Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Có tiền đốt đến hoảng không được à?"
"..." Đi.
Thế nhưng ngươi đây là liều mạng nha!!
Vừa rồi những người kia tưởng thật đó!
Người ta thật sự muốn triệu hoán Thần Hắc Ám... A, không đúng, ma pháp trượng của Thần Hắc Ám.
Kết quả ngươi làm ra một màn như thế, ngay cả sát trận cũng đều là giả!
Để bọn họ biết được, còn không phải bị tức chết luôn à?
Phú Dục nhìn về phương hướng ngôi mộ tập thể một chút.
Cái ma pháp trận lúc ban đầu kia, kỳ thật hắn không cảm nhận được bao nhiêu lực sát thương, ngược lại giống như là...
Chỉ vì thiêu hủy những thi thể này.
Phú Dục bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Sơ Tranh cô nương nhìn thế nào cũng không giống người tốt vậy đâu.
Chắc chắn là sắn suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều...
...
Lúc Ân Vấn tỉnh lại, bị giam trong phòng giam của Thần Điện, toàn bộ nhà giam đều phong bế, nơi này không cảm giác được bất cứ nguyên tố gì.
Ở đây có ma pháp trận ngăn cách nguyên tố, thậm chí là nguyên tố ám trong cơ thể y cũng không thể điều động.
Nơi giam giữ ma pháp sư, đại đa số đều thiết kế như thế.
Ân Vấn cảm thấy mình thua rất oan.
Trước mắt Ân Vấn không khỏi hiện lên gương mặt kia, lập tức hận đến nghiến răng.
Cạch ——
Cửa nhà lao bị người mở ra, người Ân Vấn vừa mới nghĩ tới, lúc này liền xuất hiện ở cửa phòng giam.
Ân Vấn lập tức đứng lên: "Ngươi chơi trò lừa gạt!"
Ân Vấn rất có tự tin với thực lực của mình, nếu như không phải cô dùng thủ đoạn hạ lưu, dùng ma pháp đánh với mình, cô căn bản không đánh thắng mình.
"Chơi trò lừa gạt thì đó cũng là bản lĩnh của ta." Thắng bằng bản lĩnh, dựa vào cái gì mà nói ta chơi trò lừa gạt! Ta cũng không có không cho ngươi chơi mà!
Ân Vấn nghẹn khuất.
Y căn bản cũng không biết trò lừa gạt này của Sơ Tranh chơi thế nào mà được.
Ân Vấn nghiến răng, cười lạnh: "Làm sao, bây giờ ta đã là tù nhân, Sơ Tranh cô nương còn muốn đến nhục nhã ta một phen?"
"Ta không rảnh rỗi như vậy."
Câu nói này rơi vào trong tai Ân Vấn, không thể nghi ngờ chính là xem thường, kỳ thị... Tóm lại là các loại từ không tốt, Ân Vấn đều cảm thấy có thể gắn vào được.
"Vậy ngươi tới làm gì?"
Sơ Tranh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đá ma pháp trong thân thể Linh Tích làm sao lấy ra được?"
Ân Vấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm: "Ngươi hỏi ta?"
"Nơi này có quỷ?"
"Ha ha ha ha..."
Ân Vấn cười to như thằng thần kinh, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra luôn.
Sơ Tranh: "..."
Có bệnh phải trị.
Không thể kéo dài!
Ân Vấn cười đủ, bắp thịt trên mặt có chút không thu về được, bởi vậy gương mặt cũng coi như anh tuấn kia, trong ánh sáng u ám của nhà lao, nhìn qua có chút quỷ dị.
"Sơ Tranh cô nương muốn lấy đá ma pháp ra, mở ngực mổ bụng không phải được rồi sao, ha ha ha ha..."
"..."
Ta thấy con chó điên nhà ngươi muốn mở ngực mổ bụng trước thì có!
Ân Vấn ngồi trở lại, trong thần sắc tràn đầy châm chọc và kiệt ngạo khó thuần, cười lạnh.
Rõ ràng là không có ý định nói cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm y vài giây, theo sau đó xoay người rời đi.
Ân Vấn cho là Sơ Tranh từ bỏ, ai biết hơn nửa đêm cô lại xuất hiện.
Hơn nữa cô như vậy, không giống như đi con đường chính quy để vào.
Bởi vậy bày biện thái độ "đại gia ta cứ không nói cho ngươi biết", cực kỳ không phối hợp.
Sau đó...
Ân Vấn liền xui xẻo.
Sơ Tranh không thích tra tấn người, nhưng cô muốn hỏi chuyện, thì cô cũng không ngại làm đối phương ăn chút đau khổ.
"Ta không biết!" Ân Vấn nằm trên mặt đất, phẫn nộ trừng Sơ Tranh: "Không phải ngươi rất lợi hại sao, ngươi còn tới hỏi ta làm gì."
Ân Vấn cảm thấy số mình đen tám kiếp.
Mới gặp phải cô!
Lúc trước y không nên tiếp đơn hàng kia.
Người canh giữ nhà lao vì sao còn chưa phát hiện dị thường!!
Sơ Tranh không nói một lời, Ân Vấn chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn trên thân thể tăng lên.
Ân Vấn cắn răng ngang ngạnh một trận.
Cuối cùng vẫn rống to lên tiếng: "Lấy đá ma pháp ra hắn sẽ phải chết!!"
Đá ma pháp kia đã hợp thành một thể với Linh Tích, nguyên tố ám cũng đã mọc rễ trong thân thể hắn, cùng nguyên tố ánh sáng phân đình chống lại.
Bây giờ lấy ra, hắn chỉ có một con đường chết.
...
Người Thần Điện vội vàng xử lý chuyện Ân Vấn lưu lại, Linh Tích cả ngày đều không nhìn thấy bóng người.
Tổ chức Ám Nguyệt chỉ có Ân Vấn mới biết rốt cuộc quy mô lớn bao nhiêu, nhưng đáng tiếc Ân Vấn không nói gì cả, may mà người Thần Điện vẫn chưa phế lắm, tra ra được một vài thứ.
Ám ma pháp sư lần nữa bị tiêu diệt toàn bộ.
Sơ Tranh rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày ở trong Tàng Thư Các của Thần Điện chơi.
Vương bát đản phát nhiệm vụ liền ra ngoài phá sản.
Đại khái tất cả mọi người trong Bồng Hoa Thành đều biết, có khuê nữ ngốc nhà địa chủ ngốc nghếch lắm tiền, cách mấy ngày sẽ đến phá sản, chưởng quỹ các nhà đều nhớ thương cô.
Lúc này người bị các chưởng quỹ nhớ thương, đang nằm trên giường êm phía trước của sổ Tàng Thư Các, trên mặt che kín một quyển sách ma pháp.
Gió từ ngoài cửa sổ tiến vào, mang theo mấy cánh hoa rơi.
Hoa rơi xoay tròn rơi xuống tóc nữ tử, tô điểm ra một chút sắc màu ấm áp.
Quyển sách trên mặt Sơ Tranh bị người kéo xuống, Sơ Tranh hơi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú phóng đại vô hạn, dịu dàng hôn lên môi cô.
"Linh Tích..." Sơ Tranh thấp giọng gọi một tiếng.
"Ừm?"
Phía sau chỉ còn lại tiếng mập mờ rất nhỏ.
Linh Tích hôn đến có chút ý loạn tình mê, nếu như không phải giường êm quá nhỏ, thì có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà ở chỗ này, cùng Sơ Tranh dây dưa một phen.
"Làm xong rồi?" Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì lật sách trong tay.
"Xong rồi." Linh Tích ngồi dưới đất, mặt dựa trên đùi cô, đường cong sườn mặt phá lệ nhu hòa, nhìn qua không khỏi ngoan ngoãn.
Tầm mắt Sơ Tranh đảo qua mặt hắn hai vòng, lại đường đường chính chính tiếp tục xem sách.
"Chuyện về sau, có thể giao cho những người khác xử lý, ta có thể bồi tiếp nàng."
"Ừ." Sơ Tranh dừng một chút: "Không lấy đá ma pháp ra, chàng cảm thấy khó chịu không?"
"Ta quen rồi." Linh Tích nói.
Hắn cũng không muốn lấy đá ma pháp ra.
Trước kia hắn không thích trong thân thể tồn tại nguyên tố ám.
Nhưng hiện tại...
Bởi vì nàng là ám ma pháp sư, cho nên hắn bắt đầu tiếp nhận những nguyên tố ám này.
Như thế thì có thể thân mật với nàng hơn một chút.
"Khó chịu sao?"
Linh Tích lắc đầu, hắn cười với Sơ Tranh một tiếng: "Những nguyên tố ám kia sẽ không tạo cho ta gánh nặng quá lớn."
Bình thường bọn nó đều rất ít ra ngoài, chỉ là khi tính tình hắn không thể không chế nổi, mới đột nhiên xông phá áp chế của nguyên tố ánh sáng, chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Sơ Tranh cũng không biết rốt cuộc có thể lấy ra không.
Ân Vấn nói thật hay giả...
Cho nên cô cũng không dám tùy tiện động.
Nếu thẻ người tốt không cảm thấy khó chịu, thì về sau cô chỉ cần không cho hắn hắc hóa là được rồi.
"Trước đó vì sao nàng không nói với ta mà đã rời đi?" Thanh âm của Linh Tích bỗng nhiên trầm xuống.
"..." Sao chứ nhớ mãi chuyện này thế?
Không phải đã qua lâu lắm rồi sao?
Ta phải tìm lý do gì để lừa gạt hắn đây...
Linh Tích xê dịch về phía Sơ Tranh, ôm lấy eo cô, rầu rĩ mà nói: "Về sau mặc kệ nàng đi đâu làm gì, đều phải nói cho ta biết, có được không?"
Trong giọng nói kia tràn đầy ủy khuất.
Nghe thấy làm lòng người như nhũn ra.
"Được." Sơ Tranh nhanh chóng đáp ứng.
Linh Tích càng ôm cô chặt hơn.
"Nếu không chàng... Đi lên?" Sơ Tranh đề nghị.
Linh Tích cũng muốn đi lên, nhưng nơi này quá nhỏ, hắn lắc đầu, cứ như vậy ôm Sơ Tranh.
Kết quả ngày hôm sau Linh Tích liền phát hiện giường êm trong Tàng Thư Các biến lớn.
Đừng nói hai người nằm, cho dù hai người ở phía trên lăn một vòng cũng không thành vấn đề.
Linh Tích: "..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Có tiền đốt đến hoảng không được à?"
"..." Đi.
Thế nhưng ngươi đây là liều mạng nha!!
Vừa rồi những người kia tưởng thật đó!
Người ta thật sự muốn triệu hoán Thần Hắc Ám... A, không đúng, ma pháp trượng của Thần Hắc Ám.
Kết quả ngươi làm ra một màn như thế, ngay cả sát trận cũng đều là giả!
Để bọn họ biết được, còn không phải bị tức chết luôn à?
Phú Dục nhìn về phương hướng ngôi mộ tập thể một chút.
Cái ma pháp trận lúc ban đầu kia, kỳ thật hắn không cảm nhận được bao nhiêu lực sát thương, ngược lại giống như là...
Chỉ vì thiêu hủy những thi thể này.
Phú Dục bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Sơ Tranh cô nương nhìn thế nào cũng không giống người tốt vậy đâu.
Chắc chắn là sắn suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều...
...
Lúc Ân Vấn tỉnh lại, bị giam trong phòng giam của Thần Điện, toàn bộ nhà giam đều phong bế, nơi này không cảm giác được bất cứ nguyên tố gì.
Ở đây có ma pháp trận ngăn cách nguyên tố, thậm chí là nguyên tố ám trong cơ thể y cũng không thể điều động.
Nơi giam giữ ma pháp sư, đại đa số đều thiết kế như thế.
Ân Vấn cảm thấy mình thua rất oan.
Trước mắt Ân Vấn không khỏi hiện lên gương mặt kia, lập tức hận đến nghiến răng.
Cạch ——
Cửa nhà lao bị người mở ra, người Ân Vấn vừa mới nghĩ tới, lúc này liền xuất hiện ở cửa phòng giam.
Ân Vấn lập tức đứng lên: "Ngươi chơi trò lừa gạt!"
Ân Vấn rất có tự tin với thực lực của mình, nếu như không phải cô dùng thủ đoạn hạ lưu, dùng ma pháp đánh với mình, cô căn bản không đánh thắng mình.
"Chơi trò lừa gạt thì đó cũng là bản lĩnh của ta." Thắng bằng bản lĩnh, dựa vào cái gì mà nói ta chơi trò lừa gạt! Ta cũng không có không cho ngươi chơi mà!
Ân Vấn nghẹn khuất.
Y căn bản cũng không biết trò lừa gạt này của Sơ Tranh chơi thế nào mà được.
Ân Vấn nghiến răng, cười lạnh: "Làm sao, bây giờ ta đã là tù nhân, Sơ Tranh cô nương còn muốn đến nhục nhã ta một phen?"
"Ta không rảnh rỗi như vậy."
Câu nói này rơi vào trong tai Ân Vấn, không thể nghi ngờ chính là xem thường, kỳ thị... Tóm lại là các loại từ không tốt, Ân Vấn đều cảm thấy có thể gắn vào được.
"Vậy ngươi tới làm gì?"
Sơ Tranh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đá ma pháp trong thân thể Linh Tích làm sao lấy ra được?"
Ân Vấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm: "Ngươi hỏi ta?"
"Nơi này có quỷ?"
"Ha ha ha ha..."
Ân Vấn cười to như thằng thần kinh, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra luôn.
Sơ Tranh: "..."
Có bệnh phải trị.
Không thể kéo dài!
Ân Vấn cười đủ, bắp thịt trên mặt có chút không thu về được, bởi vậy gương mặt cũng coi như anh tuấn kia, trong ánh sáng u ám của nhà lao, nhìn qua có chút quỷ dị.
"Sơ Tranh cô nương muốn lấy đá ma pháp ra, mở ngực mổ bụng không phải được rồi sao, ha ha ha ha..."
"..."
Ta thấy con chó điên nhà ngươi muốn mở ngực mổ bụng trước thì có!
Ân Vấn ngồi trở lại, trong thần sắc tràn đầy châm chọc và kiệt ngạo khó thuần, cười lạnh.
Rõ ràng là không có ý định nói cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm y vài giây, theo sau đó xoay người rời đi.
Ân Vấn cho là Sơ Tranh từ bỏ, ai biết hơn nửa đêm cô lại xuất hiện.
Hơn nữa cô như vậy, không giống như đi con đường chính quy để vào.
Bởi vậy bày biện thái độ "đại gia ta cứ không nói cho ngươi biết", cực kỳ không phối hợp.
Sau đó...
Ân Vấn liền xui xẻo.
Sơ Tranh không thích tra tấn người, nhưng cô muốn hỏi chuyện, thì cô cũng không ngại làm đối phương ăn chút đau khổ.
"Ta không biết!" Ân Vấn nằm trên mặt đất, phẫn nộ trừng Sơ Tranh: "Không phải ngươi rất lợi hại sao, ngươi còn tới hỏi ta làm gì."
Ân Vấn cảm thấy số mình đen tám kiếp.
Mới gặp phải cô!
Lúc trước y không nên tiếp đơn hàng kia.
Người canh giữ nhà lao vì sao còn chưa phát hiện dị thường!!
Sơ Tranh không nói một lời, Ân Vấn chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn trên thân thể tăng lên.
Ân Vấn cắn răng ngang ngạnh một trận.
Cuối cùng vẫn rống to lên tiếng: "Lấy đá ma pháp ra hắn sẽ phải chết!!"
Đá ma pháp kia đã hợp thành một thể với Linh Tích, nguyên tố ám cũng đã mọc rễ trong thân thể hắn, cùng nguyên tố ánh sáng phân đình chống lại.
Bây giờ lấy ra, hắn chỉ có một con đường chết.
...
Người Thần Điện vội vàng xử lý chuyện Ân Vấn lưu lại, Linh Tích cả ngày đều không nhìn thấy bóng người.
Tổ chức Ám Nguyệt chỉ có Ân Vấn mới biết rốt cuộc quy mô lớn bao nhiêu, nhưng đáng tiếc Ân Vấn không nói gì cả, may mà người Thần Điện vẫn chưa phế lắm, tra ra được một vài thứ.
Ám ma pháp sư lần nữa bị tiêu diệt toàn bộ.
Sơ Tranh rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày ở trong Tàng Thư Các của Thần Điện chơi.
Vương bát đản phát nhiệm vụ liền ra ngoài phá sản.
Đại khái tất cả mọi người trong Bồng Hoa Thành đều biết, có khuê nữ ngốc nhà địa chủ ngốc nghếch lắm tiền, cách mấy ngày sẽ đến phá sản, chưởng quỹ các nhà đều nhớ thương cô.
Lúc này người bị các chưởng quỹ nhớ thương, đang nằm trên giường êm phía trước của sổ Tàng Thư Các, trên mặt che kín một quyển sách ma pháp.
Gió từ ngoài cửa sổ tiến vào, mang theo mấy cánh hoa rơi.
Hoa rơi xoay tròn rơi xuống tóc nữ tử, tô điểm ra một chút sắc màu ấm áp.
Quyển sách trên mặt Sơ Tranh bị người kéo xuống, Sơ Tranh hơi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú phóng đại vô hạn, dịu dàng hôn lên môi cô.
"Linh Tích..." Sơ Tranh thấp giọng gọi một tiếng.
"Ừm?"
Phía sau chỉ còn lại tiếng mập mờ rất nhỏ.
Linh Tích hôn đến có chút ý loạn tình mê, nếu như không phải giường êm quá nhỏ, thì có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà ở chỗ này, cùng Sơ Tranh dây dưa một phen.
"Làm xong rồi?" Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì lật sách trong tay.
"Xong rồi." Linh Tích ngồi dưới đất, mặt dựa trên đùi cô, đường cong sườn mặt phá lệ nhu hòa, nhìn qua không khỏi ngoan ngoãn.
Tầm mắt Sơ Tranh đảo qua mặt hắn hai vòng, lại đường đường chính chính tiếp tục xem sách.
"Chuyện về sau, có thể giao cho những người khác xử lý, ta có thể bồi tiếp nàng."
"Ừ." Sơ Tranh dừng một chút: "Không lấy đá ma pháp ra, chàng cảm thấy khó chịu không?"
"Ta quen rồi." Linh Tích nói.
Hắn cũng không muốn lấy đá ma pháp ra.
Trước kia hắn không thích trong thân thể tồn tại nguyên tố ám.
Nhưng hiện tại...
Bởi vì nàng là ám ma pháp sư, cho nên hắn bắt đầu tiếp nhận những nguyên tố ám này.
Như thế thì có thể thân mật với nàng hơn một chút.
"Khó chịu sao?"
Linh Tích lắc đầu, hắn cười với Sơ Tranh một tiếng: "Những nguyên tố ám kia sẽ không tạo cho ta gánh nặng quá lớn."
Bình thường bọn nó đều rất ít ra ngoài, chỉ là khi tính tình hắn không thể không chế nổi, mới đột nhiên xông phá áp chế của nguyên tố ánh sáng, chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Sơ Tranh cũng không biết rốt cuộc có thể lấy ra không.
Ân Vấn nói thật hay giả...
Cho nên cô cũng không dám tùy tiện động.
Nếu thẻ người tốt không cảm thấy khó chịu, thì về sau cô chỉ cần không cho hắn hắc hóa là được rồi.
"Trước đó vì sao nàng không nói với ta mà đã rời đi?" Thanh âm của Linh Tích bỗng nhiên trầm xuống.
"..." Sao chứ nhớ mãi chuyện này thế?
Không phải đã qua lâu lắm rồi sao?
Ta phải tìm lý do gì để lừa gạt hắn đây...
Linh Tích xê dịch về phía Sơ Tranh, ôm lấy eo cô, rầu rĩ mà nói: "Về sau mặc kệ nàng đi đâu làm gì, đều phải nói cho ta biết, có được không?"
Trong giọng nói kia tràn đầy ủy khuất.
Nghe thấy làm lòng người như nhũn ra.
"Được." Sơ Tranh nhanh chóng đáp ứng.
Linh Tích càng ôm cô chặt hơn.
"Nếu không chàng... Đi lên?" Sơ Tranh đề nghị.
Linh Tích cũng muốn đi lên, nhưng nơi này quá nhỏ, hắn lắc đầu, cứ như vậy ôm Sơ Tranh.
Kết quả ngày hôm sau Linh Tích liền phát hiện giường êm trong Tàng Thư Các biến lớn.
Đừng nói hai người nằm, cho dù hai người ở phía trên lăn một vòng cũng không thành vấn đề.
Linh Tích: "..."
/1983
|