Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông Trì rất hối hận vì đã gọi Sơ Tranh đến, nếu cô không đến, thì quan hệ với lão phu nhân cũng chỉ là hơi cứng nhắc, lão phu nhân mắng ông ta một trận là xong rồi.
Bây giờ thì tốt rồi...
Ngay cả di chúc cũng đã lập xong.
Tiệc sinh nhật vẫn phải đến tham gia, Sơ Tranh đi cùng bà nội Trì, không ở cùng ông Trì và Vạn Doanh.
Bữa tiệc sinh nhật này, mọi người ai cũng mang tâm tư riêng của mình mà tham dự xong, Sơ Tranh đưa bà nội Trì trở về.
Lúc đi ra, xe của ông Trì dừng ở ven đường, đang chờ cô.
Sơ Tranh không có ý định lên xe, trực tiếp vượt qua xe rời đi.
Ông Trì tức giận đi xuống xe: "Sơ Tranh, con đứng lại đó!"
"Trì tiên sinh, ông có chuyện gì không?"
"Con gọi cái gì? Ngay cả cha cũng không biết gọi à!" Ông Trì lên cơn giận dữ.
"..."
Ta sợ ta gọi ngươi không chịu đựng nổi.
Ông Trì cũng chỉ rống một câu, không dây dưa nhiều về vấn đề xưng hô: "Hôm nay con nói gì với bà con?"
Sơ Tranh: "Tôi không nói gì."
Ông Trì: "Không nói gì, vậy tại sao bà nội lại ép cha lập di chúc?"
Sơ Tranh: "Không phải Trì tiên sinh nói Vạn Doanh mang thai trước, sau đó bà nội mới bắt ông lập di chúc sao? Trì tiên sinh, quan hệ nhân quả đừng hiểu sai."
Nếu ông Trì không nói đến chuyện Vạn Doanh mang thai, thì có lẽ bà nội Trì cũng sẽ không nhắc đến chuyện lập di chúc.
Ông Trì: "..."
Ông Trì muốn phản bác, nhưng dường như Sơ Tranh nói rất có đạo lý.
"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước." Sơ Tranh nhắc nhở Ông Trì một câu: "Trì tiên sinh, mũ màu gì cũng đẹp, nhưng màu xanh lá thì khá bắt mắt đấy."
Ông Trì: "???"
Nói hươu nói vượn gì thế?
Chờ Sơ Tranh đi khuất, Ông Trì mới phản ứng được.
-
Ông Trì về đến nhà, không trông thấy Vạn Doanh ở phòng khách, ông ta kỳ quái đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng ngủ, cửa không khóa chặt, Ông Trì vừa định gọi người, lại không biết nghĩ đến cái gì, không lên tiếng, đẩy cửa ra.
Âm thanh trong phòng ngủ dần dần lớn hơn.
Vạn Doanh đang tắm rửa trong toilet, ông Trì đang nghĩ ngợi là mình bị lời Sơ Tranh nói làm cho có chút lo xa rồi, liền nghe thấy giọng nói của Vạn Doanh truyền ra.
"Làm sao bây giờ..."
Tiếng nước chảy rất lớn, ông Trì nghe được rất mơ hồ.
Ông ta vừa định đến gần một chút để nghe, dưới chân đạp phải đồ vật nghe cạch một tiếng.
"Chồng à?"
Vạn Doanh ở trong phòng tắm kêu một tiếng.
Vạn Doanh không nghe thấy âm thanh, lại kêu một tiếng: "Chồng ơi anh về rồi sao? Anh mau vào đây, em hơi đau bụng..."
Ông Trì vừa nghe xong câu này thì vội vàng đẩy cửa đi vào.
Vạn Doanh ngồi ở trên nắp bồn cầu, sắc mặt không tốt lắm ôm bụng.
"Sao thế?"
"Vừa rồi bị ngã một cái..." Vạn Doanh nói: "Đau."
Ông Trì cũng không đoái hoài tới những chuyện khác nữa, vội vàng đưa Vạn Doanh đến bệnh viện.
Kết quả cũng không kiểm tra ra được gì, bác sĩ chỉ nói có thể là cảm xúc không tốt gây ra thôi.
Ông Trì thừa dịp Vạn Doanh kiểm tra, xem điện thoại di động của bà ta, ghi chép trò chuyện không có gì dị thường, các phần mềm chat khác, chỉ có Wechat có một tin nhắn thoại, là gửi cho Chương Diễm.
Đúng là câu "làm sao bây giờ..." mà ông ta mơ hồ nghe thấy.
Chắc chắn là ông ta suy nghĩ nhiều.
Ranh con kia tuyệt đối là cố ý!
-
Gần đây quán bar làm ăn không tốt lắm, Phí Tu cũng không thấy sốt ruột.
"Tiếp tục như thế này thì còn mở cửa kiểu gì nữa?" Nhân viên còn sốt ruột hơn ông chủ Phí Tu này.
"Có thể làm gì được đâu, bây giờ khắp nơi đều nghiêm trị, ba ngày tới hai lần."
"Chỗ tôi chính là buôn bán đứng đắn."
"Ông nói đứng đắn là đứng đắn được à."
"Ông chủ, có phải ông đắc tội với người ta không?"
"Không có đâu... Cô nhìn mấy tiệm sát vách xem, không phải cũng có đãi ngộ giống nhau sao, khoảng thời gian này đều như vậy."
Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, không phải chỉ chỗ bọn họ mới như thế.
Tất cả mọi người đang tán gẫu, Vu Hàm ngồi ở một bên lướt điện thoại, còn vừa lướt vừa cho Sơ Tranh xem.
"Cái này thật đáng yêu..."
Sơ Tranh nhìn một chút, đúng là cô không hợp với gu thẩm mỹ của người trẻ tuổi bây giờ, nếu cái này mà đáng yêu, thì cái từ biến thái còn nói kiểu gì nữa?
"Ôi..." Vu Hàm lướt lướt đột nhiên đứng thẳng lên, đột nhiên rống một câu: "Má ơi!!"
Sơ Tranh: "..."
Cô rống cái quái gì!
"Vu Hàm, cô xem gì thế?" Nhân viên bên cạnh bị Vu Hàm làm kinh động.
"Đại thần An Tịch sắp ra sách mới!" Vu Hàm hết sức kích động.
"Ai thế?" Nhân viên kia hiển nhiên không thích đọc sách, cũng không nhận ra.
"Một tác giả rất lợi hại." Bên cạnh có người nói tiếp: "Tôi cũng đọc sách của anh ấy, anh ấy sắp ra sách mới à?"
"Đúng đúng đúng! Vừa phát Weibo!" Vu Hàm rất kích động quảng cáo với mọi người: "Sách của anh ấy rất hay."
Phần lớn người cũng không nhận ra An Tịch, nhưng vì Vu Hàm kích động như vậy, mọi người cũng không có việc gì, nên đều lấy điện thoại ra xem.
Sơ Tranh cũng lướt xem, đúng là vừa đăng tin.
Tài khoản của An Tịch có rất nhiều fan hâm mộ, hơn 3 triệu.
Fan hâm mộ này so với một chút tiểu minh tinh mười tám tuyến còn nhiều hơn.
Sách mới tên là « Tuổi xế chiều quay về », loại hình huyền nghi.
[ Cuối cùng đại đại cũng có động thái, tôi là người đầu tiên sao? ]
[ Mặc dù biết không có khả năng, nhưng vẫn muốn hỏi, có ký bán không? Mãnh liệt yêu cầu ký bán, chiếu cố nhóm fan hâm mộ đáng thương của anh một chút đi. ]
[ Mua mua mua mua! Mười bộ!! An bài lên trên! ]
[ Lại là huyền nghi, a a a, quyển trước đó « Tôi đang chăm chú nhìn bạn » siêu siêu hay!! Quả nhiên đại đại viết gì cũng hay, thổi bạo đại đại nhà tôi! ]
[ Anh một bản tôi một bản, lượng tiêu thụ mỗi ngày sẽ tăng cao hơn. ]
[ Đến rồi đến rồi, các anh chị em, mọi người dự định mua mấy bộ! ]
Bình luận rất náo nhiệt, đã hơn nửa năm An Tịch không có động tĩnh, đột nhiên phát ra một tin như thế, đám fan hâm mộ đều rất kích động.
"Sơ Tranh, cô đọc sách không?" Vu Hàm quảng cáo ở bên kia xong, lại chạy tới quảng cáo với Sơ Tranh, có lẽ là quá kích động, đụng vào người Sơ Tranh, ngón tay Sơ Tranh trượt đi, trực tiếp nhấn vào nút share.
Sau đó ——
Tài khoản này của cô, hình như là tài khoản anti-fan của nguyên chủ.
Các app truyện sao có thể biểu hiện ra toàn bộ thực lực anti-fan của nguyên chủ chứ, chỗ như Weibo tự nhiên cũng có truyền thuyết của nguyên chủ.
Vừa rồi Sơ Tranh không có ý định làm gì, chỉ muốn xem mà thôi...
"Ôi, mẹ nó! Anti-fan lại tới." Biểu cảm của Vu Hàm đột nhiên ngưng trọng lên, ngay cả lời nói tục cũng phun ra, có thể thấy được cô ấy thật sự rất tức giận.
Sơ Tranh yên lặng cất di động đi.
Cũng không thể bị phát hiện, bằng không thì còn quét thẻ thế nào nữa.
Nấp kỹ!
Vu Hàm xắn tay áo muốn nhảy vào khô máu, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, lần này sao anti-fan không nói gì, chỉ yên lặng share thôi?
Bởi vì nguyên chủ mắng quá nghiêm túc, dẫn đến không ít fan trung thành của An Tịch đều theo dõi cô ấy —— giám thị nhất cử nhất động của cô ấy!
Sơ Tranh vừa share tin Weibo kia, lập tức truyền ra trong vòng fan chân chính.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xắn tay áo nhảy vào, thì cũng giống như Vu Hàm, nhìn tin Weibo chỉ có share kia mà ngây ngẩn cả người.
Đây là thao tác gì?
Không thêm chữ sao?
Hay là anti-fan còn chưa viết xong văn án?
Mặc kệ, mắng trước rồi nói sau!
"... Các cô có cảm thấy cái tên An Tịch này có chút quen tai không?" Có người nhỏ giọng nói.
Trong không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Hình như...
Đúng là có chút quen tai.
Sao lại giống tên người bạn kia của ông chủ thế nhỉ?
"Cùng, cùng tên thôi."
"Nhưng ông chủ cũng đăng rất nhiều thứ liên quan đến An Tịch."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông Trì rất hối hận vì đã gọi Sơ Tranh đến, nếu cô không đến, thì quan hệ với lão phu nhân cũng chỉ là hơi cứng nhắc, lão phu nhân mắng ông ta một trận là xong rồi.
Bây giờ thì tốt rồi...
Ngay cả di chúc cũng đã lập xong.
Tiệc sinh nhật vẫn phải đến tham gia, Sơ Tranh đi cùng bà nội Trì, không ở cùng ông Trì và Vạn Doanh.
Bữa tiệc sinh nhật này, mọi người ai cũng mang tâm tư riêng của mình mà tham dự xong, Sơ Tranh đưa bà nội Trì trở về.
Lúc đi ra, xe của ông Trì dừng ở ven đường, đang chờ cô.
Sơ Tranh không có ý định lên xe, trực tiếp vượt qua xe rời đi.
Ông Trì tức giận đi xuống xe: "Sơ Tranh, con đứng lại đó!"
"Trì tiên sinh, ông có chuyện gì không?"
"Con gọi cái gì? Ngay cả cha cũng không biết gọi à!" Ông Trì lên cơn giận dữ.
"..."
Ta sợ ta gọi ngươi không chịu đựng nổi.
Ông Trì cũng chỉ rống một câu, không dây dưa nhiều về vấn đề xưng hô: "Hôm nay con nói gì với bà con?"
Sơ Tranh: "Tôi không nói gì."
Ông Trì: "Không nói gì, vậy tại sao bà nội lại ép cha lập di chúc?"
Sơ Tranh: "Không phải Trì tiên sinh nói Vạn Doanh mang thai trước, sau đó bà nội mới bắt ông lập di chúc sao? Trì tiên sinh, quan hệ nhân quả đừng hiểu sai."
Nếu ông Trì không nói đến chuyện Vạn Doanh mang thai, thì có lẽ bà nội Trì cũng sẽ không nhắc đến chuyện lập di chúc.
Ông Trì: "..."
Ông Trì muốn phản bác, nhưng dường như Sơ Tranh nói rất có đạo lý.
"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước." Sơ Tranh nhắc nhở Ông Trì một câu: "Trì tiên sinh, mũ màu gì cũng đẹp, nhưng màu xanh lá thì khá bắt mắt đấy."
Ông Trì: "???"
Nói hươu nói vượn gì thế?
Chờ Sơ Tranh đi khuất, Ông Trì mới phản ứng được.
-
Ông Trì về đến nhà, không trông thấy Vạn Doanh ở phòng khách, ông ta kỳ quái đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng ngủ, cửa không khóa chặt, Ông Trì vừa định gọi người, lại không biết nghĩ đến cái gì, không lên tiếng, đẩy cửa ra.
Âm thanh trong phòng ngủ dần dần lớn hơn.
Vạn Doanh đang tắm rửa trong toilet, ông Trì đang nghĩ ngợi là mình bị lời Sơ Tranh nói làm cho có chút lo xa rồi, liền nghe thấy giọng nói của Vạn Doanh truyền ra.
"Làm sao bây giờ..."
Tiếng nước chảy rất lớn, ông Trì nghe được rất mơ hồ.
Ông ta vừa định đến gần một chút để nghe, dưới chân đạp phải đồ vật nghe cạch một tiếng.
"Chồng à?"
Vạn Doanh ở trong phòng tắm kêu một tiếng.
Vạn Doanh không nghe thấy âm thanh, lại kêu một tiếng: "Chồng ơi anh về rồi sao? Anh mau vào đây, em hơi đau bụng..."
Ông Trì vừa nghe xong câu này thì vội vàng đẩy cửa đi vào.
Vạn Doanh ngồi ở trên nắp bồn cầu, sắc mặt không tốt lắm ôm bụng.
"Sao thế?"
"Vừa rồi bị ngã một cái..." Vạn Doanh nói: "Đau."
Ông Trì cũng không đoái hoài tới những chuyện khác nữa, vội vàng đưa Vạn Doanh đến bệnh viện.
Kết quả cũng không kiểm tra ra được gì, bác sĩ chỉ nói có thể là cảm xúc không tốt gây ra thôi.
Ông Trì thừa dịp Vạn Doanh kiểm tra, xem điện thoại di động của bà ta, ghi chép trò chuyện không có gì dị thường, các phần mềm chat khác, chỉ có Wechat có một tin nhắn thoại, là gửi cho Chương Diễm.
Đúng là câu "làm sao bây giờ..." mà ông ta mơ hồ nghe thấy.
Chắc chắn là ông ta suy nghĩ nhiều.
Ranh con kia tuyệt đối là cố ý!
-
Gần đây quán bar làm ăn không tốt lắm, Phí Tu cũng không thấy sốt ruột.
"Tiếp tục như thế này thì còn mở cửa kiểu gì nữa?" Nhân viên còn sốt ruột hơn ông chủ Phí Tu này.
"Có thể làm gì được đâu, bây giờ khắp nơi đều nghiêm trị, ba ngày tới hai lần."
"Chỗ tôi chính là buôn bán đứng đắn."
"Ông nói đứng đắn là đứng đắn được à."
"Ông chủ, có phải ông đắc tội với người ta không?"
"Không có đâu... Cô nhìn mấy tiệm sát vách xem, không phải cũng có đãi ngộ giống nhau sao, khoảng thời gian này đều như vậy."
Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, không phải chỉ chỗ bọn họ mới như thế.
Tất cả mọi người đang tán gẫu, Vu Hàm ngồi ở một bên lướt điện thoại, còn vừa lướt vừa cho Sơ Tranh xem.
"Cái này thật đáng yêu..."
Sơ Tranh nhìn một chút, đúng là cô không hợp với gu thẩm mỹ của người trẻ tuổi bây giờ, nếu cái này mà đáng yêu, thì cái từ biến thái còn nói kiểu gì nữa?
"Ôi..." Vu Hàm lướt lướt đột nhiên đứng thẳng lên, đột nhiên rống một câu: "Má ơi!!"
Sơ Tranh: "..."
Cô rống cái quái gì!
"Vu Hàm, cô xem gì thế?" Nhân viên bên cạnh bị Vu Hàm làm kinh động.
"Đại thần An Tịch sắp ra sách mới!" Vu Hàm hết sức kích động.
"Ai thế?" Nhân viên kia hiển nhiên không thích đọc sách, cũng không nhận ra.
"Một tác giả rất lợi hại." Bên cạnh có người nói tiếp: "Tôi cũng đọc sách của anh ấy, anh ấy sắp ra sách mới à?"
"Đúng đúng đúng! Vừa phát Weibo!" Vu Hàm rất kích động quảng cáo với mọi người: "Sách của anh ấy rất hay."
Phần lớn người cũng không nhận ra An Tịch, nhưng vì Vu Hàm kích động như vậy, mọi người cũng không có việc gì, nên đều lấy điện thoại ra xem.
Sơ Tranh cũng lướt xem, đúng là vừa đăng tin.
Tài khoản của An Tịch có rất nhiều fan hâm mộ, hơn 3 triệu.
Fan hâm mộ này so với một chút tiểu minh tinh mười tám tuyến còn nhiều hơn.
Sách mới tên là « Tuổi xế chiều quay về », loại hình huyền nghi.
[ Cuối cùng đại đại cũng có động thái, tôi là người đầu tiên sao? ]
[ Mặc dù biết không có khả năng, nhưng vẫn muốn hỏi, có ký bán không? Mãnh liệt yêu cầu ký bán, chiếu cố nhóm fan hâm mộ đáng thương của anh một chút đi. ]
[ Mua mua mua mua! Mười bộ!! An bài lên trên! ]
[ Lại là huyền nghi, a a a, quyển trước đó « Tôi đang chăm chú nhìn bạn » siêu siêu hay!! Quả nhiên đại đại viết gì cũng hay, thổi bạo đại đại nhà tôi! ]
[ Anh một bản tôi một bản, lượng tiêu thụ mỗi ngày sẽ tăng cao hơn. ]
[ Đến rồi đến rồi, các anh chị em, mọi người dự định mua mấy bộ! ]
Bình luận rất náo nhiệt, đã hơn nửa năm An Tịch không có động tĩnh, đột nhiên phát ra một tin như thế, đám fan hâm mộ đều rất kích động.
"Sơ Tranh, cô đọc sách không?" Vu Hàm quảng cáo ở bên kia xong, lại chạy tới quảng cáo với Sơ Tranh, có lẽ là quá kích động, đụng vào người Sơ Tranh, ngón tay Sơ Tranh trượt đi, trực tiếp nhấn vào nút share.
Sau đó ——
Tài khoản này của cô, hình như là tài khoản anti-fan của nguyên chủ.
Các app truyện sao có thể biểu hiện ra toàn bộ thực lực anti-fan của nguyên chủ chứ, chỗ như Weibo tự nhiên cũng có truyền thuyết của nguyên chủ.
Vừa rồi Sơ Tranh không có ý định làm gì, chỉ muốn xem mà thôi...
"Ôi, mẹ nó! Anti-fan lại tới." Biểu cảm của Vu Hàm đột nhiên ngưng trọng lên, ngay cả lời nói tục cũng phun ra, có thể thấy được cô ấy thật sự rất tức giận.
Sơ Tranh yên lặng cất di động đi.
Cũng không thể bị phát hiện, bằng không thì còn quét thẻ thế nào nữa.
Nấp kỹ!
Vu Hàm xắn tay áo muốn nhảy vào khô máu, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, lần này sao anti-fan không nói gì, chỉ yên lặng share thôi?
Bởi vì nguyên chủ mắng quá nghiêm túc, dẫn đến không ít fan trung thành của An Tịch đều theo dõi cô ấy —— giám thị nhất cử nhất động của cô ấy!
Sơ Tranh vừa share tin Weibo kia, lập tức truyền ra trong vòng fan chân chính.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xắn tay áo nhảy vào, thì cũng giống như Vu Hàm, nhìn tin Weibo chỉ có share kia mà ngây ngẩn cả người.
Đây là thao tác gì?
Không thêm chữ sao?
Hay là anti-fan còn chưa viết xong văn án?
Mặc kệ, mắng trước rồi nói sau!
"... Các cô có cảm thấy cái tên An Tịch này có chút quen tai không?" Có người nhỏ giọng nói.
Trong không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Hình như...
Đúng là có chút quen tai.
Sao lại giống tên người bạn kia của ông chủ thế nhỉ?
"Cùng, cùng tên thôi."
"Nhưng ông chủ cũng đăng rất nhiều thứ liên quan đến An Tịch."
/1983
|