Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có người chơi Tử Thần là Sơ Tranh ở đây, cho dù ríu rít quái tìm tới nơi này, cũng sẽ không công kích, cho nên Tây Mộ trực tiếp tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Sơ Tranh đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ngẫu nhiên có thể thoáng thấy ríu rít quái chợt lóe lên, chạy nhanh như trộm.
Trang phục thống nhất của thứ đồ chơi này là gì?
Bọn nó cũng không mặc quần áo mà...
"Cô không ngủ?" Giọng nói của Tây Mộ truyền ra từ trong góc.
Tây Mộ nằm trên ghế sofa đơn, bắt chéo chân, tư thế hơi phách lối.
Sơ Tranh buông rèm cửa sổ xuống, quay người, dựa lưng vào tường, hơi ngước mắt, quét về phía bên kia, ngữ điệu lãnh đạm hỏi: "Cùng anh?"
Tây Mộ: "???"
Lời này là hắn lý giải có vấn đề, hay là cô nói có vấn đề.
Một hồi lâu sau Tây Mộ chậm rãi hỏi cô: "Cô muốn ngủ cùng tôi?"
Sơ Tranh vẻ mặt thành thật gật đầu: "Muốn." Ta còn muốn sờ tóc nữa!
Tây Mộ: "..."
Cô đừng có ngủ nữa thì hơn!
Tây Mộ nghiêng người, mặt hướng sang một bên khác.
Sau khi tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, Tây Mộ mới siết thật chặt nắm đấm, nhịp tim nhanh đến mức có chút không giống hắn.
Tây Mộ hít sâu mấy hơi, bình phục lại nhịp tim mất đi quy luật.
-
Hai tiếng sau.
Sơ Tranh nhìn thấy ánh trăng treo trên trời cao, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chìm xuống, ánh nắng chợt hiện lên.
Giống như đột nhiên có người dùng tay thay thế bối cảnh.
Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài màn cửa xuyên thấu vào, toàn bộ phòng đều bị chiếu sáng.
Sơ Tranh đi sang chỗ Tây Mộ nhìn một chút, thiếu niên nằm nghiêng, một tay đặt lên trán, một tay đặt ở phần bụng, chân dài tùy ý cong lên.
Sơ Tranh đi qua, cúi người xích lại gần hắn, móng vuốt cẩn thận nâng lên, mắt thấy là sắp rơi vào trên đầu thiếu niên, người đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở mắt ta.
Trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp là một mảnh sáng tỏ, không thấy nửa phần buồn ngủ.
Ánh mắt Sơ Tranh và ánh mắt hắn vừa vặn đụng vào nhau.
Xong xong!!
Bình tĩnh bình tĩnh, không hoảng, ta cũng không làm gì mà!
"Cô muốn làm gì?" Con ngươi Tây Mộ khẽ híp một cái, mang theo vài phần nguy hiểm, ngữ điệu cũng trở nên trầm thấp.
Mở mắt ra đã nhìn thấy cô, còn là một tư thế như thế, Tây Mộ không cảnh giác cũng khó.
Sơ Tranh trấn định thu tay lại, một cước đạp trên ghế sofa, dữ dằn lên tiếng: "Dậy."
Đạp xong ghế sofa, Sơ Tranh xoay người rời đi.
Vừa xoay người Sơ Tranh liền âm thầm nắm tay, đại lão chính là cơ trí như thế.
Lông mày Tây Mộ nhẹ chau lại, đáy mắt hiện lên một tia táo bạo, nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh vài giây, tia táo bạo kia dần dần bị đè xuống.
So đo với một cô nhóc làm gì...
Hắn chống vào thành ghế sofa, ngồi dậy.
Tia sáng trong phòng sáng tỏ, Tây Mộ nhìn về phía cửa sổ.
Trời đã sáng?
Tây Mộ đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài một chút, xác thực trời đã sáng, thành thị trống rỗng hiện ra ở trước mặt, khắp nơi đều là bầu trời xanh biếc.
"Trời sáng bao lâu rồi?" Tây Mộ hỏi Sơ Tranh.
"Không biết."
Tây Mộ nhìn Sơ Tranh một chút, kéo khóe miệng xuống: "Đây chính là thái độ cô muốn ngủ với tôi?"
Cô gái ngồi ở một bên khác tò mò hỏi: "Bằng không thì còn phải thái độ gì?"
Tây Mộ: "Ít nhất khi tôi hỏi chuyện cô, cô phải trả lời tôi."
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Tôi trả lời rồi."
Tây Mộ im lặng một lát, cắn răng: "Đó mà là đáp án của cô?"
Sơ Tranh: "Không biết sao lại không phải đáp án?"
Giáo viên ngữ văn dạy anh kiểu gì thế!
Tây Mộ: "..."
-
Sau khi trời sáng, thành thị kỳ thật không an tĩnh như ban đêm.
Không có ánh trăng, nhóm ríu rít quái nghênh ngang xuất hiện trên đường phố, lấy phương thức thổ phỉ vào thôn càn quét.
Người chơi bị bọn nó đuổi chạy khắp nơi.
Cũng may thời gian trời sáng cũng không dài, thô sơ giản lược có lẽ chỉ có chừng nửa tiếng.
Nhưng cho dù chỉ có nửa tiếng này, cũng không biết có bao nhiêu người chơi bị ríu rít quái xử lý.
Dưới tình huống không có ánh trăng, ríu rít quái quả thực tựa như bật hack, người chơi căn bản không phải đối thủ của những thứ đồ chơi này.
Biện pháp duy nhất chính là tìm nơi trốn đi.
Bầu trời lần nữa tối xuống, ánh trăng treo cao, nhóm ríu rít quái ẩn núp vào trong bóng tối.
Sơ Tranh đẩy cửa hành lang ra, đi ra khỏi cao ốc.
Tây Mộ đi theo phía sau.
"Đi đâu?" Sơ Tranh quay đầu hỏi hắn.
Tây Mộ nhìn hai bên một chút, hất hất cằm, ra hiệu Sơ Tranh đi bên trái.
Sơ Tranh đút hai tay trong túi, trực tiếp đi sang bên kia.
Khóe miệng Tây Mộ hơi giương lên: "Cô không sợ tôi hại cô?"
"Anh không hại được."
Giọng nói không có chập trùng gì, trong lãnh đạm lộ ra mấy phần phách lối tự tin.
Cũng không phải nói cái gì mà "anh sẽ không" "anh không thể", đi lên chính là một câu "anh không hại được", Tây Mộ vẫn là lần đầu tiên gặp phải người còn phách lối hơn hắn trong trò chơi.
Ánh mắt Tây Mộ đảo quanh trên thân người phía trước một vòng, khóe miệng khẽ câu lên, hắn lên tiếng nhắc nhở: "Bên trái."
Sơ Tranh không chậm trễ chút nào chuyển hướng sang bên trái.
Hai người một trước một sau, vòng qua hai con đường, kiến trúc bốn phía càng ngày càng cao, có lẽ đã đến khu vực trung tâm thành thị.
Trên đường gặp phải ríu rít quái, có đội bạn là Sơ Tranh ở đây, đám ríu rít quái kia xông lại, lại nhanh chóng nhanh rời đi.
Ngược lại cũng có một chút ríu rít quái to gan, coi nhẹ Sơ Tranh, trực tiếp công kích Tây Mộ.
Trên người Tây Mộ có vũ khí, còn có thẻ bài đạo cụ, không cần cô quan tâm.
Cho nên ——
Lần nào Sơ Tranh cũng đứng bên ngoài xem kịch.
Ầm ——
Tây Mộ nhìn con ríu rít quái cuối cùng đổ xuống, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Người sau nhàn nhã ngồi ở trên bậc thang, chỉ thiếu cầm túi hạt dưa gặm nữa thôi.
Tây Mộ sửa sang lại tay áo, người chơi Tử Thần thật đúng là thuận tiện mà.
"A a a a —— "
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến từ góc đường, sau đó chính là một người chạy từ bên kia tới, đằng sau có mấy con ríu rít quái đuổi theo.
Có thể là trông thấy đồng bào, người kia lập tức phất tay: "A a a, chạy mau!!!"
Tây Mộ: "..."
Sơ Tranh: "..."
Hét lớn tiếng như vậy, là ngại ríu rít quái đuổi theo không đủ nhiều sao?
"Đại lão, đại lão!!!" Người kia cách rất gần, đột nhiên kêu ra tiếng: "Đại lão, cứu mạng!!!"
Tây Mộ không có ấn tượng với người này, vậy anh ta chỉ có thể là gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh phất tay tay, ríu rít quái đang chạy phía trước đến hăng say bỗng nhiên khẩn cấp phanh lại, tụi đằng sau không dừng kịp, trực tiếp đụng thành một đoàn.
Người kia quay đầu nhìn lại, thấy ríu rít quái đều dừng lại, mặc dù không biết vì sao, nhưng khát vọng sống khiến cho anh ta cấp tốc xông qua chỗ tối tăm, chạy đến vị trí của Sơ Tranh.
Anh ta chống đầu gối thở, quan sát ríu rít quái trước, phát hiện bọn nó quanh quẩn ở biên giới của bóng tối, không dám xông vào trong ánh trăng, trái tim treo trên cao lúc này mới buông ra một chút.
Người kia nói với Sơ Tranh: "Đại lão, gặp cô thật tốt."
Sơ Tranh nhớ kỹ anh ta, Lữ Nguyên ở vòng thứ ba trong trò chơi.
Sơ Tranh chống cằm: "Anh xác định?"
Lữ Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc.
Đại lão lợi hại như vậy, gặp phải cô cơ hội sống sót chắc chắn lớn hơn nhiều!
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Tôi là người chơi Tử Thần."
Lữ Nguyên: "???"
Ngài nói cái gì? Gió quá lớn, tôi không nghe rõ.
Hai chân Lữ Nguyên mềm nhũn, trực tiếp ngồi sập xuống đất.
"Đại lão... Cô cô cô... Cô đừng nói giỡn mà." Nếu đại lão là người chơi Tử Thần, thì bọn họ còn có thể sống sao?!
Sơ Tranh ra hiệu anh ta nhìn ríu rít quái: "Bọn nó chính là minh chứng tốt nhất."
"Nhưng... Nhưng nơi này có ánh trăng, bọn nó sợ ánh trăng, không... Không dám tới." Lữ Nguyên muốn tìm một lý do thuyết phục mình.
Sơ Tranh vung tay lên: "Tản ra."
Ríu rít quái không hề động.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có người chơi Tử Thần là Sơ Tranh ở đây, cho dù ríu rít quái tìm tới nơi này, cũng sẽ không công kích, cho nên Tây Mộ trực tiếp tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Sơ Tranh đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ngẫu nhiên có thể thoáng thấy ríu rít quái chợt lóe lên, chạy nhanh như trộm.
Trang phục thống nhất của thứ đồ chơi này là gì?
Bọn nó cũng không mặc quần áo mà...
"Cô không ngủ?" Giọng nói của Tây Mộ truyền ra từ trong góc.
Tây Mộ nằm trên ghế sofa đơn, bắt chéo chân, tư thế hơi phách lối.
Sơ Tranh buông rèm cửa sổ xuống, quay người, dựa lưng vào tường, hơi ngước mắt, quét về phía bên kia, ngữ điệu lãnh đạm hỏi: "Cùng anh?"
Tây Mộ: "???"
Lời này là hắn lý giải có vấn đề, hay là cô nói có vấn đề.
Một hồi lâu sau Tây Mộ chậm rãi hỏi cô: "Cô muốn ngủ cùng tôi?"
Sơ Tranh vẻ mặt thành thật gật đầu: "Muốn." Ta còn muốn sờ tóc nữa!
Tây Mộ: "..."
Cô đừng có ngủ nữa thì hơn!
Tây Mộ nghiêng người, mặt hướng sang một bên khác.
Sau khi tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, Tây Mộ mới siết thật chặt nắm đấm, nhịp tim nhanh đến mức có chút không giống hắn.
Tây Mộ hít sâu mấy hơi, bình phục lại nhịp tim mất đi quy luật.
-
Hai tiếng sau.
Sơ Tranh nhìn thấy ánh trăng treo trên trời cao, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chìm xuống, ánh nắng chợt hiện lên.
Giống như đột nhiên có người dùng tay thay thế bối cảnh.
Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài màn cửa xuyên thấu vào, toàn bộ phòng đều bị chiếu sáng.
Sơ Tranh đi sang chỗ Tây Mộ nhìn một chút, thiếu niên nằm nghiêng, một tay đặt lên trán, một tay đặt ở phần bụng, chân dài tùy ý cong lên.
Sơ Tranh đi qua, cúi người xích lại gần hắn, móng vuốt cẩn thận nâng lên, mắt thấy là sắp rơi vào trên đầu thiếu niên, người đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở mắt ta.
Trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp là một mảnh sáng tỏ, không thấy nửa phần buồn ngủ.
Ánh mắt Sơ Tranh và ánh mắt hắn vừa vặn đụng vào nhau.
Xong xong!!
Bình tĩnh bình tĩnh, không hoảng, ta cũng không làm gì mà!
"Cô muốn làm gì?" Con ngươi Tây Mộ khẽ híp một cái, mang theo vài phần nguy hiểm, ngữ điệu cũng trở nên trầm thấp.
Mở mắt ra đã nhìn thấy cô, còn là một tư thế như thế, Tây Mộ không cảnh giác cũng khó.
Sơ Tranh trấn định thu tay lại, một cước đạp trên ghế sofa, dữ dằn lên tiếng: "Dậy."
Đạp xong ghế sofa, Sơ Tranh xoay người rời đi.
Vừa xoay người Sơ Tranh liền âm thầm nắm tay, đại lão chính là cơ trí như thế.
Lông mày Tây Mộ nhẹ chau lại, đáy mắt hiện lên một tia táo bạo, nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh vài giây, tia táo bạo kia dần dần bị đè xuống.
So đo với một cô nhóc làm gì...
Hắn chống vào thành ghế sofa, ngồi dậy.
Tia sáng trong phòng sáng tỏ, Tây Mộ nhìn về phía cửa sổ.
Trời đã sáng?
Tây Mộ đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài một chút, xác thực trời đã sáng, thành thị trống rỗng hiện ra ở trước mặt, khắp nơi đều là bầu trời xanh biếc.
"Trời sáng bao lâu rồi?" Tây Mộ hỏi Sơ Tranh.
"Không biết."
Tây Mộ nhìn Sơ Tranh một chút, kéo khóe miệng xuống: "Đây chính là thái độ cô muốn ngủ với tôi?"
Cô gái ngồi ở một bên khác tò mò hỏi: "Bằng không thì còn phải thái độ gì?"
Tây Mộ: "Ít nhất khi tôi hỏi chuyện cô, cô phải trả lời tôi."
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Tôi trả lời rồi."
Tây Mộ im lặng một lát, cắn răng: "Đó mà là đáp án của cô?"
Sơ Tranh: "Không biết sao lại không phải đáp án?"
Giáo viên ngữ văn dạy anh kiểu gì thế!
Tây Mộ: "..."
-
Sau khi trời sáng, thành thị kỳ thật không an tĩnh như ban đêm.
Không có ánh trăng, nhóm ríu rít quái nghênh ngang xuất hiện trên đường phố, lấy phương thức thổ phỉ vào thôn càn quét.
Người chơi bị bọn nó đuổi chạy khắp nơi.
Cũng may thời gian trời sáng cũng không dài, thô sơ giản lược có lẽ chỉ có chừng nửa tiếng.
Nhưng cho dù chỉ có nửa tiếng này, cũng không biết có bao nhiêu người chơi bị ríu rít quái xử lý.
Dưới tình huống không có ánh trăng, ríu rít quái quả thực tựa như bật hack, người chơi căn bản không phải đối thủ của những thứ đồ chơi này.
Biện pháp duy nhất chính là tìm nơi trốn đi.
Bầu trời lần nữa tối xuống, ánh trăng treo cao, nhóm ríu rít quái ẩn núp vào trong bóng tối.
Sơ Tranh đẩy cửa hành lang ra, đi ra khỏi cao ốc.
Tây Mộ đi theo phía sau.
"Đi đâu?" Sơ Tranh quay đầu hỏi hắn.
Tây Mộ nhìn hai bên một chút, hất hất cằm, ra hiệu Sơ Tranh đi bên trái.
Sơ Tranh đút hai tay trong túi, trực tiếp đi sang bên kia.
Khóe miệng Tây Mộ hơi giương lên: "Cô không sợ tôi hại cô?"
"Anh không hại được."
Giọng nói không có chập trùng gì, trong lãnh đạm lộ ra mấy phần phách lối tự tin.
Cũng không phải nói cái gì mà "anh sẽ không" "anh không thể", đi lên chính là một câu "anh không hại được", Tây Mộ vẫn là lần đầu tiên gặp phải người còn phách lối hơn hắn trong trò chơi.
Ánh mắt Tây Mộ đảo quanh trên thân người phía trước một vòng, khóe miệng khẽ câu lên, hắn lên tiếng nhắc nhở: "Bên trái."
Sơ Tranh không chậm trễ chút nào chuyển hướng sang bên trái.
Hai người một trước một sau, vòng qua hai con đường, kiến trúc bốn phía càng ngày càng cao, có lẽ đã đến khu vực trung tâm thành thị.
Trên đường gặp phải ríu rít quái, có đội bạn là Sơ Tranh ở đây, đám ríu rít quái kia xông lại, lại nhanh chóng nhanh rời đi.
Ngược lại cũng có một chút ríu rít quái to gan, coi nhẹ Sơ Tranh, trực tiếp công kích Tây Mộ.
Trên người Tây Mộ có vũ khí, còn có thẻ bài đạo cụ, không cần cô quan tâm.
Cho nên ——
Lần nào Sơ Tranh cũng đứng bên ngoài xem kịch.
Ầm ——
Tây Mộ nhìn con ríu rít quái cuối cùng đổ xuống, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Người sau nhàn nhã ngồi ở trên bậc thang, chỉ thiếu cầm túi hạt dưa gặm nữa thôi.
Tây Mộ sửa sang lại tay áo, người chơi Tử Thần thật đúng là thuận tiện mà.
"A a a a —— "
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến từ góc đường, sau đó chính là một người chạy từ bên kia tới, đằng sau có mấy con ríu rít quái đuổi theo.
Có thể là trông thấy đồng bào, người kia lập tức phất tay: "A a a, chạy mau!!!"
Tây Mộ: "..."
Sơ Tranh: "..."
Hét lớn tiếng như vậy, là ngại ríu rít quái đuổi theo không đủ nhiều sao?
"Đại lão, đại lão!!!" Người kia cách rất gần, đột nhiên kêu ra tiếng: "Đại lão, cứu mạng!!!"
Tây Mộ không có ấn tượng với người này, vậy anh ta chỉ có thể là gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh phất tay tay, ríu rít quái đang chạy phía trước đến hăng say bỗng nhiên khẩn cấp phanh lại, tụi đằng sau không dừng kịp, trực tiếp đụng thành một đoàn.
Người kia quay đầu nhìn lại, thấy ríu rít quái đều dừng lại, mặc dù không biết vì sao, nhưng khát vọng sống khiến cho anh ta cấp tốc xông qua chỗ tối tăm, chạy đến vị trí của Sơ Tranh.
Anh ta chống đầu gối thở, quan sát ríu rít quái trước, phát hiện bọn nó quanh quẩn ở biên giới của bóng tối, không dám xông vào trong ánh trăng, trái tim treo trên cao lúc này mới buông ra một chút.
Người kia nói với Sơ Tranh: "Đại lão, gặp cô thật tốt."
Sơ Tranh nhớ kỹ anh ta, Lữ Nguyên ở vòng thứ ba trong trò chơi.
Sơ Tranh chống cằm: "Anh xác định?"
Lữ Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc.
Đại lão lợi hại như vậy, gặp phải cô cơ hội sống sót chắc chắn lớn hơn nhiều!
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Tôi là người chơi Tử Thần."
Lữ Nguyên: "???"
Ngài nói cái gì? Gió quá lớn, tôi không nghe rõ.
Hai chân Lữ Nguyên mềm nhũn, trực tiếp ngồi sập xuống đất.
"Đại lão... Cô cô cô... Cô đừng nói giỡn mà." Nếu đại lão là người chơi Tử Thần, thì bọn họ còn có thể sống sao?!
Sơ Tranh ra hiệu anh ta nhìn ríu rít quái: "Bọn nó chính là minh chứng tốt nhất."
"Nhưng... Nhưng nơi này có ánh trăng, bọn nó sợ ánh trăng, không... Không dám tới." Lữ Nguyên muốn tìm một lý do thuyết phục mình.
Sơ Tranh vung tay lên: "Tản ra."
Ríu rít quái không hề động.
/1983
|