Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Hữu Đường lấy điện thoại di động ra, mở video cho bọn họ xem.
Xuất hiện trong video, rõ ràng là những ríu rít quái mà bọn họ gặp phải ở phó bản trước, chạy tán loạn trên đường của phòng nhỏ, tràng diện rất hỗn loạn.
Tây Mộ trực tiếp quay mặt nhìn về phía Sơ Tranh.
"..."
Nhìn ta làm gì!
Anh còn nhìn!!
"Em gái nhỏ, chuyện này không phải cô làm chứ?" Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi.
"Không phải." Sơ Tranh phủ nhận: "Không có chứng cứ anh không nên nói lung tung."
Trò chơi vẫn đang theo dõi đó!
Kỷ Hữu Đường chỉ cười không nói gì, anh ta không tin chuyện này không có quan hệ gì với cô, trước đó cô đã lấy một quả trứng ra.
Bây giờ sao lại trùng hợp xuất hiện những thứ này như vậy được?
-
Ba phút sau chuông cảnh báo vang lên trong phòng nhỏ, có lệnh cưỡng chế tất cả người chơi trở về chỗ ở của mình, không cho phép ra ngoài.
Nơi ở của Tây Mộ cách nơi bọn chúng xuất hiện hơi xa, nên không nhìn thấy tình huống cụ thể.
Nửa tiếng sau, cảnh báo được giải trừ, mọi người đi ra ngoài nhìn xem, tất cả đều đã trở về hình dáng ban đầu, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía "ngân hàng" một chút, là bọn họ xử lý sao?
Vừa rồi cũng chỉ xuất hiện hai con mà thôi...
Cô mang ra nhiều như vậy, nói không chừng bây giờ cũng đã nở, về sau cũng không yên tĩnh như vậy đâu.
Giống như Sơ Tranh nghĩ, sau đó thường xuyên xuất hiện một ít quái vật tập kích phòng nhỏ, cảnh báo có đôi khi một ngày vang lên cả nhiều lần.
Người chơi đều sắp bị những quái vật này bức điên, không ít người chơi đều cảm thấy tiến vào phó bản an toàn hơn.
Quái vật xuất hiện càng ngày càng nhiều, có người phát hiện bọn nó chạy ra từ chỗ bóng tối bên ngoài phòng nhỏ, nhân viên quản lý phái người canh giữ biên giới, nhưng vẫn có cá lọt lưới.
Sơ Tranh quan sát vài ngày, phát hiện những người này sẽ không tiến vào vùng bóng tối kia.
"Em cảm thấy ở trong đó có gì?" Tây Mộ dựa vào bên cạnh, mảnh bóng tối bên kia chiếu vào đáy mắt, đen trầm kiềm chế.
Giọng điệu Sơ Tranh đạm mạc bình tĩnh: "Không có gì cả."
Tây Mộ nghi hoặc: "Sao em biết?"
Sơ Tranh đương nhiên nói: "Em đi vào rồi." Đương nhiên biết.
Cô không chỉ đi nganq qua bên ngoài, mà còn đi vào bên trong.
Trừ những hình ảnh không ngừng muốn chui vào trong đầu của cô, thì trong đó không có bất cứ thứ gì... Đồ cô bỏ vào không tính.
Tây Mộ: "..."
Cô đi vào lúc nào?
Vào rồi còn đi ra được?
Cho dù là hắn, cũng không dám thật sự đi vào trong đó.
Bởi vì trong đó thật sự là có đi mà không có về...
Tây Mộ ngờ vực: "Em... Rốt cuộc là ai?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi trả lời: "Người của anh."
Tây Mộ: "..."
-
Quái vật càng ngày càng nhiều, phòng nhỏ cả ngày đều ở trong trạng thái đề phòng, trên đường phố cơ hồ không có người nào đi lại.
Tây Mộ cùng Sơ Tranh sóng vai đi trên đường, hai người đều trầm mặc, đều suy nghĩ chuyện riêng của mình.
Đi qua một con đường, Tây Mộ nhìn vị trí, nói: "Anh đưa em về."
"Em không về."
"Sao?"
"Em phải bảo vệ anh." Bây giờ nguy hiểm như vậy, sao có thể để thẻ người tốt ở một mình, bị quái vật bắt đi thì làm sao bây giờ?!
Thẻ của mình, mình đương nhiên phải bảo vệ.
"..." Khóe miệng Tây Mộ co giật, giữa hai đầu lông mày có chút phách lối: "Anh không cần."
Hắn là đàn ông, cần một cô gái bảo vệ?
Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, nói như chém đinh chặt sắt: "Anh cần."
Tây Mộ sao có thể cố chấp bằng Sơ Tranh, nghĩ lại gần đây trong phòng nhỏ không yên ổn như thế, trong lòng Tây Mộ trấn an mình, mang về cũng tốt, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tầng hai có ba căn phòng, một phòng là của Tây Mộ, một phòng là của thanh niên kia, cho nên Tây Mộ thu thập phòng còn lại cho Sơ Tranh.
"Không gian lầu hai cũng không bị theo dõi, em yên tâm dùng." Tây Mộ mở cửa cho Sơ Tranh: "Có chuyện gì gọi anh."
"Không có việc gì không thể gọi cho anh?"
Tây Mộ sửng sốt một chút, một lát sau giơ tay mò xuống gương mặt Sơ Tranh, giọng nói mang mấy phần cưng chiều mà hắn cũng không phát hiện: "Có thể, ai bảo em là bạn gái của anh chứ."
Lòng bàn tay chạm vào làn da tinh tế trơn mềm, cô gái trước mặt bộ dáng tinh xảo, hơi nghiêng đầu, cánh môi màu hồng nhạt hiện lên một chút ánh nước.
Ánh mắt Tây Mộ hơi tối lại, đáy lòng có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch muốn động.
Tây Mộ cúi đầu xuống, chạm phải đôi môi Sơ Tranh.
"Ông... Ông chủ..."
Thanh niên có kiểu tóc đầy màu sắc kinh ngạc đứng ở cửa.
Tây Mộ ôm Sơ Tranh vào lòng, lặng lẽ nhìn sang: "Cậu về lúc nào?"
"... Mới vừa rồi." Thanh niên run rẩy: "Tôi... Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi đi xuống lầu mở cửa tiệm!!"
Thanh niên quay người chạy xuống dưới lầu.
Má ơi!
Hù chết con.
Ông chủ thế mà lại làm loại chuyện này với người khác, quá kinh dị!!
"Đêm hôm khuya khoắt cậu ta mở cửa tiệm gì?" Sơ Tranh tránh khỏi Tây Mộ: "Anh ôm em làm gì? Em không thể để người khác thấy sao?"
Tây Mộ: "..."
Hắn chỉ là không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ vừa rồi của cô.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Tây Mộ đẩy Sơ Tranh vào phòng: "Ngủ ngon."
-
Hôm sau thanh niên nhìn thấy Sơ Tranh, cười đến vô cùng nịnh nọt, chỉ thiếu xem cô như tiểu tổ tông mà cúng bái nữa thôi.
"Cậu rất rảnh sao? Công việc làm xong chưa?" Tây Mộ không nhìn được, thấp giọng quát một tiếng.
Thanh niên thấy sắc mặt Tây Mộ không tốt, lúc này mới từ bỏ việc lôi kéo làm quen, đi làm công việc của mình.
Tây Mộ kéo cái ghế ra ngồi xuống, giọng điệu hơi trầm xuống: "Không có việc gì thì đừng nói chuyện với cậu ta."
"Vì sao?"
Tây Mộ nói thẳng: "Anh không thích." Giọng điệu còn rất phách lối.
Mi không thích thì không thích thôi, liên quan gì tới ta.
Mi dựa vào cái gì mà mi không thích thì ta không thể nói chuyện với người khác?
Ta hạn chế mi nói chuyện với người khác sao?!
Đừng tưởng rằng mi là thẻ người tốt, thì ta phải nhường mi nhé, khuyên mi không nên quá phách lối!
Ta mà tức giận lên thì ngay cả chính mình cũng thấy sợ đó!
【 Cô không có, nhưng cô sẽ nhốt hắn lại. 】 Vương Giả yên lặng thả bom.
"..."
Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội, đây không phải là do hắn muốn chạy sao? Ta lúc nào thì bởi vì hắn nói chuyện với người khác mà muốn giam hắn lại rồi? Mi đừng có nói lung tung!
【...】
Vương Giả muốn tìm điểm để phản bác, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm ra.
Đúng là mỗi lần tiểu tỷ tỷ muốn giam thẻ người tốt lại, không phải là bởi vì thẻ người tốt tìm đường chết thì cũng là do thẻ người tốt muốn chạy.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...
Sơ Tranh ổn định tâm tình, không oán Tây Mộ nữa, hờ hững hỏi hắn: "Anh thích gì?"
Tây Mộ liếc cô một cái, nhẹ nhàng câu môi dưới, cũng không nói chuyện, chỉ đẩy cháo trên bàn tới.
"Anh thích cái này?"
"..."
Tây Mộ dùng đầu ngón tay gõ lên bàn một chút, tức giận thúc giục: "Ăn nhanh lên, nguội rồi."
Thanh niên trốn ở một bên khác, ngóc đầu lên nhìn trộm về phía bên kia.
Càng nhìn càng cảm thấy kinh dị.
Ông chủ là ai?
Từ lúc nào lại đối tốt với một người con gái như vậy?
"Cậu đang nhìn cái gì thế?"
"Nhìn ông chủ của chúng tôi yêu đương."
Thanh niên nói xong bỗng giật mình cảm thấy không đúng, vội quay đầu lại.
Bên cạnh có người dùng tư thế giống hệt cậu ta tò mò nhìn trộm về phía bên kia.
"Kỷ... Kỷ..."
Người kia nghiêng đầu, có chút oán giận: "Kỷ Hữu Đường, tại sao cậu luôn không nhớ được tên của tôi."
Thanh niên: "..."
Cậu ta không nhớ được?
Tôi là sợ hãi đấy!
Tự bế.
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Hữu Đường lấy điện thoại di động ra, mở video cho bọn họ xem.
Xuất hiện trong video, rõ ràng là những ríu rít quái mà bọn họ gặp phải ở phó bản trước, chạy tán loạn trên đường của phòng nhỏ, tràng diện rất hỗn loạn.
Tây Mộ trực tiếp quay mặt nhìn về phía Sơ Tranh.
"..."
Nhìn ta làm gì!
Anh còn nhìn!!
"Em gái nhỏ, chuyện này không phải cô làm chứ?" Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi.
"Không phải." Sơ Tranh phủ nhận: "Không có chứng cứ anh không nên nói lung tung."
Trò chơi vẫn đang theo dõi đó!
Kỷ Hữu Đường chỉ cười không nói gì, anh ta không tin chuyện này không có quan hệ gì với cô, trước đó cô đã lấy một quả trứng ra.
Bây giờ sao lại trùng hợp xuất hiện những thứ này như vậy được?
-
Ba phút sau chuông cảnh báo vang lên trong phòng nhỏ, có lệnh cưỡng chế tất cả người chơi trở về chỗ ở của mình, không cho phép ra ngoài.
Nơi ở của Tây Mộ cách nơi bọn chúng xuất hiện hơi xa, nên không nhìn thấy tình huống cụ thể.
Nửa tiếng sau, cảnh báo được giải trừ, mọi người đi ra ngoài nhìn xem, tất cả đều đã trở về hình dáng ban đầu, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía "ngân hàng" một chút, là bọn họ xử lý sao?
Vừa rồi cũng chỉ xuất hiện hai con mà thôi...
Cô mang ra nhiều như vậy, nói không chừng bây giờ cũng đã nở, về sau cũng không yên tĩnh như vậy đâu.
Giống như Sơ Tranh nghĩ, sau đó thường xuyên xuất hiện một ít quái vật tập kích phòng nhỏ, cảnh báo có đôi khi một ngày vang lên cả nhiều lần.
Người chơi đều sắp bị những quái vật này bức điên, không ít người chơi đều cảm thấy tiến vào phó bản an toàn hơn.
Quái vật xuất hiện càng ngày càng nhiều, có người phát hiện bọn nó chạy ra từ chỗ bóng tối bên ngoài phòng nhỏ, nhân viên quản lý phái người canh giữ biên giới, nhưng vẫn có cá lọt lưới.
Sơ Tranh quan sát vài ngày, phát hiện những người này sẽ không tiến vào vùng bóng tối kia.
"Em cảm thấy ở trong đó có gì?" Tây Mộ dựa vào bên cạnh, mảnh bóng tối bên kia chiếu vào đáy mắt, đen trầm kiềm chế.
Giọng điệu Sơ Tranh đạm mạc bình tĩnh: "Không có gì cả."
Tây Mộ nghi hoặc: "Sao em biết?"
Sơ Tranh đương nhiên nói: "Em đi vào rồi." Đương nhiên biết.
Cô không chỉ đi nganq qua bên ngoài, mà còn đi vào bên trong.
Trừ những hình ảnh không ngừng muốn chui vào trong đầu của cô, thì trong đó không có bất cứ thứ gì... Đồ cô bỏ vào không tính.
Tây Mộ: "..."
Cô đi vào lúc nào?
Vào rồi còn đi ra được?
Cho dù là hắn, cũng không dám thật sự đi vào trong đó.
Bởi vì trong đó thật sự là có đi mà không có về...
Tây Mộ ngờ vực: "Em... Rốt cuộc là ai?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi trả lời: "Người của anh."
Tây Mộ: "..."
-
Quái vật càng ngày càng nhiều, phòng nhỏ cả ngày đều ở trong trạng thái đề phòng, trên đường phố cơ hồ không có người nào đi lại.
Tây Mộ cùng Sơ Tranh sóng vai đi trên đường, hai người đều trầm mặc, đều suy nghĩ chuyện riêng của mình.
Đi qua một con đường, Tây Mộ nhìn vị trí, nói: "Anh đưa em về."
"Em không về."
"Sao?"
"Em phải bảo vệ anh." Bây giờ nguy hiểm như vậy, sao có thể để thẻ người tốt ở một mình, bị quái vật bắt đi thì làm sao bây giờ?!
Thẻ của mình, mình đương nhiên phải bảo vệ.
"..." Khóe miệng Tây Mộ co giật, giữa hai đầu lông mày có chút phách lối: "Anh không cần."
Hắn là đàn ông, cần một cô gái bảo vệ?
Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, nói như chém đinh chặt sắt: "Anh cần."
Tây Mộ sao có thể cố chấp bằng Sơ Tranh, nghĩ lại gần đây trong phòng nhỏ không yên ổn như thế, trong lòng Tây Mộ trấn an mình, mang về cũng tốt, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tầng hai có ba căn phòng, một phòng là của Tây Mộ, một phòng là của thanh niên kia, cho nên Tây Mộ thu thập phòng còn lại cho Sơ Tranh.
"Không gian lầu hai cũng không bị theo dõi, em yên tâm dùng." Tây Mộ mở cửa cho Sơ Tranh: "Có chuyện gì gọi anh."
"Không có việc gì không thể gọi cho anh?"
Tây Mộ sửng sốt một chút, một lát sau giơ tay mò xuống gương mặt Sơ Tranh, giọng nói mang mấy phần cưng chiều mà hắn cũng không phát hiện: "Có thể, ai bảo em là bạn gái của anh chứ."
Lòng bàn tay chạm vào làn da tinh tế trơn mềm, cô gái trước mặt bộ dáng tinh xảo, hơi nghiêng đầu, cánh môi màu hồng nhạt hiện lên một chút ánh nước.
Ánh mắt Tây Mộ hơi tối lại, đáy lòng có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch muốn động.
Tây Mộ cúi đầu xuống, chạm phải đôi môi Sơ Tranh.
"Ông... Ông chủ..."
Thanh niên có kiểu tóc đầy màu sắc kinh ngạc đứng ở cửa.
Tây Mộ ôm Sơ Tranh vào lòng, lặng lẽ nhìn sang: "Cậu về lúc nào?"
"... Mới vừa rồi." Thanh niên run rẩy: "Tôi... Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi đi xuống lầu mở cửa tiệm!!"
Thanh niên quay người chạy xuống dưới lầu.
Má ơi!
Hù chết con.
Ông chủ thế mà lại làm loại chuyện này với người khác, quá kinh dị!!
"Đêm hôm khuya khoắt cậu ta mở cửa tiệm gì?" Sơ Tranh tránh khỏi Tây Mộ: "Anh ôm em làm gì? Em không thể để người khác thấy sao?"
Tây Mộ: "..."
Hắn chỉ là không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ vừa rồi của cô.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Tây Mộ đẩy Sơ Tranh vào phòng: "Ngủ ngon."
-
Hôm sau thanh niên nhìn thấy Sơ Tranh, cười đến vô cùng nịnh nọt, chỉ thiếu xem cô như tiểu tổ tông mà cúng bái nữa thôi.
"Cậu rất rảnh sao? Công việc làm xong chưa?" Tây Mộ không nhìn được, thấp giọng quát một tiếng.
Thanh niên thấy sắc mặt Tây Mộ không tốt, lúc này mới từ bỏ việc lôi kéo làm quen, đi làm công việc của mình.
Tây Mộ kéo cái ghế ra ngồi xuống, giọng điệu hơi trầm xuống: "Không có việc gì thì đừng nói chuyện với cậu ta."
"Vì sao?"
Tây Mộ nói thẳng: "Anh không thích." Giọng điệu còn rất phách lối.
Mi không thích thì không thích thôi, liên quan gì tới ta.
Mi dựa vào cái gì mà mi không thích thì ta không thể nói chuyện với người khác?
Ta hạn chế mi nói chuyện với người khác sao?!
Đừng tưởng rằng mi là thẻ người tốt, thì ta phải nhường mi nhé, khuyên mi không nên quá phách lối!
Ta mà tức giận lên thì ngay cả chính mình cũng thấy sợ đó!
【 Cô không có, nhưng cô sẽ nhốt hắn lại. 】 Vương Giả yên lặng thả bom.
"..."
Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội, đây không phải là do hắn muốn chạy sao? Ta lúc nào thì bởi vì hắn nói chuyện với người khác mà muốn giam hắn lại rồi? Mi đừng có nói lung tung!
【...】
Vương Giả muốn tìm điểm để phản bác, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm ra.
Đúng là mỗi lần tiểu tỷ tỷ muốn giam thẻ người tốt lại, không phải là bởi vì thẻ người tốt tìm đường chết thì cũng là do thẻ người tốt muốn chạy.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...
Sơ Tranh ổn định tâm tình, không oán Tây Mộ nữa, hờ hững hỏi hắn: "Anh thích gì?"
Tây Mộ liếc cô một cái, nhẹ nhàng câu môi dưới, cũng không nói chuyện, chỉ đẩy cháo trên bàn tới.
"Anh thích cái này?"
"..."
Tây Mộ dùng đầu ngón tay gõ lên bàn một chút, tức giận thúc giục: "Ăn nhanh lên, nguội rồi."
Thanh niên trốn ở một bên khác, ngóc đầu lên nhìn trộm về phía bên kia.
Càng nhìn càng cảm thấy kinh dị.
Ông chủ là ai?
Từ lúc nào lại đối tốt với một người con gái như vậy?
"Cậu đang nhìn cái gì thế?"
"Nhìn ông chủ của chúng tôi yêu đương."
Thanh niên nói xong bỗng giật mình cảm thấy không đúng, vội quay đầu lại.
Bên cạnh có người dùng tư thế giống hệt cậu ta tò mò nhìn trộm về phía bên kia.
"Kỷ... Kỷ..."
Người kia nghiêng đầu, có chút oán giận: "Kỷ Hữu Đường, tại sao cậu luôn không nhớ được tên của tôi."
Thanh niên: "..."
Cậu ta không nhớ được?
Tôi là sợ hãi đấy!
Tự bế.
/1983
|