Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lật tư liệu trên tay, chỉ cần là tư liệu có thể tra được về Tang Ngung đều ở đây.
Sơ Tranh lật đến thời điểm Tang Ngung bị người ta nói xấu quay chụp không có quy củ, những bàn luận tương đối kịch liệt ở trên mạng đều được đánh máy lại và in ra.
Chủ lầu đăng topic là tài khoản nặc danh, hơn nữa đã rất lâu không đăng nhập, lâu như vậy trôi qua, có lẽ muốn tra cũng không tra được.
Sơ Tranh xem hết tư liệu, không nhìn ra người hãm hại Tang Ngung là ai.
Tang Ngung bây giờ chắc còn chưa biết...
Vậy người này ta phải tìm thế nào đây?
Sơ Tranh đau đầu xoa mi tâm, sao ta lại khổ như thế chứ.
"Cậu xem cái gì đấy?" Bạch Đông Ải nhìn về phía Sơ Tranh, Sơ Tranh khép bộp văn kiện lại.
"Không có gì."
Bạch Đông Ải nhíu mày, nhìn chằm chằm Sơ Tranh không nói chuyện, Sơ Tranh không sợ hãi, thậm chí còn nhìn lại.
Nhìn cái gì, so xem mắt ai to hơn à?
"Bài tập vật lý cậu biết làm không?" Bạch Đông Ải dời ánh mắt: "Bài tập cuối cùng cậu biết làm không?"
"Biết."
Bạch Đông Ải: "..."
Sơ Tranh đáp lung tung xong, mới nghĩ trong lòng: Bài tập vật lý gì? Vật lý có bài tập à?
Sơ Tranh tan học đi ra khỏi cổng trường, từ rất xa trông thấy Tang Ngung đứng ở phía ngoài cổng trường.
"Nhìn cái gì, đi." Bạch Đông Ải gọi cô.
"Cậu đi trước đi."
"Cậu đi đâu?" Bạch Đông Ải ngờ vực.
"..."
Đi tìm thẻ người tốt của ta.
Sơ Tranh ra hiệu Bạch Đông Ải đi trước, khoảng thời gian này, Bạch Đông Ải biết Sơ Tranh không giống trước kia, cô nói cái gì thì chính là cái đó, sẽ không thay đổi.
Bạch Đông Ải cưỡi xe đạp rời đi trước, sau khi chạy được một khoảng cách, cậu quay đầu nhìn lại.
Sơ Tranh đang đi về một phương hướng, cậu nhìn theo sang bên kia, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạch Đông Ải: "..."
Con gái lớn rồi, không cần cha nữa.
-
Tang Ngung là đến trả tiền cho Sơ Tranh, tiền kia hắn không có ý định lấy.
"Đây là tiền anh làm việc có được, không phải cho không anh."
"Hình của cô tôi rất thích, không lấy tiền của cô."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Thích tôi hay là thích hình?"
Tang Ngung: "..."
Tang Ngung trầm mặc một chút, nói: "Cô còn nhỏ, không nên xem cảm giác nhất thời là thích, sau này cô sẽ gặp được nhiều người hơn."
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt thế này có phải là biến tướng từ chối ta không?
Tang Ngung nhét túi đựng tiền vào trong tay Sơ Tranh, giọng nói nhàn nhạt: "Về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, ảnh chụp thì qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ gửi cho cô."
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Bọn họ không thích hợp.
Không chỉ vì tuổi tác, mà còn vì tình cảnh hiện tại của hắn.
Hắn lấy gì để đi thích một người?
Ngay cả tương lai của bản thân hắn cũng không biết đang ở đâu, dựa vào cái gì mà bởi vì xúc động yêu thích nhất thời, phá hủy đi một cô gái chứ.
Có đôi khi không bắt đầu mới là tốt nhất.
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn: "Tang Ngung, chuyện này không phải anh nói là được. Anh là của em."
Tang Ngung kinh ngạc đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
"Chúng ta chỉ có bắt đầu, không có kết thúc. Em hi vọng anh nhớ kỹ câu nói này." Sơ Tranh thả tiền lại trong tay hắn, giữa lông mày đều nhiễm lên mấy phần hung ác: "Nếu anh dám chạy, em cam đoan anh sẽ hối hận."
Sơ Tranh quay người rời đi.
Tang Ngung ngu ngơ tại chỗ, thật lâu sau vẫn không hoàn hồn.
-
Tang Ngung trở lại phòng làm việc, nhìn phòng làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, thở ra một hơi, trả vật kia về chỗ cũ.
Không biết tại sao, lại có chút để ý câu nói sau cùng của cô.
Đương nhiên cũng không phải Tang Ngung sợ hãi... Hắn chỉ là có chút để ý.
Tang Ngung không biết Sơ Tranh quay đầu tìm người theo dõi hắn, nếu như hắn muốn chạy, thì trực tiếp trói người lại.
Một tuần sau Tang Ngung gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho Sơ Tranh.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Hình nền máy tính đổi thành tấm này. ]
Sơ Tranh chọn một tấm gửi cho hắn.
[ Tang Ngung:... ]
[ Đáng yêu nhiều một chút: Cuối tuần em sang xem. ]
[ Tang Ngung:... ]
Tang Ngung bật máy tính lên, tìm ra tấm Sơ Tranh nói, đổi thành hình nền máy tính.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Có công việc, nhận không? ]
[ Tang Ngung: Cái gì? ]
Sơ Tranh nói đơn giản yêu cầu, sau đó gửi một số điện thoại qua.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Muốn nhận thì gọi vào số điện thoại này, đãi ngộ không tệ. ]
Công việc Sơ Tranh cho hắn là làm nhiếp ảnh gia cho một võng hồng có chút danh tiếng, Tang Ngung thử thăm dò đối phương, bọn họ cũng không nhận ra Sơ Tranh, chỉ là nhận được CV của hắn, sau khi xem qua tác phẩm cảm thấy phong cách rất tốt.
Mà Tang Ngung căn bản không gửi CV gì cả.
CV này ai gửi giúp hắn không cần nói cũng biết.
Kỳ thật chỉ cần tách ra khỏi vòng kia, thì căn bản không có nhiều người biết chuyện khi đó, cũng không có nhiều người biết hắn.
Tang Ngung suy nghĩ một chút, nhận lấy công việc này.
Trừ thời gian làm việc, thời gian còn lại hắn có thể ở nhà, tương đối tự do.
Tang Ngung muốn bắt đầu làm việc, Sơ Tranh cũng vội vàng chuẩn bị cho các loại bài thi của kỳ thi đại học, cơ hội gặp mặt của hai người không tính là nhiều.
-
Thời gian nhoáng một cái chính là tháng sáu.
Thi đại học tựa như đặt trên người học sinh một tảng đá lớn, khi kỳ thi đại học kết thúc, tảng đá lớn này cuối cùng cũng có thể biến mất khỏi người bọn họ.
"Thi thế nào?" Bạch Đông Ải hỏi Sơ Tranh.
"Cũng tạm."
Thành tích bình thường của Sơ Tranh vẫn ở đó, Sơ Tranh nói câu cũng tạm này ý tứ cơ bản chính là đều ổn cả, Bạch Đông Ải nói: "Vậy cậu chuẩn bị chọn trường học nào?"
Trong kịch bản thành tích của Bạch Đông Ải rất tốt, trực tiếp vào Thanh Đại, lúc ấy điểm số của nguyên chủ chỉ kém Bạch Đông Ải một chút, cũng có thể học trường đó, chỉ là cô ấy không lựa chọn qua bên kia, mà chọn trường học tốt nhất của chuyên ngành mình thích.
"Đến lúc đó rồi nói sau."
Đợi đến khi điền bảng nguyện vọng, Bạch Đông Ải nhìn thấy Sơ Tranh điền một trường học như vậy, biểu cảm rất là kinh ngạc: "Người anh em, cậu không đi cùng tớ à? Cậu muốn vứt bỏ tớ sao?"
"..."
Mi nói chuyện chú ý chút nha!
Ta cũng chưa từng có mi, sao lại gọi là vứt bỏ chứ!
"Điểm số của cậu hoàn toàn có thể học Thanh Đại, tại sao lại muốn học trường này?"
"Tớ vui lòng."
"..." Cậu vui lòng cái quỷ gì chứ!!
Bạch Đông Ải khuyên Sơ Tranh vài câu, Sơ Tranh đều không có ý tứ thay đổi, cậu cũng chỉ đành từ bỏ.
Trường học kia cũng không kém, có một số chuyên ngành còn hơn Thanh Đại, cậu suy nghĩ một chút, đại khái là có thể hiểu rõ cô nghĩ như thế nào.
Tốt nghiệp trường đại học danh giá tất nhiên là rất tốt, nhưng có thể học ở trường học mang tính chuyên nghiệp mạnh hơn, thì thứ học được sẽ càng nhiều hơn.
Đối với chuyện Sơ Tranh điền nguyện vọng trường học, cha mẹ Lộ đều không có ý kiến gì.
Tựa như khi bọn họ mặc kệ nguyên chủ mua những chiếc váy kia vậy, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của cô.
Nếu như không có những thân thích cực phẩm kia, thì cha mẹ Lộ tuyệt đối là một cặp cha mẹ rất tốt.
Sơ Tranh ra khỏi trường học, bên người là các bạn học hưng phấn như ngựa hoang thoát cương.
Cũng có bạn học quay đầu nhìn trường học, ngày hôm nay đi ra khỏi cổng trường này, thì sẽ đại biểu cho việc bọn họ thật sự phải rời đi.
Sơ Tranh không có nhiều thương cảm như vậy, cô tốt nghiệp không biết bao nhiêu lần rồi.
Sơ Tranh đi ra khỏi trường học, từ rất xa trông thấy Tang Ngung ôm một bó hoa đứng ở bên đó.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hai nút áo phía trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ống tay áo xắn lên, đường cong cánh tay trôi chảy đầy sức mạnh.
Người đàn ông hơi cúi đầu, lộ ra sườn mặt đủ khiến cho người ta động lòng mà thét lên.
Hắn đứng ở bên đó, phảng phất như một bức họa được tỉ mỉ vẽ ra, tràng cảnh xung quanh đều trở thành bối cảnh của hắn.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lật tư liệu trên tay, chỉ cần là tư liệu có thể tra được về Tang Ngung đều ở đây.
Sơ Tranh lật đến thời điểm Tang Ngung bị người ta nói xấu quay chụp không có quy củ, những bàn luận tương đối kịch liệt ở trên mạng đều được đánh máy lại và in ra.
Chủ lầu đăng topic là tài khoản nặc danh, hơn nữa đã rất lâu không đăng nhập, lâu như vậy trôi qua, có lẽ muốn tra cũng không tra được.
Sơ Tranh xem hết tư liệu, không nhìn ra người hãm hại Tang Ngung là ai.
Tang Ngung bây giờ chắc còn chưa biết...
Vậy người này ta phải tìm thế nào đây?
Sơ Tranh đau đầu xoa mi tâm, sao ta lại khổ như thế chứ.
"Cậu xem cái gì đấy?" Bạch Đông Ải nhìn về phía Sơ Tranh, Sơ Tranh khép bộp văn kiện lại.
"Không có gì."
Bạch Đông Ải nhíu mày, nhìn chằm chằm Sơ Tranh không nói chuyện, Sơ Tranh không sợ hãi, thậm chí còn nhìn lại.
Nhìn cái gì, so xem mắt ai to hơn à?
"Bài tập vật lý cậu biết làm không?" Bạch Đông Ải dời ánh mắt: "Bài tập cuối cùng cậu biết làm không?"
"Biết."
Bạch Đông Ải: "..."
Sơ Tranh đáp lung tung xong, mới nghĩ trong lòng: Bài tập vật lý gì? Vật lý có bài tập à?
Sơ Tranh tan học đi ra khỏi cổng trường, từ rất xa trông thấy Tang Ngung đứng ở phía ngoài cổng trường.
"Nhìn cái gì, đi." Bạch Đông Ải gọi cô.
"Cậu đi trước đi."
"Cậu đi đâu?" Bạch Đông Ải ngờ vực.
"..."
Đi tìm thẻ người tốt của ta.
Sơ Tranh ra hiệu Bạch Đông Ải đi trước, khoảng thời gian này, Bạch Đông Ải biết Sơ Tranh không giống trước kia, cô nói cái gì thì chính là cái đó, sẽ không thay đổi.
Bạch Đông Ải cưỡi xe đạp rời đi trước, sau khi chạy được một khoảng cách, cậu quay đầu nhìn lại.
Sơ Tranh đang đi về một phương hướng, cậu nhìn theo sang bên kia, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạch Đông Ải: "..."
Con gái lớn rồi, không cần cha nữa.
-
Tang Ngung là đến trả tiền cho Sơ Tranh, tiền kia hắn không có ý định lấy.
"Đây là tiền anh làm việc có được, không phải cho không anh."
"Hình của cô tôi rất thích, không lấy tiền của cô."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Thích tôi hay là thích hình?"
Tang Ngung: "..."
Tang Ngung trầm mặc một chút, nói: "Cô còn nhỏ, không nên xem cảm giác nhất thời là thích, sau này cô sẽ gặp được nhiều người hơn."
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt thế này có phải là biến tướng từ chối ta không?
Tang Ngung nhét túi đựng tiền vào trong tay Sơ Tranh, giọng nói nhàn nhạt: "Về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, ảnh chụp thì qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ gửi cho cô."
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Bọn họ không thích hợp.
Không chỉ vì tuổi tác, mà còn vì tình cảnh hiện tại của hắn.
Hắn lấy gì để đi thích một người?
Ngay cả tương lai của bản thân hắn cũng không biết đang ở đâu, dựa vào cái gì mà bởi vì xúc động yêu thích nhất thời, phá hủy đi một cô gái chứ.
Có đôi khi không bắt đầu mới là tốt nhất.
Sơ Tranh kéo cổ tay hắn: "Tang Ngung, chuyện này không phải anh nói là được. Anh là của em."
Tang Ngung kinh ngạc đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
"Chúng ta chỉ có bắt đầu, không có kết thúc. Em hi vọng anh nhớ kỹ câu nói này." Sơ Tranh thả tiền lại trong tay hắn, giữa lông mày đều nhiễm lên mấy phần hung ác: "Nếu anh dám chạy, em cam đoan anh sẽ hối hận."
Sơ Tranh quay người rời đi.
Tang Ngung ngu ngơ tại chỗ, thật lâu sau vẫn không hoàn hồn.
-
Tang Ngung trở lại phòng làm việc, nhìn phòng làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, thở ra một hơi, trả vật kia về chỗ cũ.
Không biết tại sao, lại có chút để ý câu nói sau cùng của cô.
Đương nhiên cũng không phải Tang Ngung sợ hãi... Hắn chỉ là có chút để ý.
Tang Ngung không biết Sơ Tranh quay đầu tìm người theo dõi hắn, nếu như hắn muốn chạy, thì trực tiếp trói người lại.
Một tuần sau Tang Ngung gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho Sơ Tranh.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Hình nền máy tính đổi thành tấm này. ]
Sơ Tranh chọn một tấm gửi cho hắn.
[ Tang Ngung:... ]
[ Đáng yêu nhiều một chút: Cuối tuần em sang xem. ]
[ Tang Ngung:... ]
Tang Ngung bật máy tính lên, tìm ra tấm Sơ Tranh nói, đổi thành hình nền máy tính.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Có công việc, nhận không? ]
[ Tang Ngung: Cái gì? ]
Sơ Tranh nói đơn giản yêu cầu, sau đó gửi một số điện thoại qua.
[ Đáng yêu nhiều một chút: Muốn nhận thì gọi vào số điện thoại này, đãi ngộ không tệ. ]
Công việc Sơ Tranh cho hắn là làm nhiếp ảnh gia cho một võng hồng có chút danh tiếng, Tang Ngung thử thăm dò đối phương, bọn họ cũng không nhận ra Sơ Tranh, chỉ là nhận được CV của hắn, sau khi xem qua tác phẩm cảm thấy phong cách rất tốt.
Mà Tang Ngung căn bản không gửi CV gì cả.
CV này ai gửi giúp hắn không cần nói cũng biết.
Kỳ thật chỉ cần tách ra khỏi vòng kia, thì căn bản không có nhiều người biết chuyện khi đó, cũng không có nhiều người biết hắn.
Tang Ngung suy nghĩ một chút, nhận lấy công việc này.
Trừ thời gian làm việc, thời gian còn lại hắn có thể ở nhà, tương đối tự do.
Tang Ngung muốn bắt đầu làm việc, Sơ Tranh cũng vội vàng chuẩn bị cho các loại bài thi của kỳ thi đại học, cơ hội gặp mặt của hai người không tính là nhiều.
-
Thời gian nhoáng một cái chính là tháng sáu.
Thi đại học tựa như đặt trên người học sinh một tảng đá lớn, khi kỳ thi đại học kết thúc, tảng đá lớn này cuối cùng cũng có thể biến mất khỏi người bọn họ.
"Thi thế nào?" Bạch Đông Ải hỏi Sơ Tranh.
"Cũng tạm."
Thành tích bình thường của Sơ Tranh vẫn ở đó, Sơ Tranh nói câu cũng tạm này ý tứ cơ bản chính là đều ổn cả, Bạch Đông Ải nói: "Vậy cậu chuẩn bị chọn trường học nào?"
Trong kịch bản thành tích của Bạch Đông Ải rất tốt, trực tiếp vào Thanh Đại, lúc ấy điểm số của nguyên chủ chỉ kém Bạch Đông Ải một chút, cũng có thể học trường đó, chỉ là cô ấy không lựa chọn qua bên kia, mà chọn trường học tốt nhất của chuyên ngành mình thích.
"Đến lúc đó rồi nói sau."
Đợi đến khi điền bảng nguyện vọng, Bạch Đông Ải nhìn thấy Sơ Tranh điền một trường học như vậy, biểu cảm rất là kinh ngạc: "Người anh em, cậu không đi cùng tớ à? Cậu muốn vứt bỏ tớ sao?"
"..."
Mi nói chuyện chú ý chút nha!
Ta cũng chưa từng có mi, sao lại gọi là vứt bỏ chứ!
"Điểm số của cậu hoàn toàn có thể học Thanh Đại, tại sao lại muốn học trường này?"
"Tớ vui lòng."
"..." Cậu vui lòng cái quỷ gì chứ!!
Bạch Đông Ải khuyên Sơ Tranh vài câu, Sơ Tranh đều không có ý tứ thay đổi, cậu cũng chỉ đành từ bỏ.
Trường học kia cũng không kém, có một số chuyên ngành còn hơn Thanh Đại, cậu suy nghĩ một chút, đại khái là có thể hiểu rõ cô nghĩ như thế nào.
Tốt nghiệp trường đại học danh giá tất nhiên là rất tốt, nhưng có thể học ở trường học mang tính chuyên nghiệp mạnh hơn, thì thứ học được sẽ càng nhiều hơn.
Đối với chuyện Sơ Tranh điền nguyện vọng trường học, cha mẹ Lộ đều không có ý kiến gì.
Tựa như khi bọn họ mặc kệ nguyên chủ mua những chiếc váy kia vậy, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của cô.
Nếu như không có những thân thích cực phẩm kia, thì cha mẹ Lộ tuyệt đối là một cặp cha mẹ rất tốt.
Sơ Tranh ra khỏi trường học, bên người là các bạn học hưng phấn như ngựa hoang thoát cương.
Cũng có bạn học quay đầu nhìn trường học, ngày hôm nay đi ra khỏi cổng trường này, thì sẽ đại biểu cho việc bọn họ thật sự phải rời đi.
Sơ Tranh không có nhiều thương cảm như vậy, cô tốt nghiệp không biết bao nhiêu lần rồi.
Sơ Tranh đi ra khỏi trường học, từ rất xa trông thấy Tang Ngung ôm một bó hoa đứng ở bên đó.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hai nút áo phía trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ống tay áo xắn lên, đường cong cánh tay trôi chảy đầy sức mạnh.
Người đàn ông hơi cúi đầu, lộ ra sườn mặt đủ khiến cho người ta động lòng mà thét lên.
Hắn đứng ở bên đó, phảng phất như một bức họa được tỉ mỉ vẽ ra, tràng cảnh xung quanh đều trở thành bối cảnh của hắn.
/1983
|