Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phòng ăn là Sơ Tranh chọn, Tịch Kính nhìn thấy hoàn cảnh cũng hơi hoảng, chỗ này nhìn là biết không rẻ...
Nhưng Tịch Kính không nói gì, rất ngoan đi theo Sơ Tranh vào ngồi xuống, yên lặng tính toán số tiền còn lại của mình.
"Cậu nhìn gì thế?"
Tịch Kính vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm vào một phương hướng, Sơ Tranh hỏi hắn một câu.
Tịch Kính chỉ vào bên kia: "Người kia..."
Sơ Tranh nhìn sang phía bên kia, Phàn Lam đang ngồi chung với một người đàn ông, dáng vẻ nhìn rất vui, người đàn ông tràn đầy cưng chiều nhìn cô ta.
Sơ Tranh ấn tay Tịch Kính xuống: "Đừng chỉ vào người khác, không lễ phép."
Tịch Kính lập tức thu tay lại: "Vừa rồi cô ấy nhìn thấy tôi... Nhưng cô ấy giống như không biết tôi."
Vừa rồi Phàn Lam nhìn thấy hắn, ánh mắt kia có chút kinh diễm, nhưng rất lạ lẫm.
Sơ Tranh đương nhiên biết vì sao.
Giống như Bành Văn Siêu, bây giờ Phàn Lam chỉ nhớ rõ có người giúp cô ta vãn hồi trái tim chồng cô ta, nhưng đối với chuyện người kia là ai, tên là gì, hình dạng ra sao, ở chỗ nào, cô ta hoàn toàn không nhớ rõ.
"Chúng ta về sau sẽ không còn gặp gỡ gì cô ta nữa, không biết mới tốt." Sơ Tranh nói: "Gọi món ăn đi."
Đáy lòng Tịch Kính dù nghi hoặc, nhưng thấy Sơ Tranh không muốn nói thêm, rất ngoan không hỏi lại nữa.
Sơ Tranh lật thực đơn: "Muốn xem không?"
Tịch Kính nhìn thực đơn là cảm thấy chóng mặt, khe khẽ lắc đầu: "Cô chọn là được rồi, tôi ăn gì cũng được."
Sơ Tranh tùy tiện chọn mấy món ăn, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Vậy trước tiên chọn những món này đi."
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
-
Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, một món ăn cuối cùng làm xong, có nhân viên phục vụ đi tới.
"Chào ngài, đây là rượu trái cây chúng tôi tặng ngài..."
Nhân viên phục vụ đặt trước mặt Sơ Tranh và Tịch Kính mỗi người một cái ly, ly rượu hơi mờ, chất lỏng bên trong có màu sắc, làm cho ly rượu càng thêm đẹp hơn.
Tịch Kính như đứa trẻ nhỏ, cẩn thận nếm thử một ngụm.
Rượu trái cây ở đây đại khái có chút khác biệt, hơi cay, cả gương mặt Tịch Kính đỏ rần lên, bị sặc đến mức ho khan mấy tiếng.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nhóc con đang le lưỡi, một mặt tủi thân.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đưa cho hắn một ly nước: "Chưa từng uống rượu?"
Tịch Kính bưng nước uống hơn phân nửa, chầm chậm lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ cười hắn, ai biết cô không nói gì, cách cái bàn, xoa xoa khóe miệng có nước đọng của hắn: "Muốn uống không?"
"Không dễ uống..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Có thứ dễ uống."
Tịch Kính chớp mắt, dáng vẻ rất chờ mong.
Sơ Tranh gọi người đến, hỏi vài câu, sau đó rất nhanh liền có người đưa ra một chai rượu trái cây được đóng gói xinh đẹp.
Sơ Tranh rót cho Tịch Kính một ly: "Thử xem."
Tịch Kính hít hà trước, sau đó lại giống như ấu thú, cẩn thận liếm một cái, xác định hương vị không giống như vừa rồi uống, lúc này mới yên tâm uống một ngụm.
"Dễ uống không?"
Tịch Kính chẹp miệng, mặt mày cong cong: "Có."
"Đừng uống quá nhiều, ăn chút gì đi."
Tịch Kính ăn hai miếng, lại rót cho mình một ly, từ từ uống hết.
Nửa đường Sơ Tranh ra ngoài nhận điện thoại, trở về liền thấy Tịch Kính đỏ bừng cả khuôn mặt, một người phụ nữ ăn mặc khoa trương ngồi ở bên cạnh Tịch Kính, Tịch Kính co lại ở bên trong.
"Em trai, chỉ thêm Wechat thôi mà, cậu sợ như thế làm gì." Người phụ nữ vẫn còn tiếp tục nói.
"Tôi... Tôi không có."
"Cậu nói đùa gì thế, thời đại này ai mà không có Wechat chứ, cậu đừng lừa gạt chị."
"Muốn thêm Wechat của hắn?"
Giọng nói lạnh lẽo của cô gái đột nhiên chen vào, người phụ nữ vừa nghiêng đầu liền thấy đối diện có người ngồi xuống.
Sơ Tranh trở về, đôi mắt Tịch Kính sáng lên, nhưng đáng tiếc hắn lại không ra được, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bên trong, giữ một khoảng cách với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhìn Sơ Tranh vài lần, ngờ vực hỏi: "Cô là chị gái cậu ấy à?"
"Không phải." Ánh mắt Sơ Tranh yên tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả: "Cô muốn thêm Wechat của hắn?"
"Đúng thế." Người phụ nữ cười nói: "Đây không phải là muốn kết bạn sao? Ai biết sao em trai này lại nhát gan đến thế, sợ đến cỡ này, tôi cũng không làm gì cậu ấy mà."
Người phụ nữ vẫn còn cách Tịch Kính một khoảng cách, chắc là chưa từng có tứ chi tiếp xúc gì cả.
Đôi mắt Sơ Tranh hơi híp lại: "Mười triệu, tiền mặt hay là chi phiếu?"
Người phụ nữ kinh ngạc: "Cái gì?"
"Mười triệu thêm Wechat của hắn, tiền mặt hay là chi phiếu?"
"Cô nói đùa gì thế!" Người phụ nữ bị cả kinh đến xém nhảy dựng lên: "Đùa bà đây à?"
Một cái Wechat mà mười triệu, cô cho rằng tiền do gió thổi tới chắc!
Một minh tinh đang hot cũng không đắt như vậy đâu.
"Wechat của hắn đáng giá này." Sơ Tranh mặt không cảm xúc: "Mua được thì cho cô, mua không nổi thì bây giờ xin mời rời đi."
Người phụ nữ nghẹn đến đỏ bừng mặt: "Muốn tiền đến điên rồi chắc!" Nói xong lập tức xách túi đi ngay.
Mười triệu cũng không bỏ ra nổi mà còn muốn nuôi thẻ của ta, ta thấy ngươi mới là điên rồi.
Người phụ nữ đi rồi, Tịch Kính vẫn còn rúc ở bên trong, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút cảm giác mông lung.
Sơ Tranh nhìn hắn một hồi, cầm chai rượu trên bàn lung lay, đã vơi đi tầm phân nửa.
Cái này... Cũng có thể say?
Thứ đồ chơi này có thể say được sao?
-
Sơ Tranh mệt cảm tim mang người về, khi lên lầu, đỡ hắn hắn còn động loạn, cuối cùng Sơ Tranh lựa chọn —— vác về!
Sơ Tranh cũng mệt mỏi đến hoảng, lười quản hắn, trực tiếp cởi giày rồi nhét vào trong chăn.
Tịch Kính ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, che lấy cái đầu hơi đau, nhìn lên trần nhà một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hắn lập tức ngồi dậy.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Tịch Kính có chút ảo não vò tóc.
Tịch Kính ảo não xong phát hiện thời gian không đúng lắm, hoảng loạn tìm đồng hồ xem, nhìn thấy đã giữa trưa, lập tức càng hoảng hốt hơn.
Luống cuống tay chân thay quần áo, đi giày rồi chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa liền đụng phải người, sau đó hắn bị người nửa ôm đẩy vào.
"Tôi đi muộn..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Tôi xin nghỉ cho cậu rồi."
Tịch Kính thở phào, tự nhiên ôm eo Sơ Tranh, bên tai truyền đến nhịp tim, làm Tịch Kính cực kỳ an tâm.
Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Đau đầu không?"
"Có một chút..."
"Ai bảo cậu uống nhiều như thế." Cô chỉ đi ra ngoài có một hồi như thế, hắn đã xử lý hơn nửa chai, cũng rất trâu chứ không đùa đâu.
"Ngon... Không nhịn được." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
Sơ Tranh giơ tay xoa trán cho hắn, Tịch Kính thoải mái dựa vào cô, còn nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng giống như chó con.
Đáy lòng Sơ Tranh vừa buồn cười vừa tức giận.
"A..."
Tịch Kính bỗng kêu lên kinh sợ, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Tôi... Tôi hôm qua đã tính tiền chưa?"
"Tính rồi." Sơ Tranh kéo hắn về.
"Sao tôi không nhớ rõ?" Tịch Kính không tin, sờ soạng trong túi mình ra một xấp tiền, đếm đếm, không thiếu một tờ so với trước đó.
"Cô gạt tôi."
"..."
"Hôm qua bao nhiêu tiền?"
"Không cần..."
"Không được, đã nói là tôi mời rồi." Tịch Kính cố chấp muốn trả tiền cho Sơ Tranh, biểu thị rõ ràng đây là hắn mời, không thể để Sơ Tranh trả tiền.
Sơ Tranh không còn cách nào, tùy tiện báo một con số.
"Chỉ nhiêu đó thôi sao?"
"Cậu đi hỏi đi." Sơ Tranh bình thản ngay thẳng, không có chút dấu hiệu nói dối nào, Tịch Kính đột nhiên không cách nào hoài nghi cô được.
*
Ăn cướp vé tháng đây ~
Có vé tháng không ~~
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phòng ăn là Sơ Tranh chọn, Tịch Kính nhìn thấy hoàn cảnh cũng hơi hoảng, chỗ này nhìn là biết không rẻ...
Nhưng Tịch Kính không nói gì, rất ngoan đi theo Sơ Tranh vào ngồi xuống, yên lặng tính toán số tiền còn lại của mình.
"Cậu nhìn gì thế?"
Tịch Kính vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm vào một phương hướng, Sơ Tranh hỏi hắn một câu.
Tịch Kính chỉ vào bên kia: "Người kia..."
Sơ Tranh nhìn sang phía bên kia, Phàn Lam đang ngồi chung với một người đàn ông, dáng vẻ nhìn rất vui, người đàn ông tràn đầy cưng chiều nhìn cô ta.
Sơ Tranh ấn tay Tịch Kính xuống: "Đừng chỉ vào người khác, không lễ phép."
Tịch Kính lập tức thu tay lại: "Vừa rồi cô ấy nhìn thấy tôi... Nhưng cô ấy giống như không biết tôi."
Vừa rồi Phàn Lam nhìn thấy hắn, ánh mắt kia có chút kinh diễm, nhưng rất lạ lẫm.
Sơ Tranh đương nhiên biết vì sao.
Giống như Bành Văn Siêu, bây giờ Phàn Lam chỉ nhớ rõ có người giúp cô ta vãn hồi trái tim chồng cô ta, nhưng đối với chuyện người kia là ai, tên là gì, hình dạng ra sao, ở chỗ nào, cô ta hoàn toàn không nhớ rõ.
"Chúng ta về sau sẽ không còn gặp gỡ gì cô ta nữa, không biết mới tốt." Sơ Tranh nói: "Gọi món ăn đi."
Đáy lòng Tịch Kính dù nghi hoặc, nhưng thấy Sơ Tranh không muốn nói thêm, rất ngoan không hỏi lại nữa.
Sơ Tranh lật thực đơn: "Muốn xem không?"
Tịch Kính nhìn thực đơn là cảm thấy chóng mặt, khe khẽ lắc đầu: "Cô chọn là được rồi, tôi ăn gì cũng được."
Sơ Tranh tùy tiện chọn mấy món ăn, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Vậy trước tiên chọn những món này đi."
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
-
Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, một món ăn cuối cùng làm xong, có nhân viên phục vụ đi tới.
"Chào ngài, đây là rượu trái cây chúng tôi tặng ngài..."
Nhân viên phục vụ đặt trước mặt Sơ Tranh và Tịch Kính mỗi người một cái ly, ly rượu hơi mờ, chất lỏng bên trong có màu sắc, làm cho ly rượu càng thêm đẹp hơn.
Tịch Kính như đứa trẻ nhỏ, cẩn thận nếm thử một ngụm.
Rượu trái cây ở đây đại khái có chút khác biệt, hơi cay, cả gương mặt Tịch Kính đỏ rần lên, bị sặc đến mức ho khan mấy tiếng.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nhóc con đang le lưỡi, một mặt tủi thân.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đưa cho hắn một ly nước: "Chưa từng uống rượu?"
Tịch Kính bưng nước uống hơn phân nửa, chầm chậm lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ cười hắn, ai biết cô không nói gì, cách cái bàn, xoa xoa khóe miệng có nước đọng của hắn: "Muốn uống không?"
"Không dễ uống..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Có thứ dễ uống."
Tịch Kính chớp mắt, dáng vẻ rất chờ mong.
Sơ Tranh gọi người đến, hỏi vài câu, sau đó rất nhanh liền có người đưa ra một chai rượu trái cây được đóng gói xinh đẹp.
Sơ Tranh rót cho Tịch Kính một ly: "Thử xem."
Tịch Kính hít hà trước, sau đó lại giống như ấu thú, cẩn thận liếm một cái, xác định hương vị không giống như vừa rồi uống, lúc này mới yên tâm uống một ngụm.
"Dễ uống không?"
Tịch Kính chẹp miệng, mặt mày cong cong: "Có."
"Đừng uống quá nhiều, ăn chút gì đi."
Tịch Kính ăn hai miếng, lại rót cho mình một ly, từ từ uống hết.
Nửa đường Sơ Tranh ra ngoài nhận điện thoại, trở về liền thấy Tịch Kính đỏ bừng cả khuôn mặt, một người phụ nữ ăn mặc khoa trương ngồi ở bên cạnh Tịch Kính, Tịch Kính co lại ở bên trong.
"Em trai, chỉ thêm Wechat thôi mà, cậu sợ như thế làm gì." Người phụ nữ vẫn còn tiếp tục nói.
"Tôi... Tôi không có."
"Cậu nói đùa gì thế, thời đại này ai mà không có Wechat chứ, cậu đừng lừa gạt chị."
"Muốn thêm Wechat của hắn?"
Giọng nói lạnh lẽo của cô gái đột nhiên chen vào, người phụ nữ vừa nghiêng đầu liền thấy đối diện có người ngồi xuống.
Sơ Tranh trở về, đôi mắt Tịch Kính sáng lên, nhưng đáng tiếc hắn lại không ra được, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bên trong, giữ một khoảng cách với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhìn Sơ Tranh vài lần, ngờ vực hỏi: "Cô là chị gái cậu ấy à?"
"Không phải." Ánh mắt Sơ Tranh yên tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả: "Cô muốn thêm Wechat của hắn?"
"Đúng thế." Người phụ nữ cười nói: "Đây không phải là muốn kết bạn sao? Ai biết sao em trai này lại nhát gan đến thế, sợ đến cỡ này, tôi cũng không làm gì cậu ấy mà."
Người phụ nữ vẫn còn cách Tịch Kính một khoảng cách, chắc là chưa từng có tứ chi tiếp xúc gì cả.
Đôi mắt Sơ Tranh hơi híp lại: "Mười triệu, tiền mặt hay là chi phiếu?"
Người phụ nữ kinh ngạc: "Cái gì?"
"Mười triệu thêm Wechat của hắn, tiền mặt hay là chi phiếu?"
"Cô nói đùa gì thế!" Người phụ nữ bị cả kinh đến xém nhảy dựng lên: "Đùa bà đây à?"
Một cái Wechat mà mười triệu, cô cho rằng tiền do gió thổi tới chắc!
Một minh tinh đang hot cũng không đắt như vậy đâu.
"Wechat của hắn đáng giá này." Sơ Tranh mặt không cảm xúc: "Mua được thì cho cô, mua không nổi thì bây giờ xin mời rời đi."
Người phụ nữ nghẹn đến đỏ bừng mặt: "Muốn tiền đến điên rồi chắc!" Nói xong lập tức xách túi đi ngay.
Mười triệu cũng không bỏ ra nổi mà còn muốn nuôi thẻ của ta, ta thấy ngươi mới là điên rồi.
Người phụ nữ đi rồi, Tịch Kính vẫn còn rúc ở bên trong, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút cảm giác mông lung.
Sơ Tranh nhìn hắn một hồi, cầm chai rượu trên bàn lung lay, đã vơi đi tầm phân nửa.
Cái này... Cũng có thể say?
Thứ đồ chơi này có thể say được sao?
-
Sơ Tranh mệt cảm tim mang người về, khi lên lầu, đỡ hắn hắn còn động loạn, cuối cùng Sơ Tranh lựa chọn —— vác về!
Sơ Tranh cũng mệt mỏi đến hoảng, lười quản hắn, trực tiếp cởi giày rồi nhét vào trong chăn.
Tịch Kính ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, che lấy cái đầu hơi đau, nhìn lên trần nhà một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hắn lập tức ngồi dậy.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Tịch Kính có chút ảo não vò tóc.
Tịch Kính ảo não xong phát hiện thời gian không đúng lắm, hoảng loạn tìm đồng hồ xem, nhìn thấy đã giữa trưa, lập tức càng hoảng hốt hơn.
Luống cuống tay chân thay quần áo, đi giày rồi chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa liền đụng phải người, sau đó hắn bị người nửa ôm đẩy vào.
"Tôi đi muộn..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
"Tôi xin nghỉ cho cậu rồi."
Tịch Kính thở phào, tự nhiên ôm eo Sơ Tranh, bên tai truyền đến nhịp tim, làm Tịch Kính cực kỳ an tâm.
Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Đau đầu không?"
"Có một chút..."
"Ai bảo cậu uống nhiều như thế." Cô chỉ đi ra ngoài có một hồi như thế, hắn đã xử lý hơn nửa chai, cũng rất trâu chứ không đùa đâu.
"Ngon... Không nhịn được." Tịch Kính nhỏ giọng nói.
Sơ Tranh giơ tay xoa trán cho hắn, Tịch Kính thoải mái dựa vào cô, còn nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng giống như chó con.
Đáy lòng Sơ Tranh vừa buồn cười vừa tức giận.
"A..."
Tịch Kính bỗng kêu lên kinh sợ, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Tôi... Tôi hôm qua đã tính tiền chưa?"
"Tính rồi." Sơ Tranh kéo hắn về.
"Sao tôi không nhớ rõ?" Tịch Kính không tin, sờ soạng trong túi mình ra một xấp tiền, đếm đếm, không thiếu một tờ so với trước đó.
"Cô gạt tôi."
"..."
"Hôm qua bao nhiêu tiền?"
"Không cần..."
"Không được, đã nói là tôi mời rồi." Tịch Kính cố chấp muốn trả tiền cho Sơ Tranh, biểu thị rõ ràng đây là hắn mời, không thể để Sơ Tranh trả tiền.
Sơ Tranh không còn cách nào, tùy tiện báo một con số.
"Chỉ nhiêu đó thôi sao?"
"Cậu đi hỏi đi." Sơ Tranh bình thản ngay thẳng, không có chút dấu hiệu nói dối nào, Tịch Kính đột nhiên không cách nào hoài nghi cô được.
*
Ăn cướp vé tháng đây ~
Có vé tháng không ~~
/1983
|