tổng thanh tra háo sắc, người trong toàn bộ phận đều biết.
Nhân viên có chút tư sắc, đều sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Đương nhiên cũng có người tự nguyện cấu kết với tổng thanh tra để đạt được tài nguyên tốt hơn, bò lên trên.
Có người khinh thường, có người thích thú.
Sơ Tranh từ văn phòng ra, ánh mắt nhân viên vây xem bên ngoài nhìn cô càng thêm phức tạp.
"Tôi đã nói cô ta có một chân với tổng thanh tra mà."
"Không biết xấu hổ, có lẽ bạn trai cô ta còn chưa biết."
"Người ta còn tặng hoa mà..."
"Cả ngày không làm việc cho tốt, chỉ biết làm loại động tác này, ỷ vào mình có chút tư sắc, liền cho rằng ghê gớm à." Lưu Cầm quái gở châm chọc.
Sơ Tranh trở lại vị trí của mình ngồi xuống: "Công việc của bà không tự mình làm cho tốt, giao cho một thực tập sinh như tôi, cũng rất lợi hại."
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Lưu Cầm lập tức xù lông: "Ai làm việc không tốt? Rõ ràng chính là cô không chăm chỉ làm việc, điền sai số liệu!"
"Loại số liệu quan trọng kia, một thực tập sinh như tôi làm sao có thể lấy được." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bà xem trọng tôi như vậy, tôi hẳn phải cảm ơn bà?"
Lưu Cầm lý lẽ hùng hồn: "Số liệu là tôi đưa cho cô, ai biết có phải cô điền sai hay không."
Sơ Tranh không chút hoang mang mà nói: "Muốn xem lịch sử hòm thư không?" Ta có nha! Bản đầy đủ luôn!
Sơ Tranh cũng không xác định rốt cuộc là nguyên chủ điền sai, hay là Lưu Cầm đưa số liệu sai.
Nhưng lúc này, sao có thể luống cuống chứ!
Lưu Cầm trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên không biết nên làm sao để phản bác.
Nhìn bộ dáng này của Lưu Cầm, đáy lòng Sơ Tranh đã nắm chắc, số liệu Lưu Cầm đưa cho nguyên chủ sai.
Vậy đây chính là Lưu Cầm làm việc sơ sẩy.
"Bọn họ đang nói gì thế?"
"Vừa rồi không phải La tổng tức giận sao? Hình như là điền sai số liệu, đó là Lưu Cầm phụ trách... Nhưng Lưu Cầm nói số liệu là Sơ Tranh điền." Thực tập sinh là đối tượng cõng nồi rất tốt, tất cả mọi người rất rõ ràng.
Thứ nhất, thực tập sinh căn cơ không sâu.
Thứ hai, thực tập sinh thật sự không dám cãi lại.
Coi như có can đảm cãi lại, cuối cùng có lẽ cũng không ai tin tưởng.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không lên tiếng.
Trong văn phòng tổng thanh tra còn đang cãi lộn không ngừng.
Nửa giờ sau phu nhân tổng thanh tra đi ra, khi đi ngang qua Sơ Tranh, hung hăng liếc cô một cái: "Tiểu hồ ly tinh, cô chờ đó cho tôi."
Sơ • tiểu hồ ly tinh • Tranh: "..."
Chờ ngươi trở về hoa đào từng đoá từng đoá nở?
Đám người nhìn về phía văn phòng tổng thanh tra, tổng thanh tra che lấy mặt bị cào ra từng vết máu, đột nhiên đối diện với ánh mắt nhân viên, giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Nhìn cái gì, làm việc đi!"
Trong văn phòng lập tức ào ào một trận.
Chuyện tính sai số liệu, cuối cùng bởi vì phu nhân tổng thanh tra, tổng thanh tra vội vàng trấn an phu nhân nhà mình, không có thời gian truy cứu.
Đương nhiên lúc ban đầu tổng thanh tra nắm lấy chuyện này, có lẽ là muốn hạ quy tắc ngầm với thực tập sinh.
Dù sao vấn đề cũng phát hiện ở chỗ lão ta, không có tổn thất thực tế gì.
Lưu Cầm chột dạ, cũng không dám tìm Sơ Tranh nữa.
"Sơ Tranh, cái vòng tay hôm qua của cô đâu?" Nữ sinh tóc ngắn sát vách thừa dịp giờ nghỉ trưa, nói chuyện với cô: "Cho tôi mượn xem một chút, hai mươi vạn đấy... cô thật sự trúng số độc đắc à."
"Trên bàn tự tìm."
Nữ sinh tóc ngắn nhìn lên trên bàn một chút.
Phía trên chất đống không ít đồ vật ngổn ngang, cô gấy gạt mở ra.
"Không có."
Sơ Tranh buông cái chân đang gác trên bàn làm việc xuống, nhớ lại vị trí hôm qua cô ném, lật ra, không tìm thấy.
Cuối cùng nữ sinh tóc ngắn lật tung cái bàn lên mà cũng chẳng thấy.
"Sơ Tranh, cô để trên bàn sao?" Nữ sinh tóc ngắn có chút ngờ vực, hai mươi vạn có thể tùy tiện ném trên bàn à?
"Ừ."
"Vậy sao không thấy?"
Nữ sinh tóc ngắn ngược lại còn gấp gáp hơn Sơ Tranh.
Sơ Tranh tuyệt không gấp, nhưng đồ của mình mất, nói thế nào vẫn còn có chút cách ứng.
"Cô không sốt ruột sao? Hai mươi vạn đấy?"
"Sốt ruột hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì." Sơ Tranh chậm rãi lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
...
Lưu Cầm nghỉ trưa trở về, thấy chỗ làm việc toàn là người, ngăn trở con đường của bà ta, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng giận dữ nói: "Mấy người vây ở đây làm gì? Không đi làm sao?"
Lưu Cầm là nhân viên lâu năm, những bộ phận khác cũng quen biết bà ta, tất cả mọi người đều gọi một tiếng chị Lưu.
"Chị Lưu, xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Cầm nói: "Phu nhân tổng thanh tra lại giết trở về rồi?"
"Không phải, là thực tập sinh trong bộ phận của chị báo cảnh sát, nói mình mất vòng tay giá trị hai mươi vạn."
Lưu Cầm hơi biến sắc.
Người bên cạnh khẽ xì một tiếng.
"Vòng tay hai mươi vạn, cũng không biết thật hay giả, cô ta là một thực tập sinh, làm sao mà mua được?"
"Tôi thấy tám phần là giả."
"Không phải cô ta đã báo cảnh sát rồi à, cũng không thể giả báo được?"
"Người trẻ tuổi bây giờ chuyện gì mà không làm được."
Mọi người mồm năm miệng mười nói quan điểm của mình.
Có người bỗng nhiên đem chủ đề chuyển về phía Lưu Cầm: "Chị Lưu, chị biết là thật hay giả không?"
Lưu Cầm lắc đầu: "Tôi làm sao biết."
Lưu Cầm rướn cổ lên nhìn vào bên trong một chút, cánh tay nắm vạt áo nhịn không được siết chặt.
/1983
|