Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đáy lòng Tạ Uyển Uyển cho rằng như thế.
Người xung quanh ồn ào, Tạ Uyển Uyển ngoài miệng bảo bọn đừng làm quá, nhưng trên mặt lại có ý cười.
Nhân viên công tác bên kia đi về phía bên này.
Tạ Uyển Uyển bị đồng bạn đẩy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Tạ Uyển Uyển càng thêm xán lạn hơn.
Nhưng mà...
Nhân viên công tác vòng qua cô ta.
Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại.
Nụ cười trên mặt Tạ Uyển Uyển cứng đờ.
Không phải tặng cho cô ta?
Tạ Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ, động cũng không được, mà bất động cũng không xong.
Ánh mắt bốn phía đưa tới, làm Tạ Uyển Uyển cảm thấy như mình đang bị lăng trì, những người này đang ở đây cười cô ta...
"Không phải tặng cho cô ta, cô ta đứng ra ngoài làm gì?"
"Chậc, vừa rồi tôi còn xém tin."
"Nếu thật sự là tiểu thư thất lạc nhiều năm của Văn gia, thì sao Văn gia đến một chút tiếng gió cũng không lọt ra."
"Đúng thế... Thật sự cho rằng mình có tinh thần lực A+ thì ghê gớm à."
Bên tai Tạ Uyển Uyển tất cả đều là những âm thanh này, thân thể mềm mại có chút phát run.
"Nhìn bên kia."
Tầm mắt của mọi người, di động theo nhân viên công tác, bên kia có người đang đi về phía bên này, đằng trước chính là Cảnh Lan bọn họ quen thuộc, bên cạnh là một nữ sinh có chút lạ lẫm.
Nhưng cũng có một số người biết.
Đây là học sinh hệ lịch sử học về sinh cổ vật, cũng chính là học sinh của Cảnh Lan.
Mọi người đột nhiên ngừng thở.
Trụ Tuyệt vốn chính là của Cảnh Lan, hiện tại hắn xuất hiện ở đây, đại biểu cho cái gì?
Một suy đoán lớn mật, xuất hiện trong đáy lòng mọi người.
Quả nhiên nhân viên công tác ngừng lại trước mặt bọn họ: "Sơ Tranh tiểu thư, Trụ Tuyệt đã đưa đến."
Sơ Tranh ký hóa đơn.
"Cái này ngài cũng ký tên." Nhân viên công tác lại đưa một phần khác ra.
"Tôi không mua nó."
Nhân viên công tác: "Là Văn gia tặng cho ngài."
"..."
"Văn gia không có việc gì tặng cơ giáp cho tôi làm gì?"
Vấn đề này làm khó nhân viên công tác.
Hắn chỉ là một người giao hàng thôi mà!
Làm sao biết Văn gia tặng ngài làm gì!
"Trả về, tôi không cần."
Nhân viên công tác khó xử: "Sơ Tranh tiểu thư, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giao hàng, không trả lại, nếu như ngài muốn trả... vậy mời ngài bàn bạc với Văn gia."
Lời ngầm chính là: Bán đi hàng, mơ tưởng trả về.
Sơ Tranh: "..."
Gian thương.
Sơ Tranh kìm nén một hơi ký nhận chiếc cơ giáp kia.
Sơ Tranh nghiêng đầu, nhìn Cảnh Lan: "Đi xem một chút?"
Cảnh Lan nâng chân, lại chậm chạp rơi xuống, chậm rãi thu hồi lại.
"Không cần."
Hắn đã không có cách nào khởi động Trụ Tuyệt nữa.
Xem thì làm được gì?
Cho dù Trụ Tuyệt trở lại trong tay hắn, về sau cũng chỉ có thể bị giam trong kho hàng lạnh như băng.
Cảnh Lan kéo tay ra, bỗng nhiên quay người rời đi.
"Cảnh Lan."
Cảnh Lan đi càng nhanh.
Sơ Tranh làm xong toàn bộ trình tự với nhân viên công tác, đuổi theo Cảnh Lan rời đi.
-
"Có trông thấy không, là nữ sinh kia ký, là cô ấy mua."
"1.3 tỷ đó! Trường học chúng ta thế mà lại có loại thổ hào ẩn tàng này."
"Ai biết nhất định là cô ta mua? Nói không chừng là người khác mua, chỉ là cô ta ký nhận thì sao?"
"Cũng đúng..."
"Tôi ở chung một lầu ký túc xá với cô ấy, các cậu không biết đâu, mỗi bữa sáng của cô ấy đều làm bằng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ đấy."
"Thật hay giả?"
"Ôi ôi ôi, đài cơ giáp này là Văn gia tặng cho cô ấy à."
"Văn gia và cô ấy có quan hệ thế nào?"
"Không biết..."
Vừa rồi nhân viên công tác còn chưa lên tiếng, Tạ Uyển Uyển liền bị người đẩy ra.
"Uyển Uyển?" Cùng phòng có chút kỳ quái hỏi: "Vì sao đài cơ giáp này lại tặng cho cô ta?"
Tạ Uyển Uyển: "..."
Cô ta làm sao biết!
Bây giờ trong lòng Tạ Uyển Uyển loạn thành một bầy.
Có phải Văn gia biết cái gì rồi không?
Không nên...
Nhưng nếu như không phải phát hiện ra cái gì đó, thì vì sao bọn họ không công khai thừa nhận thân phận của mình?
"Uyển Uyển..."
"Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết."
Giọng điệu Tạ Uyển Uyển không tốt lắm, cô ta nói xong cũng cúi đầu rời khỏi đám người.
Cùng phòng đột nhiên bị mắng, biểu cảm có chút khó coi.
-
Văn gia.
Văn lão phu nhân một mặt ủy khuất ngồi, Văn Thanh xoa mi tâm.
"Bà nội, sao bà có thể đưa tới trường học như thế chứ
"Đó là thứ cháu gái của bà coi trọng, bà có thể không đưa sao?" Văn lão phu nhân nói: "Bà cũng không biết bọn họ lại khoa trương như thế mà!"
"..."
Văn Thanh càng đau đầu hơn.
Bởi vì liên quan đến Trụ Tuyệt, hiện tại tất cả mọi người đều biết, Văn gia tặng một bộ cơ giáp đến học viện Đế Quốc, đối tượng được tặng là người mua Trụ Tuyệt: Sơ Tranh.
Trên tinh võng hiện tại cũng mở ra các cuộc thảo luận.
Đủ loại suy đoán về quan hệ của Cảnh Lan và Sơ Tranh.
Ở trong đó còn bổ sung thêm Văn gia.
"Cháu gái của bà sao lại dính líu quan hệ với Cảnh Lan kia rồi?" Văn lão phu nhân nhớ tới cái này, hơi khẩn trương lên.
"Con bé là học sinh của hệ lịch sử học về sinh vật cổ, Cảnh Lan là giáo viên của con bé."
Văn lão phu nhân nhíu mày, một lát sau lại giãn ra.
Văn lão phu nhân giãn lông mày ra rồi lại nhíu tiếp: "Cháu gái có phải rất có tiền không?"
"... Có lẽ thế."
Văn Thanh không rõ lắm về tài sản của Sơ Tranh.
Nhưng có tiền là chắc chắn.
Trụ Tuyệt cũng có thể mua, có thể không có tiền sao?
Văn lão phu nhân hoảng loạn: "Vậy con bé sẽ còn nhận chúng ta sao?"
"..."
Văn Thanh cảm thấy còn không đón Sơ Tranh về, sẽ còn xảy ra chuyện nữa.
"Chuyện đã đến nước này, bà nội bà cũng đừng tiếp tục làm loạn nữa, bây giờ cháu đi tìm Tạ Uyển Uyển."
Bởi vì Tạ Uyển Uyển mục đích không đơn thuần, bọn họ lại không rõ ràng, cho nên mới không có động tác.
Nhưng bây giờ Văn lão phu nhân khoa trương như thế tặng cho Sơ Tranh một bộ cơ giáp.
Tạ Uyển Uyển có thể không biết sao?
Chỉ có thể cưỡng ép tới.
-
Tạ Uyển Uyển không nghĩ tới Văn Thanh sẽ còn đến tìm mình.
Trực giác của cô ta nói là không thể đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn điểm may mắn dưới đáy lòng, đi theo Văn Thanh rời đi.
Trên đường đi Văn Thanh đều không nói chuyện, thần sắc cũng không nhìn ra cái gì.
Tạ Uyển Uyển lên xe liền có chút hối hận, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hạ Diệp.
Xe bay dần dần dừng lại.
"Xuống xe đi."
Tạ Uyển Uyển nhìn ra bên ngoài một chút, đó cũng không phải Văn gia cô ta quen thuộc.
Văn Thanh để người khác ở lại bên ngoài, mang theo Tạ Uyển Uyển đi vào.
"Đây là nhà của chú út tôi." Văn Thanh đẩy cửa ra, ra hiệu Tạ Uyển Uyển đi vào.
Tạ Uyển Uyển giật mình trong lòng.
Chú út của anh ta, không phải chính là...
Phòng ở trống không, không có thứ gì.
Văn Thanh cũng không dừng lại ở phía dưới, trực tiếp lên lầu tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng, có một bức họa rất lớn, khi Tạ Uyển Uyển trông thấy bức họa, liền biết Văn Thanh biết tất cả mọi chuyện.
"Đây là chú út của tôi." Văn Thanh nhìn Tạ Uyển Uyển: "Tạ tiểu thư có cảm thấy quen mắt không?"
Sao có thể không quen mắt.
Gương mặt này, rất giống với Sơ Tranh.
Thân thể Tạ Uyển Uyển nhịn không được phát run.
Ánh mắt sắc bén của Văn Thanh nhìn về phía Tạ Uyển Uyển: "Nếu như tôi không gặp phải Sơ Tranh, thì có lẽ sẽ không hoài nghi cô, dù sao chúng tôi kỳ thật cũng chưa từng thấy vợ của chú út, có lẽ cô chỉ là lớn lên giống mẹ."
Năm đó chú út sợ bà nội phản đối rồi làm ra chuyện khác, nên bảo hộ người kia đến đặc biệt tốt.
"Tạ tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết, thân phận Chip của cô, làm sao có được không?"
Huyết sắc trên mặt Tạ Uyển Uyển mất hết, ánh mắt bối rối không biết nên để ở đâu.
"Tôi... Tôi phải về."
Tạ Uyển Uyển quay đầu muốn đi, kết quả cửa phòng làm cách nào cũng không mở ra được.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đáy lòng Tạ Uyển Uyển cho rằng như thế.
Người xung quanh ồn ào, Tạ Uyển Uyển ngoài miệng bảo bọn đừng làm quá, nhưng trên mặt lại có ý cười.
Nhân viên công tác bên kia đi về phía bên này.
Tạ Uyển Uyển bị đồng bạn đẩy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Tạ Uyển Uyển càng thêm xán lạn hơn.
Nhưng mà...
Nhân viên công tác vòng qua cô ta.
Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại.
Nụ cười trên mặt Tạ Uyển Uyển cứng đờ.
Không phải tặng cho cô ta?
Tạ Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ, động cũng không được, mà bất động cũng không xong.
Ánh mắt bốn phía đưa tới, làm Tạ Uyển Uyển cảm thấy như mình đang bị lăng trì, những người này đang ở đây cười cô ta...
"Không phải tặng cho cô ta, cô ta đứng ra ngoài làm gì?"
"Chậc, vừa rồi tôi còn xém tin."
"Nếu thật sự là tiểu thư thất lạc nhiều năm của Văn gia, thì sao Văn gia đến một chút tiếng gió cũng không lọt ra."
"Đúng thế... Thật sự cho rằng mình có tinh thần lực A+ thì ghê gớm à."
Bên tai Tạ Uyển Uyển tất cả đều là những âm thanh này, thân thể mềm mại có chút phát run.
"Nhìn bên kia."
Tầm mắt của mọi người, di động theo nhân viên công tác, bên kia có người đang đi về phía bên này, đằng trước chính là Cảnh Lan bọn họ quen thuộc, bên cạnh là một nữ sinh có chút lạ lẫm.
Nhưng cũng có một số người biết.
Đây là học sinh hệ lịch sử học về sinh cổ vật, cũng chính là học sinh của Cảnh Lan.
Mọi người đột nhiên ngừng thở.
Trụ Tuyệt vốn chính là của Cảnh Lan, hiện tại hắn xuất hiện ở đây, đại biểu cho cái gì?
Một suy đoán lớn mật, xuất hiện trong đáy lòng mọi người.
Quả nhiên nhân viên công tác ngừng lại trước mặt bọn họ: "Sơ Tranh tiểu thư, Trụ Tuyệt đã đưa đến."
Sơ Tranh ký hóa đơn.
"Cái này ngài cũng ký tên." Nhân viên công tác lại đưa một phần khác ra.
"Tôi không mua nó."
Nhân viên công tác: "Là Văn gia tặng cho ngài."
"..."
"Văn gia không có việc gì tặng cơ giáp cho tôi làm gì?"
Vấn đề này làm khó nhân viên công tác.
Hắn chỉ là một người giao hàng thôi mà!
Làm sao biết Văn gia tặng ngài làm gì!
"Trả về, tôi không cần."
Nhân viên công tác khó xử: "Sơ Tranh tiểu thư, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giao hàng, không trả lại, nếu như ngài muốn trả... vậy mời ngài bàn bạc với Văn gia."
Lời ngầm chính là: Bán đi hàng, mơ tưởng trả về.
Sơ Tranh: "..."
Gian thương.
Sơ Tranh kìm nén một hơi ký nhận chiếc cơ giáp kia.
Sơ Tranh nghiêng đầu, nhìn Cảnh Lan: "Đi xem một chút?"
Cảnh Lan nâng chân, lại chậm chạp rơi xuống, chậm rãi thu hồi lại.
"Không cần."
Hắn đã không có cách nào khởi động Trụ Tuyệt nữa.
Xem thì làm được gì?
Cho dù Trụ Tuyệt trở lại trong tay hắn, về sau cũng chỉ có thể bị giam trong kho hàng lạnh như băng.
Cảnh Lan kéo tay ra, bỗng nhiên quay người rời đi.
"Cảnh Lan."
Cảnh Lan đi càng nhanh.
Sơ Tranh làm xong toàn bộ trình tự với nhân viên công tác, đuổi theo Cảnh Lan rời đi.
-
"Có trông thấy không, là nữ sinh kia ký, là cô ấy mua."
"1.3 tỷ đó! Trường học chúng ta thế mà lại có loại thổ hào ẩn tàng này."
"Ai biết nhất định là cô ta mua? Nói không chừng là người khác mua, chỉ là cô ta ký nhận thì sao?"
"Cũng đúng..."
"Tôi ở chung một lầu ký túc xá với cô ấy, các cậu không biết đâu, mỗi bữa sáng của cô ấy đều làm bằng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ đấy."
"Thật hay giả?"
"Ôi ôi ôi, đài cơ giáp này là Văn gia tặng cho cô ấy à."
"Văn gia và cô ấy có quan hệ thế nào?"
"Không biết..."
Vừa rồi nhân viên công tác còn chưa lên tiếng, Tạ Uyển Uyển liền bị người đẩy ra.
"Uyển Uyển?" Cùng phòng có chút kỳ quái hỏi: "Vì sao đài cơ giáp này lại tặng cho cô ta?"
Tạ Uyển Uyển: "..."
Cô ta làm sao biết!
Bây giờ trong lòng Tạ Uyển Uyển loạn thành một bầy.
Có phải Văn gia biết cái gì rồi không?
Không nên...
Nhưng nếu như không phải phát hiện ra cái gì đó, thì vì sao bọn họ không công khai thừa nhận thân phận của mình?
"Uyển Uyển..."
"Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết."
Giọng điệu Tạ Uyển Uyển không tốt lắm, cô ta nói xong cũng cúi đầu rời khỏi đám người.
Cùng phòng đột nhiên bị mắng, biểu cảm có chút khó coi.
-
Văn gia.
Văn lão phu nhân một mặt ủy khuất ngồi, Văn Thanh xoa mi tâm.
"Bà nội, sao bà có thể đưa tới trường học như thế chứ
"Đó là thứ cháu gái của bà coi trọng, bà có thể không đưa sao?" Văn lão phu nhân nói: "Bà cũng không biết bọn họ lại khoa trương như thế mà!"
"..."
Văn Thanh càng đau đầu hơn.
Bởi vì liên quan đến Trụ Tuyệt, hiện tại tất cả mọi người đều biết, Văn gia tặng một bộ cơ giáp đến học viện Đế Quốc, đối tượng được tặng là người mua Trụ Tuyệt: Sơ Tranh.
Trên tinh võng hiện tại cũng mở ra các cuộc thảo luận.
Đủ loại suy đoán về quan hệ của Cảnh Lan và Sơ Tranh.
Ở trong đó còn bổ sung thêm Văn gia.
"Cháu gái của bà sao lại dính líu quan hệ với Cảnh Lan kia rồi?" Văn lão phu nhân nhớ tới cái này, hơi khẩn trương lên.
"Con bé là học sinh của hệ lịch sử học về sinh vật cổ, Cảnh Lan là giáo viên của con bé."
Văn lão phu nhân nhíu mày, một lát sau lại giãn ra.
Văn lão phu nhân giãn lông mày ra rồi lại nhíu tiếp: "Cháu gái có phải rất có tiền không?"
"... Có lẽ thế."
Văn Thanh không rõ lắm về tài sản của Sơ Tranh.
Nhưng có tiền là chắc chắn.
Trụ Tuyệt cũng có thể mua, có thể không có tiền sao?
Văn lão phu nhân hoảng loạn: "Vậy con bé sẽ còn nhận chúng ta sao?"
"..."
Văn Thanh cảm thấy còn không đón Sơ Tranh về, sẽ còn xảy ra chuyện nữa.
"Chuyện đã đến nước này, bà nội bà cũng đừng tiếp tục làm loạn nữa, bây giờ cháu đi tìm Tạ Uyển Uyển."
Bởi vì Tạ Uyển Uyển mục đích không đơn thuần, bọn họ lại không rõ ràng, cho nên mới không có động tác.
Nhưng bây giờ Văn lão phu nhân khoa trương như thế tặng cho Sơ Tranh một bộ cơ giáp.
Tạ Uyển Uyển có thể không biết sao?
Chỉ có thể cưỡng ép tới.
-
Tạ Uyển Uyển không nghĩ tới Văn Thanh sẽ còn đến tìm mình.
Trực giác của cô ta nói là không thể đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn điểm may mắn dưới đáy lòng, đi theo Văn Thanh rời đi.
Trên đường đi Văn Thanh đều không nói chuyện, thần sắc cũng không nhìn ra cái gì.
Tạ Uyển Uyển lên xe liền có chút hối hận, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hạ Diệp.
Xe bay dần dần dừng lại.
"Xuống xe đi."
Tạ Uyển Uyển nhìn ra bên ngoài một chút, đó cũng không phải Văn gia cô ta quen thuộc.
Văn Thanh để người khác ở lại bên ngoài, mang theo Tạ Uyển Uyển đi vào.
"Đây là nhà của chú út tôi." Văn Thanh đẩy cửa ra, ra hiệu Tạ Uyển Uyển đi vào.
Tạ Uyển Uyển giật mình trong lòng.
Chú út của anh ta, không phải chính là...
Phòng ở trống không, không có thứ gì.
Văn Thanh cũng không dừng lại ở phía dưới, trực tiếp lên lầu tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng, có một bức họa rất lớn, khi Tạ Uyển Uyển trông thấy bức họa, liền biết Văn Thanh biết tất cả mọi chuyện.
"Đây là chú út của tôi." Văn Thanh nhìn Tạ Uyển Uyển: "Tạ tiểu thư có cảm thấy quen mắt không?"
Sao có thể không quen mắt.
Gương mặt này, rất giống với Sơ Tranh.
Thân thể Tạ Uyển Uyển nhịn không được phát run.
Ánh mắt sắc bén của Văn Thanh nhìn về phía Tạ Uyển Uyển: "Nếu như tôi không gặp phải Sơ Tranh, thì có lẽ sẽ không hoài nghi cô, dù sao chúng tôi kỳ thật cũng chưa từng thấy vợ của chú út, có lẽ cô chỉ là lớn lên giống mẹ."
Năm đó chú út sợ bà nội phản đối rồi làm ra chuyện khác, nên bảo hộ người kia đến đặc biệt tốt.
"Tạ tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết, thân phận Chip của cô, làm sao có được không?"
Huyết sắc trên mặt Tạ Uyển Uyển mất hết, ánh mắt bối rối không biết nên để ở đâu.
"Tôi... Tôi phải về."
Tạ Uyển Uyển quay đầu muốn đi, kết quả cửa phòng làm cách nào cũng không mở ra được.
/1983
|