Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đến trước một cửa phòng kim loại, bên cạnh yêu cầu điền mật mã vào màn hình.
Hồ Thạc ra hiệu Sơ Tranh chờ một chút.
Hồ Thạc ấn xuống mật mã, cửa kim loại chậm rãi hoạt động, mở ra hai bên.
Gian phòng rất lớn, cả phòng đều tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, cảm giác của kim loại rất mãnh liệt.
Sau khi Sơ Tranh tiến vào, lại đi qua một cánh cửa, mới nhìn thấy một cái giường —— trống không.
"Sơ Tranh tiểu thư, mời vào bên trong."
Sơ Tranh: "..."
Bên trong còn có một gian phòng, cảm giác khoa học kỹ thuật của gian phòng này càng cường liệt, chí ít bên ngoài có thể trông thấy một số vật dụng trong nhà.
Nhưng mà gian phòng này, trừ dụng cụ thì vẫn là dụng cụ.
Đủ loại dụng cụ lấp đầy gian phòng này.
Ở chính giữa phòng, đặt một cái khoang trò chơi.
Bên trong khoang trò chơi, một người đàn ông an tĩnh nằm trong đó, cửa khoang nửa trong suốt làm mơ hồ hình dáng người đàn ông.
"Nửa năm trước bởi vì xảy ra một số nguyên nhân nên tiên sinh lâm vào hôn mê." Hồ Thạc dùng một câu khái quát lại chuyện này, đi đến bên cạnh kiểm tra dụng cụ: "Gần đây dụng cụ của tiên sinh cũng bắt đầu xảy ra vấn đề."
Sơ Tranh: "..."
Trước khi đến không nói cố chủ của ta hôn mê mà!
Hồ Thạc tiếp tục nói: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài có thể giải quyết những chuyện kì quái này sao?"
Lúc đầu bọn họ cũng không nghĩ theo hướng kỳ quái loạn thần gì đó đâu.
Dù sao bọn họ đều đi theo chủ nghĩa duy vật cả ngày giao tiếp với khoa học kỹ thuật, làm sao có thể nghĩ theo hướng này được.
Nhưng mà văn minh hiện đại phát triển, văn hóa của thời đại cũ xuống dốc, đừng nói là Kinh Nam Thành, ngay cả trong cả nước, cũng không tìm được mấy đại sư có bản lĩnh.
Về sau Tô Đề Nguyệt đề cử hắn đi tìm Sơ Tranh.
Lúc này Hồ Thạc mới mang theo tâm thái còn nước còn tát đi mời Sơ Tranh.
Sơ Tranh đánh giá gian phòng, giọng điệu bình thản: "Không phải người làm thì có thể, còn người làm thì không thuộc quyền quản lý của tôi."
Dừng một chút, Sơ Tranh bổ sung một câu: "Không được lùi khoản."
"..." Cảm giác cao lớn trước đó đều là ảo giác sao? Sao bây giờ lại có cảm giác như tên gian thương thế này?
Nhưng người mà giáo sư Tô đề cử, chắc chắn không phải loại giang hồ bịp bợm.
"Vậy Sơ Tranh tiểu thư ngài xem..."
"Dẫn tôi đi nhìn xung quanh."
"Được... được."
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đi xem toàn bộ nhà một lần, cuối cùng trở lại gian phòng kia.
"Sơ Tranh tiểu thư, có phát hiện gì không?"
"Không có." Nơi này rất sạch sẽ: "Anh xác định không phải là người làm?"
"Sơ Tranh tiểu thư, trước đó tôi đã cho người kiểm tra trong trong ngoài ngoài, còn gia tăng không ít camera, một góc chết cũng không có, đây tuyệt đối không phải là người làm." Hồ Thạc cam đoan.
"Ồ."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào khoang trò chơi kia.
Đó là xuất phẩm của tập đoàn Phồn Tinh, nhưng nhìn loại hình thì chắc là kiểu mới mà trên thị trường vẫn chưa tung ra.
Ở đuôi khoang trò chơi, có một cái đồ án.
Có chút giống thái dương hệ, nhưng nó có chín hành tinh, quay xung quanh một quỹ đạo giao thoa xoay tròn, mỗi một cái tinh cầu đều có hành tinh, cho nên đây nhất định không phải là thái dương hệ, hẳn chỉ là tiêu chí thiết kế của tập đoàn Phồn Tinh.
Sơ Tranh cảm thấy thứ đồ chơi này khá quen...
Cô nhìn vào cổ tay mình, trên cổ tay trái trắng nõn mang theo một cái vòng tay trí năng.
Cô lấy vòng trí năng xuống, lật ra phía sau.
Đồ án phía sau và đồ án trên khoang trò chơi giống nhau như đúc.
"Đây là sản phẩm của công ty các anh?" Sơ Tranh đưa đồ vật tới trước mặt Hồ Thạc.
Hồ Thạc nghi hoặc đánh giá một lát, không chắc chắn lắm: "Có chút giống một sản phẩm trước đây của công ty..."
Cuối cùng Hồ Thạc nói: "Đây là sản phẩm sản xuất từ rất sớm, hiện tại cũng đã ngừng sản xuất."
Hồ Thạc để lộ vòng kim loại trên cổ tay mình ra: "Ngài xem, đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, ngài thích không? Tôi có thể tặng ngài..."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tác dụng của nó là gì?"
"Ách..." Hồ Thạc nói: "Đây là sản phẩm khai phá vì game online thực tế ảo, mặc dù ngừng sản xuất, nhưng hệ thống không đóng lại, dùng cái này có thể đăng nhập vào tất cả trò chơi xuất phẩm của Phồn Tinh, chỉ là cảm giác thể nghiệm có thể sẽ kém một chút."
"Công ty của các anh làm ra những loại trò chơi gì?"
Hồ Thạc không biết sao đột nhiên lại nhảy đến chủ đề này, nhưng xét thấy cảnh cáo của Tô Đề Nguyệt, Hồ Thạc chỉ có thể giới thiệu cho Sơ Tranh.
Hiện tại kỹ thuật thực tế ảo đã rất thành thục, game online thực tế ảo mà tập đoàn Phồn Tinh tung ra đều dính đến đủ các chủng loại.
Bắn nhau dưỡng thành ích trí, chỉ cần bạn có thể nghĩ đến, thì chỗ này đều có.
"Chỉ những thứ này..." Ngón tay Hồ Thạc lướt đến cuối cùng.
"Phía sau còn một tờ nữa." Sơ Tranh nhìn vào màn hình.
Hồ Thạc nhíu mày lại, tựa hồ không muốn nói.
Nhưng đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh, Hồ Thạc lại cảm thấy sau sống lưng phát lạnh, thân thể đi trước đại não một bước, ngón tay đã lướt qua, hắn chỉ có thể kiên trì nói: "Trò chơi này còn chưa tung ra."
Trên màn hình, hai chữ Phồn Tinh to đùng, bối cảnh là chân nhân quay chụp, phục sức từ cổ đại đến hiện đại tương lai.
Phía dưới cùng còn có một đoạn tuyên truyền.
—— Xuyên qua cổ kim, đỉnh cao thế giới, chuyên môn định chế, mở ra một con đường mộng ảo thuộc về riêng bạn.
"Game này lấy tên là "Phồn Tinh", lúc đầu dự tính tung ra vào năm nay, nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật, hạng mục này đã mắc cạn." Hồ Thạc sờ một vệt mồ hôi lạnh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào đoạn tuyên truyền trên màn hình kia, giống như muốn nhìn ra hoa nở vậy.
Không đúng...
Tất cả mọi chuyện đều không đúng.
Cái vòng tay này của cô cũng không phải mua được từ Phồn Tinh, mà là sau khi cô làm xong một đơn hàng, cố chủ gửi đến đây một tấm thẻ chi phiếu, cùng với cái vòng tay này.
Ngoài thù lao định mức, Sơ Tranh cũng sẽ không cự tuyệt.
Vòng tay này rất đẹp, cho nên cô liền thuận tay đeo lên, về sau đeo quen rồi, cũng lười tháo ra.
Nhưng mà...
Không đúng!
...
"Vì sao hắn lại hôn mê." Sơ Tranh đột nhiên chỉ vào khoang trò chơi.
Nhịp tim Hồ Thạc thình thịch cuồng loạn.
Sao vấn đề của tiểu tổ tông này lại nhảy vọt ghê vậy chứ!
Không phải đang nói về trò chơi sao?
Tại sao lại nhảy đến trên người tiên sinh nhà hắn rồi?!
"Sơ Tranh tiểu thư, những việc này, có quan trọng không?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Hiểu rõ cố chủ thì tôi mới có thể tìm được nguyên nhân vấn đề."
Hồ Thạc: "... Cần... Cần sao?"
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Khi cảnh sát tra án có cần điều tra nhiều mặt không?"
Hồ Thạc không cách nào phản bác: "... Cần... Cần."
"Cho nên tôi cần không?"
"Cần..."
...
"Sơ Tranh tiểu thư, tôi tin tưởng giáo sư Tô, nếu ngài nói những chuyện này tốt cho tiên sinh, vậy tôi cũng tin tưởng ngài."
Sơ Tranh gật đầu.
"Tiên sinh hôn mê, cũng là bởi vì game Phồn Tinh này." Sắc mặt Hồ Thạc có chút nghiêm túc: "Phồn Tinh là một game nhập vai, người chơi vào game, có thể lựa chọn phó bản và nhân vật, sau đó tiến vào game. Trong game, vượt qua một đời của nhân vật kia, cho dù người chơi muốn thể nghiệm kiểu nhân vật gì, thì trong này cũng có thể hoàn thành."
Phồn Tinh là một game chủ đạo mà tập đoàn Phồn Tinh sắp tung ra, đương nhiên sẽ không chỉ có ngần ấy kinh hỉ.
Còn có nhiều người chơi có thể tiến vào cùng một phó bản.
Nói cách khác, một phó bản cổ đại, có người lựa chọn đế vương, mà có người lựa chọn tướng quân, còn có người lựa chọn phi tần hậu cung...
Những người chơi này có thể ở trong cùng một phó bản tiến hành trò chơi.
Cái này không khác biệt lắm so với cách chơi tổ đội, khác biệt duy nhất chính là một phó bản, cuối cùng chỉ có thể có một người chiến thắng.
Nói cách khác, bọn họ phải ở trong phó bản này tương ái tương sát.
Người chơi lựa chọn đế vương, nhất định phải thống lĩnh giang sơn, khai sáng thịnh thế.
Người chơi lựa chọn tướng quân, nhất định phải leo lên đế vị.
Người chơi lựa chọn phi tần hậu cung, nhất định phải lên làm chủ hậu cung.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đến trước một cửa phòng kim loại, bên cạnh yêu cầu điền mật mã vào màn hình.
Hồ Thạc ra hiệu Sơ Tranh chờ một chút.
Hồ Thạc ấn xuống mật mã, cửa kim loại chậm rãi hoạt động, mở ra hai bên.
Gian phòng rất lớn, cả phòng đều tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, cảm giác của kim loại rất mãnh liệt.
Sau khi Sơ Tranh tiến vào, lại đi qua một cánh cửa, mới nhìn thấy một cái giường —— trống không.
"Sơ Tranh tiểu thư, mời vào bên trong."
Sơ Tranh: "..."
Bên trong còn có một gian phòng, cảm giác khoa học kỹ thuật của gian phòng này càng cường liệt, chí ít bên ngoài có thể trông thấy một số vật dụng trong nhà.
Nhưng mà gian phòng này, trừ dụng cụ thì vẫn là dụng cụ.
Đủ loại dụng cụ lấp đầy gian phòng này.
Ở chính giữa phòng, đặt một cái khoang trò chơi.
Bên trong khoang trò chơi, một người đàn ông an tĩnh nằm trong đó, cửa khoang nửa trong suốt làm mơ hồ hình dáng người đàn ông.
"Nửa năm trước bởi vì xảy ra một số nguyên nhân nên tiên sinh lâm vào hôn mê." Hồ Thạc dùng một câu khái quát lại chuyện này, đi đến bên cạnh kiểm tra dụng cụ: "Gần đây dụng cụ của tiên sinh cũng bắt đầu xảy ra vấn đề."
Sơ Tranh: "..."
Trước khi đến không nói cố chủ của ta hôn mê mà!
Hồ Thạc tiếp tục nói: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài có thể giải quyết những chuyện kì quái này sao?"
Lúc đầu bọn họ cũng không nghĩ theo hướng kỳ quái loạn thần gì đó đâu.
Dù sao bọn họ đều đi theo chủ nghĩa duy vật cả ngày giao tiếp với khoa học kỹ thuật, làm sao có thể nghĩ theo hướng này được.
Nhưng mà văn minh hiện đại phát triển, văn hóa của thời đại cũ xuống dốc, đừng nói là Kinh Nam Thành, ngay cả trong cả nước, cũng không tìm được mấy đại sư có bản lĩnh.
Về sau Tô Đề Nguyệt đề cử hắn đi tìm Sơ Tranh.
Lúc này Hồ Thạc mới mang theo tâm thái còn nước còn tát đi mời Sơ Tranh.
Sơ Tranh đánh giá gian phòng, giọng điệu bình thản: "Không phải người làm thì có thể, còn người làm thì không thuộc quyền quản lý của tôi."
Dừng một chút, Sơ Tranh bổ sung một câu: "Không được lùi khoản."
"..." Cảm giác cao lớn trước đó đều là ảo giác sao? Sao bây giờ lại có cảm giác như tên gian thương thế này?
Nhưng người mà giáo sư Tô đề cử, chắc chắn không phải loại giang hồ bịp bợm.
"Vậy Sơ Tranh tiểu thư ngài xem..."
"Dẫn tôi đi nhìn xung quanh."
"Được... được."
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đi xem toàn bộ nhà một lần, cuối cùng trở lại gian phòng kia.
"Sơ Tranh tiểu thư, có phát hiện gì không?"
"Không có." Nơi này rất sạch sẽ: "Anh xác định không phải là người làm?"
"Sơ Tranh tiểu thư, trước đó tôi đã cho người kiểm tra trong trong ngoài ngoài, còn gia tăng không ít camera, một góc chết cũng không có, đây tuyệt đối không phải là người làm." Hồ Thạc cam đoan.
"Ồ."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào khoang trò chơi kia.
Đó là xuất phẩm của tập đoàn Phồn Tinh, nhưng nhìn loại hình thì chắc là kiểu mới mà trên thị trường vẫn chưa tung ra.
Ở đuôi khoang trò chơi, có một cái đồ án.
Có chút giống thái dương hệ, nhưng nó có chín hành tinh, quay xung quanh một quỹ đạo giao thoa xoay tròn, mỗi một cái tinh cầu đều có hành tinh, cho nên đây nhất định không phải là thái dương hệ, hẳn chỉ là tiêu chí thiết kế của tập đoàn Phồn Tinh.
Sơ Tranh cảm thấy thứ đồ chơi này khá quen...
Cô nhìn vào cổ tay mình, trên cổ tay trái trắng nõn mang theo một cái vòng tay trí năng.
Cô lấy vòng trí năng xuống, lật ra phía sau.
Đồ án phía sau và đồ án trên khoang trò chơi giống nhau như đúc.
"Đây là sản phẩm của công ty các anh?" Sơ Tranh đưa đồ vật tới trước mặt Hồ Thạc.
Hồ Thạc nghi hoặc đánh giá một lát, không chắc chắn lắm: "Có chút giống một sản phẩm trước đây của công ty..."
Cuối cùng Hồ Thạc nói: "Đây là sản phẩm sản xuất từ rất sớm, hiện tại cũng đã ngừng sản xuất."
Hồ Thạc để lộ vòng kim loại trên cổ tay mình ra: "Ngài xem, đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, ngài thích không? Tôi có thể tặng ngài..."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tác dụng của nó là gì?"
"Ách..." Hồ Thạc nói: "Đây là sản phẩm khai phá vì game online thực tế ảo, mặc dù ngừng sản xuất, nhưng hệ thống không đóng lại, dùng cái này có thể đăng nhập vào tất cả trò chơi xuất phẩm của Phồn Tinh, chỉ là cảm giác thể nghiệm có thể sẽ kém một chút."
"Công ty của các anh làm ra những loại trò chơi gì?"
Hồ Thạc không biết sao đột nhiên lại nhảy đến chủ đề này, nhưng xét thấy cảnh cáo của Tô Đề Nguyệt, Hồ Thạc chỉ có thể giới thiệu cho Sơ Tranh.
Hiện tại kỹ thuật thực tế ảo đã rất thành thục, game online thực tế ảo mà tập đoàn Phồn Tinh tung ra đều dính đến đủ các chủng loại.
Bắn nhau dưỡng thành ích trí, chỉ cần bạn có thể nghĩ đến, thì chỗ này đều có.
"Chỉ những thứ này..." Ngón tay Hồ Thạc lướt đến cuối cùng.
"Phía sau còn một tờ nữa." Sơ Tranh nhìn vào màn hình.
Hồ Thạc nhíu mày lại, tựa hồ không muốn nói.
Nhưng đối diện với ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh, Hồ Thạc lại cảm thấy sau sống lưng phát lạnh, thân thể đi trước đại não một bước, ngón tay đã lướt qua, hắn chỉ có thể kiên trì nói: "Trò chơi này còn chưa tung ra."
Trên màn hình, hai chữ Phồn Tinh to đùng, bối cảnh là chân nhân quay chụp, phục sức từ cổ đại đến hiện đại tương lai.
Phía dưới cùng còn có một đoạn tuyên truyền.
—— Xuyên qua cổ kim, đỉnh cao thế giới, chuyên môn định chế, mở ra một con đường mộng ảo thuộc về riêng bạn.
"Game này lấy tên là "Phồn Tinh", lúc đầu dự tính tung ra vào năm nay, nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật, hạng mục này đã mắc cạn." Hồ Thạc sờ một vệt mồ hôi lạnh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào đoạn tuyên truyền trên màn hình kia, giống như muốn nhìn ra hoa nở vậy.
Không đúng...
Tất cả mọi chuyện đều không đúng.
Cái vòng tay này của cô cũng không phải mua được từ Phồn Tinh, mà là sau khi cô làm xong một đơn hàng, cố chủ gửi đến đây một tấm thẻ chi phiếu, cùng với cái vòng tay này.
Ngoài thù lao định mức, Sơ Tranh cũng sẽ không cự tuyệt.
Vòng tay này rất đẹp, cho nên cô liền thuận tay đeo lên, về sau đeo quen rồi, cũng lười tháo ra.
Nhưng mà...
Không đúng!
...
"Vì sao hắn lại hôn mê." Sơ Tranh đột nhiên chỉ vào khoang trò chơi.
Nhịp tim Hồ Thạc thình thịch cuồng loạn.
Sao vấn đề của tiểu tổ tông này lại nhảy vọt ghê vậy chứ!
Không phải đang nói về trò chơi sao?
Tại sao lại nhảy đến trên người tiên sinh nhà hắn rồi?!
"Sơ Tranh tiểu thư, những việc này, có quan trọng không?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Hiểu rõ cố chủ thì tôi mới có thể tìm được nguyên nhân vấn đề."
Hồ Thạc: "... Cần... Cần sao?"
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Khi cảnh sát tra án có cần điều tra nhiều mặt không?"
Hồ Thạc không cách nào phản bác: "... Cần... Cần."
"Cho nên tôi cần không?"
"Cần..."
...
"Sơ Tranh tiểu thư, tôi tin tưởng giáo sư Tô, nếu ngài nói những chuyện này tốt cho tiên sinh, vậy tôi cũng tin tưởng ngài."
Sơ Tranh gật đầu.
"Tiên sinh hôn mê, cũng là bởi vì game Phồn Tinh này." Sắc mặt Hồ Thạc có chút nghiêm túc: "Phồn Tinh là một game nhập vai, người chơi vào game, có thể lựa chọn phó bản và nhân vật, sau đó tiến vào game. Trong game, vượt qua một đời của nhân vật kia, cho dù người chơi muốn thể nghiệm kiểu nhân vật gì, thì trong này cũng có thể hoàn thành."
Phồn Tinh là một game chủ đạo mà tập đoàn Phồn Tinh sắp tung ra, đương nhiên sẽ không chỉ có ngần ấy kinh hỉ.
Còn có nhiều người chơi có thể tiến vào cùng một phó bản.
Nói cách khác, một phó bản cổ đại, có người lựa chọn đế vương, mà có người lựa chọn tướng quân, còn có người lựa chọn phi tần hậu cung...
Những người chơi này có thể ở trong cùng một phó bản tiến hành trò chơi.
Cái này không khác biệt lắm so với cách chơi tổ đội, khác biệt duy nhất chính là một phó bản, cuối cùng chỉ có thể có một người chiến thắng.
Nói cách khác, bọn họ phải ở trong phó bản này tương ái tương sát.
Người chơi lựa chọn đế vương, nhất định phải thống lĩnh giang sơn, khai sáng thịnh thế.
Người chơi lựa chọn tướng quân, nhất định phải leo lên đế vị.
Người chơi lựa chọn phi tần hậu cung, nhất định phải lên làm chủ hậu cung.
/1983
|