Edit: LoBe
___
Nhìn thấy Lật Manh lưu luyến không rời nhìn thằng kia, trong đôi mắt lạnh lẽo của Serrill xuất hiện lệ khí táo bạo.
Thích tới mức đó?
Lật Manh nhìn pháo hôi thêm diễn biến mất, mới thu hồi tư thế bà háng xóm hóng chuyện, bình tĩnh kéo kéo tay áo xoay người.
Cô vừa muốn nói gì lại đột nhiên sửng sốt.
Nhóc con ngồi trên giường, lông mi dài rậm hơi rũ, đôi con ngươi xinh đẹp hơi ủng hồng. Sườn mặt giấu trong bóng tối. Tái nhợt tinh xảo tà mị.
Lật Manh cảm thấy hình như mình bị hoa mắt, duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt. Mà Serrill ngồi trên giường Serrill, đã đạm mạc rũ mắt, màu đỏ trong mắt biến mất. Lật Manh nhìn thấy nhóc trở lại bình thường, mới xác định mắt mình không tốt.
Cô đi tới, cúi người, thanh âm ôn nhu hơn mấy phần.
"Răng còn đau không?"
Vừa rồi hình như nhóc bị đau tới mức nhăn mặt thì phải?
Serrill lại khẽ híp mắt, môi mỏng có hơi hung dữ nhếch lên.
"Sao không đuổi theo vị hôn phu của ngươi đi?"
Lật Manh có chút nghi hoặc, cho dù bị ngu cũng nhận ra đứa trẻ này không vui.
Chẳng lẽ còn đau?
Lật Manh vươn tay, khẽ chỉnh lại cổ áo cho nhóc, thanh âm mềm nhẹ sửa đúng, "Anh ta không phải vị hôn phu của chị."
Serrill không biểu tình nhìn cô một lúc lâu, mới mím môi mỏng, lạnh lùng hừ một cái.
"Không phải vị hôn phu, là người yêu à?"
Lật Manh cảm thấy cảm xúc của tiểu gia hỏa này không thích hợp. Cô trầm mặc một lát, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn má nhóc một cái.
Serrill ngơ ngẩn.
Lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh lạnh nhạt của thiếu nữ vang lên.
"Thà yêu nhóc còn hơn yêu anh ta."
Trong đôi mắt lạnh lẽo hắc ám của Serrill có cảm xúc khác thường, đơ ngờ chốc lát, hắn chậm rãi chớp mắt. Chỉ cảm thấy lồng ngực rất ấm áp. Tuy rằng hắn duy trì bộ dáng trẻ nhỏ của nhân loại, có nhiệt độ cơ thể ấm áp, có máu thậm chí là hơi thở ấm áp nhưng tim không đập.
Chỉ là vừa rồi đột nhiên hắn cảm thấy, hình như bản thân có tiếng tim đập. Thậm chí là tiếng tim đập liên hồi thình thịch... thình thịch.
Hắn ngừng thở, đương nhiên biết đây chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng mà ngực khó chịu. Hắn giơ tay, khẽ nắm cổ tay Lật Manh, không chớp mắt chăm chú nhìn cô.
"Nói yêu ta, sẽ không có cơ hội đổi ý."
Lật Manh không có sức kháng cự với sự đáng yêu của trẻ con, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt trông mong của nhóc. Bộ dáng từ trước tới nay không có ai yêu thương, thật sự quá thê lương.
Nghĩ đến nhóc còn nhỏ mà đã bị bắt đi làm huyết nô. Chắc chắn là bà ngoại không thương ông ngoại không yêu, thơ ấu thê thảm đến mức người ngoài không nỡ nhìn. Vì vậy nên mới để ý việc người khác có yêu thương mình hay không.
Giờ khắc này tình mẹ trong lòng Lật Manh dâng lên.
Nhớ đến sau này tuy rằng số mệnh của nhân loại rất thê thảm, nhưng mà bị bắt làm huyết nô rất ít. Rốt cuộc số huyết tộc, so với quần thể nhân loại khổng lồ, vẫn hơi ít. Cho nên một ít nhân loại vẫn có thể bình an sống đến chết.
Lật Manh bắt đầu tính toán bản thân có bao nhiêu tài sản,định cho nhóc một thân phận tốt, để sau này nhóc được sống hạnh phúc một chút. Dù sao cô không dùng được, thì mang ra làm từ thiện cũng được.
Lật Manh dùng ánh mắt từ ái nhìn Serrill, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Ừ, không hối hận vì yêu em."
Đột nhiên có cảm giác mình là người mẹ vĩ đại.
Cơ thể Serrill có chút căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp an tĩnh lại chăm chú nhìn cô rất lâu, sau đó mới tin tưởng thở ra một hơi.
Trong lúc Lật Manh còn đắm chìm trong cảm xúc làm mẹ.
Serrill đã rũ mắt, hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn này mười phần chiếm hữu, lại cực kỳ mềm nhẹ.
Lật Manh không biểu tình giơ tay xoa xoa miệng, dạy dỗ Serrill: "Không được hôn môi, đây là nụ hôn dành cho người yêu của nhóc sau này."
Ánh mắt Serrill có thêm một tia âm trầm, hắn trầm mặc nhìn cô vài giây, mới cười cười.
"À, phải không?"
Hai chữ người yêu, nghe cũng không tồi.
___
Nhìn thấy Lật Manh lưu luyến không rời nhìn thằng kia, trong đôi mắt lạnh lẽo của Serrill xuất hiện lệ khí táo bạo.
Thích tới mức đó?
Lật Manh nhìn pháo hôi thêm diễn biến mất, mới thu hồi tư thế bà háng xóm hóng chuyện, bình tĩnh kéo kéo tay áo xoay người.
Cô vừa muốn nói gì lại đột nhiên sửng sốt.
Nhóc con ngồi trên giường, lông mi dài rậm hơi rũ, đôi con ngươi xinh đẹp hơi ủng hồng. Sườn mặt giấu trong bóng tối. Tái nhợt tinh xảo tà mị.
Lật Manh cảm thấy hình như mình bị hoa mắt, duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt. Mà Serrill ngồi trên giường Serrill, đã đạm mạc rũ mắt, màu đỏ trong mắt biến mất. Lật Manh nhìn thấy nhóc trở lại bình thường, mới xác định mắt mình không tốt.
Cô đi tới, cúi người, thanh âm ôn nhu hơn mấy phần.
"Răng còn đau không?"
Vừa rồi hình như nhóc bị đau tới mức nhăn mặt thì phải?
Serrill lại khẽ híp mắt, môi mỏng có hơi hung dữ nhếch lên.
"Sao không đuổi theo vị hôn phu của ngươi đi?"
Lật Manh có chút nghi hoặc, cho dù bị ngu cũng nhận ra đứa trẻ này không vui.
Chẳng lẽ còn đau?
Lật Manh vươn tay, khẽ chỉnh lại cổ áo cho nhóc, thanh âm mềm nhẹ sửa đúng, "Anh ta không phải vị hôn phu của chị."
Serrill không biểu tình nhìn cô một lúc lâu, mới mím môi mỏng, lạnh lùng hừ một cái.
"Không phải vị hôn phu, là người yêu à?"
Lật Manh cảm thấy cảm xúc của tiểu gia hỏa này không thích hợp. Cô trầm mặc một lát, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn má nhóc một cái.
Serrill ngơ ngẩn.
Lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh lạnh nhạt của thiếu nữ vang lên.
"Thà yêu nhóc còn hơn yêu anh ta."
Trong đôi mắt lạnh lẽo hắc ám của Serrill có cảm xúc khác thường, đơ ngờ chốc lát, hắn chậm rãi chớp mắt. Chỉ cảm thấy lồng ngực rất ấm áp. Tuy rằng hắn duy trì bộ dáng trẻ nhỏ của nhân loại, có nhiệt độ cơ thể ấm áp, có máu thậm chí là hơi thở ấm áp nhưng tim không đập.
Chỉ là vừa rồi đột nhiên hắn cảm thấy, hình như bản thân có tiếng tim đập. Thậm chí là tiếng tim đập liên hồi thình thịch... thình thịch.
Hắn ngừng thở, đương nhiên biết đây chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng mà ngực khó chịu. Hắn giơ tay, khẽ nắm cổ tay Lật Manh, không chớp mắt chăm chú nhìn cô.
"Nói yêu ta, sẽ không có cơ hội đổi ý."
Lật Manh không có sức kháng cự với sự đáng yêu của trẻ con, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt trông mong của nhóc. Bộ dáng từ trước tới nay không có ai yêu thương, thật sự quá thê lương.
Nghĩ đến nhóc còn nhỏ mà đã bị bắt đi làm huyết nô. Chắc chắn là bà ngoại không thương ông ngoại không yêu, thơ ấu thê thảm đến mức người ngoài không nỡ nhìn. Vì vậy nên mới để ý việc người khác có yêu thương mình hay không.
Giờ khắc này tình mẹ trong lòng Lật Manh dâng lên.
Nhớ đến sau này tuy rằng số mệnh của nhân loại rất thê thảm, nhưng mà bị bắt làm huyết nô rất ít. Rốt cuộc số huyết tộc, so với quần thể nhân loại khổng lồ, vẫn hơi ít. Cho nên một ít nhân loại vẫn có thể bình an sống đến chết.
Lật Manh bắt đầu tính toán bản thân có bao nhiêu tài sản,định cho nhóc một thân phận tốt, để sau này nhóc được sống hạnh phúc một chút. Dù sao cô không dùng được, thì mang ra làm từ thiện cũng được.
Lật Manh dùng ánh mắt từ ái nhìn Serrill, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Ừ, không hối hận vì yêu em."
Đột nhiên có cảm giác mình là người mẹ vĩ đại.
Cơ thể Serrill có chút căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp an tĩnh lại chăm chú nhìn cô rất lâu, sau đó mới tin tưởng thở ra một hơi.
Trong lúc Lật Manh còn đắm chìm trong cảm xúc làm mẹ.
Serrill đã rũ mắt, hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn này mười phần chiếm hữu, lại cực kỳ mềm nhẹ.
Lật Manh không biểu tình giơ tay xoa xoa miệng, dạy dỗ Serrill: "Không được hôn môi, đây là nụ hôn dành cho người yêu của nhóc sau này."
Ánh mắt Serrill có thêm một tia âm trầm, hắn trầm mặc nhìn cô vài giây, mới cười cười.
"À, phải không?"
Hai chữ người yêu, nghe cũng không tồi.
/310
|