Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Soạt ——
Màn cửa trong phòng bị người kéo ra.
Dư Tẫn giơ tay ngăn trở ánh sáng chói mắt.
Thân thể nghiêng ra bên ngoài, kết quả vừa lăn một cái liền rơi vào khoảng không.
Vốn cho rằng sẽ ngã xuống đất, lại không nghĩ tới lọt vào một cái ôm ấm áp.
Dư Tẫn ngước mắt, mơ hồ trông thấy gương mặt Sơ Tranh.
"Tối hôm qua anh ngủ ở chỗ này?"
Chỗ này? Chỗ nào?
Dư Tẫn nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang dựa trên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, ánh sáng tràn ngập bầu trời.
Tay Sơ Tranh xuyên qua dưới đầu gối hắn, ôm người lên.
Thân thể Dư Tẫn đột nhiên bay lên không, một giây sau cả người liền ngã vào giường mềm mại: "Nghĩ gì thế?"
Dư Tẫn nhìn nữ sinh đứng ở bên giường, cảm thán một tiếng sức lực của Bảo Bảo thật lớn, chậm rãi cười lên: "Nghĩ* Bảo Bảo."
(*Từ 想 (tưởng) có nghĩ là nghĩ, muốn, nhớ,...)
Sơ Tranh lấy quần áo sạch cho hắn: "Muốn em vì sao không đến."
"..."
Dư Tẫn xém chút bị sặc.
Dư Tẫn không muốn nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trầm mặc cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay.
Ngày hôm nay Dư Tẫn còn có việc, Sơ Tranh cũng không ngăn cản hắn.
Chỉ là khi hắn đi ra ngoài, cảnh cáo hắn hai câu.
-
Dư Tẫn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ chờ mình, kết quả hắn trở về liền được cho biết Sơ Tranh đã rời đi rồi.
"Thật sự là không chút lưu tình."
Dư Tẫn lẩm bẩm một tiếng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên Dư Tẫn cũng chuẩn bị thu thập một chút rồi trở về.
Trên đường trở về, chuyện Dư Tẫn nghĩ tới toàn là tấm ảnh chụp trông thấy từ chỗ chú Bạch.
Rốt cuộc người nói chuyện với cô là ai?
Hắn thế mà cũng không kịp hỏi!
Nếu Dư Tẫn thật sự muốn biết, thì bảo chú Bạch đi điều tra một chút là được.
Nhưng hắn cũng không biết mình đang ngang với ai.
Khi Dư Tẫn về đến nơi, đã là ban đêm, chú Bạch ở trên xe, có chút do dự quay đầu: "Tiên sinh, còn hai tiếng..."
"Sao thế?"
Dư Tẫn hờ hững hỏi.
"Ngài... Sinh nhật." Giọng nói của chú Bạch cũng đè thấp xuống không ít.
"Thật sao?" Dư Tẫn không để ý chút nào: "Chú có quà muốn tặng tôi?"
Chú Bạch sột soạt một hồi, đưa qua một cái hộp.
Dư Tẫn nhận lấy hộp, cười khẽ: "Cảm ơn chú Bạch."
Dư Tẫn cũng không mở hộp ra, chỉ đặt ở bên người, nhìn không ra có bao nhiêu quan tâm, nhưng nếu như hắn thật sự không quan tâm, thì lúc này đã tiện tay ném đi, chứ không phải đặt xuống như vậy.
Biệt thự dần dần tới gần.
Dư Tẫn đột nhiên nói: "Về công ty trước đi."
"Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa."
"Về công ty."
-
Koong...
Chuông đồng hồ điểm 12 giờ.
Trời tối người yên.
Trong biệt thự một mảnh lờ mờ.
Sơ Tranh ngồi ở trên bậc thang biệt thự, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Người giúp việc ở bên cạnh ngáp: "Tống tiểu thư, có lẽ tiên sinh không trở về đâu, nếu không ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi?"
"Cô về ngủ trước đi."
"Tống tiểu thư, tôi ở đây với ngài thôi, nếu không thì chú Bạch sẽ mắng tôi." Người giúp việc không dám đi nghỉ ngơi.
Sơ Tranh không thèm để ý, bảo người giúp việc về nghỉ ngơi trước đi.
Cuối cùng người giúp việc không lay chuyển được Sơ Tranh, cẩn thận từng bước rời đi.
Về đến phòng, cô ấy vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho chú Bạch.
"Chú Bạch... Tiên sinh trở về rồi sao? Tống tiểu thư còn đang chờ trong biệt thự đấy, đã trễ thế này rồi, tôi khuyên cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy cũng không chịu."
"Cái gì?"
Chú Bạch nhìn thời gian.
Đã trễ thế này rồi.
Đã qua rạng sáng.
Hiện tại tiên sinh còn đang túm lấy người họp.
Chú Bạch cúp điện thoại, đến phòng họp nhìn một chút, phần lớn người đều buồn ngủ, người nói chuyện cũng ngáp không ngớt.
Chỉ có Dư Tẫn ngồi ở vị trí đầu tiên, một bộ dáng thanh thản lười biếng.
Chú Bạch gõ cửa một cái.
Thanh âm bên trong dừng lại.
"Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, về thôi."
Dư Tẫn đưa mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng mở cái miệng tôn quý của mình: "Giải tán đi."
Người trong phòng họp trong nháy mắt giống như đế vương đại xá thiên hạ, trở về từ cõi chết, cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, có thể trở về đi ngủ rồi.
"Quay về ngoại ô."
Chú Bạch đáp ứng.
Chờ Dư Tẫn phát hiện không phải về vùng biệt thự ở ngoại ô, thì xe đã dừng lại trước cửa biệt thự.
Dư Tẫn liếc chú Bạch một cái, chú Bạch thấp giọng nói: "Tiên sinh, Tống tiểu thư đang chờ ngài."
Dư Tẫn giật mình trong lòng.
Hắn có chút mờ mịt xuống xe, đứng trước cổng chính biệt thự đen kịt.
Trong đêm gió thổi qua, mang theo một chút oi bức.
Ngàn vạn suy nghĩ xông tới, vô thanh vô tức bao phủ hắn, cảm giác ngạt thở cũng phá lệ rõ ràng.
Hắn khẽ hít sâu.
Dư Tẫn đi đến trước cổng chính, giơ tay đẩy cửa ra, hắn đi vào trong biệt thự.
Biệt thự không hề có chút ánh sáng, khi Dư Tẫn đi vào, trước mắt lâm vào trong bóng tối ngắn ngủi.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, không có ai.
Dư Tẫn đứng ở cửa trước, thần sắc trên mặt dần dần chìm xuống.
Bốn phía đột nhiên có ánh sáng sáng lên, đầu tiên là một khoảng rất nhỏ, sau đó là xung quanh, dần dần có ánh sáng, từ nơi khác nhau, dần dần sáng lên, hình thành một vùng ngân hà, chậm rãi xoay tròn lưu động.
Mà hắn lúc này, đang đứng ở cửa vào của vùng ngân hà kia.
Dư Tẫn giống như bị đóng đinh tại chỗ, đáy lòng rung động, huyết dịch đều giống như đang ngược dòng.
Dư Tẫn cất bước, đi vào.
Hắn đi vào mới phát hiện những thứ đang phát sáng kia đều là hạt châu nhỏ rũ xuống, phối hợp thêm tia sáng và một chút hình chiếu, đưa khoảng trời đầy sao bày ra ở nơi này.
Hắn đi qua, đụng đến những hạt châu kia vang lên đinh đang.
Khi hắn đứng ở vị trí trung tâm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đứng trên bậc thang.
Cô chậm rãi đi xuống: "Sinh nhật vui vẻ."
Dư Tẫn mượn ánh sao lưu động, lẳng lặng nhìn chăm chú người trước mặt.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, ôm thật chặt người vào trong ngực.
Sơ Tranh bị ôm đến đột nhiên, còn bị Dư Tẫn gắt gao siết chặt, cô cảm thấy mình sắp không thể thở nổi.
"Dư Tẫn..."
Ta sắp hít thở không thông!!
"Đừng rời bỏ anh." Thanh âm Dư Tẫn trầm thấp, mang theo giọng mũi dày đặc: "Đừng rời bỏ anh."
Hắn giống như một đứa bé, ôm đồ vật của mình, gắt gao, chặt chẽ, không bao giờ muốn buông tay nữa.
Giống như đây là thứ duy nhất hắn có thể bắt lấy.
Sơ Tranh sững sờ.
Cánh tay đang đẩy hắn, chậm rãi buông ra, vòng quanh hắn, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng hắn.
Sơ Tranh không nghĩ tới Dư Tẫn sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng cô thật sự sắp không thở được nữa...
"Dư Tẫn, buông em ra trước." Sơ Tranh nói: "Em thở một ngụm."
Dư Tẫn nghe vậy, bỗng nhiên buông lỏng.
Lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào.
Nhưng mà Sơ Tranh còn chưa kịp thở phào, nụ hôn của Dư Tẫn liền rơi xuống.
Nóng bỏng, vội vàng, bất an... Còn có mấy phần điên cuồng.
Sơ Tranh bị hắn đẩy lên lan can cầu thang, hắn đỡ lấy cô hôn đến quên mình, tinh quang đầy trời lưu chuyển, bao phủ trên thân hai người.
-
Dư Tẫn và Sơ Tranh ngồi song song trên bậc thang, cánh môi hắn đỏ bừng, quần áo trên người cũng lộ xà lộn xộn, nhưng vẫn mặc ngay ngắn trên người.
Lúc này trước mặt hắn đặt một cái bánh gato, phía trên cắm ngọn nến, Sơ Tranh đang châm nến.
Ánh lửa sáng lên trong đáy mắt Dư Tẫn, ánh lửa lấp lóe nhảy vọt: "Bảo Bảo, em tự mình làm sao?"
"Không phải, Tiểu Hà làm." Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng không đáng tin của Dư Tẫn.
Tiểu Hà chính là người giúp việc trong biệt thự.
Dư Tẫn: "..."
"Cầu nguyện."
Dư Tẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Bảo Bảo."
Sơ Tranh sửng sốt một chút, một lát sau thản nhiên nói: "Nguyện vọng nói ra sẽ mất linh."
"Ừm..." Dư Tẫn nghiêng đầu xuống: "Vậy anh lại ước thêm một lần."
"..."
Làm gì có chuyện ước lần thứ hai!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Soạt ——
Màn cửa trong phòng bị người kéo ra.
Dư Tẫn giơ tay ngăn trở ánh sáng chói mắt.
Thân thể nghiêng ra bên ngoài, kết quả vừa lăn một cái liền rơi vào khoảng không.
Vốn cho rằng sẽ ngã xuống đất, lại không nghĩ tới lọt vào một cái ôm ấm áp.
Dư Tẫn ngước mắt, mơ hồ trông thấy gương mặt Sơ Tranh.
"Tối hôm qua anh ngủ ở chỗ này?"
Chỗ này? Chỗ nào?
Dư Tẫn nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang dựa trên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, ánh sáng tràn ngập bầu trời.
Tay Sơ Tranh xuyên qua dưới đầu gối hắn, ôm người lên.
Thân thể Dư Tẫn đột nhiên bay lên không, một giây sau cả người liền ngã vào giường mềm mại: "Nghĩ gì thế?"
Dư Tẫn nhìn nữ sinh đứng ở bên giường, cảm thán một tiếng sức lực của Bảo Bảo thật lớn, chậm rãi cười lên: "Nghĩ* Bảo Bảo."
(*Từ 想 (tưởng) có nghĩ là nghĩ, muốn, nhớ,...)
Sơ Tranh lấy quần áo sạch cho hắn: "Muốn em vì sao không đến."
"..."
Dư Tẫn xém chút bị sặc.
Dư Tẫn không muốn nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trầm mặc cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay.
Ngày hôm nay Dư Tẫn còn có việc, Sơ Tranh cũng không ngăn cản hắn.
Chỉ là khi hắn đi ra ngoài, cảnh cáo hắn hai câu.
-
Dư Tẫn vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ chờ mình, kết quả hắn trở về liền được cho biết Sơ Tranh đã rời đi rồi.
"Thật sự là không chút lưu tình."
Dư Tẫn lẩm bẩm một tiếng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên Dư Tẫn cũng chuẩn bị thu thập một chút rồi trở về.
Trên đường trở về, chuyện Dư Tẫn nghĩ tới toàn là tấm ảnh chụp trông thấy từ chỗ chú Bạch.
Rốt cuộc người nói chuyện với cô là ai?
Hắn thế mà cũng không kịp hỏi!
Nếu Dư Tẫn thật sự muốn biết, thì bảo chú Bạch đi điều tra một chút là được.
Nhưng hắn cũng không biết mình đang ngang với ai.
Khi Dư Tẫn về đến nơi, đã là ban đêm, chú Bạch ở trên xe, có chút do dự quay đầu: "Tiên sinh, còn hai tiếng..."
"Sao thế?"
Dư Tẫn hờ hững hỏi.
"Ngài... Sinh nhật." Giọng nói của chú Bạch cũng đè thấp xuống không ít.
"Thật sao?" Dư Tẫn không để ý chút nào: "Chú có quà muốn tặng tôi?"
Chú Bạch sột soạt một hồi, đưa qua một cái hộp.
Dư Tẫn nhận lấy hộp, cười khẽ: "Cảm ơn chú Bạch."
Dư Tẫn cũng không mở hộp ra, chỉ đặt ở bên người, nhìn không ra có bao nhiêu quan tâm, nhưng nếu như hắn thật sự không quan tâm, thì lúc này đã tiện tay ném đi, chứ không phải đặt xuống như vậy.
Biệt thự dần dần tới gần.
Dư Tẫn đột nhiên nói: "Về công ty trước đi."
"Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa."
"Về công ty."
-
Koong...
Chuông đồng hồ điểm 12 giờ.
Trời tối người yên.
Trong biệt thự một mảnh lờ mờ.
Sơ Tranh ngồi ở trên bậc thang biệt thự, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Người giúp việc ở bên cạnh ngáp: "Tống tiểu thư, có lẽ tiên sinh không trở về đâu, nếu không ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi?"
"Cô về ngủ trước đi."
"Tống tiểu thư, tôi ở đây với ngài thôi, nếu không thì chú Bạch sẽ mắng tôi." Người giúp việc không dám đi nghỉ ngơi.
Sơ Tranh không thèm để ý, bảo người giúp việc về nghỉ ngơi trước đi.
Cuối cùng người giúp việc không lay chuyển được Sơ Tranh, cẩn thận từng bước rời đi.
Về đến phòng, cô ấy vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho chú Bạch.
"Chú Bạch... Tiên sinh trở về rồi sao? Tống tiểu thư còn đang chờ trong biệt thự đấy, đã trễ thế này rồi, tôi khuyên cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy cũng không chịu."
"Cái gì?"
Chú Bạch nhìn thời gian.
Đã trễ thế này rồi.
Đã qua rạng sáng.
Hiện tại tiên sinh còn đang túm lấy người họp.
Chú Bạch cúp điện thoại, đến phòng họp nhìn một chút, phần lớn người đều buồn ngủ, người nói chuyện cũng ngáp không ngớt.
Chỉ có Dư Tẫn ngồi ở vị trí đầu tiên, một bộ dáng thanh thản lười biếng.
Chú Bạch gõ cửa một cái.
Thanh âm bên trong dừng lại.
"Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, về thôi."
Dư Tẫn đưa mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng mở cái miệng tôn quý của mình: "Giải tán đi."
Người trong phòng họp trong nháy mắt giống như đế vương đại xá thiên hạ, trở về từ cõi chết, cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, có thể trở về đi ngủ rồi.
"Quay về ngoại ô."
Chú Bạch đáp ứng.
Chờ Dư Tẫn phát hiện không phải về vùng biệt thự ở ngoại ô, thì xe đã dừng lại trước cửa biệt thự.
Dư Tẫn liếc chú Bạch một cái, chú Bạch thấp giọng nói: "Tiên sinh, Tống tiểu thư đang chờ ngài."
Dư Tẫn giật mình trong lòng.
Hắn có chút mờ mịt xuống xe, đứng trước cổng chính biệt thự đen kịt.
Trong đêm gió thổi qua, mang theo một chút oi bức.
Ngàn vạn suy nghĩ xông tới, vô thanh vô tức bao phủ hắn, cảm giác ngạt thở cũng phá lệ rõ ràng.
Hắn khẽ hít sâu.
Dư Tẫn đi đến trước cổng chính, giơ tay đẩy cửa ra, hắn đi vào trong biệt thự.
Biệt thự không hề có chút ánh sáng, khi Dư Tẫn đi vào, trước mắt lâm vào trong bóng tối ngắn ngủi.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, không có ai.
Dư Tẫn đứng ở cửa trước, thần sắc trên mặt dần dần chìm xuống.
Bốn phía đột nhiên có ánh sáng sáng lên, đầu tiên là một khoảng rất nhỏ, sau đó là xung quanh, dần dần có ánh sáng, từ nơi khác nhau, dần dần sáng lên, hình thành một vùng ngân hà, chậm rãi xoay tròn lưu động.
Mà hắn lúc này, đang đứng ở cửa vào của vùng ngân hà kia.
Dư Tẫn giống như bị đóng đinh tại chỗ, đáy lòng rung động, huyết dịch đều giống như đang ngược dòng.
Dư Tẫn cất bước, đi vào.
Hắn đi vào mới phát hiện những thứ đang phát sáng kia đều là hạt châu nhỏ rũ xuống, phối hợp thêm tia sáng và một chút hình chiếu, đưa khoảng trời đầy sao bày ra ở nơi này.
Hắn đi qua, đụng đến những hạt châu kia vang lên đinh đang.
Khi hắn đứng ở vị trí trung tâm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đứng trên bậc thang.
Cô chậm rãi đi xuống: "Sinh nhật vui vẻ."
Dư Tẫn mượn ánh sao lưu động, lẳng lặng nhìn chăm chú người trước mặt.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, ôm thật chặt người vào trong ngực.
Sơ Tranh bị ôm đến đột nhiên, còn bị Dư Tẫn gắt gao siết chặt, cô cảm thấy mình sắp không thể thở nổi.
"Dư Tẫn..."
Ta sắp hít thở không thông!!
"Đừng rời bỏ anh." Thanh âm Dư Tẫn trầm thấp, mang theo giọng mũi dày đặc: "Đừng rời bỏ anh."
Hắn giống như một đứa bé, ôm đồ vật của mình, gắt gao, chặt chẽ, không bao giờ muốn buông tay nữa.
Giống như đây là thứ duy nhất hắn có thể bắt lấy.
Sơ Tranh sững sờ.
Cánh tay đang đẩy hắn, chậm rãi buông ra, vòng quanh hắn, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng hắn.
Sơ Tranh không nghĩ tới Dư Tẫn sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng cô thật sự sắp không thở được nữa...
"Dư Tẫn, buông em ra trước." Sơ Tranh nói: "Em thở một ngụm."
Dư Tẫn nghe vậy, bỗng nhiên buông lỏng.
Lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào.
Nhưng mà Sơ Tranh còn chưa kịp thở phào, nụ hôn của Dư Tẫn liền rơi xuống.
Nóng bỏng, vội vàng, bất an... Còn có mấy phần điên cuồng.
Sơ Tranh bị hắn đẩy lên lan can cầu thang, hắn đỡ lấy cô hôn đến quên mình, tinh quang đầy trời lưu chuyển, bao phủ trên thân hai người.
-
Dư Tẫn và Sơ Tranh ngồi song song trên bậc thang, cánh môi hắn đỏ bừng, quần áo trên người cũng lộ xà lộn xộn, nhưng vẫn mặc ngay ngắn trên người.
Lúc này trước mặt hắn đặt một cái bánh gato, phía trên cắm ngọn nến, Sơ Tranh đang châm nến.
Ánh lửa sáng lên trong đáy mắt Dư Tẫn, ánh lửa lấp lóe nhảy vọt: "Bảo Bảo, em tự mình làm sao?"
"Không phải, Tiểu Hà làm." Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng không đáng tin của Dư Tẫn.
Tiểu Hà chính là người giúp việc trong biệt thự.
Dư Tẫn: "..."
"Cầu nguyện."
Dư Tẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Bảo Bảo."
Sơ Tranh sửng sốt một chút, một lát sau thản nhiên nói: "Nguyện vọng nói ra sẽ mất linh."
"Ừm..." Dư Tẫn nghiêng đầu xuống: "Vậy anh lại ước thêm một lần."
"..."
Làm gì có chuyện ước lần thứ hai!!
/1983
|