Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắn nhìn thấy.
Cũng vọt tới, muốn kéo Đại thiếu gia.
Nhưng hắn không kịp, chỉ giữ được một góc áo của Dư đại thiếu gia.
Hắn không biết bơi, cho dù biết, cũng không có khả năng xuống cứu một người lớn.
Nhưng hắn không kêu cứu.
Hắn chỉ nhìn người kia giãy dụa, cuối cùng chìm vào đáy hồ.
Nên khi có người tìm đến, cảnh trông thấy chính là hắn đứng ở bên cạnh hồ nhân tạo.
Đại thiếu gia được sủng ái nhất Dư gia chết rồi.
Công nhân không dám nói lúc ấy bọn họ không gắn chắc hàng rào, mà một mực chắc chắn, rằng khi bọn họ kết thúc công việc, đã làm lại hàng rào như cũ.
Tất cả mọi người cảm thấy là hắn đẩy Đại thiếu gia xuống hồ chết đuối.
Ngay cả Dư lão gia cũng cảm thấy thế.
"Anh chỉ không cầu cứu, nhưng anh không giết hắn." Dư Tẫn cười cười, giơ tay ấn xuống vị trí trái tim: "Có lẽ lúc ấy, ở chỗ này của anh đã có một con quỷ rồi."
"Anh chỉ bị hù dọa." Thẻ người tốt lúc ấy vẫn còn là trẻ con, sợ đến choáng váng quên kêu cứu là hoàn toàn bình thường.
Dư Tẫn thả tay xuống, chống lên sườn mặt, ánh mắt chứa đựng ánh sáng nhàn nhạt: "Mặc dù Bảo Bảo nghĩ về anh như vậy, anh rất vui. Nhưng mà... Lúc ấy anh rất tỉnh táo."
Có đôi khi con người sẽ ở trong một nháy mắt nào đó, lâm vào thời điểm đặc biệt độc ác.
Hắn cũng biết.
Nếu như hắn có thể dự liệu được chuyện về sau, thì đại khái hắn sẽ không làm như thế.
Đáng tiếc không có nếu như.
Chuyện đã từng xảy ra, vô luận như thế nào, cũng không thể vãn hồi lại.
"Anh đoán Bảo Bảo tò mò, vì sao trước đó anh lại nhằm vào Tống Yên Nhiên và Tống gia đúng không."
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này còn có quan hệ với Tống gia?!
Ai nói ta tò mò!
"Lúc ấy Tống Yên Nhiên cũng ở đó, cô ta đứng ra xác nhận anh, nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Đại ca xuống nước."
Tống Yên Nhiên kia còn rất nhỏ, lúc ấy Dư Tẫn xác thực vọt tới.
Có lẽ cô ta cũng không phân rõ, rốt cuộc là Dư Tẫn đang đẩy Dư đại thiếu gia, hay là muốn kéo hắn.
Nhưng khi người lớn hỏi, cô ta nói là Dư Tẫn đẩy Dư đại thiếu gia xuống.
"Bởi vì những lời này của cô ta, anh liền trở thành hung thủ."
-
Đại thiếu gia chết, tất cả đầu mối đều chỉ vào hắn. Thậm chí có người cầm ra chứng cứ, nói hai ngày trước hắn từng tìm hiểu hành trình của Đại thiếu gia, rõ ràng chính là mưu đồ đã lâu.
Không ai tin tưởng hắn.
Chỉ có mẹ hắn tin tưởng hắn.
Để chứng minh trong sạch cho hắn, mẹ hắn lưu lại một bức huyết thư, lấy cái chết chứng minh trong sạch cho hắn.
Hắn chỉ là một đứa bé, đừng nói chứng cứ không đủ, cho dù đủ chứng cứ, thì cũng không thể làm gì hắn.
Đương nhiên... loại địa phương như Dư gia, cho dù muốn giết chết hắn, cũng rất dễ dàng.
Cho nên mẹ hắn phải chết.
Chỉ có bà ấy chết, Dư lão gia mới có thể nhớ tới một chút tình cũ, để hắn sống sót trong đầm rồng hang hổ kia.
Nếu như Tống Yên Nhiên không nói câu nói kia, hắn cùng lắm cũng chỉ là xuất hiện ở chỗ đó, có hiềm nghi, sẽ không trực tiếp bị nhận định là hung thủ.
Vì câu nói kia của Tống Yên Nhiên, làm hại hắn trở thành hung thủ, cũng gián tiếp hại chết mẹ hắn.
Sơ Tranh cũng không biết an ủi hắn thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Hắn thật sự là ngoài ý muốn?"
"Đúng thế..." Dư Tẫn nói: "Lúc ấy ở xung quanh trừ anh, cũng chỉ có Tống Yên Nhiên, trừ phi có quỷ."
Hàng rào cũng chỉ là ngoài ý muốn, công nhân nghĩ còn phải tiếp tục làm việc, lười biếng không lắp lại. Đường kia rất rộng rãi, người bình thường dù thế nào cũng không thể trượt chân rơi xuống được.
Ai biết hôm đó Đại thiếu gia lại uống rượu, còn trùng hợp như thế, té từ hàng rào kia xuống.
Đáy lòng Dư Tẫn cũng có chút kỳ quái, nhưng lại không nói nên lời là kỳ quái ở chỗ nào.
Luôn cảm thấy vị Đại ca kia của hắn chết quá dễ dàng.
"Quá mức trùng hợp không nhất định đều là trùng hợp." Sơ Tranh nói: "Nói không chừng anh phải cõng nồi thay người khác."
Ánh mắt Dư Tẫn hơi biến hóa.
Sơ Tranh bổ sung một câu: "Đương nhiên, cũng có thể thật sự chỉ là trùng hợp."
Nói không chừng chính là xui xẻo như vậy, đụng vào trò đùa của vận mệnh.
Dù sao thẻ người tốt là một nhóc đáng thương.
Vận mệnh đùa với hắn một chút, thì cũng quá bình thường!
Dư Tẫn đứng dậy, hôn lên mi tâm Sơ Tranh một cái: "Anh ra ngoài một chút, Bảo Bảo đi ngủ sớm một chút đi."
"Dư Tẫn." Sơ Tranh ngăn hắn: "Đã qua đi lâu như thế, anh tra được chân tướng thì thế nào."
"Tất nhiên là muốn để hung thủ nợ máu trả bằng máu." Người chết là mẹ hắn, hắn trở lại Dư gia là vì cái gì?
Nếu như quả thật có hung thủ, sao hắn có thể bỏ qua được!
Sơ Tranh kéo người trở về: "Em giúp anh điều tra, anh đừng dính vào những chuyện này."
Tiểu nhân nơi đáy lòng Sơ Tranh điên cuồng tát mình.
Cho mi lanh mồm lanh miệng này!
Cho mi nói lung tung này!
Gặp rắc rối rồi thấy chưa!
Dư Tẫn: "Em làm sao điều tra?" Ngay cả chuyện Dư gia có bao nhiêu người, có những loại người gì em cũng không rõ ràng mà.
"Hỏi từng người từng người một là được, không nằm ngoài mấy người kia, không khó."
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên, giống như chuyện này đối với cô mà nói, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Dư Tẫn không đồng ý, Sơ Tranh lại ấn lấy hắn, trực tiếp xách người lên trên lầu.
"Bảo Bảo!"
Sơ Tranh đè hắn lên tường, mạnh mẽ đụng vào tường: "Không nghe lời em, chúng ta liền chia tay."
Sơ Tranh đại khái là Get được kỹ năng mới.
Uy hiếp đến cực kỳ thành thạo.
Dư Tẫn: "..."
Vì cái gì mà Bảo Bảo nhà hắn lại hung ác như thế!!
Bạn gái nhà khác rõ ràng rất ôn nhu mà!!
-
Tình nhân của Dư lão gia đều ở bên ngoài, chỉ có con cái và vợ cả thì ở cùng ông ta.
Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng, tình nhân mua chuộc những người khác của Dư gia.
Sơ Tranh bảo Hoa Xán đi điều tra những người làm việc ở Dư gia lúc chuyện kia xảy ra, mặc kệ đã rời chức hay chưa, chỉ cần có móc nối vơi Dư gia, đều phải điều tra rõ ràng.
Sau khi Đại thiếu gia chết, người được lợi lớn nhất là Dư Nguy.
Dư Nguy là lão Nhị.
Mặc dù không xuất sắc như Đại thiếu gia, nhưng Đại thiếu gia chết rồi, anh ta chính là người xuất sắc nhất.
Mà thời gian mấy năm sau đó, cũng xác thực như thế.
Nếu như không phải Dư Tẫn đột nhiên giết trở về, thì hiện tại đại quyền của Dư gia, hẳn đã bị Dư Nguy nắm trong tay.
Lão Tam Dư Khải, người này không có lòng dạ sâu như Dư Nguy, nhưng cũng không thể coi thường.
Lão Tứ là một cô gái, theo quy củ của Dư gia, không tham dự đoạt quyền Dư gia, giết chết lão Đại đối với cô ta không có chỗ tốt mang tính thực tế gì, trừ phi cô ta giết hết con trai của Dư gia.
Lão Ngũ Dư Tẫn.
Lão Lục Dư Thần, không chênh lệch nhiều so với Dư Tẫn, cả ngày sống phóng túng, có thể liều một trận với Dư Khải, nhưng điểm không giống Dư Khải đại khái chính là không động vào phụ nữ.
Dư gia có một lão quản gia, Sơ Tranh quyết định đi hỏi ông ta trước.
Loại người này luôn biết rất nhiều thứ.
Lão quản gia đã về hưu, khi Sơ Tranh đi qua tìm, ông ta bất ngờ.
Sơ Tranh hỏi chuyện của Đại thiếu Dư gia, càng làm cho lão quản gia ngoài ý muốn.
"Đại thiếu gia chết rất nhiều năm rồi... Sao bây giờ cô lại đến hỏi chuyện của Đại thiếu gia?"
"Nhận ủy thác của người khác, cảm thấy hắn không phải chết ngoài ý muốn."
Dư gia công bố ra ngoài, Đại thiếu Dư gia là ngoài ý muốn bỏ mình.
Lão quản gia sửng sốt một chút, lắc đầu: "Thời gian quá lâu, tôi đã không còn nhớ rõ nữa, mời cô trở về đi thôi."
Cạch!
Một con dao bị đập lên bàn, lưỡi dao lóe lên hàn quang sáng chói.
Cô gái đập dao khí thế hùng hổ, cô lại lấy từ bên khác ra một tấm thẻ, khí thế như muốn chiếm đoạt núi sông đập lên bàn.
"Chọn."
Tiền và mạng.
Lão quản gia tốt xấu gì cũng làm việc ở Dư gia nhiều năm như vậy, điểm nhìn lời đoán nghĩa ấy vẫn biết.
Sắc mặt ông ta trong nháy mắt khó coi lên.
*
Sơ Tranh: Có vé tháng mau ném, ban thưởng một tiểu tiên nữ.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắn nhìn thấy.
Cũng vọt tới, muốn kéo Đại thiếu gia.
Nhưng hắn không kịp, chỉ giữ được một góc áo của Dư đại thiếu gia.
Hắn không biết bơi, cho dù biết, cũng không có khả năng xuống cứu một người lớn.
Nhưng hắn không kêu cứu.
Hắn chỉ nhìn người kia giãy dụa, cuối cùng chìm vào đáy hồ.
Nên khi có người tìm đến, cảnh trông thấy chính là hắn đứng ở bên cạnh hồ nhân tạo.
Đại thiếu gia được sủng ái nhất Dư gia chết rồi.
Công nhân không dám nói lúc ấy bọn họ không gắn chắc hàng rào, mà một mực chắc chắn, rằng khi bọn họ kết thúc công việc, đã làm lại hàng rào như cũ.
Tất cả mọi người cảm thấy là hắn đẩy Đại thiếu gia xuống hồ chết đuối.
Ngay cả Dư lão gia cũng cảm thấy thế.
"Anh chỉ không cầu cứu, nhưng anh không giết hắn." Dư Tẫn cười cười, giơ tay ấn xuống vị trí trái tim: "Có lẽ lúc ấy, ở chỗ này của anh đã có một con quỷ rồi."
"Anh chỉ bị hù dọa." Thẻ người tốt lúc ấy vẫn còn là trẻ con, sợ đến choáng váng quên kêu cứu là hoàn toàn bình thường.
Dư Tẫn thả tay xuống, chống lên sườn mặt, ánh mắt chứa đựng ánh sáng nhàn nhạt: "Mặc dù Bảo Bảo nghĩ về anh như vậy, anh rất vui. Nhưng mà... Lúc ấy anh rất tỉnh táo."
Có đôi khi con người sẽ ở trong một nháy mắt nào đó, lâm vào thời điểm đặc biệt độc ác.
Hắn cũng biết.
Nếu như hắn có thể dự liệu được chuyện về sau, thì đại khái hắn sẽ không làm như thế.
Đáng tiếc không có nếu như.
Chuyện đã từng xảy ra, vô luận như thế nào, cũng không thể vãn hồi lại.
"Anh đoán Bảo Bảo tò mò, vì sao trước đó anh lại nhằm vào Tống Yên Nhiên và Tống gia đúng không."
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này còn có quan hệ với Tống gia?!
Ai nói ta tò mò!
"Lúc ấy Tống Yên Nhiên cũng ở đó, cô ta đứng ra xác nhận anh, nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Đại ca xuống nước."
Tống Yên Nhiên kia còn rất nhỏ, lúc ấy Dư Tẫn xác thực vọt tới.
Có lẽ cô ta cũng không phân rõ, rốt cuộc là Dư Tẫn đang đẩy Dư đại thiếu gia, hay là muốn kéo hắn.
Nhưng khi người lớn hỏi, cô ta nói là Dư Tẫn đẩy Dư đại thiếu gia xuống.
"Bởi vì những lời này của cô ta, anh liền trở thành hung thủ."
-
Đại thiếu gia chết, tất cả đầu mối đều chỉ vào hắn. Thậm chí có người cầm ra chứng cứ, nói hai ngày trước hắn từng tìm hiểu hành trình của Đại thiếu gia, rõ ràng chính là mưu đồ đã lâu.
Không ai tin tưởng hắn.
Chỉ có mẹ hắn tin tưởng hắn.
Để chứng minh trong sạch cho hắn, mẹ hắn lưu lại một bức huyết thư, lấy cái chết chứng minh trong sạch cho hắn.
Hắn chỉ là một đứa bé, đừng nói chứng cứ không đủ, cho dù đủ chứng cứ, thì cũng không thể làm gì hắn.
Đương nhiên... loại địa phương như Dư gia, cho dù muốn giết chết hắn, cũng rất dễ dàng.
Cho nên mẹ hắn phải chết.
Chỉ có bà ấy chết, Dư lão gia mới có thể nhớ tới một chút tình cũ, để hắn sống sót trong đầm rồng hang hổ kia.
Nếu như Tống Yên Nhiên không nói câu nói kia, hắn cùng lắm cũng chỉ là xuất hiện ở chỗ đó, có hiềm nghi, sẽ không trực tiếp bị nhận định là hung thủ.
Vì câu nói kia của Tống Yên Nhiên, làm hại hắn trở thành hung thủ, cũng gián tiếp hại chết mẹ hắn.
Sơ Tranh cũng không biết an ủi hắn thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Hắn thật sự là ngoài ý muốn?"
"Đúng thế..." Dư Tẫn nói: "Lúc ấy ở xung quanh trừ anh, cũng chỉ có Tống Yên Nhiên, trừ phi có quỷ."
Hàng rào cũng chỉ là ngoài ý muốn, công nhân nghĩ còn phải tiếp tục làm việc, lười biếng không lắp lại. Đường kia rất rộng rãi, người bình thường dù thế nào cũng không thể trượt chân rơi xuống được.
Ai biết hôm đó Đại thiếu gia lại uống rượu, còn trùng hợp như thế, té từ hàng rào kia xuống.
Đáy lòng Dư Tẫn cũng có chút kỳ quái, nhưng lại không nói nên lời là kỳ quái ở chỗ nào.
Luôn cảm thấy vị Đại ca kia của hắn chết quá dễ dàng.
"Quá mức trùng hợp không nhất định đều là trùng hợp." Sơ Tranh nói: "Nói không chừng anh phải cõng nồi thay người khác."
Ánh mắt Dư Tẫn hơi biến hóa.
Sơ Tranh bổ sung một câu: "Đương nhiên, cũng có thể thật sự chỉ là trùng hợp."
Nói không chừng chính là xui xẻo như vậy, đụng vào trò đùa của vận mệnh.
Dù sao thẻ người tốt là một nhóc đáng thương.
Vận mệnh đùa với hắn một chút, thì cũng quá bình thường!
Dư Tẫn đứng dậy, hôn lên mi tâm Sơ Tranh một cái: "Anh ra ngoài một chút, Bảo Bảo đi ngủ sớm một chút đi."
"Dư Tẫn." Sơ Tranh ngăn hắn: "Đã qua đi lâu như thế, anh tra được chân tướng thì thế nào."
"Tất nhiên là muốn để hung thủ nợ máu trả bằng máu." Người chết là mẹ hắn, hắn trở lại Dư gia là vì cái gì?
Nếu như quả thật có hung thủ, sao hắn có thể bỏ qua được!
Sơ Tranh kéo người trở về: "Em giúp anh điều tra, anh đừng dính vào những chuyện này."
Tiểu nhân nơi đáy lòng Sơ Tranh điên cuồng tát mình.
Cho mi lanh mồm lanh miệng này!
Cho mi nói lung tung này!
Gặp rắc rối rồi thấy chưa!
Dư Tẫn: "Em làm sao điều tra?" Ngay cả chuyện Dư gia có bao nhiêu người, có những loại người gì em cũng không rõ ràng mà.
"Hỏi từng người từng người một là được, không nằm ngoài mấy người kia, không khó."
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên, giống như chuyện này đối với cô mà nói, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Dư Tẫn không đồng ý, Sơ Tranh lại ấn lấy hắn, trực tiếp xách người lên trên lầu.
"Bảo Bảo!"
Sơ Tranh đè hắn lên tường, mạnh mẽ đụng vào tường: "Không nghe lời em, chúng ta liền chia tay."
Sơ Tranh đại khái là Get được kỹ năng mới.
Uy hiếp đến cực kỳ thành thạo.
Dư Tẫn: "..."
Vì cái gì mà Bảo Bảo nhà hắn lại hung ác như thế!!
Bạn gái nhà khác rõ ràng rất ôn nhu mà!!
-
Tình nhân của Dư lão gia đều ở bên ngoài, chỉ có con cái và vợ cả thì ở cùng ông ta.
Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng, tình nhân mua chuộc những người khác của Dư gia.
Sơ Tranh bảo Hoa Xán đi điều tra những người làm việc ở Dư gia lúc chuyện kia xảy ra, mặc kệ đã rời chức hay chưa, chỉ cần có móc nối vơi Dư gia, đều phải điều tra rõ ràng.
Sau khi Đại thiếu gia chết, người được lợi lớn nhất là Dư Nguy.
Dư Nguy là lão Nhị.
Mặc dù không xuất sắc như Đại thiếu gia, nhưng Đại thiếu gia chết rồi, anh ta chính là người xuất sắc nhất.
Mà thời gian mấy năm sau đó, cũng xác thực như thế.
Nếu như không phải Dư Tẫn đột nhiên giết trở về, thì hiện tại đại quyền của Dư gia, hẳn đã bị Dư Nguy nắm trong tay.
Lão Tam Dư Khải, người này không có lòng dạ sâu như Dư Nguy, nhưng cũng không thể coi thường.
Lão Tứ là một cô gái, theo quy củ của Dư gia, không tham dự đoạt quyền Dư gia, giết chết lão Đại đối với cô ta không có chỗ tốt mang tính thực tế gì, trừ phi cô ta giết hết con trai của Dư gia.
Lão Ngũ Dư Tẫn.
Lão Lục Dư Thần, không chênh lệch nhiều so với Dư Tẫn, cả ngày sống phóng túng, có thể liều một trận với Dư Khải, nhưng điểm không giống Dư Khải đại khái chính là không động vào phụ nữ.
Dư gia có một lão quản gia, Sơ Tranh quyết định đi hỏi ông ta trước.
Loại người này luôn biết rất nhiều thứ.
Lão quản gia đã về hưu, khi Sơ Tranh đi qua tìm, ông ta bất ngờ.
Sơ Tranh hỏi chuyện của Đại thiếu Dư gia, càng làm cho lão quản gia ngoài ý muốn.
"Đại thiếu gia chết rất nhiều năm rồi... Sao bây giờ cô lại đến hỏi chuyện của Đại thiếu gia?"
"Nhận ủy thác của người khác, cảm thấy hắn không phải chết ngoài ý muốn."
Dư gia công bố ra ngoài, Đại thiếu Dư gia là ngoài ý muốn bỏ mình.
Lão quản gia sửng sốt một chút, lắc đầu: "Thời gian quá lâu, tôi đã không còn nhớ rõ nữa, mời cô trở về đi thôi."
Cạch!
Một con dao bị đập lên bàn, lưỡi dao lóe lên hàn quang sáng chói.
Cô gái đập dao khí thế hùng hổ, cô lại lấy từ bên khác ra một tấm thẻ, khí thế như muốn chiếm đoạt núi sông đập lên bàn.
"Chọn."
Tiền và mạng.
Lão quản gia tốt xấu gì cũng làm việc ở Dư gia nhiều năm như vậy, điểm nhìn lời đoán nghĩa ấy vẫn biết.
Sắc mặt ông ta trong nháy mắt khó coi lên.
*
Sơ Tranh: Có vé tháng mau ném, ban thưởng một tiểu tiên nữ.
/1983
|