Editor: Quinanhh
Beta: LoBe
* * *
Cuối cùng Lãnh Linh cũng đuổi kịp nhịp của Lật Manh, cô ta hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt.Đây là nhục nhã, nhục nhã trắng trợn. Lật Manh cô ta tới đây để chơi mình sao?
Lật Manh, ý cô là..
Lật Manh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ áo Lãnh Linh. Thấy cổ áo cô ta hơi thấp nên Lật Manh cố ý kéo lên trên, kẻo cô ta chạy mất. Sau đó Lật Manh vô cảm một lúc, giọng nói bình tĩnh lạ thường:
"Cô yêu chồng tôi, đúng chứ?"
Tất cả sự phẫn nộ của Lãnh Linh đều bị đông cứng, môi cô ta run lên. Bị phát hiện rồi.
Hiện tại Tần Quy Vân đã lãnh chứng với Lật Manh, nếu Lãnh Linh thừa nhận thì cô ta chính là tiểu tam không biết liêm sỉ thèm muốn người đã có vợ.
Những thủ đoạn ngu xuẩn nhục nhã của Lật Manh lúc trước hóa ra là có ý đồ riêng. Lật Manh chính là muốn lật tẩy tâm tư không thể nói của Lãnh Linh, mà cố ý dùng những mánh khóe này để thu hút sự chú ý.
Ánh mắt Lãnh Linh có chút chột dạ nhìn xung quanh. Quả nhiên tất cả mọi người đều vây lại đây, thì thầm nói nhỏ không biết nói cái gì. Vốn dĩ chẳng ai quen biết Lật Manh, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết.
Phu nhân Tần thiếu, bát quái tràn lan trên mạng.
Cho nên ngay cả đạo diễn cũng không dám can thiệp vào việc này. Rốt cuộc Lật Manh là vợ của Tần, làm gì có ai dám xúc phạm hau đắc tội cô chứ.
Đôi mắt Lãnh Linh đã đỏ hoe, nữ nhân này vậy mà có thể âm ngoan độc ác, quỷ kế đa đoan như thế. Cô ta ngay lập tức cắn chặt răng, giọng nói run rẩy:
"Tại sao tôi có thể ái mộ Tần Quy Vân được? Cô vô cớ gây rối khi dễ tôi như vậy, chỉ để quy chụp cái mũ đó lên người tôi sao?"
Nói xong, nước mắt Lãnh Linh lạch cạch rơi xuống, cô ta khóc nức nở, ủy khuất vô cùng.
Lật Manh nhất thời chết lặng một lúc, khóe mắt cũng không nhịn được, không, khô khốc quá, không thể lấy ra một giọt nước mắt.
Khi dễ nữ chủ như vậy, cũng không đành lòng.
Lật Manh buông cổ áo cô ta ra, còn cố ý sửa sang cho cô ấy lại một chút, quá thấp, cẩn thận không bị lộ.
Sau đó Lật Manh sờ sờ lương tâm của chính mình, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, đây không phải là vì muốn giúp nam nữ chủ tiến triển sao?
Nghĩ đến Tần Quy Vân, trái tim Lật Manh bỗng nhói lên, nhưng đây là điều bình thường. Nữ phụ ác độc, ghen ghét nữ chủ nam chủ ở bên nhau là cảm xúc đương nhiên.
Lật Manh lấy tờ giấy ra, và nhìn nữ chủ khóc đáng thương, mới quyết tâm ngồi xổm bên người cô ta, ngữ khí khô cằn, thậm chí có chút bất lực và dịu dàng.
"Đầu năm nay vào ngày 3 tháng 1, thời điểm Tần Quy Vân giành giải Ảnh đế, cô là khách quý, khi cô nhìn thấy anh ấy, đôi mắt của cô giống như miếng giấy dán chặt vào người anh ấy, đúng không? Cô còn có một tài khoản phụ, là fan của anh ấy, cô còn nói trên Weibo là ngoài anh thì không gả, đúng không?"
Đầu năm nay? Chuyện đó đã xảy ra được mấy tháng rồi. Lãnh Linh đưa tay mặt che mặt, mặc dù nước mắt cô ta vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng là biểu cảm lại rất bình tĩnh.
Xác thật, đó là lần đầu tiên cô ta gặp Tần Quy Vân. Lãnh Linh kích động đến mức hận không thể ôm anh.
Lãnh Linh xuất hiện trên màn ảnh buổi lễ trao giải rất ít, có hơn mười giây như Lật Manh lại có thể nhìn ra tình cảm trong mắt cô ta?
Đã thế Lật Manh còn tìm được cả nick Weibo phụ của mình. Quả nhiên, Lật Manh đã chuẩn bị.
Lật Manh đọc các câu nói và tư liệu do hệ thống đưa ra, không hề cảm thấy tức giận mà thậm chí còn muốn cười chế nhạo. Cô độc ác quá, chỉ vì hãm hại nữ chủ mà không từ thủ đoạn nào.
Tần Quy Vân càng ngày càng có nhiều fans suốt ngày kêu gào muốn gả cho anh, Lãnh Linh cho dù là một trong số họ, Lật Manh cũng không có lý do gì để ghen tị với cô ta.
Có những người có thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt của người khác, rốt cuộc họ nhìn bằng cái gì, kính viễn vọng vũ trụ?
Những lời trong tờ giấy chẳng có chút logic nào cả. Vừa ngu ngốc vừa bất chấp tất cả.
Lật Manh kìm nén cảm giác buồn nôn, lật tờ giấy trong tay, "Năm nay, khi Tần Quy Vân mở cuộc họp báo, cô đeo khẩu trang và giả làm phóng viên đi đến để gặp anh.."
Vẻ bình tĩnh trên mặt Lãnh Linh khẽ biến sắc. Quá kỹ càng tỉ mỉ, tại sao Lật Manh biết?
Lật Manh lại bày ra bộ mặt vô cảm, một phóng viên đeo khẩu trang thì có gì khác lạ? Có thể là cô ta thích vậy thôi, hoặc là cô ta muốn thử cảm giác diễn vai phóng viên, tại sao có thể vu oan nữ chủ thích nam chủ được?
Lật Manh hoàn toàn nhìn không ra nữ chủ thích nam chủ ở điểm nào. Nếu không phải có trong cốt truyện, Lật Manh quả thực là không tìm ra được điểm nào hợp nhau giữa nam nữ chủ.
Quả nhiên là ngược văn, làm gì cũng bị nữ phụ ngu ngốc ác độc ghen ghét, cô ấy là nữ chủ đáng thương.
Đạo diễn đứng ở xa nhìn thấy Lật Manh ngồi xổm, nói chuyện với Lãnh Linh. Ông ta cầm điện thoại, một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh phát ra từ điện thoại.
"Ở đoàn phim của ông khi dễ diễn viên?"
Đạo diễn liếc nhìn Lật Manh, phát hiện vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, không hề có một chút tức tối nào. Cũng không quá chắc chắn mà ừ một tiếng.
Đầu bên kia im lặng một lúc, giọng nói dễ nghe ấy mới nhàn nhạt vang lên.
"Hiện tại cô ấy có vui vẻ không?"
Đạo diễn có chút không hiểu vấn đề này, nhưng là nhìn tình hình thực tế trả lời trung thực, "Giống như có vẻ không vui vẻ cho lắm."
Người bên đầu dây kia, ngữ khí trầm thấp, âm sắc mềm nhẹ như đàn violon lướt qua.
"Thế thì để cô ấy khi dễ đến bao giờ vui vẻ thì thôi."
Beta: LoBe
* * *
Cuối cùng Lãnh Linh cũng đuổi kịp nhịp của Lật Manh, cô ta hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt.Đây là nhục nhã, nhục nhã trắng trợn. Lật Manh cô ta tới đây để chơi mình sao?
Lật Manh, ý cô là..
Lật Manh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ áo Lãnh Linh. Thấy cổ áo cô ta hơi thấp nên Lật Manh cố ý kéo lên trên, kẻo cô ta chạy mất. Sau đó Lật Manh vô cảm một lúc, giọng nói bình tĩnh lạ thường:
"Cô yêu chồng tôi, đúng chứ?"
Tất cả sự phẫn nộ của Lãnh Linh đều bị đông cứng, môi cô ta run lên. Bị phát hiện rồi.
Hiện tại Tần Quy Vân đã lãnh chứng với Lật Manh, nếu Lãnh Linh thừa nhận thì cô ta chính là tiểu tam không biết liêm sỉ thèm muốn người đã có vợ.
Những thủ đoạn ngu xuẩn nhục nhã của Lật Manh lúc trước hóa ra là có ý đồ riêng. Lật Manh chính là muốn lật tẩy tâm tư không thể nói của Lãnh Linh, mà cố ý dùng những mánh khóe này để thu hút sự chú ý.
Ánh mắt Lãnh Linh có chút chột dạ nhìn xung quanh. Quả nhiên tất cả mọi người đều vây lại đây, thì thầm nói nhỏ không biết nói cái gì. Vốn dĩ chẳng ai quen biết Lật Manh, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết.
Phu nhân Tần thiếu, bát quái tràn lan trên mạng.
Cho nên ngay cả đạo diễn cũng không dám can thiệp vào việc này. Rốt cuộc Lật Manh là vợ của Tần, làm gì có ai dám xúc phạm hau đắc tội cô chứ.
Đôi mắt Lãnh Linh đã đỏ hoe, nữ nhân này vậy mà có thể âm ngoan độc ác, quỷ kế đa đoan như thế. Cô ta ngay lập tức cắn chặt răng, giọng nói run rẩy:
"Tại sao tôi có thể ái mộ Tần Quy Vân được? Cô vô cớ gây rối khi dễ tôi như vậy, chỉ để quy chụp cái mũ đó lên người tôi sao?"
Nói xong, nước mắt Lãnh Linh lạch cạch rơi xuống, cô ta khóc nức nở, ủy khuất vô cùng.
Lật Manh nhất thời chết lặng một lúc, khóe mắt cũng không nhịn được, không, khô khốc quá, không thể lấy ra một giọt nước mắt.
Khi dễ nữ chủ như vậy, cũng không đành lòng.
Lật Manh buông cổ áo cô ta ra, còn cố ý sửa sang cho cô ấy lại một chút, quá thấp, cẩn thận không bị lộ.
Sau đó Lật Manh sờ sờ lương tâm của chính mình, cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, đây không phải là vì muốn giúp nam nữ chủ tiến triển sao?
Nghĩ đến Tần Quy Vân, trái tim Lật Manh bỗng nhói lên, nhưng đây là điều bình thường. Nữ phụ ác độc, ghen ghét nữ chủ nam chủ ở bên nhau là cảm xúc đương nhiên.
Lật Manh lấy tờ giấy ra, và nhìn nữ chủ khóc đáng thương, mới quyết tâm ngồi xổm bên người cô ta, ngữ khí khô cằn, thậm chí có chút bất lực và dịu dàng.
"Đầu năm nay vào ngày 3 tháng 1, thời điểm Tần Quy Vân giành giải Ảnh đế, cô là khách quý, khi cô nhìn thấy anh ấy, đôi mắt của cô giống như miếng giấy dán chặt vào người anh ấy, đúng không? Cô còn có một tài khoản phụ, là fan của anh ấy, cô còn nói trên Weibo là ngoài anh thì không gả, đúng không?"
Đầu năm nay? Chuyện đó đã xảy ra được mấy tháng rồi. Lãnh Linh đưa tay mặt che mặt, mặc dù nước mắt cô ta vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng là biểu cảm lại rất bình tĩnh.
Xác thật, đó là lần đầu tiên cô ta gặp Tần Quy Vân. Lãnh Linh kích động đến mức hận không thể ôm anh.
Lãnh Linh xuất hiện trên màn ảnh buổi lễ trao giải rất ít, có hơn mười giây như Lật Manh lại có thể nhìn ra tình cảm trong mắt cô ta?
Đã thế Lật Manh còn tìm được cả nick Weibo phụ của mình. Quả nhiên, Lật Manh đã chuẩn bị.
Lật Manh đọc các câu nói và tư liệu do hệ thống đưa ra, không hề cảm thấy tức giận mà thậm chí còn muốn cười chế nhạo. Cô độc ác quá, chỉ vì hãm hại nữ chủ mà không từ thủ đoạn nào.
Tần Quy Vân càng ngày càng có nhiều fans suốt ngày kêu gào muốn gả cho anh, Lãnh Linh cho dù là một trong số họ, Lật Manh cũng không có lý do gì để ghen tị với cô ta.
Có những người có thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt của người khác, rốt cuộc họ nhìn bằng cái gì, kính viễn vọng vũ trụ?
Những lời trong tờ giấy chẳng có chút logic nào cả. Vừa ngu ngốc vừa bất chấp tất cả.
Lật Manh kìm nén cảm giác buồn nôn, lật tờ giấy trong tay, "Năm nay, khi Tần Quy Vân mở cuộc họp báo, cô đeo khẩu trang và giả làm phóng viên đi đến để gặp anh.."
Vẻ bình tĩnh trên mặt Lãnh Linh khẽ biến sắc. Quá kỹ càng tỉ mỉ, tại sao Lật Manh biết?
Lật Manh lại bày ra bộ mặt vô cảm, một phóng viên đeo khẩu trang thì có gì khác lạ? Có thể là cô ta thích vậy thôi, hoặc là cô ta muốn thử cảm giác diễn vai phóng viên, tại sao có thể vu oan nữ chủ thích nam chủ được?
Lật Manh hoàn toàn nhìn không ra nữ chủ thích nam chủ ở điểm nào. Nếu không phải có trong cốt truyện, Lật Manh quả thực là không tìm ra được điểm nào hợp nhau giữa nam nữ chủ.
Quả nhiên là ngược văn, làm gì cũng bị nữ phụ ngu ngốc ác độc ghen ghét, cô ấy là nữ chủ đáng thương.
Đạo diễn đứng ở xa nhìn thấy Lật Manh ngồi xổm, nói chuyện với Lãnh Linh. Ông ta cầm điện thoại, một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh phát ra từ điện thoại.
"Ở đoàn phim của ông khi dễ diễn viên?"
Đạo diễn liếc nhìn Lật Manh, phát hiện vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, không hề có một chút tức tối nào. Cũng không quá chắc chắn mà ừ một tiếng.
Đầu bên kia im lặng một lúc, giọng nói dễ nghe ấy mới nhàn nhạt vang lên.
"Hiện tại cô ấy có vui vẻ không?"
Đạo diễn có chút không hiểu vấn đề này, nhưng là nhìn tình hình thực tế trả lời trung thực, "Giống như có vẻ không vui vẻ cho lắm."
Người bên đầu dây kia, ngữ khí trầm thấp, âm sắc mềm nhẹ như đàn violon lướt qua.
"Thế thì để cô ấy khi dễ đến bao giờ vui vẻ thì thôi."
/310
|