Edit: Tiểu Ngu tiểu tỉ tỉ
Beta: LoBe
___
Dây váy được buộc chặt, nhóc con phía sau lập tức buông lỏng cánh tay ra.
Lật Manh thuận tay sờ sờ sau lưng, ừm, nhóc con thông minh thật có thể thắt nơ bướm. Một tay cô nhấc nhẹ làn váy rồi nhấc chân đi giày. Sau đó cô tùy ý vén mái tóc dài ra sau tai, lại đeo băng đô cài đầu của hầu gái lên.
Tiếp đến cô gái bình tĩnh xoay người, đưa lưng về phía ánh trăng, mái tóc xoăn màu nâu của cô bỗng càng trở nên mềm mại bởi ánh trăng tạo ra một quầng sáng, vô cùng xinh đẹp.
Lật Manh nhìn nhóc con nhu thuận ngồi trên giường, đôi chân ngắn ngủn rũ bên mép giường, áo ngủ rộng thùng thình lỏng lẻo nhẹ nhàng rơi xuống bả vai, để lộ ra hơn phân nửa làn da bên dưới.
Mặt Serrill không chút thay đổi nghiêng đầu, mái tóc vàng cũng theo động tác của hắn mà xõa theo. Đôi mắt đen tuyền thanh triệt thuần tịnh*... đang trừng mắt nhìn cô.
[*Thanh triệt thuần tịnh: trong suốt thuần khiết]
Lật Manh trầm mặc một lát
Trừng cô? Không, nhìn cô như vậy có nghĩa là... muốn ăn cô sao?
Cô sờ sờ túi váy màu đen của mình, kẹo không còn nhiều lắm. Nhưng mà mang người ta về đây thì cũng không thể không biết xấu hổ mà bỏ mặc. Ngày mai sương mù tan đi, cô sẽ đưa nhóc này xuống chân núi gửi tạm cho người chăn cừu nào đó. Đi chăn cừu chung quy so với bị hút máu vẫn tốt hơn.
Lật Manh cảm thấy mình thực là một nữ phụ thiện lương, tốt bụng. Sau đó cô chịu đựng đau lòng lấy từ trong túi ra một cái kẹo nữa. Không có kẹo thì Lật Manh sẽ cảm thấy không thoải mái. Cho nên phải ăn tiết kiệm, ăn hết thì phải đi lấy trộm ở trong phòng bếp. Trong phòng bếp không có nhiều thức ăn lắm, đều dùng để dưỡng huyết nô.
LoBe: Sao đi đâu, bà nữ chủ cũng ăn vụng thế
Thuốc này có nhiều nhược điểm, Lật Manh dự định sẽ tìm cư hội tự chế thuốc. Trong vị diện này, hệ thống không hạn chế khả năng nghiên cứu thuốc của cô.
Cô khom người, cầm tay nhóc con.
Serrill nheo đôi mắt đen, trầm mặc nhìn chằm chằm hành động lớn mật của cô. Không trải qua sự đồng ý của hắn, lại tự tiện đụng vào người hắn.
Trừng phạt – thiêu chết
Không đợi hắn tự khoe khoang tài giỏi, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cái kẹo. Kẹo được bọc trong giấy gói màu hồng vuông vắn. Thiếu nữ rũ mắt xuống, cánh môi mềm mại khẽ nhấp, rồi mới nhẹ giọng nói: "Tiết kiệm một chút, ăn nhiều sẽ bị sâu răng."
Hắn sững người một lúc mới ý thức được lời Lật Manh nói, mày nhíu lại. Một cái kẹo thì ăn tiết kiệm kiểu gì?
Còn có, ai nói hắn sẽ, sâu, răng!
Lật Manh thấy quần áo nhóc mặc không tốt, bình tĩnh giơ tay kéo cổ áo lên cài lại nút. Trời lạnh, mặc quần áo không tốt sẽ bị cảm lạnh. Mặc quần áo cho nhóc con xong, nhìn thấy mái tóc mềm mượt xõa tung đáng yêu của Serrill, Lật Manh có chút tò mò đưa tay ra xoa.
Nhóc con lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn căng chặt, đôi mắt đen tròn xoe trong giây lát trợn tròn, tựa hồ như bị mạo phạm. Lật Manh chậm rì rì thu tay, ừm, tóc rất dày, giống y hệt tưởng tượng. Sau đó, Lật Manh bình tĩnh nói:
"Ta đi làm việc đây, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta đến hừng đông, hừng đông ta sẽ quay lại cứu ngươi rời khỏi đây."
Thân là một cái thánh mẫu.
Cứu nhiều một đứa bé chắc sẽ không bị hỏng thiết lập đâu nhỉ?
Cho nên sau khi nói xong, Lật Manh nghĩ tới cái gì đó, lại khom người kéo một cái vali từ gậm giường ra, tìm kiếm bên trong một lúc rồi lấy ra một con gấu bông. Đây là trước khi cô xuyên tới, nữ phụ đi mua quần áo được chủ tiệm tặng.
Cô nhét gấu bông vào trong tay của nhóc con, nghiêm túc dặn dò: "Nếu sợ hãi muốn khóc, liền nhìn nó, nó chính là bạn tốt của ngươi."
Cho kẹo, cho đồ chơi
Dỗ trẻ nhỏ vô cùng hoàn hảo.
Lật Manh lặng lẽ tự cho chính mình một trăm điểm, quay đầu lại liếc nhìn độ cao của ánh trăng. Thời gian đủ dài, những người đó chắc cũng sắp bị phát hiện rồi.
Sau đó, quản gia sẽ thấy thời gian cô rời đi quá lâu, trong số những người bỏ trốn cũng sẽ có người không chịu được mà nói ra là cô thả bọn họ đi. Cho nên chi tiết cô bị lộ danh tính, hẳn sẽ dễ dàng vượt qua.
Khi Lật Manh nghĩ đến nhiệm vụ, liền không còn tâm tư dỗ nhóc con, lập tức bước về phía cửa. Thời điểm kéo cửa ra, Lật Manh đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình lạnh căm căm, nhịn không được quay đầu lại. Lại chỉ thấy nhóc con ngồi trên mép giường, nửa mặt ẩn trong bóng tối, gương mặt trắng tròn mềm mại lạnh nhạt đến cực điểm, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận.
Sự lạnh lẽo này còn mang theo uy hiếp vô cùng lớn.
Lật Manh chớp mắt.
Lại thấy một tay nhóc đang nắm chặt viên kẹo, tay kia ôm món đồ chơi. Đôi mắt màu đen sáng lấp lánh, môi đỏ mím chặt. Đừng nói uy hiếp. Loại đáng yêu này, cho dù dọa mèo thì mèo cũng chẳng chạy.
___
Serrill: Thật là không dọa nổi mèo chứ?
Nhân loại: *bỏ chạy*
Huyết tộc: *Lùi về phía sau 3 m*
Lật Manh:...
Beta: LoBe
___
Dây váy được buộc chặt, nhóc con phía sau lập tức buông lỏng cánh tay ra.
Lật Manh thuận tay sờ sờ sau lưng, ừm, nhóc con thông minh thật có thể thắt nơ bướm. Một tay cô nhấc nhẹ làn váy rồi nhấc chân đi giày. Sau đó cô tùy ý vén mái tóc dài ra sau tai, lại đeo băng đô cài đầu của hầu gái lên.
Tiếp đến cô gái bình tĩnh xoay người, đưa lưng về phía ánh trăng, mái tóc xoăn màu nâu của cô bỗng càng trở nên mềm mại bởi ánh trăng tạo ra một quầng sáng, vô cùng xinh đẹp.
Lật Manh nhìn nhóc con nhu thuận ngồi trên giường, đôi chân ngắn ngủn rũ bên mép giường, áo ngủ rộng thùng thình lỏng lẻo nhẹ nhàng rơi xuống bả vai, để lộ ra hơn phân nửa làn da bên dưới.
Mặt Serrill không chút thay đổi nghiêng đầu, mái tóc vàng cũng theo động tác của hắn mà xõa theo. Đôi mắt đen tuyền thanh triệt thuần tịnh*... đang trừng mắt nhìn cô.
[*Thanh triệt thuần tịnh: trong suốt thuần khiết]
Lật Manh trầm mặc một lát
Trừng cô? Không, nhìn cô như vậy có nghĩa là... muốn ăn cô sao?
Cô sờ sờ túi váy màu đen của mình, kẹo không còn nhiều lắm. Nhưng mà mang người ta về đây thì cũng không thể không biết xấu hổ mà bỏ mặc. Ngày mai sương mù tan đi, cô sẽ đưa nhóc này xuống chân núi gửi tạm cho người chăn cừu nào đó. Đi chăn cừu chung quy so với bị hút máu vẫn tốt hơn.
Lật Manh cảm thấy mình thực là một nữ phụ thiện lương, tốt bụng. Sau đó cô chịu đựng đau lòng lấy từ trong túi ra một cái kẹo nữa. Không có kẹo thì Lật Manh sẽ cảm thấy không thoải mái. Cho nên phải ăn tiết kiệm, ăn hết thì phải đi lấy trộm ở trong phòng bếp. Trong phòng bếp không có nhiều thức ăn lắm, đều dùng để dưỡng huyết nô.
LoBe: Sao đi đâu, bà nữ chủ cũng ăn vụng thế
Thuốc này có nhiều nhược điểm, Lật Manh dự định sẽ tìm cư hội tự chế thuốc. Trong vị diện này, hệ thống không hạn chế khả năng nghiên cứu thuốc của cô.
Cô khom người, cầm tay nhóc con.
Serrill nheo đôi mắt đen, trầm mặc nhìn chằm chằm hành động lớn mật của cô. Không trải qua sự đồng ý của hắn, lại tự tiện đụng vào người hắn.
Trừng phạt – thiêu chết
Không đợi hắn tự khoe khoang tài giỏi, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cái kẹo. Kẹo được bọc trong giấy gói màu hồng vuông vắn. Thiếu nữ rũ mắt xuống, cánh môi mềm mại khẽ nhấp, rồi mới nhẹ giọng nói: "Tiết kiệm một chút, ăn nhiều sẽ bị sâu răng."
Hắn sững người một lúc mới ý thức được lời Lật Manh nói, mày nhíu lại. Một cái kẹo thì ăn tiết kiệm kiểu gì?
Còn có, ai nói hắn sẽ, sâu, răng!
Lật Manh thấy quần áo nhóc mặc không tốt, bình tĩnh giơ tay kéo cổ áo lên cài lại nút. Trời lạnh, mặc quần áo không tốt sẽ bị cảm lạnh. Mặc quần áo cho nhóc con xong, nhìn thấy mái tóc mềm mượt xõa tung đáng yêu của Serrill, Lật Manh có chút tò mò đưa tay ra xoa.
Nhóc con lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn căng chặt, đôi mắt đen tròn xoe trong giây lát trợn tròn, tựa hồ như bị mạo phạm. Lật Manh chậm rì rì thu tay, ừm, tóc rất dày, giống y hệt tưởng tượng. Sau đó, Lật Manh bình tĩnh nói:
"Ta đi làm việc đây, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta đến hừng đông, hừng đông ta sẽ quay lại cứu ngươi rời khỏi đây."
Thân là một cái thánh mẫu.
Cứu nhiều một đứa bé chắc sẽ không bị hỏng thiết lập đâu nhỉ?
Cho nên sau khi nói xong, Lật Manh nghĩ tới cái gì đó, lại khom người kéo một cái vali từ gậm giường ra, tìm kiếm bên trong một lúc rồi lấy ra một con gấu bông. Đây là trước khi cô xuyên tới, nữ phụ đi mua quần áo được chủ tiệm tặng.
Cô nhét gấu bông vào trong tay của nhóc con, nghiêm túc dặn dò: "Nếu sợ hãi muốn khóc, liền nhìn nó, nó chính là bạn tốt của ngươi."
Cho kẹo, cho đồ chơi
Dỗ trẻ nhỏ vô cùng hoàn hảo.
Lật Manh lặng lẽ tự cho chính mình một trăm điểm, quay đầu lại liếc nhìn độ cao của ánh trăng. Thời gian đủ dài, những người đó chắc cũng sắp bị phát hiện rồi.
Sau đó, quản gia sẽ thấy thời gian cô rời đi quá lâu, trong số những người bỏ trốn cũng sẽ có người không chịu được mà nói ra là cô thả bọn họ đi. Cho nên chi tiết cô bị lộ danh tính, hẳn sẽ dễ dàng vượt qua.
Khi Lật Manh nghĩ đến nhiệm vụ, liền không còn tâm tư dỗ nhóc con, lập tức bước về phía cửa. Thời điểm kéo cửa ra, Lật Manh đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình lạnh căm căm, nhịn không được quay đầu lại. Lại chỉ thấy nhóc con ngồi trên mép giường, nửa mặt ẩn trong bóng tối, gương mặt trắng tròn mềm mại lạnh nhạt đến cực điểm, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận.
Sự lạnh lẽo này còn mang theo uy hiếp vô cùng lớn.
Lật Manh chớp mắt.
Lại thấy một tay nhóc đang nắm chặt viên kẹo, tay kia ôm món đồ chơi. Đôi mắt màu đen sáng lấp lánh, môi đỏ mím chặt. Đừng nói uy hiếp. Loại đáng yêu này, cho dù dọa mèo thì mèo cũng chẳng chạy.
___
Serrill: Thật là không dọa nổi mèo chứ?
Nhân loại: *bỏ chạy*
Huyết tộc: *Lùi về phía sau 3 m*
Lật Manh:...
/310
|