Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh hái xong trái cây ngọc bích cuối cùng.
Một bên khác, đám Ba La Xuy Tuyết đang cùng hai con BOSS đánh đến khó bỏ khó phân.
Bây giờ giá trị thù hận đã kéo đầy, chạy cũng chạy không thoát.
Bây giờ chỉ có hai con đường, hoặc là bị BOSS ấn chết, hoặc là ấn chết BOSS.
Sơ Tranh rất rõ ràng phần cứng của mình, không chạy đến phía trước, chỉ đứng ở đằng xa nhìn xem.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Tôi đi giúp bọn họ!"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ gia nhập chiến cuộc, dưới tình huống bốn chiến hai, miễn cưỡng có thể ngang nhau, nhưng muốn thắng, thì vẫn có chút khó khăn.
Sơ Tranh thấy mình là acc nhỏ cấp 0, cũng rất sầu.
Cảm giác game đang chơi ta.
Sơ Tranh chuyển cho Ba La Xuy Tuyết một khoản kim tệ.
Ba La Xuy Tuyết đột nhiên thu được khoản tiền lớn, xém chút bị quái đập chết.
"Tiểu tỷ tỷ cô làm gì thế?"
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Mua đạo cụ đập."
Ba La Xuy Tuyết: "..."
Đạo cụ Sơ Tranh có thể mua quá ít, nhưng Ba La Xuy Tuyết bọn họ, đồ vật trong Thương Thành cơ bản đều có thể mua.
Mọi người chơi game đều dựa vào bản lĩnh của mình, thổ hào mới dùng đạo cụ đập.
Sau khi Ba La Xuy Tuyết xác định lại với Sơ Tranh, mới mua đạo cụ trong Thương Thành.
Rồi sau đó chia đạo cụ cho người khác.
Có đạo cụ thêm vào, chiến cuộc dần dần nghịch chuyển.
"Hành Vân!" Điêu dân to gan thấp giọng hét một tiếng.
Hành Vân lập tức chạy tới bên cạnh BOSS, thừa dịp đám Điêu dân to gan hấp dẫn giá trị thù hận, phát đại chiêu.
Hai con BOSS đồng thời ngã xuống đất.
Điêu dân to gan đang chuẩn bị cho một con BOSS khác một kích cuối cùng ngơ ngác tại chỗ.
"Hành Vân, trâu nha!!"
Hành Vân một mặt đần độn: "A?"
"Cậu một chiêu xử lý cả hai!"
Hành Vân khoát tay: "Không phải tôi..."
Chỗ cậu ta chỉ có nhắc nhở tổn thương đánh chết một con BOSS.
"Không phải cậu?" Điêu dân to gan kỳ quái: "Vậy là ai? Ba La? Hoa Đào?"
Vừa rồi hai người này đều ở trong phạm vi tầm mắt của cậu ta, không nhìn thấy bọn họ công kích mà.
Hai người đều lắc đầu, biểu thị không có.
"... Gặp quỷ?! Cũng không thể là tiểu tỷ tỷ cấp 0 chứ?" Cấp 0 lực công kích đều không có mà!
Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng Điêu dân to gan vẫn đưa ánh mắt về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh cao quý lãnh diễm biểu thị không động thủ.
Cô là một nhóc đáng thương da giòn, biết mình có phong cách gì, sẽ không tùy tiện động thủ để mất mặt.
Ba La Xuy Tuyết nhìn quanh bốn phía: "Nơi này còn có người chơi khác?"
Mọi người lập tức quay đầu đầu dò xét bốn phía.
"Bên kia có người."
Hành Vân chỉ vào một đám bụi cây cách đó không xa, tuyết trắng trên mặt đất cùng thảm thực vật màu xanh lá hình thành chênh lệch rõ ràng, cái bóng lờ mờ hắt lên tuyết trên mặt đất.
Có lẽ là thấy bị phát hiện, người chơi bên kia đi ra.
Năm người.
Hai nam ba nữ.
Tên bị ẩn giấu đi không nhìn thấy.
Sơ Tranh không biết những người khác, nhưng biết cô gái đi phía trước —— Hoa Lạc Bất Tẫn.
Hoa Lạc Bất Tẫn là Yêu tộc, tướng mạo có chút xinh đẹp, cảm giác đem đến cho người ta chính là vũ mị xinh xắn, là loại hình mà đàn ông thường thích.
Lúc này Hoa Lạc Bất Tẫn còn chưa biết Sơ Tranh, cho nên chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt rất nhanh rơi trên người Điêu dân to gan cấp bậc cao nhất.
"Mấy người lại còn rình để cướp quái, đúng là quá đáng mà!" Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhíu mày oán giận.
Đám Hoa Lạc Bất Tẫn còn chưa lên tiếng, hai con BOSS trên đất đồng thời bị đổi mới, xuất hiện một thanh trường kiếm.
"Kiếm Thương Vũ!"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không quản nổi người bên kia, kinh hô một tiếng.
Sơ Tranh nhìn về phía mặt đất.
Trường kiếm màu tím nằm trong tuyết, thân kiếm dài nhỏ, trên chuôi kiếm có khảm nạm bảo thạch, quang ảnh lưu chuyển, tinh xảo xinh đẹp.
Ba La Xuy Tuyết kinh ngạc: "Nơi này mà lại rơi ra kiếm Thương Vũ!!"
Kiếm Thương Vũ là vũ khí có thể thăng cấp của Vũ tộc, tỉ lệ rớt rất cảm động, bây giờ toàn bộ server người sở hữu không cao hơn hai mươi.
Căn cứ vào bản đồ mà các người chơi công lược, thì kiếm Thương Vũ chỉ rơi ở ba bản đồ cao cấp.
Cho tới bây giờ chưa có ai từng đánh ra kiếm Thương Vũ ở Ngọc Hàn Tuyết Sơn.
Không biết vì sao lần này lại rơi ra một thanh...
"Mau nhặt lên." Hoa Đào Vẫn Như Cũ kích động giục Hành Vân.
Hành Vân là người chơi xử lý BOSS cuối cùng, chỉ cậu ta mới có thể nhặt.
"Không được, không nhặt được." Hành Vân thử xong rồi lắc đầu.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ trừng lớn mắt, giống như không thể tin.
Hành Vân không nhặt được, vậy cũng chỉ có thể...
Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhìn về phía đối diện, biểu cảm của Hoa Lạc Bất Tẫn coi như bình tĩnh, hai nữ bên cạnh cô ta lại rất kích động.
Một nữ sinh trong đó muốn bước tới nhặt.
Khuôn mặt nhỏ của Hoa Đào Vẫn Như Cũ lập tức trầm xuống, phất tay đánh ra một đạo kỹ năng, ngăn nữ sinh kia lại.
"Cô làm gì thế!" Nữ sinh tức giận nói.
"Cô dựa vào cái gì mà nhặt?"
Nữ sinh giống như nghe thấy trò cười hay ho gì đó: "Tôi dựa vào cái gì? Quái này vốn chính là của chúng tôi, tôi đánh, tôi có thể nhặt, cô nói xem tôi dựa vào cái gì?"
"Các người? Đây là chúng tôi tân tân khổ khổ đánh, đến cuối cùng các người kiếm tiện nghi?" Giọng nói của Hoa Đào Vẫn Như Cũ bỗng dưng cao lên.
Kiếm Thương Vũ cho dù bán ra, cũng có thể bán được không ít tiền.
Bọn họ núp ở phía sau rình xem, cuối cùng bổ thêm một cước, là thành của bọn họ rồi à?
Có biết xấu hổ không!
Hoa Đào Vẫn Như Cũ tức đến mặt đỏ rần.
Nữ sinh kia vênh vang đắc ý: "Trước đó chúng tôi đang đánh với nó, ai biết nó đột nhiên chạy qua bên này, khi nó tới không phải đầy máu, mấy người không nhìn thấy?"
Lúc ấy đại BOSS này tới quá đột nhiên, nhưng xác thực không phải đầy máu.
Nhưng cũng chỉ mới mất có một chút.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Cho dù là thế, mấy người trốn tránh không ra, chờ chúng tôi đánh gần chết mới ra ngoài bổ một đao, như thế khác cướp quái ở chỗ nào?"
Nữ sinh kia cũng không phục.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ và nữ sinh kia trực tiếp cãi nhau ầm ĩ lên, mắt thấy chiến tranh sắp thăng cấp, cuối cùng Hoa Lạc Bất Tẫn lên tiếng.
"Quả Quả!"
"Hoa Lạc, đây vốn chính là quái của chúng ta..."
"Đừng nói nữa."
Quả Quả đại khái tương đối nghe Hoa Lạc Bất Tẫn, trợn mắt trừng Hoa Đào Vẫn Như Cũ một cái, không tiếp tục lên tiếng.
Hoa Lạc Bất Tẫn tiến lên một bước, rất lễ phép mở miệng: "Bây giờ không nhặt, chẳng mấy chốc nó sẽ biến mất, độ khó rơi của kiếm Thương Vũ mọi người cũng biết rồi."
"Thế này đi, các cô ra giá, chúng ta chia đôi ra, coi như chúng tôi mua."
Hoa Lạc Bất Tẫn tính toán khá lắm.
Đem con BOSS này thành bọn họ cùng đánh.
Dù sao lúc đầu quái này đúng là của bọn họ.
Cho nên giá cả muốn dựa theo giá cả bình thường trong game, chia ra một nửa, sau đó cô ta mua lại.
Hoặc là nói bên Sơ Tranh mua cũng được.
Giá cả như nhau.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không dễ lừa gạt, khẽ xì một tiếng: "Cô nghĩ gì thế? Mấy người chỉ cần róc chút thịt rơi chút da, là muốn dùng một nửa giá cả mua đi kiếm Thương Vũ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Quả Quả sẳng giọng: "Vậy chúng ta đều đừng muốn nữa!"
"Cô..."
Bây giờ kiếm Thương Vũ này bọn họ không nhặt lên được.
Chỉ có Quả Quả cho một kích cuối cùng mới có thể nhặt.
Hơn nữa còn có tác dụng trong thời gian hạn định, bây giờ chỉ còn lại ba phút...
Hoa Lạc Bất Tẫn bên kia chính là ỷ vào điểm này, không hề sợ hãi, dù sao bọn họ cũng không mất công.
Điêu dân to gan: "Quái là chúng tôi đánh, mấy người không bỏ chút sức nào ra, mà muốn xén mất một nửa, đặt ở góc độ nào cũng không thể nói nổi."
Ba La Xuy Tuyết cũng phụ họa một tiếng.
Quả Quả: "Vậy mấy người còn cần nữa không? Không cần thì chờ nó biến mất đi."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Sao các người không biết xấu hổ như thế chứ!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh hái xong trái cây ngọc bích cuối cùng.
Một bên khác, đám Ba La Xuy Tuyết đang cùng hai con BOSS đánh đến khó bỏ khó phân.
Bây giờ giá trị thù hận đã kéo đầy, chạy cũng chạy không thoát.
Bây giờ chỉ có hai con đường, hoặc là bị BOSS ấn chết, hoặc là ấn chết BOSS.
Sơ Tranh rất rõ ràng phần cứng của mình, không chạy đến phía trước, chỉ đứng ở đằng xa nhìn xem.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Tôi đi giúp bọn họ!"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ gia nhập chiến cuộc, dưới tình huống bốn chiến hai, miễn cưỡng có thể ngang nhau, nhưng muốn thắng, thì vẫn có chút khó khăn.
Sơ Tranh thấy mình là acc nhỏ cấp 0, cũng rất sầu.
Cảm giác game đang chơi ta.
Sơ Tranh chuyển cho Ba La Xuy Tuyết một khoản kim tệ.
Ba La Xuy Tuyết đột nhiên thu được khoản tiền lớn, xém chút bị quái đập chết.
"Tiểu tỷ tỷ cô làm gì thế?"
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Mua đạo cụ đập."
Ba La Xuy Tuyết: "..."
Đạo cụ Sơ Tranh có thể mua quá ít, nhưng Ba La Xuy Tuyết bọn họ, đồ vật trong Thương Thành cơ bản đều có thể mua.
Mọi người chơi game đều dựa vào bản lĩnh của mình, thổ hào mới dùng đạo cụ đập.
Sau khi Ba La Xuy Tuyết xác định lại với Sơ Tranh, mới mua đạo cụ trong Thương Thành.
Rồi sau đó chia đạo cụ cho người khác.
Có đạo cụ thêm vào, chiến cuộc dần dần nghịch chuyển.
"Hành Vân!" Điêu dân to gan thấp giọng hét một tiếng.
Hành Vân lập tức chạy tới bên cạnh BOSS, thừa dịp đám Điêu dân to gan hấp dẫn giá trị thù hận, phát đại chiêu.
Hai con BOSS đồng thời ngã xuống đất.
Điêu dân to gan đang chuẩn bị cho một con BOSS khác một kích cuối cùng ngơ ngác tại chỗ.
"Hành Vân, trâu nha!!"
Hành Vân một mặt đần độn: "A?"
"Cậu một chiêu xử lý cả hai!"
Hành Vân khoát tay: "Không phải tôi..."
Chỗ cậu ta chỉ có nhắc nhở tổn thương đánh chết một con BOSS.
"Không phải cậu?" Điêu dân to gan kỳ quái: "Vậy là ai? Ba La? Hoa Đào?"
Vừa rồi hai người này đều ở trong phạm vi tầm mắt của cậu ta, không nhìn thấy bọn họ công kích mà.
Hai người đều lắc đầu, biểu thị không có.
"... Gặp quỷ?! Cũng không thể là tiểu tỷ tỷ cấp 0 chứ?" Cấp 0 lực công kích đều không có mà!
Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng Điêu dân to gan vẫn đưa ánh mắt về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh cao quý lãnh diễm biểu thị không động thủ.
Cô là một nhóc đáng thương da giòn, biết mình có phong cách gì, sẽ không tùy tiện động thủ để mất mặt.
Ba La Xuy Tuyết nhìn quanh bốn phía: "Nơi này còn có người chơi khác?"
Mọi người lập tức quay đầu đầu dò xét bốn phía.
"Bên kia có người."
Hành Vân chỉ vào một đám bụi cây cách đó không xa, tuyết trắng trên mặt đất cùng thảm thực vật màu xanh lá hình thành chênh lệch rõ ràng, cái bóng lờ mờ hắt lên tuyết trên mặt đất.
Có lẽ là thấy bị phát hiện, người chơi bên kia đi ra.
Năm người.
Hai nam ba nữ.
Tên bị ẩn giấu đi không nhìn thấy.
Sơ Tranh không biết những người khác, nhưng biết cô gái đi phía trước —— Hoa Lạc Bất Tẫn.
Hoa Lạc Bất Tẫn là Yêu tộc, tướng mạo có chút xinh đẹp, cảm giác đem đến cho người ta chính là vũ mị xinh xắn, là loại hình mà đàn ông thường thích.
Lúc này Hoa Lạc Bất Tẫn còn chưa biết Sơ Tranh, cho nên chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt rất nhanh rơi trên người Điêu dân to gan cấp bậc cao nhất.
"Mấy người lại còn rình để cướp quái, đúng là quá đáng mà!" Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhíu mày oán giận.
Đám Hoa Lạc Bất Tẫn còn chưa lên tiếng, hai con BOSS trên đất đồng thời bị đổi mới, xuất hiện một thanh trường kiếm.
"Kiếm Thương Vũ!"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không quản nổi người bên kia, kinh hô một tiếng.
Sơ Tranh nhìn về phía mặt đất.
Trường kiếm màu tím nằm trong tuyết, thân kiếm dài nhỏ, trên chuôi kiếm có khảm nạm bảo thạch, quang ảnh lưu chuyển, tinh xảo xinh đẹp.
Ba La Xuy Tuyết kinh ngạc: "Nơi này mà lại rơi ra kiếm Thương Vũ!!"
Kiếm Thương Vũ là vũ khí có thể thăng cấp của Vũ tộc, tỉ lệ rớt rất cảm động, bây giờ toàn bộ server người sở hữu không cao hơn hai mươi.
Căn cứ vào bản đồ mà các người chơi công lược, thì kiếm Thương Vũ chỉ rơi ở ba bản đồ cao cấp.
Cho tới bây giờ chưa có ai từng đánh ra kiếm Thương Vũ ở Ngọc Hàn Tuyết Sơn.
Không biết vì sao lần này lại rơi ra một thanh...
"Mau nhặt lên." Hoa Đào Vẫn Như Cũ kích động giục Hành Vân.
Hành Vân là người chơi xử lý BOSS cuối cùng, chỉ cậu ta mới có thể nhặt.
"Không được, không nhặt được." Hành Vân thử xong rồi lắc đầu.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ trừng lớn mắt, giống như không thể tin.
Hành Vân không nhặt được, vậy cũng chỉ có thể...
Hoa Đào Vẫn Như Cũ nhìn về phía đối diện, biểu cảm của Hoa Lạc Bất Tẫn coi như bình tĩnh, hai nữ bên cạnh cô ta lại rất kích động.
Một nữ sinh trong đó muốn bước tới nhặt.
Khuôn mặt nhỏ của Hoa Đào Vẫn Như Cũ lập tức trầm xuống, phất tay đánh ra một đạo kỹ năng, ngăn nữ sinh kia lại.
"Cô làm gì thế!" Nữ sinh tức giận nói.
"Cô dựa vào cái gì mà nhặt?"
Nữ sinh giống như nghe thấy trò cười hay ho gì đó: "Tôi dựa vào cái gì? Quái này vốn chính là của chúng tôi, tôi đánh, tôi có thể nhặt, cô nói xem tôi dựa vào cái gì?"
"Các người? Đây là chúng tôi tân tân khổ khổ đánh, đến cuối cùng các người kiếm tiện nghi?" Giọng nói của Hoa Đào Vẫn Như Cũ bỗng dưng cao lên.
Kiếm Thương Vũ cho dù bán ra, cũng có thể bán được không ít tiền.
Bọn họ núp ở phía sau rình xem, cuối cùng bổ thêm một cước, là thành của bọn họ rồi à?
Có biết xấu hổ không!
Hoa Đào Vẫn Như Cũ tức đến mặt đỏ rần.
Nữ sinh kia vênh vang đắc ý: "Trước đó chúng tôi đang đánh với nó, ai biết nó đột nhiên chạy qua bên này, khi nó tới không phải đầy máu, mấy người không nhìn thấy?"
Lúc ấy đại BOSS này tới quá đột nhiên, nhưng xác thực không phải đầy máu.
Nhưng cũng chỉ mới mất có một chút.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Cho dù là thế, mấy người trốn tránh không ra, chờ chúng tôi đánh gần chết mới ra ngoài bổ một đao, như thế khác cướp quái ở chỗ nào?"
Nữ sinh kia cũng không phục.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ và nữ sinh kia trực tiếp cãi nhau ầm ĩ lên, mắt thấy chiến tranh sắp thăng cấp, cuối cùng Hoa Lạc Bất Tẫn lên tiếng.
"Quả Quả!"
"Hoa Lạc, đây vốn chính là quái của chúng ta..."
"Đừng nói nữa."
Quả Quả đại khái tương đối nghe Hoa Lạc Bất Tẫn, trợn mắt trừng Hoa Đào Vẫn Như Cũ một cái, không tiếp tục lên tiếng.
Hoa Lạc Bất Tẫn tiến lên một bước, rất lễ phép mở miệng: "Bây giờ không nhặt, chẳng mấy chốc nó sẽ biến mất, độ khó rơi của kiếm Thương Vũ mọi người cũng biết rồi."
"Thế này đi, các cô ra giá, chúng ta chia đôi ra, coi như chúng tôi mua."
Hoa Lạc Bất Tẫn tính toán khá lắm.
Đem con BOSS này thành bọn họ cùng đánh.
Dù sao lúc đầu quái này đúng là của bọn họ.
Cho nên giá cả muốn dựa theo giá cả bình thường trong game, chia ra một nửa, sau đó cô ta mua lại.
Hoặc là nói bên Sơ Tranh mua cũng được.
Giá cả như nhau.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ không dễ lừa gạt, khẽ xì một tiếng: "Cô nghĩ gì thế? Mấy người chỉ cần róc chút thịt rơi chút da, là muốn dùng một nửa giá cả mua đi kiếm Thương Vũ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Quả Quả sẳng giọng: "Vậy chúng ta đều đừng muốn nữa!"
"Cô..."
Bây giờ kiếm Thương Vũ này bọn họ không nhặt lên được.
Chỉ có Quả Quả cho một kích cuối cùng mới có thể nhặt.
Hơn nữa còn có tác dụng trong thời gian hạn định, bây giờ chỉ còn lại ba phút...
Hoa Lạc Bất Tẫn bên kia chính là ỷ vào điểm này, không hề sợ hãi, dù sao bọn họ cũng không mất công.
Điêu dân to gan: "Quái là chúng tôi đánh, mấy người không bỏ chút sức nào ra, mà muốn xén mất một nửa, đặt ở góc độ nào cũng không thể nói nổi."
Ba La Xuy Tuyết cũng phụ họa một tiếng.
Quả Quả: "Vậy mấy người còn cần nữa không? Không cần thì chờ nó biến mất đi."
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Sao các người không biết xấu hổ như thế chứ!"
/1983
|