Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 35%. 】
-
"Lâu chủ, lâu chủ, ngài tỉnh lại đi!!"
Sơ Tranh bị lay tỉnh, mở mắt liền thấy một thanh niên, mặt mũi tràn đầy lo lắng lắc lắc cô.
"Làm gì, buông ra!" Sơ Tranh theo bản năng quát một tiếng.
Thanh niên sững sờ, chậm rãi buông Sơ Tranh ra, ánh mắt tràn đầy vẻ cổ quái.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trấn định giơ một ngón tay lên: "Ra ngoài."
Thanh niên chớp mắt, một giây sau nhào tới gào lên: "Lâu chủ, bên ngoài lại có người đến đòi nợ, làm sao bây giờ!!!"
Sơ Tranh: "???"
Cái gì cơ?
Đòi nợ?
Cậu ta gọi thân thể này là gì? Lâu chủ? Lâu chủ gì mà xui xẻo như thế?
Sơ Tranh lơ ngơ, nhưng khí thế không thể thua, trấn định nghiêm mặt: "Ra ngoài."
Thanh niên: "..."
Thanh niên nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Lâu chủ, không phải ngài... Muốn bỏ lại chúng ta mà chạy trốn đó chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn trái phải, nắm lấy đồ vật bên cạnh đập lên người thanh niên: "Cút ra ngoài!"
Thanh niên bị đập đến giơ chân, đại khái là thấy thần sắc của Sơ Tranh không đúng, rất quả quyết lựa chọn tránh đầu sóng ngọn gió trước.
-
Nguyên chủ họ Phong, lâu chủ đương nhiệm của Phong Mãn Lâu.
Phong Mãn Lâu là một thế lực môn phái trong giang hồ, là loại mà có truyền thừa có lịch sử, chỉ là truyền đến thế hệ này của phụ thân nguyên chủ...
Phụ thân nguyên chủ Phong Hàn Nguyên là một nam nhân cặn bã, ở trên giang hồ lưu tình khắp nơi, chỗ nào có mỹ nữ là chạy đến chỗ đó, trêu chọc cho con gái người ta muốn chết muốn sống, là lập tức bứt ra tiến tới mục tiêu tiếp theo.
Phong Mãn Lâu dưới sự dẫn dắt của Phong Hàn Nguyên, cuối cùng cũng xuống dốc không lối về.
Nguyên chủ là một đứa con ngoài ý muốn.
Mẫu thân của nguyên chủ chỉ là một cô nương thôn quê, ngoài ý muốn gặp gỡ Phong Hàn Nguyên.
Phong Hàn Nguyên thấy con gái nhà người ta xinh đẹp liền xuống tay, nhưng ông ta không ngờ mẫu thân của nguyên chủ lại mang thai.
Sau khi Phong Hàn Nguyên biết tin tức này, trực tiếp chạy về Phong Mãn Lâu.
Chờ đợi ở Phong Mãn Lâu tròn ba tháng, sau đó mang người đi đón mẫu thân của nguyên chủ về Phong Mãn Lâu, dự định rửa tay gác kiếm.
Thời gian đó quả thực Phong Hàn Nguyên rất đàng hoàng.
Không nhìn các cô nương xinh đẹp, mỗi ngày đều suy nghĩ xem làm sao để bồi bổ thân thể cho mẫu thân nguyên chủ, gom đủ loại đồ chơi nhỏ khiến mẫu thân nguyên chủ vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, không bao lâu sau liền có nữ nhân tìm tới cửa.
Mẫu thân nguyên chủ đến Phong Mãn Lâu mới biết sở tác sở vi của Phong Hàn Nguyên, đáy lòng mặc dù khó chịu, nhưng mọi chuyện đã như vậy, bà ấy chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Nghĩ đến bây giờ Phong Hàn Nguyên đối xử với mình rất tốt, có lẽ về sau sẽ không như thế nữa.
Nhưng Phong Hàn Nguyên trêu ra nợ phong lưu, làm sao dễ đuổi đi như vậy, nghe nói Phong Hàn Nguyên đón nữ nhân về Phong Mãn Lâu, huyên náo túi bụi.
Mẫu thân nguyên chủ chưa nhìn thấy nữ nhân đến tìm Phong Hàn Nguyên, nhưng ngày nào cũng nghe người trong lâu tám chuyện, cũng đủ khiến cho mẫu thân nguyên chủ khó chịu.
Mà Phong Hàn Nguyên lại là một tên nam nhân cặn bã không quản được nửa thân dưới.
Mẫu thân nguyên chủ tận mắt nhìn thấy Phong Hàn Nguyên và những nữ nhân khác dây dưa, nếu như không phải được người phát hiện kịp thời, thì có lẽ nguyên chủ cũng sẽ không được sinh ra trên đời này.
Chờ đến khi mẫu thân nguyên chủ sắp sinh, một nữ nhân không biết từ đâu chạy tới, trực tiếp xông vào viện tử của mẫu thân nguyên chủ.
Nữ nhân này vừa đến đã kích thích mẫu thân nguyên chủ.
Lần trước đó đã suýt sinh non, mẫu thân nguyên chủ làm sao mà chịu được, vốn còn một tháng nữa mới sinh, nhưng ngày hôm đó đã sinh hạ nguyên chủ.
Mà mẫu thân nguyên chủ vì xuất huyết quá nhiều, đêm hôm đó đã ra đi.
Mẫu thân nguyên chủ qua đời, Phong Hàn Nguyên ném nguyên chủ lại trong lâu, vẫn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ngẫu nhiên nhớ tới thì trở lại xem nàng.
Nguyên chủ là được người trong lâu nuôi lớn.
Về sau Phong Hàn Nguyên trực tiếp không trở lại nữa, còn viết một phong thư, biểu thị mình từ chức không làm.
Nguyên chủ không hiểu thấu nhận lấy vị trí lâu chủ Phong Mãn Lâu.
Nhưng ngay sau đó...
Không ngừng có người tới cửa đòi nợ.
Không biết Phong Hàn Nguyên làm gì ở bên ngoài, vay tiền xong rồi bảo người ta đến Phong Mãn Lâu đòi nguyên chủ.
Những năm này Phong Hàn Nguyên đã sớm làm Phong Mãn Lâu gần như phá sản, trong lâu chỉ đủ duy trì sinh sống, làm gì có tiền dư thừa.
Nhưng những người này nhắm vào bọn họ, vây quanh mãi không đi, nguyên chủ không có cách nào.
Mắt thấy Phong Mãn Lâu sắp không chịu nổi, chính vào lúc này, có người tìm tới cửa, nói nguyên chủ là thánh nữ thất lạc nhiều năm của bọn họ.
Mẫu thân nguyên chủ chính là thánh nữ đời trước của bọn họ, vì một vài nguyên nhân mà lưu lạc bên ngoài.
Bây giờ mẫu thân nguyên chủ đã chết, nguyên chủ liền tự động trở thành thánh nữ đời tiếp theo.
Những người này nói năng khẩn thiết, giống như thật sự tới đón nàng về nhà.
Còn nói với nguyên chủ, chỉ cần trở về với bọn họ, khốn cảnh của Phong Mãn Lâu sẽ được giải quyết dễ dàng.
Mặc kệ là vì Phong Mãn Lâu, hay là muốn xem nơi mẫu thân nàng từng sinh sống, hoặc là bị hoa ngôn xảo ngữ của những người kia lừa bịp, tóm lại nguyên chủ lựa chọn trở về cùng bọn họ.
Nhưng mà trên đường trở về, nguyên chủ đột nhiên rơi vào hôn mê, khi nàng tỉnh lại thì đã đến nơi.
Nàng có một khuôn mặt không thuộc về mình.
Khi đó nàng mới biết được chân tướng.
Kết cục của mỗi đời thánh nữ chỉ có một —— chết.
Mẫu thân nguyên chủ không biết làm thế nào mà chạy trốn ra ngoài được, tránh khỏi kết cục kia.
Thánh nữ bình thường là con gái do thánh nữ đời trước sinh ra, sẽ tiếp nhận chức vụ thánh nữ.
Nhưng vì mẫu thân nguyên chủ rời đi, cho nên một lần nữa tuyển chọn lại thánh nữ.
Người này chính là Thích Phái Nhi.
Thích Phái Nhi không muốn chết, lại không dám trốn, thế là nàng ta phí hết tâm tư điều tra được nguyên chủ, rồi cho người lừa gạt nguyên chủ trở về.
Thích Phái Nhi dùng Phong Mãn Lâu để áp chế, nếu như không nghe lời nàng ta, thì sẽ giết chết tất cả mọi người trong Phong Mãn Lâu.
Nguyên chủ không thể nhìn người của Phong Mãn Lâu chết.
Nàng thay thế Thích Phái Nhi trở thành thánh nữ, mà Thích Phái Nhi thay thế vị trí của nàng, trở thành lâu chủ Phong Mãn Lâu.
Về sau nguyên chủ bị ép buộc thành hôn với người khác, chờ sau khi nàng sinh hạ con gái, thứ chờ đợi nàng chính là cái chết. Sau đó Thích Phái Nhi sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hạ độc nguyên chủ, chỉ cần làm cho tất cả mọi người tin rằng Thích Phái Nhi đã chết rồi, thì nàng ta sẽ không sao cả.
-
Sơ Tranh che ngực, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Không phải là bởi vì kịch bản, là phản ứng của bản thân thân thể này.
Sơ Tranh đột nhiên có chút hoảng, hiện tại không phải nguyên chủ bị lừa về rồi chứ...
Không đúng không đúng, trước đó thanh niên kia còn gọi cô là lâu chủ, nói bên ngoài có người đến đòi nợ.
Chứng minh tuyến thời gian bây giờ còn chưa tới lúc Thích Phái Nhi phái người tìm đến cô.
Sơ Tranh hòa hoãn lại sự buồn nôn trong bụng, sửa sang lại kịch bản loạn thất bát tao kia.
Cuối cùng xác định bây giờ cô vẫn còn đang ở Phong Mãn Lâu.
Chính là lúc Phong Mãn Lâu bị đủ loại người đến đòi nợ, đến thời khắc mấu chốt sắp phá sản.
Không biết nguyên chủ ăn phải cái gì, bị tiêu chảy vài ngày, bây giờ Sơ Tranh vừa vặn tiếp nhận thân thể bệnh tật này.
Sao ta lại khổ như vậy!
Không thể tới sớm một chút hoặc là muộn một chút sao?!
Con chó điên Vương bát đản này tuyệt đối là cố ý chỉnh ta.
Sơ Tranh nằm đó quan sát xung quanh vài lần, kiến trúc cũng không tệ, chỉ là trong phòng trống rỗng.
Bây giờ Phong Mãn Lâu đã bán hết những thứ gì có thể bán, có lẽ chỉ còn lại cái xác rỗng.
Người của Phong Mãn Lâu ngược lại không một ai rời đi, dù sao đều có tình cảm đối với nơi này, nhưng... Mẹ nó những người này không đi, thì sẽ có nhiều miệng ăn hơn, nuôi không nổi nha.
Nguyên chủ đã mấy lần khuyên bọn họ rời đi, nhưng những người này đều biểu thị muốn cùng Phong Mãn Lâu đồng sinh cộng tử.
Lúc ấy nguyên chủ đại khái muốn đâm chết bọn họ.
Trước kia Phong Mãn Lâu có làm ăn buôn bán, về sau xuống dốc, những chỗ làm ăn kia cũng bị môn phái khác cướp mất, dần dần không còn thu nhập gì.
Bây giờ toàn bộ Phong Mãn Lâu đều là con non gào khóc đòi ăn, Sơ Tranh cảm thấy... Thế này không phải quá tốt sao!
Đáng tiếc Sơ Tranh nằm nửa ngày, Vương Giả vẫn không có chút động tĩnh nào.
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 35%. 】
-
"Lâu chủ, lâu chủ, ngài tỉnh lại đi!!"
Sơ Tranh bị lay tỉnh, mở mắt liền thấy một thanh niên, mặt mũi tràn đầy lo lắng lắc lắc cô.
"Làm gì, buông ra!" Sơ Tranh theo bản năng quát một tiếng.
Thanh niên sững sờ, chậm rãi buông Sơ Tranh ra, ánh mắt tràn đầy vẻ cổ quái.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trấn định giơ một ngón tay lên: "Ra ngoài."
Thanh niên chớp mắt, một giây sau nhào tới gào lên: "Lâu chủ, bên ngoài lại có người đến đòi nợ, làm sao bây giờ!!!"
Sơ Tranh: "???"
Cái gì cơ?
Đòi nợ?
Cậu ta gọi thân thể này là gì? Lâu chủ? Lâu chủ gì mà xui xẻo như thế?
Sơ Tranh lơ ngơ, nhưng khí thế không thể thua, trấn định nghiêm mặt: "Ra ngoài."
Thanh niên: "..."
Thanh niên nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Lâu chủ, không phải ngài... Muốn bỏ lại chúng ta mà chạy trốn đó chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn trái phải, nắm lấy đồ vật bên cạnh đập lên người thanh niên: "Cút ra ngoài!"
Thanh niên bị đập đến giơ chân, đại khái là thấy thần sắc của Sơ Tranh không đúng, rất quả quyết lựa chọn tránh đầu sóng ngọn gió trước.
-
Nguyên chủ họ Phong, lâu chủ đương nhiệm của Phong Mãn Lâu.
Phong Mãn Lâu là một thế lực môn phái trong giang hồ, là loại mà có truyền thừa có lịch sử, chỉ là truyền đến thế hệ này của phụ thân nguyên chủ...
Phụ thân nguyên chủ Phong Hàn Nguyên là một nam nhân cặn bã, ở trên giang hồ lưu tình khắp nơi, chỗ nào có mỹ nữ là chạy đến chỗ đó, trêu chọc cho con gái người ta muốn chết muốn sống, là lập tức bứt ra tiến tới mục tiêu tiếp theo.
Phong Mãn Lâu dưới sự dẫn dắt của Phong Hàn Nguyên, cuối cùng cũng xuống dốc không lối về.
Nguyên chủ là một đứa con ngoài ý muốn.
Mẫu thân của nguyên chủ chỉ là một cô nương thôn quê, ngoài ý muốn gặp gỡ Phong Hàn Nguyên.
Phong Hàn Nguyên thấy con gái nhà người ta xinh đẹp liền xuống tay, nhưng ông ta không ngờ mẫu thân của nguyên chủ lại mang thai.
Sau khi Phong Hàn Nguyên biết tin tức này, trực tiếp chạy về Phong Mãn Lâu.
Chờ đợi ở Phong Mãn Lâu tròn ba tháng, sau đó mang người đi đón mẫu thân của nguyên chủ về Phong Mãn Lâu, dự định rửa tay gác kiếm.
Thời gian đó quả thực Phong Hàn Nguyên rất đàng hoàng.
Không nhìn các cô nương xinh đẹp, mỗi ngày đều suy nghĩ xem làm sao để bồi bổ thân thể cho mẫu thân nguyên chủ, gom đủ loại đồ chơi nhỏ khiến mẫu thân nguyên chủ vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, không bao lâu sau liền có nữ nhân tìm tới cửa.
Mẫu thân nguyên chủ đến Phong Mãn Lâu mới biết sở tác sở vi của Phong Hàn Nguyên, đáy lòng mặc dù khó chịu, nhưng mọi chuyện đã như vậy, bà ấy chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Nghĩ đến bây giờ Phong Hàn Nguyên đối xử với mình rất tốt, có lẽ về sau sẽ không như thế nữa.
Nhưng Phong Hàn Nguyên trêu ra nợ phong lưu, làm sao dễ đuổi đi như vậy, nghe nói Phong Hàn Nguyên đón nữ nhân về Phong Mãn Lâu, huyên náo túi bụi.
Mẫu thân nguyên chủ chưa nhìn thấy nữ nhân đến tìm Phong Hàn Nguyên, nhưng ngày nào cũng nghe người trong lâu tám chuyện, cũng đủ khiến cho mẫu thân nguyên chủ khó chịu.
Mà Phong Hàn Nguyên lại là một tên nam nhân cặn bã không quản được nửa thân dưới.
Mẫu thân nguyên chủ tận mắt nhìn thấy Phong Hàn Nguyên và những nữ nhân khác dây dưa, nếu như không phải được người phát hiện kịp thời, thì có lẽ nguyên chủ cũng sẽ không được sinh ra trên đời này.
Chờ đến khi mẫu thân nguyên chủ sắp sinh, một nữ nhân không biết từ đâu chạy tới, trực tiếp xông vào viện tử của mẫu thân nguyên chủ.
Nữ nhân này vừa đến đã kích thích mẫu thân nguyên chủ.
Lần trước đó đã suýt sinh non, mẫu thân nguyên chủ làm sao mà chịu được, vốn còn một tháng nữa mới sinh, nhưng ngày hôm đó đã sinh hạ nguyên chủ.
Mà mẫu thân nguyên chủ vì xuất huyết quá nhiều, đêm hôm đó đã ra đi.
Mẫu thân nguyên chủ qua đời, Phong Hàn Nguyên ném nguyên chủ lại trong lâu, vẫn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ngẫu nhiên nhớ tới thì trở lại xem nàng.
Nguyên chủ là được người trong lâu nuôi lớn.
Về sau Phong Hàn Nguyên trực tiếp không trở lại nữa, còn viết một phong thư, biểu thị mình từ chức không làm.
Nguyên chủ không hiểu thấu nhận lấy vị trí lâu chủ Phong Mãn Lâu.
Nhưng ngay sau đó...
Không ngừng có người tới cửa đòi nợ.
Không biết Phong Hàn Nguyên làm gì ở bên ngoài, vay tiền xong rồi bảo người ta đến Phong Mãn Lâu đòi nguyên chủ.
Những năm này Phong Hàn Nguyên đã sớm làm Phong Mãn Lâu gần như phá sản, trong lâu chỉ đủ duy trì sinh sống, làm gì có tiền dư thừa.
Nhưng những người này nhắm vào bọn họ, vây quanh mãi không đi, nguyên chủ không có cách nào.
Mắt thấy Phong Mãn Lâu sắp không chịu nổi, chính vào lúc này, có người tìm tới cửa, nói nguyên chủ là thánh nữ thất lạc nhiều năm của bọn họ.
Mẫu thân nguyên chủ chính là thánh nữ đời trước của bọn họ, vì một vài nguyên nhân mà lưu lạc bên ngoài.
Bây giờ mẫu thân nguyên chủ đã chết, nguyên chủ liền tự động trở thành thánh nữ đời tiếp theo.
Những người này nói năng khẩn thiết, giống như thật sự tới đón nàng về nhà.
Còn nói với nguyên chủ, chỉ cần trở về với bọn họ, khốn cảnh của Phong Mãn Lâu sẽ được giải quyết dễ dàng.
Mặc kệ là vì Phong Mãn Lâu, hay là muốn xem nơi mẫu thân nàng từng sinh sống, hoặc là bị hoa ngôn xảo ngữ của những người kia lừa bịp, tóm lại nguyên chủ lựa chọn trở về cùng bọn họ.
Nhưng mà trên đường trở về, nguyên chủ đột nhiên rơi vào hôn mê, khi nàng tỉnh lại thì đã đến nơi.
Nàng có một khuôn mặt không thuộc về mình.
Khi đó nàng mới biết được chân tướng.
Kết cục của mỗi đời thánh nữ chỉ có một —— chết.
Mẫu thân nguyên chủ không biết làm thế nào mà chạy trốn ra ngoài được, tránh khỏi kết cục kia.
Thánh nữ bình thường là con gái do thánh nữ đời trước sinh ra, sẽ tiếp nhận chức vụ thánh nữ.
Nhưng vì mẫu thân nguyên chủ rời đi, cho nên một lần nữa tuyển chọn lại thánh nữ.
Người này chính là Thích Phái Nhi.
Thích Phái Nhi không muốn chết, lại không dám trốn, thế là nàng ta phí hết tâm tư điều tra được nguyên chủ, rồi cho người lừa gạt nguyên chủ trở về.
Thích Phái Nhi dùng Phong Mãn Lâu để áp chế, nếu như không nghe lời nàng ta, thì sẽ giết chết tất cả mọi người trong Phong Mãn Lâu.
Nguyên chủ không thể nhìn người của Phong Mãn Lâu chết.
Nàng thay thế Thích Phái Nhi trở thành thánh nữ, mà Thích Phái Nhi thay thế vị trí của nàng, trở thành lâu chủ Phong Mãn Lâu.
Về sau nguyên chủ bị ép buộc thành hôn với người khác, chờ sau khi nàng sinh hạ con gái, thứ chờ đợi nàng chính là cái chết. Sau đó Thích Phái Nhi sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hạ độc nguyên chủ, chỉ cần làm cho tất cả mọi người tin rằng Thích Phái Nhi đã chết rồi, thì nàng ta sẽ không sao cả.
-
Sơ Tranh che ngực, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Không phải là bởi vì kịch bản, là phản ứng của bản thân thân thể này.
Sơ Tranh đột nhiên có chút hoảng, hiện tại không phải nguyên chủ bị lừa về rồi chứ...
Không đúng không đúng, trước đó thanh niên kia còn gọi cô là lâu chủ, nói bên ngoài có người đến đòi nợ.
Chứng minh tuyến thời gian bây giờ còn chưa tới lúc Thích Phái Nhi phái người tìm đến cô.
Sơ Tranh hòa hoãn lại sự buồn nôn trong bụng, sửa sang lại kịch bản loạn thất bát tao kia.
Cuối cùng xác định bây giờ cô vẫn còn đang ở Phong Mãn Lâu.
Chính là lúc Phong Mãn Lâu bị đủ loại người đến đòi nợ, đến thời khắc mấu chốt sắp phá sản.
Không biết nguyên chủ ăn phải cái gì, bị tiêu chảy vài ngày, bây giờ Sơ Tranh vừa vặn tiếp nhận thân thể bệnh tật này.
Sao ta lại khổ như vậy!
Không thể tới sớm một chút hoặc là muộn một chút sao?!
Con chó điên Vương bát đản này tuyệt đối là cố ý chỉnh ta.
Sơ Tranh nằm đó quan sát xung quanh vài lần, kiến trúc cũng không tệ, chỉ là trong phòng trống rỗng.
Bây giờ Phong Mãn Lâu đã bán hết những thứ gì có thể bán, có lẽ chỉ còn lại cái xác rỗng.
Người của Phong Mãn Lâu ngược lại không một ai rời đi, dù sao đều có tình cảm đối với nơi này, nhưng... Mẹ nó những người này không đi, thì sẽ có nhiều miệng ăn hơn, nuôi không nổi nha.
Nguyên chủ đã mấy lần khuyên bọn họ rời đi, nhưng những người này đều biểu thị muốn cùng Phong Mãn Lâu đồng sinh cộng tử.
Lúc ấy nguyên chủ đại khái muốn đâm chết bọn họ.
Trước kia Phong Mãn Lâu có làm ăn buôn bán, về sau xuống dốc, những chỗ làm ăn kia cũng bị môn phái khác cướp mất, dần dần không còn thu nhập gì.
Bây giờ toàn bộ Phong Mãn Lâu đều là con non gào khóc đòi ăn, Sơ Tranh cảm thấy... Thế này không phải quá tốt sao!
Đáng tiếc Sơ Tranh nằm nửa ngày, Vương Giả vẫn không có chút động tĩnh nào.
/1983
|