Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Sơ Tranh từ chối đổi viện tử, Liễu Khúc Trần đích thân tới một chuyến, bảo Sơ Tranh có gì khó chịu thì có thể nói với hạ nhân trong sơn trang.
Đương nhiên Liễu Khúc Trần cũng không phải cố ý đến thăm cô, cho nên y đều đến chỗ tất cả những người đến đây một lần.
Thái độ như vậy, làm những võ lâm nhân sĩ này cảm thấy mình được tôn trọng, rất là cung kính đối với Liễu Khúc Trần.
Mấy ngày đầu tiên mọi người tự do giao lưu, không có hạn chế gì, trên dưới sơn trang cũng đều có thể đi lại.
Sơ Tranh không ra ngoài, bày một cái ghế ở trong sân, nằm ở phía trên phơi nắng.
Trước mắt Sơ Tranh đột nhiên tối sầm lại, cô hơi mở mắt ra.
Thiếu niên mặc áo choàng như lửa đứng ở bên cạnh cô, mặt mày buông xuống, bình tĩnh nhìn cô.
"Dậy rồi?"
Mãn Nguyệt không đáp, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi có ý gì đây?
Ngươi không nói làm sao ta biết!?
"Muốn làm gì?" Sơ Tranh nhịn xuống sự không kiên nhẫn: "Ngươi muốn làm gì thì cứ nói với ta."
Mãn Nguyệt bỗng nhiên động, hắn trực tiếp chen vào trong ghế của Sơ Tranh, thân thể cuộn tròn lại, ôm cô thật chặt.
Sơ Tranh: "???"
Cái ghế đã chật như thế, ngươi còn cướp với ta!!
"Ngươi muốn ở đây phơi nắng?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Ừ."
"Vậy ta nhường cho ngươi." Sơ Tranh nói xong liền muốn ngồi dậy, có thể có cách nào đâu, thẻ người tốt của mình quỳ cũng phải sủng... Đó là không thể nào.
Mãn Nguyệt ôm cô không buông tay, ý tứ rất rõ ràng, không cho cô đi.
Sơ Tranh: "???"
Có ý gì đây?
Sơ Tranh nhìn người trong ngực một chút, cuối cùng chỉ có thể điều chỉnh thân thể, để thiếu niên nằm thoải mái hơn một chút.
Thế là lúc Khê Nam tiến vào, liền trông thấy một hình ảnh như thế.
Thiếu niên hồng y như lửa, dựa vào trong lòng thiếu nữ, áo choàng đỏ rực phủ lên trên thân hai người.
Vẻ mặt Khê Nam cứng đờ, rất nhanh trấn định đi qua.
"Lâu chủ, ta thăm dò được Kim Hoa thánh thủ cũng tới."
"Ai?"
"Thiên hạ đệ nhất thánh thủ, người mà có thể làm người chết sống dậy ấy." Vất vả lắm cậu mới nghe ngóng được.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ một lần, hình như từng mơ hồ nghe qua.
"Mãn Nguyệt công tử... Có thể để cho Kim Hoa thánh thủ xem một chút, có lẽ sẽ có cách tốt hơn." Dù sao lâu chủ cũng quan tâm vị này như thế, những người làm thuộc hạ như bọn họ, tất nhiên cũng phải chia sẻ lo toan cho lâu chủ.
Sơ Tranh: "Nếu là đệ nhất thánh thủ, thì có dễ mời như thế không?"
"..." Còn thật không có.
Nhưng dù sao cũng phải thử một chút đúng không? Lỡ như Kim Hoa thánh thủ tâm tình tốt, hoặc là chập mạch tiện tay thì sao?
Dù sao kiểu đại phu giống như bọn họ, đối với tạp chứng nghi nan có độ khó càng cao thì sẽ càng muốn khiêu chiến, không phải sao?
Sơ Tranh nhìn thiếu niên đã ngủ say một chút, ánh mắt hơi tối tăm.
-
Kim Hoa thánh thủ ở viện tử phía nam, cách xa một nam một bắc so với Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi đi về phía bên kia.
"Phong lâu chủ!"
Trên hành lang, một công tử áo xanh phong lưu phóng khoáng ngăn đường đi của Sơ Tranh lại.
"Không biết có thể có vinh hạnh mời Phong lâu chủ uống một ly không?"
Công tử áo xanh nói xong, vẫn không quên ném cho Sơ Tranh một ánh mắt mập mờ.
Ý đồ hết sức rõ ràng.
Trước đó ở cửa ra vào Sơ Tranh đã bị không ít người nhìn thấy, mặc kệ là hướng đến dung mạo của bản thân cô, hay là có chủ ý khác, sẽ luôn có người tới bắt chuyện.
"Không." Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt.
"Phong cô nương không giống với phụ thân ngươi nhỉ." Công tử áo xanh cười nói.
Phong Hàn Nguyên trông thấy mỹ nữ là sẽ nhào tới, Sơ Tranh lại là người khác sáp đến cũng không muốn phản ứng.
Cuối cùng ánh mắt Sơ Tranh cũng rơi trên người công tử áo xanh, rất ngay thẳng đề nghị: "Ngươi thích thì có thể đi tìm ông ta."
Công tử áo xanh: "..."
Sơ Tranh vượt qua công tử áo xanh rời đi, để lại một mình hắn ta lộn xộn trên hành lang.
Có lẽ Kim Hoa thánh thủ cũng không thích có người quấy rầy, cho nên viện tử cũng nằm ở một nơi khá vắng vẻ, Sơ Tranh đi nửa ngày cũng chưa đi đến.
"Ngươi không được qua đây!"
"Nơi này là Thần Võ sơn trang, ngươi dám làm loạn, trang chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"A... Thả ta ra!"
Sơ Tranh nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh đứt quãng, đáy lòng cảm thán một tiếng, có một số người lá gan cũng rất lớn.
Người đến Thần Võ sơn trang, xem ra cũng không phải đều là hạng người lương thiện nha.
Sơ Tranh muốn trực tiếp đi qua, nhưng đi được vài bước, lại bỗng nhiên dừng lại.
Làm người tốt!
Phù!
Sơ Tranh đi qua phía âm thanh truyền tới, chỗ rừng sâu, một thiếu nữ mặc váy áo màu vàng nhạt bị một nam nhân đè xuống đất giở trò.
Hai tay thiếu nữ bị ấn lấy, miệng cũng bị vải chặn lại, lúc này đã không phát ra được bao nhiêu âm thanh nữa, tuyệt vọng giãy dụa.
Sơ Tranh tiện tay nhặt một khối đá lên, gập về phía ót của nam nhân.
Nam nhân đột nhiên bị đánh một cái, cũng không ngất đi, gã tức giận quay đầu nhìn ra phía sau, xem xem là ai phá hư chuyện tốt của mình.
Kết quả vừa nhìn lại phát hiện ra là một cô nương còn xinh đẹp hơn, đáy mắt nam nhân lập tức hiện lên một tia không có ý tốt.
Nhưng mà biểu cảm âm hiểm của gã còn chưa lộ ra, lại có hai tảng đá đập tới.
Nam nhân cười lạnh một tiếng, lập tức dùng nội lực chấn vỡ.
Ầm!
Cái ót lần nữa trúng chiêu, lần này hai mắt nam nhân lật một cái, trực tiếp té xuống đất.
Làm sao... Có thể? Đằng sau còn có người?
Bóng tối đánh tới, nam nhân đã không có cơ hội suy nghĩ nhiều như thế nữa.
Sơ Tranh đi qua đá một cước vào người nam nhân, sau đó dùng chân đạp lên nam nhân kia, hơi cúi người nhìn về phía thiếu nữ dưới đất: "Không sao chứ?"
Nước mắt vẫn còn vương trên mặt thiếu nữ, nàng sững sờ nhìn cô, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng, lấy miếng vải bị nhét vào trong miệng xuống.
"Không... Không sao."
Nàng ôm chặt y phục run rẩy đứng lên, thiếu chút nữa nàng cho là trong sạch của mình khó mà giữ được.
Chẳng ai ngờ rằng, ở trong Thần Võ sơn trang mà còn gặp phải chuyện như vậy.
Thiếu nữ vừa khóc thút thít vừa nói: "Cám ơn tỷ..."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh vốn đã định đi rồi, lúc này lại hỏi thêm một câu: "Người này ngươi biết?"
"Không biết, hắn đột nhiên lao ra, cưỡng ép túm ta tới đây." Thiếu nữ nói xong vẫn còn sợ hãi: "Nếu không có tỷ, ta..."
Nàng không dám nói tiếng, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Sơ Tranh quan sát trang phục của thiếu nữ một chút, xem ra không giống với hạ nhân của Thần Võ sơn trang.
"Ngươi đưa hắn ta đi gặp Liễu Khúc Trần đi." Sơ Tranh chỉ vào người dưới đất.
Dù sao cũng xảy ra chuyện ở Thần Võ sơn trang, Liễu Khúc Trần thân làm trang chủ, dù thế nào cũng phải đến chùi đít.
Biểu cảm của thiếu nữ cứng đờ, hoảng loạn lắc đầu: "Ta? Ta không... Ta sợ, nếu như hắn tỉnh lại, ta đánh không lại hắn."
Hơn nữa loại chuyện này...
Loại chuyện này để cho người ta biết được, nàng còn gặp người kiểu gì nữa?
Nữ hài tử da mặt mỏng, xảy ra chuyện như vậy, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là danh dự của mình.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vậy thì tùy ngươi."
Dù sao cũng đã lấy được thẻ cảm ơn, Sơ Tranh cũng không có ý định ở lại lâu.
【 Tiểu tỷ tỷ, nàng là đồ đệ của Kim Hoa thánh thủ, cô chắc chắn không giúp? 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đã quay người đi được nửa vòng, rất tự nhiên quay trở lại, nói với thiếu nữ kia: "Ngươi đi gọi Liễu Khúc Trần tới được chứ?"
Thiếu nữ nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng gật gật đầu: "Được."
"Nhanh đi đi."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Sơ Tranh từ chối đổi viện tử, Liễu Khúc Trần đích thân tới một chuyến, bảo Sơ Tranh có gì khó chịu thì có thể nói với hạ nhân trong sơn trang.
Đương nhiên Liễu Khúc Trần cũng không phải cố ý đến thăm cô, cho nên y đều đến chỗ tất cả những người đến đây một lần.
Thái độ như vậy, làm những võ lâm nhân sĩ này cảm thấy mình được tôn trọng, rất là cung kính đối với Liễu Khúc Trần.
Mấy ngày đầu tiên mọi người tự do giao lưu, không có hạn chế gì, trên dưới sơn trang cũng đều có thể đi lại.
Sơ Tranh không ra ngoài, bày một cái ghế ở trong sân, nằm ở phía trên phơi nắng.
Trước mắt Sơ Tranh đột nhiên tối sầm lại, cô hơi mở mắt ra.
Thiếu niên mặc áo choàng như lửa đứng ở bên cạnh cô, mặt mày buông xuống, bình tĩnh nhìn cô.
"Dậy rồi?"
Mãn Nguyệt không đáp, chỉ nhìn cô không chớp mắt.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi có ý gì đây?
Ngươi không nói làm sao ta biết!?
"Muốn làm gì?" Sơ Tranh nhịn xuống sự không kiên nhẫn: "Ngươi muốn làm gì thì cứ nói với ta."
Mãn Nguyệt bỗng nhiên động, hắn trực tiếp chen vào trong ghế của Sơ Tranh, thân thể cuộn tròn lại, ôm cô thật chặt.
Sơ Tranh: "???"
Cái ghế đã chật như thế, ngươi còn cướp với ta!!
"Ngươi muốn ở đây phơi nắng?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Ừ."
"Vậy ta nhường cho ngươi." Sơ Tranh nói xong liền muốn ngồi dậy, có thể có cách nào đâu, thẻ người tốt của mình quỳ cũng phải sủng... Đó là không thể nào.
Mãn Nguyệt ôm cô không buông tay, ý tứ rất rõ ràng, không cho cô đi.
Sơ Tranh: "???"
Có ý gì đây?
Sơ Tranh nhìn người trong ngực một chút, cuối cùng chỉ có thể điều chỉnh thân thể, để thiếu niên nằm thoải mái hơn một chút.
Thế là lúc Khê Nam tiến vào, liền trông thấy một hình ảnh như thế.
Thiếu niên hồng y như lửa, dựa vào trong lòng thiếu nữ, áo choàng đỏ rực phủ lên trên thân hai người.
Vẻ mặt Khê Nam cứng đờ, rất nhanh trấn định đi qua.
"Lâu chủ, ta thăm dò được Kim Hoa thánh thủ cũng tới."
"Ai?"
"Thiên hạ đệ nhất thánh thủ, người mà có thể làm người chết sống dậy ấy." Vất vả lắm cậu mới nghe ngóng được.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ một lần, hình như từng mơ hồ nghe qua.
"Mãn Nguyệt công tử... Có thể để cho Kim Hoa thánh thủ xem một chút, có lẽ sẽ có cách tốt hơn." Dù sao lâu chủ cũng quan tâm vị này như thế, những người làm thuộc hạ như bọn họ, tất nhiên cũng phải chia sẻ lo toan cho lâu chủ.
Sơ Tranh: "Nếu là đệ nhất thánh thủ, thì có dễ mời như thế không?"
"..." Còn thật không có.
Nhưng dù sao cũng phải thử một chút đúng không? Lỡ như Kim Hoa thánh thủ tâm tình tốt, hoặc là chập mạch tiện tay thì sao?
Dù sao kiểu đại phu giống như bọn họ, đối với tạp chứng nghi nan có độ khó càng cao thì sẽ càng muốn khiêu chiến, không phải sao?
Sơ Tranh nhìn thiếu niên đã ngủ say một chút, ánh mắt hơi tối tăm.
-
Kim Hoa thánh thủ ở viện tử phía nam, cách xa một nam một bắc so với Sơ Tranh.
Sơ Tranh chậm rãi đi về phía bên kia.
"Phong lâu chủ!"
Trên hành lang, một công tử áo xanh phong lưu phóng khoáng ngăn đường đi của Sơ Tranh lại.
"Không biết có thể có vinh hạnh mời Phong lâu chủ uống một ly không?"
Công tử áo xanh nói xong, vẫn không quên ném cho Sơ Tranh một ánh mắt mập mờ.
Ý đồ hết sức rõ ràng.
Trước đó ở cửa ra vào Sơ Tranh đã bị không ít người nhìn thấy, mặc kệ là hướng đến dung mạo của bản thân cô, hay là có chủ ý khác, sẽ luôn có người tới bắt chuyện.
"Không." Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt.
"Phong cô nương không giống với phụ thân ngươi nhỉ." Công tử áo xanh cười nói.
Phong Hàn Nguyên trông thấy mỹ nữ là sẽ nhào tới, Sơ Tranh lại là người khác sáp đến cũng không muốn phản ứng.
Cuối cùng ánh mắt Sơ Tranh cũng rơi trên người công tử áo xanh, rất ngay thẳng đề nghị: "Ngươi thích thì có thể đi tìm ông ta."
Công tử áo xanh: "..."
Sơ Tranh vượt qua công tử áo xanh rời đi, để lại một mình hắn ta lộn xộn trên hành lang.
Có lẽ Kim Hoa thánh thủ cũng không thích có người quấy rầy, cho nên viện tử cũng nằm ở một nơi khá vắng vẻ, Sơ Tranh đi nửa ngày cũng chưa đi đến.
"Ngươi không được qua đây!"
"Nơi này là Thần Võ sơn trang, ngươi dám làm loạn, trang chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"A... Thả ta ra!"
Sơ Tranh nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh đứt quãng, đáy lòng cảm thán một tiếng, có một số người lá gan cũng rất lớn.
Người đến Thần Võ sơn trang, xem ra cũng không phải đều là hạng người lương thiện nha.
Sơ Tranh muốn trực tiếp đi qua, nhưng đi được vài bước, lại bỗng nhiên dừng lại.
Làm người tốt!
Phù!
Sơ Tranh đi qua phía âm thanh truyền tới, chỗ rừng sâu, một thiếu nữ mặc váy áo màu vàng nhạt bị một nam nhân đè xuống đất giở trò.
Hai tay thiếu nữ bị ấn lấy, miệng cũng bị vải chặn lại, lúc này đã không phát ra được bao nhiêu âm thanh nữa, tuyệt vọng giãy dụa.
Sơ Tranh tiện tay nhặt một khối đá lên, gập về phía ót của nam nhân.
Nam nhân đột nhiên bị đánh một cái, cũng không ngất đi, gã tức giận quay đầu nhìn ra phía sau, xem xem là ai phá hư chuyện tốt của mình.
Kết quả vừa nhìn lại phát hiện ra là một cô nương còn xinh đẹp hơn, đáy mắt nam nhân lập tức hiện lên một tia không có ý tốt.
Nhưng mà biểu cảm âm hiểm của gã còn chưa lộ ra, lại có hai tảng đá đập tới.
Nam nhân cười lạnh một tiếng, lập tức dùng nội lực chấn vỡ.
Ầm!
Cái ót lần nữa trúng chiêu, lần này hai mắt nam nhân lật một cái, trực tiếp té xuống đất.
Làm sao... Có thể? Đằng sau còn có người?
Bóng tối đánh tới, nam nhân đã không có cơ hội suy nghĩ nhiều như thế nữa.
Sơ Tranh đi qua đá một cước vào người nam nhân, sau đó dùng chân đạp lên nam nhân kia, hơi cúi người nhìn về phía thiếu nữ dưới đất: "Không sao chứ?"
Nước mắt vẫn còn vương trên mặt thiếu nữ, nàng sững sờ nhìn cô, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng, lấy miếng vải bị nhét vào trong miệng xuống.
"Không... Không sao."
Nàng ôm chặt y phục run rẩy đứng lên, thiếu chút nữa nàng cho là trong sạch của mình khó mà giữ được.
Chẳng ai ngờ rằng, ở trong Thần Võ sơn trang mà còn gặp phải chuyện như vậy.
Thiếu nữ vừa khóc thút thít vừa nói: "Cám ơn tỷ..."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh vốn đã định đi rồi, lúc này lại hỏi thêm một câu: "Người này ngươi biết?"
"Không biết, hắn đột nhiên lao ra, cưỡng ép túm ta tới đây." Thiếu nữ nói xong vẫn còn sợ hãi: "Nếu không có tỷ, ta..."
Nàng không dám nói tiếng, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Sơ Tranh quan sát trang phục của thiếu nữ một chút, xem ra không giống với hạ nhân của Thần Võ sơn trang.
"Ngươi đưa hắn ta đi gặp Liễu Khúc Trần đi." Sơ Tranh chỉ vào người dưới đất.
Dù sao cũng xảy ra chuyện ở Thần Võ sơn trang, Liễu Khúc Trần thân làm trang chủ, dù thế nào cũng phải đến chùi đít.
Biểu cảm của thiếu nữ cứng đờ, hoảng loạn lắc đầu: "Ta? Ta không... Ta sợ, nếu như hắn tỉnh lại, ta đánh không lại hắn."
Hơn nữa loại chuyện này...
Loại chuyện này để cho người ta biết được, nàng còn gặp người kiểu gì nữa?
Nữ hài tử da mặt mỏng, xảy ra chuyện như vậy, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là danh dự của mình.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vậy thì tùy ngươi."
Dù sao cũng đã lấy được thẻ cảm ơn, Sơ Tranh cũng không có ý định ở lại lâu.
【 Tiểu tỷ tỷ, nàng là đồ đệ của Kim Hoa thánh thủ, cô chắc chắn không giúp? 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đã quay người đi được nửa vòng, rất tự nhiên quay trở lại, nói với thiếu nữ kia: "Ngươi đi gọi Liễu Khúc Trần tới được chứ?"
Thiếu nữ nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng gật gật đầu: "Được."
"Nhanh đi đi."
/1983
|