*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cho dù làm gì Tịch Kính cũng sẽ lộ ra mấy phần cẩn thận, giống như sợ đắc tội với người khác, nhìn như vậy làm cho người ta khá đau lòng.
Sơ Tranh nằm ở trên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Phòng này cách âm rất không tốt, âm thanh loạn thất bát tao lúc thì vang lên ở bên trái, lúc thì vang lên ở bên phải, làm cho Sơ Tranh hoàn toàn không ngủ được.
Nhà sát vách không biết tại sao lại đánh trẻ con, đứa trẻ khóc đến tê tâm liệt phế.
Một bên khác lại trình diễn bản hoà tấu khúc sinh mệnh hài hòa.
Hai bên đồng thời tiến hành, an bài rất rõ ràng.
Sơ Tranh cọ cọ ngồi dậy.
Tịch Kính nằm dưới đất, trên người chỉ đắp một tấm chăn rất mỏng, đại khái đã quen với hoàn cảnh như vậy, lúc này vậy mà ngủ rất say.
Sơ Tranh nương theo ánh sáng yếu ớt, cúi đầu nhìn cậu bé trai trên đất.
Cô cúi người xuống, đầu ngón tay đụng phải lọn tóc của cậu bé trai, đầu ngón tay cô vòng quanh một chòm tóc, nhẹ nhàng xoay một vòng, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì thu hồi lại.
Rất mềm... Tìm cơ hội sờ một phen.
Sơ Tranh xuống đất, đi qua ở bên cạnh, cũng không biết là đứa nhỏ này ngủ quá say, hay là nguyên nhân khác, Sơ Tranh mở cửa ra ngoài cũng không đánh thức hắn.
Sơ Tranh ra ngoài liền gõ cửa nhà bên cạnh, hung thần ác sát nói vào bên trong: "Bên trong giết con à? Còn để cho người ta ngủ nữa không, báo cảnh sát nhé!"
Tiếng mắng chửi bên trong biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ, dần dần tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ cũng biến mất.
Sơ Tranh lại đi đến một bên khác, vừa định gõ cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng động, sau đó âm thanh biến mất.
Xong việc rồi?
Tay Sơ Tranh giơ lên giữa không trung, gõ không được, mà không gõ cũng không xong.
Cuối cùng phiền muộn buông xuống, xoay người lại.
Tịch Kính trở mình, nhưng cũng không tỉnh lại, tiếng hít thở rất nhạt, ngực phập phồng với biên độ nhỏ, nửa cái đầu chôn trong chăn, chỉ lộ ra non nửa sườn mặt xinh đẹp.
Bây giờ Sơ Tranh đã gần như có thể cảm giác được, người này chính là thẻ người tốt của cô.
Cô không nói rõ được loại cảm giác này, dù sao nó chính là một loại trực giác... Khi trông thấy hắn, liền biết đây là người mà cô muốn tìm.
Sơ Tranh lấy tấm chăn trên giường xuống, đắp lên người Tịch Kính.
Xung quanh yên tĩnh lại, cuối cùng Sơ Tranh có thể thanh tịnh nằm một hồi.
Có lẽ là trước đó ngủ quá lâu, bây giờ đến một chút buồn ngủ cô cũng không có, nhưng cũng không lật qua lật lại, cái giường này khẽ lật là sẽ có âm thanh, chỉ có thể cứng ngắc nằm, nhìn nóc nhà, nhìn cảnh đêm không thấy được gì ngoài cửa sổ.
-
Sơ Tranh bị tiếng người ồn ào đánh thức, đêm qua cũng không biết cô ngủ lúc nào.
Lúc này sắc trời sáng rõ, xung quanh đều là hơi thở của khói lửa.
Sơ Tranh nhìn xuống dưới đất một chút, đã thu dọn sạch sẽ, sắp xếp hợp quy tắc đặt ở bên cạnh, trong phòng không thấy bóng dáng Tịch Kính.
Sơ Tranh nhìn đếm ngược của cô một chút.
Một đêm trôi qua, bây giờ chỉ còn lại hơn 40 tiếng.
Không đến hai ngày, trừ đi một buổi tối...
Thời gian cấp bách nha.
Ai, thật đói.
Hôm qua Sơ Tranh không ăn gì, buổi sáng hôm nay bụng đói đến kêu vang.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết ba ngàn tệ. 】
Ba ngàn?
Sơ Tranh nhướn mày, nhiệm vụ này thấp đến không thể thấp hơn nữa.
"Đếm ngược này kết thúc, ta sẽ như thế nào?"
【 Kéo ngược lại sẽ đến nha tiểu tỷ tỷ. 】
"..."
Sao cái này cũng kéo ngược lại!!
Cái này cũng không phải nguyên nhân do ta!
Không thể mở cho ta cái bug, bỏ qua thiết lập này được sao?
【 Không thể đâu tiểu tỷ tỷ, đây là một bộ phận thiếp lập của bản thân cô, bỏ qua thì sẽ không hoàn chỉnh nữa nha. 】
Ta có thể không cần hoàn chỉnh.
【 Thật xin lỗi tiểu tỷ tỷ, chúng ta không có cái phục vụ này đâu. 】
Phế vật!
【...】
Được thôi, tiểu tỷ tỷ vui là tốt rồi, ta không tức giận.
Vương Giả bảo trì chuẩn tắc mỉm cười phục vụ: 【 Tiểu tỷ tỷ, vì để không kéo ngược lại, cô phải có đầy đủ thời gian sinh tồn nha. 】
Sơ Tranh: "..."
Ý tứ này chính là ta phải phá sản, còn phải kiếm thời gian cho thân thể này nữa á?
【 Đúng thế. 】
Môi giới để kiếm thời gian đã bị chó điên cướp đi, xin hỏi ta phải làm sao để kiếm thời gian? Dựa vào mỹ mạo của ta sao?
【...】
Vương Giả trực tiếp lặn mất, không để ý tới vấn đề của Sơ Tranh.
"..."
Quá đáng!
Ngay cả công lược cũng không cho ta.
Khi Sơ Tranh đang suy nghĩ xem làm sao để cướp môi giới về, thì Tịch Kính đẩy cửa đi vào.
Thấy Sơ Tranh ngồi ở bên giường, cậu bé con giật mình, gập ghềnh nói: "Cô... Cô dậy rồi?"
Trên mặt Sơ Tranh không nhìn ra chút cảm xúc gì: "Cậu đi đâu vậy?"
"Mua, mua bữa sáng." Cậu bé con để lộ cái túi được che chở trong lòng ra, bên trong có hai cái bánh bao.
Hắn đi vào trong nhà, đưa cái túi cho Sơ Tranh, thận trọng nói: "Vẫn còn nóng."
Sơ Tranh rất tự nhiên nhận lấy, lấy một cái ở bên trong, sau đó trả lại một cái khác.
"Tôi ăn rồi." Tịch Kính vội vàng khoát tay.
"Tôi ăn không hết, ăn giúp tôi một cái." Sơ Tranh nhét bánh bao cho hắn.
Tịch Kính "a" một tiếng, thật lâu sau mới cầm bánh bao sang bên cạnh ngồi, ăn từng ngụm nhỏ.
Sơ Tranh gặm bánh bao không có mùi vị gì, mặc dù không chê, nhưng cũng không phải rất thích.
Cô ăn bánh bao xong, hỏi Tịch Kính còn đang ăn: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cậu bé con thanh âm yếu ớt: "17."
17?
Nhìn hoàn toàn không giống nha.
Nhìn tay nhỏ chân nhỏ này... Có chỗ nào giống như một thiếu niên 17 tuổi đâu?
Sơ Tranh lắc đầu, đi từ trên giường xuống, Tịch Kính bị kinh sợ, lập tức đứng lên, còn thừa lại nửa cái bánh bao cũng không ăn, đặt ở sau lưng, như một bé ngoan sắp nghe giáo viên dạy bảo.
Khóe miệng Tịch Kính dính một chút vụn bánh bao, Sơ Tranh giơ tay qua, đầu ngón tay cọ qua gương mặt hắn, phủi đi chút vụn bánh bao đó.
Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt bị tóc che kín mở to, bên trong có sửng sốt và ngạc nhiên.
"Ăn nhanh lên." Sơ Tranh ấn hắn ngồi lại, mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi rửa mặt, lát nữa dẫn tôi ra ngoài một chuyến."
Sơ Tranh vén rèm lên tiến vào trong toilet đơn sơ, cô thở ra một hơi.
Mở vòi hoa sen trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt xong, cô chờ ở bên trong một lúc mới ra ngoài.
Tịch Kính đã ăn xong, ngoan ngoãn đứng ở đó, chờ Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn qua người hắn một vòng: "Thay một bộ quần áo sạch sẽ đi."
Tịch Kính nhìn quần áo của mình, sắc mặt bỗng dưng đỏ lên: "Bẩn... bẩn sao?"
Sơ Tranh chỉ chỉ bên sườn áo của hắn.
Nơi đó không biết sao lại bị bẩn, đen sì một mảnh.
Sắc mặt Tịch Kính càng đỏ hơn, đi đến bên cạnh lấy một bộ quần áo đang treo xuống, hắn cầm vào phòng vệ sinh, rất nhanh liền thay xong đi ra.
Ngay từ đầu Sơ Tranh không chú ý, chờ đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, giơ tay sờ quần áo của hắn một chút.
"Sao lại ẩm ướt thế này?"
Tịch Kính lui ra phía sau, cúi đầu đáp: "Mặc một lúc sẽ khô thôi."
Tịch Kính chỉ có hai bộ quần áo.
Bộ đang mặc bây giờ là bộ giặt đêm qua, chỉ một buổi tối, thời tiết còn không tốt, tất nhiên sẽ không khô được.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Không có bộ quần áo nào khác?"
Tịch Kính nắm lấy vạt áo, lắc đầu.
Sơ Tranh nhìn về phía tủ quần áo kia, tủ quần áo không kéo lên, bên trong không còn hai bộ quần áo nữa nên trống rỗng.
Cô đỡ trán, chỉ vào rèm toilet: "Mặc bộ vừa rồi đi."
***
Tranh gia sắp xuất bản bên Trung rồi đó mọi người ơiiiii (☆▽☆)
Tên sách là "Phồn Tinh Giáng Lâm" mọi chi tiết vẫn chưa rõ, nhưng mà sắp xuất bản rồi đó:3333
Đại Đại muốn mọi người chọn ảnh bìa cho truyện, và tui cũng muốn đổi ảnh bìa, có ảnh đó mọi người xem xem thích tấm nào nhoa~~
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cho dù làm gì Tịch Kính cũng sẽ lộ ra mấy phần cẩn thận, giống như sợ đắc tội với người khác, nhìn như vậy làm cho người ta khá đau lòng.
Sơ Tranh nằm ở trên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Phòng này cách âm rất không tốt, âm thanh loạn thất bát tao lúc thì vang lên ở bên trái, lúc thì vang lên ở bên phải, làm cho Sơ Tranh hoàn toàn không ngủ được.
Nhà sát vách không biết tại sao lại đánh trẻ con, đứa trẻ khóc đến tê tâm liệt phế.
Một bên khác lại trình diễn bản hoà tấu khúc sinh mệnh hài hòa.
Hai bên đồng thời tiến hành, an bài rất rõ ràng.
Sơ Tranh cọ cọ ngồi dậy.
Tịch Kính nằm dưới đất, trên người chỉ đắp một tấm chăn rất mỏng, đại khái đã quen với hoàn cảnh như vậy, lúc này vậy mà ngủ rất say.
Sơ Tranh nương theo ánh sáng yếu ớt, cúi đầu nhìn cậu bé trai trên đất.
Cô cúi người xuống, đầu ngón tay đụng phải lọn tóc của cậu bé trai, đầu ngón tay cô vòng quanh một chòm tóc, nhẹ nhàng xoay một vòng, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì thu hồi lại.
Rất mềm... Tìm cơ hội sờ một phen.
Sơ Tranh xuống đất, đi qua ở bên cạnh, cũng không biết là đứa nhỏ này ngủ quá say, hay là nguyên nhân khác, Sơ Tranh mở cửa ra ngoài cũng không đánh thức hắn.
Sơ Tranh ra ngoài liền gõ cửa nhà bên cạnh, hung thần ác sát nói vào bên trong: "Bên trong giết con à? Còn để cho người ta ngủ nữa không, báo cảnh sát nhé!"
Tiếng mắng chửi bên trong biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ, dần dần tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ cũng biến mất.
Sơ Tranh lại đi đến một bên khác, vừa định gõ cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng động, sau đó âm thanh biến mất.
Xong việc rồi?
Tay Sơ Tranh giơ lên giữa không trung, gõ không được, mà không gõ cũng không xong.
Cuối cùng phiền muộn buông xuống, xoay người lại.
Tịch Kính trở mình, nhưng cũng không tỉnh lại, tiếng hít thở rất nhạt, ngực phập phồng với biên độ nhỏ, nửa cái đầu chôn trong chăn, chỉ lộ ra non nửa sườn mặt xinh đẹp.
Bây giờ Sơ Tranh đã gần như có thể cảm giác được, người này chính là thẻ người tốt của cô.
Cô không nói rõ được loại cảm giác này, dù sao nó chính là một loại trực giác... Khi trông thấy hắn, liền biết đây là người mà cô muốn tìm.
Sơ Tranh lấy tấm chăn trên giường xuống, đắp lên người Tịch Kính.
Xung quanh yên tĩnh lại, cuối cùng Sơ Tranh có thể thanh tịnh nằm một hồi.
Có lẽ là trước đó ngủ quá lâu, bây giờ đến một chút buồn ngủ cô cũng không có, nhưng cũng không lật qua lật lại, cái giường này khẽ lật là sẽ có âm thanh, chỉ có thể cứng ngắc nằm, nhìn nóc nhà, nhìn cảnh đêm không thấy được gì ngoài cửa sổ.
-
Sơ Tranh bị tiếng người ồn ào đánh thức, đêm qua cũng không biết cô ngủ lúc nào.
Lúc này sắc trời sáng rõ, xung quanh đều là hơi thở của khói lửa.
Sơ Tranh nhìn xuống dưới đất một chút, đã thu dọn sạch sẽ, sắp xếp hợp quy tắc đặt ở bên cạnh, trong phòng không thấy bóng dáng Tịch Kính.
Sơ Tranh nhìn đếm ngược của cô một chút.
Một đêm trôi qua, bây giờ chỉ còn lại hơn 40 tiếng.
Không đến hai ngày, trừ đi một buổi tối...
Thời gian cấp bách nha.
Ai, thật đói.
Hôm qua Sơ Tranh không ăn gì, buổi sáng hôm nay bụng đói đến kêu vang.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết ba ngàn tệ. 】
Ba ngàn?
Sơ Tranh nhướn mày, nhiệm vụ này thấp đến không thể thấp hơn nữa.
"Đếm ngược này kết thúc, ta sẽ như thế nào?"
【 Kéo ngược lại sẽ đến nha tiểu tỷ tỷ. 】
"..."
Sao cái này cũng kéo ngược lại!!
Cái này cũng không phải nguyên nhân do ta!
Không thể mở cho ta cái bug, bỏ qua thiết lập này được sao?
【 Không thể đâu tiểu tỷ tỷ, đây là một bộ phận thiếp lập của bản thân cô, bỏ qua thì sẽ không hoàn chỉnh nữa nha. 】
Ta có thể không cần hoàn chỉnh.
【 Thật xin lỗi tiểu tỷ tỷ, chúng ta không có cái phục vụ này đâu. 】
Phế vật!
【...】
Được thôi, tiểu tỷ tỷ vui là tốt rồi, ta không tức giận.
Vương Giả bảo trì chuẩn tắc mỉm cười phục vụ: 【 Tiểu tỷ tỷ, vì để không kéo ngược lại, cô phải có đầy đủ thời gian sinh tồn nha. 】
Sơ Tranh: "..."
Ý tứ này chính là ta phải phá sản, còn phải kiếm thời gian cho thân thể này nữa á?
【 Đúng thế. 】
Môi giới để kiếm thời gian đã bị chó điên cướp đi, xin hỏi ta phải làm sao để kiếm thời gian? Dựa vào mỹ mạo của ta sao?
【...】
Vương Giả trực tiếp lặn mất, không để ý tới vấn đề của Sơ Tranh.
"..."
Quá đáng!
Ngay cả công lược cũng không cho ta.
Khi Sơ Tranh đang suy nghĩ xem làm sao để cướp môi giới về, thì Tịch Kính đẩy cửa đi vào.
Thấy Sơ Tranh ngồi ở bên giường, cậu bé con giật mình, gập ghềnh nói: "Cô... Cô dậy rồi?"
Trên mặt Sơ Tranh không nhìn ra chút cảm xúc gì: "Cậu đi đâu vậy?"
"Mua, mua bữa sáng." Cậu bé con để lộ cái túi được che chở trong lòng ra, bên trong có hai cái bánh bao.
Hắn đi vào trong nhà, đưa cái túi cho Sơ Tranh, thận trọng nói: "Vẫn còn nóng."
Sơ Tranh rất tự nhiên nhận lấy, lấy một cái ở bên trong, sau đó trả lại một cái khác.
"Tôi ăn rồi." Tịch Kính vội vàng khoát tay.
"Tôi ăn không hết, ăn giúp tôi một cái." Sơ Tranh nhét bánh bao cho hắn.
Tịch Kính "a" một tiếng, thật lâu sau mới cầm bánh bao sang bên cạnh ngồi, ăn từng ngụm nhỏ.
Sơ Tranh gặm bánh bao không có mùi vị gì, mặc dù không chê, nhưng cũng không phải rất thích.
Cô ăn bánh bao xong, hỏi Tịch Kính còn đang ăn: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cậu bé con thanh âm yếu ớt: "17."
17?
Nhìn hoàn toàn không giống nha.
Nhìn tay nhỏ chân nhỏ này... Có chỗ nào giống như một thiếu niên 17 tuổi đâu?
Sơ Tranh lắc đầu, đi từ trên giường xuống, Tịch Kính bị kinh sợ, lập tức đứng lên, còn thừa lại nửa cái bánh bao cũng không ăn, đặt ở sau lưng, như một bé ngoan sắp nghe giáo viên dạy bảo.
Khóe miệng Tịch Kính dính một chút vụn bánh bao, Sơ Tranh giơ tay qua, đầu ngón tay cọ qua gương mặt hắn, phủi đi chút vụn bánh bao đó.
Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt bị tóc che kín mở to, bên trong có sửng sốt và ngạc nhiên.
"Ăn nhanh lên." Sơ Tranh ấn hắn ngồi lại, mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi rửa mặt, lát nữa dẫn tôi ra ngoài một chuyến."
Sơ Tranh vén rèm lên tiến vào trong toilet đơn sơ, cô thở ra một hơi.
Mở vòi hoa sen trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt xong, cô chờ ở bên trong một lúc mới ra ngoài.
Tịch Kính đã ăn xong, ngoan ngoãn đứng ở đó, chờ Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn qua người hắn một vòng: "Thay một bộ quần áo sạch sẽ đi."
Tịch Kính nhìn quần áo của mình, sắc mặt bỗng dưng đỏ lên: "Bẩn... bẩn sao?"
Sơ Tranh chỉ chỉ bên sườn áo của hắn.
Nơi đó không biết sao lại bị bẩn, đen sì một mảnh.
Sắc mặt Tịch Kính càng đỏ hơn, đi đến bên cạnh lấy một bộ quần áo đang treo xuống, hắn cầm vào phòng vệ sinh, rất nhanh liền thay xong đi ra.
Ngay từ đầu Sơ Tranh không chú ý, chờ đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, giơ tay sờ quần áo của hắn một chút.
"Sao lại ẩm ướt thế này?"
Tịch Kính lui ra phía sau, cúi đầu đáp: "Mặc một lúc sẽ khô thôi."
Tịch Kính chỉ có hai bộ quần áo.
Bộ đang mặc bây giờ là bộ giặt đêm qua, chỉ một buổi tối, thời tiết còn không tốt, tất nhiên sẽ không khô được.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Không có bộ quần áo nào khác?"
Tịch Kính nắm lấy vạt áo, lắc đầu.
Sơ Tranh nhìn về phía tủ quần áo kia, tủ quần áo không kéo lên, bên trong không còn hai bộ quần áo nữa nên trống rỗng.
Cô đỡ trán, chỉ vào rèm toilet: "Mặc bộ vừa rồi đi."
***
Tranh gia sắp xuất bản bên Trung rồi đó mọi người ơiiiii (☆▽☆)
Tên sách là "Phồn Tinh Giáng Lâm" mọi chi tiết vẫn chưa rõ, nhưng mà sắp xuất bản rồi đó:3333
Đại Đại muốn mọi người chọn ảnh bìa cho truyện, và tui cũng muốn đổi ảnh bìa, có ảnh đó mọi người xem xem thích tấm nào nhoa~~
/1983
|