Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phương hướng Dạ Văn Tiêu nhìn chỉ có Hoa Đào Vẫn Như Cũ và tiểu tỷ tỷ thổ hào.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ khoát tay —— không phải tôi!
Cho nên...
Tầm mắt của mọi người nhìn về phía Sơ Tranh.
Người sau trấn định khẽ nâng cái cằm, ngữ điệu nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi ở đâu, liên quan gì đến anh?"
Lửa giận Dạ Văn Tiêu tích tụ một đêm, lúc này gặp được chính chủ, lập tức không ép được.
"Hôm qua em không có mặt thì thôi đi, điện thoại cho em em cũng không nhận, em có ý gì?"
Bởi vì cô không có mặt, dẫn đến mặt mũi hắn ta không sáng sủa, bị người ta chỉ trỏ.
Ngay cả cha mẹ cũng chạy tới hỏi.
Cũng bởi vì cô, chuyện mà đêm qua hắn ta chuẩn bị xong, tất cả đều ngâm nước nóng.
"Tôi muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận, anh quản được tôi à, anh là cha tôi hay là tổ tông của tôi?" Chó điên còn muốn quản đến trên đầu ta chắc!
"Anh là..."
Dạ Văn Tiêu bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt liếc qua Hoa Lạc Bất Tẫn bên cạnh, nuốt mấy lời phía sau về.
Không thể nói.
"Anh là cái gì?" Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi.
Dạ Văn Tiêu trầm mặt, ra lệnh cho cô: "Logout đi cho anh, ngay lập tức."
Hắn ta cho rằng Sơ Tranh vẫn giống như trước kia, chỉ cần hắn ta biểu hiện ra vẻ tức giận, đối phương sẽ lập tức làm theo.
Nhưng bây giờ không giống.
Người hắn ta đối mặt chính là vị hôn thê đã đổi linh hồn khác.
Giọng nói Sơ Tranh lạnh lẽo, giống như mang theo hàn khí: "Tại sao tôi phải nghe lời anh."
Dạ Văn Tiêu bị chống đối, đáy lòng phun lên từng trận cổ quái.
Hắn ta nhíu mày, hạ giọng: "Em đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh."
"Ồ."
Sơ Tranh bất vi sở động.
Thứ như kiên nhẫn này, phải khiêu chiến nếu không sẽ biến mất.
Ta đây là đang giúp ngươi rèn luyện kiên nhẫn.
Không cần cảm ơn.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
Khăn quàng đỏ trước ngực mỗi ngày đều đang trở nên tươi đẹp hơn!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc bất động đứng đấy, Dạ Văn Tiêu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô.
Dạ Văn Tiêu nguy hiểm nói: "Sơ Tranh, em đừng hối hận, anh cho em một cơ hội cuối cùng."
Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên phản nghịch như thế?
Không nhận điện thoại của hắn ta, còn chạy đến trong game... Không phải là bởi vì Hoa Lạc chứ?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Dạ Văn Tiêu hơi lộp bộp.
Tin tức hắn ta và Hoa Lạc Bất Tẫn khá thân thiết với nhau, đám anh em cùng chơi game với hắn ta đều biết.
Sơ Tranh cũng biết bọn họ, nói không chừng là nghe được chút gì đó từ chỗ bọn họ.
Bằng không thì một người chưa từng chơi game như cô, sao lại đột nhiên chạy tới chơi game.
Sơ Tranh bình tĩnh phun ra ba chữ: "Tuyệt đối không."
Ai hối hận người đó là cháu trai!
Đại lão cũng không biết hai chữ hối hận viết như thế nào!!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể tuôn ra thân phận vị hôn thê của cô, sau đó bla bla... Lại dùng tiền đập hắn!! 】 Trọng điểm nằm ở câu cuối cùng.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Có thấy mất mặt không?
Ta còn không muốn để người ta biết, trước kia ta có một vị hôn phu hoang dại như thế đâu.
Không gánh nổi mặt mũi đại lão.
【...】
【???】
Vì sao suy nghĩ của tiểu tỷ tỷ nghĩ lại không giống người bình thường lắm nhỉ?
Dạ Văn Tiêu sợ Sơ Tranh nói ra chuyện cô là vị hôn thê của mình, cho nên dưới tình huống Sơ Tranh kiên quyết không đi, hắn ta chỉ có thể lựa chọn một sách lược khác.
Dẫn Hoa Lạc Bất Tẫn đi.
Dạ Văn Tiêu thấp giọng nói với Hoa Lạc Bất Tẫn hai câu, Hoa Lạc Bất Tẫn gật đầu.
"Anh Văn Tiêu?"
"Đi thôi." Hoa Lạc Bất Tẫn kéo Quả Quả rời đi.
"Chuyện này... Mọi người..."
Quả Quả tức giận đến giậm chân, bất đắc dĩ đi theo.
-
Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại.
Một hồi lâu sau Ba La Xuy Tuyết mới yếu ớt hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, Dạ Văn Tiêu... Hai người quen biết ở hiện thực sao?"
"Tôi không biết loại chó điên kia."
"A?"
Mấy người liếc nhau.
"Người chơi nữ vừa rồi, hình như là Hoa Lạc Bất Tẫn." Hành Vân nhỏ giọng nói: "Lần trước tôi từng xem cô ta PK với Tương Mộ."
"Cô ta à." Điêu dân to gan nhíu mày, như bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy nhìn thực lực cô ta cũng chả có gì đặc biệt."
Lần trước cuối cùng đại thần Tương Mộ không có động tĩnh, Hoa Lạc Bất Tẫn mới thắng.
Cô ta lại lý lẽ hùng hồn nói đó cũng là vận khí...
Mặc dù lời này không sai, nhưng gióng trống khua chiêng nói ra, vậy thì không hay lắm?
Bây giờ còn làm ra một màn như thế, ấn tượng của Điêu dân to gan đối với cô ta cực kém.
Ba La Xuy Tuyết kỳ quái: "Sao cô ta lại cùng nhóm với Dạ Văn Tiêu?"
Dạ Văn Tiêu là người chơi thổ hào, nổi danh trên bảng PK.
Tương đối nổi danh trong server.
Điêu dân to gan nhìn sắc mặt Sơ Tranh, nghĩ đến Dạ Văn Tiêu quen biết Sơ Tranh, khoát tay ra hiệu bọn họ đừng nói đến chuyện này.
Ba La Xuy Tuyết rất hiểu chuyện nói sang chuyện khác.
"Tiểu tỷ tỷ, cô tiêu ba mươi ngàn mua kiếm Thương Vũ có chút thua thiệt nha." Ba La Xuy Tuyết cũng đau lòng thay Sơ Tranh.
"Đúng rồi, kiếm Thương Vũ này..." Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhìn kiếm trong tay: "Tiểu tỷ tỷ, làm sao đưa lại cho cô đây?"
"Tôi không dùng đến." Sơ Tranh hào khí vung tay: "Tặng cô."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "???"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ hoảng sợ trốn đến đằng sau Điêu dân to gan, ló đầu ra, yếu ớt nói: "Tiểu tỷ tỷ, có phải cô coi trọng tôi rồi không?"
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Tiểu tỷ tỷ, mặc dù tôi không kỳ thị, nhưng tôi thích con trai."
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng chỉ thích thẻ người tốt!!
Ai thích mi chứ!
Tất cả mọi người không nghĩ tới Sơ Tranh thật sự tặng "Ba mươi ngàn" cho Hoa Đào Vẫn Như Cũ.
"Chỗ này mẹ nó có thể lấy được cô vợ rồi." Điêu dân to gan vỗ vỗ bả vai Hoa Đào, khuyên cô ấy: "Tỷ tỷ thổ hào quá là hào khí. Hoa Đào à, cô cứ theo đi."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "..."
Hoảng sợ. jpg
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không dám lấy, muốn trả cho Sơ Tranh.
Nhưng không đấu lại cấp bậc quá thấp, không giao dịch được.
Sơ Tranh tâm tình sảng khoái đi xuống dưới núi.
Acc nhỏ cấp 0 có lẽ cũng có chỗ tốt!
-
Một Bước Bại Một Tỷ tiêu 30.000 mua kiếm Thương Vũ, lập tức trở thành điểm nóng trong game.
Mà không bao lâu, có người truyền, "ba mươi ngàn" kia tặng cho Hoa Đào Vẫn Như Cũ.
Có người xác định, trong tay Hoa Đào Vẫn Như Cũ quả thật có một thanh Thương Vũ, căn cứ vào người bán xác nhận, chính là thanh kiếm người đó bán.
Thế là ngày thứ hai trên diễn đàn liền xuất hiện văn đồng nhân.
Rất nhanh bị đắp lên cao lầu, trở thành topic hot trên diễn đàn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh bị nhiệm vụ tra tấn, chỉ muốn thăng cấp.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ bị dọa đến một ngày không lên mạng.
Vất vả lắm mới trở lại bình thường, vừa lên mạng liền quấy rối Sơ Tranh, bảo cô mau lấy ba mươi ngàn kia về.
Cô ấy thật sự sợ bị đánh cướp.
Sơ Tranh chê cô ấy phiền, thế là Hoa Đào Vẫn Như Cũ bị kéo đen.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ khóc không ra nước mắt.
-
Sơ Tranh biết Dạ Văn Tiêu sẽ tìm cô.
Nhưng không nghĩ tới hắn ta sẽ chạy vào nhà, Dì Đặng mở cửa cho hắn ta, con hàng này trực tiếp chạy đến cửa phòng cô.
"Dì Đặng, về sau người râu ria đừng có cho vào."
Dì Đặng: "??"
Đây là con rể tương lai của nhà này.
Sao lại là người râu ria?
Dì Đặng nghĩ đến đêm qua, tiểu thư nhà mình ngay cả tiệc sinh nhật của Phương Chu An cũng không đi, rất thức thời không hỏi gì cả.
"Em làm gì thế?" Phương Chu An nhíu mày, đáy mắt mang theo một chút không kiên nhẫn: "Ai chọc ghẹo em?"
Phương Chu An sẽ không chủ động xách ra chuyện trong game, bởi vì hắn ta không xác định rốt cuộc Sơ Tranh có biết hay không.
Lỡ như là hắn ta suy nghĩ nhiều thì sao?
Sơ Tranh bình tĩnh khuyên hắn ta: "Phương tiên sinh, tôi khuyên anh đi nhanh lên."
Lông mày Phương Chu An nhíu thành hình chữ Xuyên.
Phương tiên sinh... Cô lại còn gọi mình như vậy! Trước kia là ai cứ một câu anh Chu An anh Chu An mà gọi chứ?
Cô gái trước mặt vẫn là dung mạo hắn ta quen thuộc, nhưng giọng điệu, thần sắc đều làm hắn ta cảm thấy lạ lẫm.
"Em..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phương hướng Dạ Văn Tiêu nhìn chỉ có Hoa Đào Vẫn Như Cũ và tiểu tỷ tỷ thổ hào.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ khoát tay —— không phải tôi!
Cho nên...
Tầm mắt của mọi người nhìn về phía Sơ Tranh.
Người sau trấn định khẽ nâng cái cằm, ngữ điệu nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi ở đâu, liên quan gì đến anh?"
Lửa giận Dạ Văn Tiêu tích tụ một đêm, lúc này gặp được chính chủ, lập tức không ép được.
"Hôm qua em không có mặt thì thôi đi, điện thoại cho em em cũng không nhận, em có ý gì?"
Bởi vì cô không có mặt, dẫn đến mặt mũi hắn ta không sáng sủa, bị người ta chỉ trỏ.
Ngay cả cha mẹ cũng chạy tới hỏi.
Cũng bởi vì cô, chuyện mà đêm qua hắn ta chuẩn bị xong, tất cả đều ngâm nước nóng.
"Tôi muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận, anh quản được tôi à, anh là cha tôi hay là tổ tông của tôi?" Chó điên còn muốn quản đến trên đầu ta chắc!
"Anh là..."
Dạ Văn Tiêu bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt liếc qua Hoa Lạc Bất Tẫn bên cạnh, nuốt mấy lời phía sau về.
Không thể nói.
"Anh là cái gì?" Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi.
Dạ Văn Tiêu trầm mặt, ra lệnh cho cô: "Logout đi cho anh, ngay lập tức."
Hắn ta cho rằng Sơ Tranh vẫn giống như trước kia, chỉ cần hắn ta biểu hiện ra vẻ tức giận, đối phương sẽ lập tức làm theo.
Nhưng bây giờ không giống.
Người hắn ta đối mặt chính là vị hôn thê đã đổi linh hồn khác.
Giọng nói Sơ Tranh lạnh lẽo, giống như mang theo hàn khí: "Tại sao tôi phải nghe lời anh."
Dạ Văn Tiêu bị chống đối, đáy lòng phun lên từng trận cổ quái.
Hắn ta nhíu mày, hạ giọng: "Em đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh."
"Ồ."
Sơ Tranh bất vi sở động.
Thứ như kiên nhẫn này, phải khiêu chiến nếu không sẽ biến mất.
Ta đây là đang giúp ngươi rèn luyện kiên nhẫn.
Không cần cảm ơn.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
Khăn quàng đỏ trước ngực mỗi ngày đều đang trở nên tươi đẹp hơn!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc bất động đứng đấy, Dạ Văn Tiêu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô.
Dạ Văn Tiêu nguy hiểm nói: "Sơ Tranh, em đừng hối hận, anh cho em một cơ hội cuối cùng."
Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên phản nghịch như thế?
Không nhận điện thoại của hắn ta, còn chạy đến trong game... Không phải là bởi vì Hoa Lạc chứ?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Dạ Văn Tiêu hơi lộp bộp.
Tin tức hắn ta và Hoa Lạc Bất Tẫn khá thân thiết với nhau, đám anh em cùng chơi game với hắn ta đều biết.
Sơ Tranh cũng biết bọn họ, nói không chừng là nghe được chút gì đó từ chỗ bọn họ.
Bằng không thì một người chưa từng chơi game như cô, sao lại đột nhiên chạy tới chơi game.
Sơ Tranh bình tĩnh phun ra ba chữ: "Tuyệt đối không."
Ai hối hận người đó là cháu trai!
Đại lão cũng không biết hai chữ hối hận viết như thế nào!!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể tuôn ra thân phận vị hôn thê của cô, sau đó bla bla... Lại dùng tiền đập hắn!! 】 Trọng điểm nằm ở câu cuối cùng.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Có thấy mất mặt không?
Ta còn không muốn để người ta biết, trước kia ta có một vị hôn phu hoang dại như thế đâu.
Không gánh nổi mặt mũi đại lão.
【...】
【???】
Vì sao suy nghĩ của tiểu tỷ tỷ nghĩ lại không giống người bình thường lắm nhỉ?
Dạ Văn Tiêu sợ Sơ Tranh nói ra chuyện cô là vị hôn thê của mình, cho nên dưới tình huống Sơ Tranh kiên quyết không đi, hắn ta chỉ có thể lựa chọn một sách lược khác.
Dẫn Hoa Lạc Bất Tẫn đi.
Dạ Văn Tiêu thấp giọng nói với Hoa Lạc Bất Tẫn hai câu, Hoa Lạc Bất Tẫn gật đầu.
"Anh Văn Tiêu?"
"Đi thôi." Hoa Lạc Bất Tẫn kéo Quả Quả rời đi.
"Chuyện này... Mọi người..."
Quả Quả tức giận đến giậm chân, bất đắc dĩ đi theo.
-
Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại.
Một hồi lâu sau Ba La Xuy Tuyết mới yếu ớt hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, Dạ Văn Tiêu... Hai người quen biết ở hiện thực sao?"
"Tôi không biết loại chó điên kia."
"A?"
Mấy người liếc nhau.
"Người chơi nữ vừa rồi, hình như là Hoa Lạc Bất Tẫn." Hành Vân nhỏ giọng nói: "Lần trước tôi từng xem cô ta PK với Tương Mộ."
"Cô ta à." Điêu dân to gan nhíu mày, như bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy nhìn thực lực cô ta cũng chả có gì đặc biệt."
Lần trước cuối cùng đại thần Tương Mộ không có động tĩnh, Hoa Lạc Bất Tẫn mới thắng.
Cô ta lại lý lẽ hùng hồn nói đó cũng là vận khí...
Mặc dù lời này không sai, nhưng gióng trống khua chiêng nói ra, vậy thì không hay lắm?
Bây giờ còn làm ra một màn như thế, ấn tượng của Điêu dân to gan đối với cô ta cực kém.
Ba La Xuy Tuyết kỳ quái: "Sao cô ta lại cùng nhóm với Dạ Văn Tiêu?"
Dạ Văn Tiêu là người chơi thổ hào, nổi danh trên bảng PK.
Tương đối nổi danh trong server.
Điêu dân to gan nhìn sắc mặt Sơ Tranh, nghĩ đến Dạ Văn Tiêu quen biết Sơ Tranh, khoát tay ra hiệu bọn họ đừng nói đến chuyện này.
Ba La Xuy Tuyết rất hiểu chuyện nói sang chuyện khác.
"Tiểu tỷ tỷ, cô tiêu ba mươi ngàn mua kiếm Thương Vũ có chút thua thiệt nha." Ba La Xuy Tuyết cũng đau lòng thay Sơ Tranh.
"Đúng rồi, kiếm Thương Vũ này..." Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhìn kiếm trong tay: "Tiểu tỷ tỷ, làm sao đưa lại cho cô đây?"
"Tôi không dùng đến." Sơ Tranh hào khí vung tay: "Tặng cô."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "???"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ hoảng sợ trốn đến đằng sau Điêu dân to gan, ló đầu ra, yếu ớt nói: "Tiểu tỷ tỷ, có phải cô coi trọng tôi rồi không?"
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Tiểu tỷ tỷ, mặc dù tôi không kỳ thị, nhưng tôi thích con trai."
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng chỉ thích thẻ người tốt!!
Ai thích mi chứ!
Tất cả mọi người không nghĩ tới Sơ Tranh thật sự tặng "Ba mươi ngàn" cho Hoa Đào Vẫn Như Cũ.
"Chỗ này mẹ nó có thể lấy được cô vợ rồi." Điêu dân to gan vỗ vỗ bả vai Hoa Đào, khuyên cô ấy: "Tỷ tỷ thổ hào quá là hào khí. Hoa Đào à, cô cứ theo đi."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "..."
Hoảng sợ. jpg
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không dám lấy, muốn trả cho Sơ Tranh.
Nhưng không đấu lại cấp bậc quá thấp, không giao dịch được.
Sơ Tranh tâm tình sảng khoái đi xuống dưới núi.
Acc nhỏ cấp 0 có lẽ cũng có chỗ tốt!
-
Một Bước Bại Một Tỷ tiêu 30.000 mua kiếm Thương Vũ, lập tức trở thành điểm nóng trong game.
Mà không bao lâu, có người truyền, "ba mươi ngàn" kia tặng cho Hoa Đào Vẫn Như Cũ.
Có người xác định, trong tay Hoa Đào Vẫn Như Cũ quả thật có một thanh Thương Vũ, căn cứ vào người bán xác nhận, chính là thanh kiếm người đó bán.
Thế là ngày thứ hai trên diễn đàn liền xuất hiện văn đồng nhân.
Rất nhanh bị đắp lên cao lầu, trở thành topic hot trên diễn đàn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh bị nhiệm vụ tra tấn, chỉ muốn thăng cấp.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ bị dọa đến một ngày không lên mạng.
Vất vả lắm mới trở lại bình thường, vừa lên mạng liền quấy rối Sơ Tranh, bảo cô mau lấy ba mươi ngàn kia về.
Cô ấy thật sự sợ bị đánh cướp.
Sơ Tranh chê cô ấy phiền, thế là Hoa Đào Vẫn Như Cũ bị kéo đen.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ khóc không ra nước mắt.
-
Sơ Tranh biết Dạ Văn Tiêu sẽ tìm cô.
Nhưng không nghĩ tới hắn ta sẽ chạy vào nhà, Dì Đặng mở cửa cho hắn ta, con hàng này trực tiếp chạy đến cửa phòng cô.
"Dì Đặng, về sau người râu ria đừng có cho vào."
Dì Đặng: "??"
Đây là con rể tương lai của nhà này.
Sao lại là người râu ria?
Dì Đặng nghĩ đến đêm qua, tiểu thư nhà mình ngay cả tiệc sinh nhật của Phương Chu An cũng không đi, rất thức thời không hỏi gì cả.
"Em làm gì thế?" Phương Chu An nhíu mày, đáy mắt mang theo một chút không kiên nhẫn: "Ai chọc ghẹo em?"
Phương Chu An sẽ không chủ động xách ra chuyện trong game, bởi vì hắn ta không xác định rốt cuộc Sơ Tranh có biết hay không.
Lỡ như là hắn ta suy nghĩ nhiều thì sao?
Sơ Tranh bình tĩnh khuyên hắn ta: "Phương tiên sinh, tôi khuyên anh đi nhanh lên."
Lông mày Phương Chu An nhíu thành hình chữ Xuyên.
Phương tiên sinh... Cô lại còn gọi mình như vậy! Trước kia là ai cứ một câu anh Chu An anh Chu An mà gọi chứ?
Cô gái trước mặt vẫn là dung mạo hắn ta quen thuộc, nhưng giọng điệu, thần sắc đều làm hắn ta cảm thấy lạ lẫm.
"Em..."
/1983
|