Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên người Sơ Tranh đều viết to mấy chữ khó chịu, ngay cả bối cảnh xung quanh cũng có hai chữ khó chịu to đùng đang lắc lư.
Phải nghĩ cách để lấy được người tới tay đã...
Bất kể hắn có ánh trăng sáng ánh trăng tối gì, tiến vào cửa nhà ta, chính là người của ta.
Sơ Tranh suy nghĩ xem đánh gãy chân giam lại mới tốt, hay là giam lại đánh gãy chân tốt hơn... Nếu có thể mang thai thì tốt hơn, trên TV đều nói mang thai là không thể chạy nữa nha.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô dám đưa độc thoại nội tâm của cô ra cho thẻ người tốt nhìn không! Cô mẹ nó toàn suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao phát rồ đạo đức luân hãm gì vậy! Mời cô nghiêm túc làm người!!
-
Hôm sau.
Sơ Tranh mặc đồ mặc ở nhà rộng rãi ra, trước tiên gõ gõ cửa phòng Cận Hưu.
Gõ nửa ngày cũng không có ai mở.
Sơ Tranh vừa định đẩy cửa ra đi vào, nhưng ngẫm lại thẻ người tốt rất thảm, cũng có thể người ta đang trốn trong chăn khóc thì sao?
Hay là cô không vào đi, bằng không thì còn phải an ủi hắn nữa.
Loại chuyện như an ủi này, đối với đại lão mà nói là quá khó.
Sơ Tranh đi xuống lầu, đợi đến sắp giữa trưa Cận Hưu mới xuống lầu.
"Chào buổi sáng."
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc nói: "Không còn sớm nữa."
Đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, còn chào buổi sáng cái gì chứ?
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: "Anh khóc xong rồi?"
"??"
Mấy dấu chấm hỏi viết rõ trên gương mặt có vẻ hơi tiều tụy của Cận Hưu.
"Tại sao phải khóc?" Vấn đề này thật quỷ dị.
"Anh vừa phá sản, không khóc?"
Người bình thường không phải đều khóc sao?
"..." Mới sáng sớm Cận Hưu vừa dậy đã bị hai chữ "phá sản" đập cho, thật lâu sau mới nói: "Không có gì phải khóc cả."
Sơ Tranh quan sát hắn một hồi, sắc mặt đúng là có chút tiều tụy, nhưng xác thực không giống dáng vẻ như từng khóc.
Tốt xấu gì cũng là đại lão lăn lộn trên thương trường, năng lực chịu đựng của tâm lý, không thể so sánh với người thường.
Hơn nữa trên người hắn cũng không có nhiều điệu bộ của đại tổng tài.
Theo lý thuyết, một người có thói quen ra lệnh cho người khác, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thay đổi thói quen của mình.
Nhưng Cận Hưu vẫn luôn biểu hiện như rất bình thường, giống như chỉ là một người bình thường...
"Tôi hơi đói." Cận Hưu hỏi cô: "Có đồ ăn không?"
"Không có."
Cận Hưu: "..."
"Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, anh có thể tự làm." Sơ Tranh lại nói một câu.
Hắn đi vào phòng bếp nhìn một chút, dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng phòng lớn như vậy, có lẽ không phải cô tự thu dọn.
Hắn mở tủ lạnh ra, bên trong quả thật có nguyên liệu nấu ăn, không có bất kỳ thứ gì có thể trực tiếp ăn được...
Cận Hưu đứng ở cửa tủ lạnh lúng túng.
Những thứ này làm sao làm?
Cận Hưu từ bỏ đóng cửa tủ lạnh lại, ấn mở điện thoại nhìn số dư còn lại của mình.
Đinh ——
【 Ngân hàng XX 】 Tài khoản có số đuôi 1893 của ngài ngày 20 tháng 4, 11:20 nộp phí giao dịch hàng năm -10, số dư còn lại 0.30.
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu đại khái còn chưa từng trải nghiệm cảm giác "nghèo" thành thế nào.
Ùng ục...
Cận Hưu cúi đầu nhìn bụng mình.
Hắn chỉnh đốn lại đồ vật của mình, đi đến bên chỗ Sơ Tranh: "Bạn nhỏ, cảm ơn cô tối hôm qua đã chứa chấp tôi, coi như tôi thiếu cô một ân tình."
Mặc kệ cô gái này có mục đích gì, người ta đã chứa chấp mình một đêm, nói lời cảm ơn là chuyện phải làm.
Bạn nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừ?"
Cận Hưu: "Tôi đi trước."
Leng keng ——
Cận Hưu vừa nói xong câu đó, chuông cửa liền reo lên.
"Mở cửa đi." Sơ Tranh nhìn hắn một chút.
Cận Hưu chỉ chỉ chính mình.
Cô chỉ huy mình đi mở cửa, hắn là một...
Được rồi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Cận Hưu qua đi mở cửa.
Một phút sau, Cận Hưu xách theo đồ vật trở về: "Đồ của cô đến, vậy tôi đi..."
Sơ Tranh chống lên ghế sofa đứng dậy: "Không phải anh đói bụng sao?"
"Hả?"
Sơ Tranh mở những cái túi kia ra, lấy hộp bên trong ra: "Ăn đi. Cho anh chọn."
Cận Hưu: "..."
Sơ Tranh đưa cái túi khác cho hắn: "Quần áo."
Cận Hưu: "..."
Một hồi lâu sau Cận Hưu mới nói: "Bạn nhỏ, cô làm gì vậy?"
"Bao nuôi anh." Sơ Tranh ngồi xuống đối diện, đường đường chính chính nói: "Ra giá đi."
Cận Hưu: "..."
Không nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ bị một cô gái nhìn như vị thành niên hỏi giá.
Buồn cười đồng thời lại có chút thật đáng buồn.
"Anh có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết." Sơ Tranh điểm xuống bàn: "Ăn cơm đi."
Hắn cùng Sơ Tranh giằng co đối mặt một hồi.
Khi tất cả mọi người tránh né hắn không kịp, có một người nguyện ý tới gần hắn, loại cảm thụ kia, đại khái chính là trong đêm đen giá rét gặp được một ánh nến, không muốn bỏ qua như vậy.
Cuối cùng Cận Hưu vẫn ngồi xuống ăn cơm.
Hắn thật sự rất đói.
Đói đến đau bụng.
"Anh có thể ở chỗ này." Sơ Tranh nói: "Nếu anh cảm thấy băn khoăn, thì có thể trả tiền thuê nhà cho tôi."
"Tôi không có tiền." Hắn không chỉ không có tiền, hắn còn mắc nợ.
"Vậy anh lấy thân..." Sơ Tranh ngừng một chút, cố gắng tìm lý do, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn: "Làm việc trả tiền thuê nhà đi."
Cận Hưu: "..." Cô vừa ngừng lại đó là muốn nói gì?
Cận Hưu để đũa xuống: "Bạn nhỏ, hôm qua cô đã từng tìm kiếm tên tôi, tôi đề nghị cô cẩn thận xem tin tức."
Xem tình huống bây giờ của hắn là thế nào.
Sơ Tranh không nhịn được thúc giục hắn: "Ăn nhanh lên."
Cận Hưu: "..."
"Cô thật sự để tôi ở chỗ này?"
Sơ Tranh gật đầu: "Hay là anh cảm thấy nơi này không đủ lớn? Tôi có thể mua thêm cho anh."
Hết thảy nguyên tắc đều lấy thẻ người tốt vui vẻ làm chủ.
Phá sản nhờ cả vào anh đó!
"Khụ khụ khụ..."
Cận Hưu bị sặc.
Không đủ lớn? Lại mua cho hắn?
Lời này sao lại giống lời thoại của nam chính trong mấy vở kịch cẩu huyết thế nhỉ?
Hắn mới là nam mà!
Ánh mắt Cận Hưu cổ quái quét về phía cô gái đối diện, đáy lòng có một loại cảm thụ không nói ra được.
Hắn không có nơi để đi, hệ thống bảo an của chung cư này hắn vô cùng rõ ràng, tạm thời có thể thay hắn ngăn cản rất nhiều phiền phức.
Cho nên...
"Tôi cần phải làm gì?"
"Nấu cơm giặt giũ làm việc nhà?" Sơ Tranh thuận miệng nói.
"..."
Không nghĩ tới, hắn đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn, lại luân lạc đến tình trạng làm việc nhà cho người ta để trả tiền thuê nhà.
-
Cận Hưu cơm nước xong xuôi, đối mặt với một bàn bừa bộn có chút mờ mịt luống cuống.
Chỗ này phải dọn như nào đây?
Trước kia hắn chỉ ăn, hoàn toàn mặc kệ những thứ này.
Cận Hưu bỏ toàn bộ vào trong túi, chuẩn bị lát nữa đưa xuống vứt.
Hắn nhìn một cái túi khác, bên trong có hai bộ quần áo, không nhìn thấy bảng hiệu, chắc là định chế thủ công.
Định chế định chế...
Là dựa theo người mà định chế ra.
Cô làm sao làm ra được trong thời gian ngắn như thế?
Cận Hưu lật xuống phía dưới, phát hiện bên trong không chỉ có quần áo, còn có đồ lót.
Cận Hưu: "..."
Mặc dù thứ này không phải cô mua, nhưng cô phân phó người đi mua đúng không?
Cận Hưu thở dài.
Quần áo trên người đã vài ngày rồi không thay, Cận Hưu cầm quần áo lên lầu thay.
Quần áo ngoài ý muốn vừa người, giống như định chế ra vì hắn.
Dưới đáy túi còn có dao cạo râu, Cận Hưu soi gương.
Người đàn ông trong gương, sắc mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm, có ngũ quan tuấn lãng chống đỡ, nhìn có mấy phần vẻ đẹp suy sút.
Cận Hưu rửa mặt cạo râu, chỉnh lại mái tóc rối bời.
Khí chất cả người trong nháy mắt trở nên trang nghiêm lấn người.
Cận Hưu nhìn người trong gương, thật lâu sau lại giơ tay vò rối mái tóc, cúc áo sơ mi cài đến cổ cũng cởi ra hai nút.
Khí thế của người đàn ông trong gương nháy mắt thay đổi, không có thân trang nghiêm lấn người kia nữa, mà tùy ý tản mạn hơn không ít.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên người Sơ Tranh đều viết to mấy chữ khó chịu, ngay cả bối cảnh xung quanh cũng có hai chữ khó chịu to đùng đang lắc lư.
Phải nghĩ cách để lấy được người tới tay đã...
Bất kể hắn có ánh trăng sáng ánh trăng tối gì, tiến vào cửa nhà ta, chính là người của ta.
Sơ Tranh suy nghĩ xem đánh gãy chân giam lại mới tốt, hay là giam lại đánh gãy chân tốt hơn... Nếu có thể mang thai thì tốt hơn, trên TV đều nói mang thai là không thể chạy nữa nha.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô dám đưa độc thoại nội tâm của cô ra cho thẻ người tốt nhìn không! Cô mẹ nó toàn suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao phát rồ đạo đức luân hãm gì vậy! Mời cô nghiêm túc làm người!!
-
Hôm sau.
Sơ Tranh mặc đồ mặc ở nhà rộng rãi ra, trước tiên gõ gõ cửa phòng Cận Hưu.
Gõ nửa ngày cũng không có ai mở.
Sơ Tranh vừa định đẩy cửa ra đi vào, nhưng ngẫm lại thẻ người tốt rất thảm, cũng có thể người ta đang trốn trong chăn khóc thì sao?
Hay là cô không vào đi, bằng không thì còn phải an ủi hắn nữa.
Loại chuyện như an ủi này, đối với đại lão mà nói là quá khó.
Sơ Tranh đi xuống lầu, đợi đến sắp giữa trưa Cận Hưu mới xuống lầu.
"Chào buổi sáng."
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc nói: "Không còn sớm nữa."
Đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, còn chào buổi sáng cái gì chứ?
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: "Anh khóc xong rồi?"
"??"
Mấy dấu chấm hỏi viết rõ trên gương mặt có vẻ hơi tiều tụy của Cận Hưu.
"Tại sao phải khóc?" Vấn đề này thật quỷ dị.
"Anh vừa phá sản, không khóc?"
Người bình thường không phải đều khóc sao?
"..." Mới sáng sớm Cận Hưu vừa dậy đã bị hai chữ "phá sản" đập cho, thật lâu sau mới nói: "Không có gì phải khóc cả."
Sơ Tranh quan sát hắn một hồi, sắc mặt đúng là có chút tiều tụy, nhưng xác thực không giống dáng vẻ như từng khóc.
Tốt xấu gì cũng là đại lão lăn lộn trên thương trường, năng lực chịu đựng của tâm lý, không thể so sánh với người thường.
Hơn nữa trên người hắn cũng không có nhiều điệu bộ của đại tổng tài.
Theo lý thuyết, một người có thói quen ra lệnh cho người khác, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thay đổi thói quen của mình.
Nhưng Cận Hưu vẫn luôn biểu hiện như rất bình thường, giống như chỉ là một người bình thường...
"Tôi hơi đói." Cận Hưu hỏi cô: "Có đồ ăn không?"
"Không có."
Cận Hưu: "..."
"Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, anh có thể tự làm." Sơ Tranh lại nói một câu.
Hắn đi vào phòng bếp nhìn một chút, dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng phòng lớn như vậy, có lẽ không phải cô tự thu dọn.
Hắn mở tủ lạnh ra, bên trong quả thật có nguyên liệu nấu ăn, không có bất kỳ thứ gì có thể trực tiếp ăn được...
Cận Hưu đứng ở cửa tủ lạnh lúng túng.
Những thứ này làm sao làm?
Cận Hưu từ bỏ đóng cửa tủ lạnh lại, ấn mở điện thoại nhìn số dư còn lại của mình.
Đinh ——
【 Ngân hàng XX 】 Tài khoản có số đuôi 1893 của ngài ngày 20 tháng 4, 11:20 nộp phí giao dịch hàng năm -10, số dư còn lại 0.30.
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu đại khái còn chưa từng trải nghiệm cảm giác "nghèo" thành thế nào.
Ùng ục...
Cận Hưu cúi đầu nhìn bụng mình.
Hắn chỉnh đốn lại đồ vật của mình, đi đến bên chỗ Sơ Tranh: "Bạn nhỏ, cảm ơn cô tối hôm qua đã chứa chấp tôi, coi như tôi thiếu cô một ân tình."
Mặc kệ cô gái này có mục đích gì, người ta đã chứa chấp mình một đêm, nói lời cảm ơn là chuyện phải làm.
Bạn nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừ?"
Cận Hưu: "Tôi đi trước."
Leng keng ——
Cận Hưu vừa nói xong câu đó, chuông cửa liền reo lên.
"Mở cửa đi." Sơ Tranh nhìn hắn một chút.
Cận Hưu chỉ chỉ chính mình.
Cô chỉ huy mình đi mở cửa, hắn là một...
Được rồi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Cận Hưu qua đi mở cửa.
Một phút sau, Cận Hưu xách theo đồ vật trở về: "Đồ của cô đến, vậy tôi đi..."
Sơ Tranh chống lên ghế sofa đứng dậy: "Không phải anh đói bụng sao?"
"Hả?"
Sơ Tranh mở những cái túi kia ra, lấy hộp bên trong ra: "Ăn đi. Cho anh chọn."
Cận Hưu: "..."
Sơ Tranh đưa cái túi khác cho hắn: "Quần áo."
Cận Hưu: "..."
Một hồi lâu sau Cận Hưu mới nói: "Bạn nhỏ, cô làm gì vậy?"
"Bao nuôi anh." Sơ Tranh ngồi xuống đối diện, đường đường chính chính nói: "Ra giá đi."
Cận Hưu: "..."
Không nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ bị một cô gái nhìn như vị thành niên hỏi giá.
Buồn cười đồng thời lại có chút thật đáng buồn.
"Anh có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết." Sơ Tranh điểm xuống bàn: "Ăn cơm đi."
Hắn cùng Sơ Tranh giằng co đối mặt một hồi.
Khi tất cả mọi người tránh né hắn không kịp, có một người nguyện ý tới gần hắn, loại cảm thụ kia, đại khái chính là trong đêm đen giá rét gặp được một ánh nến, không muốn bỏ qua như vậy.
Cuối cùng Cận Hưu vẫn ngồi xuống ăn cơm.
Hắn thật sự rất đói.
Đói đến đau bụng.
"Anh có thể ở chỗ này." Sơ Tranh nói: "Nếu anh cảm thấy băn khoăn, thì có thể trả tiền thuê nhà cho tôi."
"Tôi không có tiền." Hắn không chỉ không có tiền, hắn còn mắc nợ.
"Vậy anh lấy thân..." Sơ Tranh ngừng một chút, cố gắng tìm lý do, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn: "Làm việc trả tiền thuê nhà đi."
Cận Hưu: "..." Cô vừa ngừng lại đó là muốn nói gì?
Cận Hưu để đũa xuống: "Bạn nhỏ, hôm qua cô đã từng tìm kiếm tên tôi, tôi đề nghị cô cẩn thận xem tin tức."
Xem tình huống bây giờ của hắn là thế nào.
Sơ Tranh không nhịn được thúc giục hắn: "Ăn nhanh lên."
Cận Hưu: "..."
"Cô thật sự để tôi ở chỗ này?"
Sơ Tranh gật đầu: "Hay là anh cảm thấy nơi này không đủ lớn? Tôi có thể mua thêm cho anh."
Hết thảy nguyên tắc đều lấy thẻ người tốt vui vẻ làm chủ.
Phá sản nhờ cả vào anh đó!
"Khụ khụ khụ..."
Cận Hưu bị sặc.
Không đủ lớn? Lại mua cho hắn?
Lời này sao lại giống lời thoại của nam chính trong mấy vở kịch cẩu huyết thế nhỉ?
Hắn mới là nam mà!
Ánh mắt Cận Hưu cổ quái quét về phía cô gái đối diện, đáy lòng có một loại cảm thụ không nói ra được.
Hắn không có nơi để đi, hệ thống bảo an của chung cư này hắn vô cùng rõ ràng, tạm thời có thể thay hắn ngăn cản rất nhiều phiền phức.
Cho nên...
"Tôi cần phải làm gì?"
"Nấu cơm giặt giũ làm việc nhà?" Sơ Tranh thuận miệng nói.
"..."
Không nghĩ tới, hắn đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn, lại luân lạc đến tình trạng làm việc nhà cho người ta để trả tiền thuê nhà.
-
Cận Hưu cơm nước xong xuôi, đối mặt với một bàn bừa bộn có chút mờ mịt luống cuống.
Chỗ này phải dọn như nào đây?
Trước kia hắn chỉ ăn, hoàn toàn mặc kệ những thứ này.
Cận Hưu bỏ toàn bộ vào trong túi, chuẩn bị lát nữa đưa xuống vứt.
Hắn nhìn một cái túi khác, bên trong có hai bộ quần áo, không nhìn thấy bảng hiệu, chắc là định chế thủ công.
Định chế định chế...
Là dựa theo người mà định chế ra.
Cô làm sao làm ra được trong thời gian ngắn như thế?
Cận Hưu lật xuống phía dưới, phát hiện bên trong không chỉ có quần áo, còn có đồ lót.
Cận Hưu: "..."
Mặc dù thứ này không phải cô mua, nhưng cô phân phó người đi mua đúng không?
Cận Hưu thở dài.
Quần áo trên người đã vài ngày rồi không thay, Cận Hưu cầm quần áo lên lầu thay.
Quần áo ngoài ý muốn vừa người, giống như định chế ra vì hắn.
Dưới đáy túi còn có dao cạo râu, Cận Hưu soi gương.
Người đàn ông trong gương, sắc mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm, có ngũ quan tuấn lãng chống đỡ, nhìn có mấy phần vẻ đẹp suy sút.
Cận Hưu rửa mặt cạo râu, chỉnh lại mái tóc rối bời.
Khí chất cả người trong nháy mắt trở nên trang nghiêm lấn người.
Cận Hưu nhìn người trong gương, thật lâu sau lại giơ tay vò rối mái tóc, cúc áo sơ mi cài đến cổ cũng cởi ra hai nút.
Khí thế của người đàn ông trong gương nháy mắt thay đổi, không có thân trang nghiêm lấn người kia nữa, mà tùy ý tản mạn hơn không ít.
/1983
|