Không từ chức, vậy là còn muốn cùng hắn dính líu quan hệ?
Nét mặt Lộ Thiệu Quân chợt lạnh lẽo: “Cô không cần tiền, cũng không muốn từ chức, đây là có ý gì?”
“Lộ tổng, tôi không có ý uy đe dọa anh. Cái tôi muốn chỉ là phần công việc này, tôi biết anh yêu vợ. Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, nuôi sống bản thân. Tôi biết thân biết phận mình, nhất định không vượt qua Lôi Trì nửa bước. Tôi xin thề.”
Vệ An Huyên giơ tay thề, đôi mắt mịt mờ ngấn nước, khóc thành từng đoàn cầu xin Lộ Thiệu Quân.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Lộ Thiệu Quân, cô sẽ không xen vào chuyện vợ chồng bọn họ.
Lộ Thiệu Quân hít sâu: “Được rồi, tôi đã hiểu, cô giúp tôi điều tra một chút, buổi tối ngày đó là ai báo cảnh sát.”
Vệ An Huyên vội vàng gật đầu, lau nước mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra cho rõ.”
Vệ An Huyên bày ra bộ dáng bí thư cao cấp có năng lực làm việc, sử dụng nhiều cách khác nhau để tìm người báo án. Thậm chí còn tới cả khách sạn xem camera an ninh, xem xem có kẻ khả nghi nào không.
Khoảnh khắc trông thấy Lý Y Y mặc đồng phục bệnh viện xuất hiện, tim Vệ An Huyên đột nhiên đập nhanh lên, phóng to một chút, quả thật là Lý Y Y.
Tối hôm đó, Lý Y Y xuất hiện?
Vệ An Huyên hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện cô với Lộ Thiệu Quân bị phát hiện.
Lý Y Y là được người khác gọi đến bắt gian sao?
Nhìn thấy Lý Y Y đứng trước cửa gọi điện thoại. Trong lòng Vệ An Huyên lóe lên một tia sáng. Lẽ nào là Lý Y Y gọi điện báo án.
Trong nháy mắt, tức giận tràn ngập toàn bộ lòng ngực. Vệ An Huyên cảm thấy không đáng thay Lộ Thiệu Quân. Lộ Thiệu Quân bỏ ra không ít thì nhiều vì Lý Y Y, còn Lý Y Y thì sao chứ?
Bất kể sự thật thế nào, cũng gây thêm khó khăn phiền phức cho Lộ Thiệu Quân. Người như vậy làm sao xứng được Lộ Thiệu Quân hết lòng hết dạ yêu thương chứ.
Nếu không có Lộ Thiệu Quân, bây giờ cô ta đã chết rồi. Làm sao có thể ở trong phòng bệnh xa hoa cao cấp như vậy.
Vệ An Huyên hít sâu, tự nói bản thân không nên hấp tấp, chờ mọi chuyện điều tra rõ rồi lại nói.
Nhưng khi Vệ An Huyên thấy điện thoại báo án được gọi đi, nghe được âm thanh mềm yếu của Lý Y Y. Có thể xác định được, đó chính là Lý Y Y.
Tại sao cô ta lại làm như vậy?
Vệ An Huyên không dám nói cho Lộ Thiệu Quân, nếu Lộ Thiệu Quân biết được chuyện này sẽ cực kỳ đau lòng.
Vệ An Huyên đứng trước phòng bệnh. Hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, liền nhanh chóng bị sặc đến ho sặc sụa. Trong phòng bệnh vô cùng hôi thối, giống như có ai đang nấu phân vậy.
Phù Gia đang ăn, nhìn Vệ An Huyên đột nhiên xông vào, hỏi: “Vệ bí thư, cô có chuyện gì à?”
Suýt chút nữa Vệ An Huyên nôn ra. Cô ta cư nhiên ở đây ăn bún ốc*, cái mùi vị tiêu hồn này khiến người ta thở cũng không dám thở a.
Phù Gia không cảm thấy hôi gì cả, che bún ốc lại, nhìn Vệ An Huyên.
Vệ An Huyên nén giận nói: “Tôi tra ra được, là cô gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Phù Gia không tính che giấu, cô hỏi: “Cô tới chất vấn tôi nhỉ, là lấy tư cách gì tới đây?”
Vệ An Huyên nhìn Phù Gia: “Cho nên, cô biết rõ chuyện của tôi với Lộ tổng.”
Phù Gia gật đầu: “Đúng rồi, đã biết nha.”
Vệ An Huyên thấy bộ dáng Phù Gia thực bình tĩnh. Không hề có người vợ nào thấy chồng mình ngoại tình mà không đau khổ phẫn nộ. Trong lòng chợt nổi lên khao khát muốn đánh bại. Sao cô ta có thể xác định, Lộ Thiệu Quân vĩnh viễn chỉ yêu cô ta chứ.
Sự tự tin này là do đâu mà có, là do thân thể ốm yếu, muốn dùng nó để trói buộc Lộ Thiệu Quân sao?
Vệ An Huyên đè xuống sự ấm ức trong lòng, nói: “Phu nhân, chuyện này tôi có thể giải thích, không phải như những gì cô nghĩ đâu. Nhưng là cô đi báo án như vậy, đối với Lộ tổng mà nói, sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức.” Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết a.
Nét mặt Lộ Thiệu Quân chợt lạnh lẽo: “Cô không cần tiền, cũng không muốn từ chức, đây là có ý gì?”
“Lộ tổng, tôi không có ý uy đe dọa anh. Cái tôi muốn chỉ là phần công việc này, tôi biết anh yêu vợ. Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, nuôi sống bản thân. Tôi biết thân biết phận mình, nhất định không vượt qua Lôi Trì nửa bước. Tôi xin thề.”
Vệ An Huyên giơ tay thề, đôi mắt mịt mờ ngấn nước, khóc thành từng đoàn cầu xin Lộ Thiệu Quân.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Lộ Thiệu Quân, cô sẽ không xen vào chuyện vợ chồng bọn họ.
Lộ Thiệu Quân hít sâu: “Được rồi, tôi đã hiểu, cô giúp tôi điều tra một chút, buổi tối ngày đó là ai báo cảnh sát.”
Vệ An Huyên vội vàng gật đầu, lau nước mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra cho rõ.”
Vệ An Huyên bày ra bộ dáng bí thư cao cấp có năng lực làm việc, sử dụng nhiều cách khác nhau để tìm người báo án. Thậm chí còn tới cả khách sạn xem camera an ninh, xem xem có kẻ khả nghi nào không.
Khoảnh khắc trông thấy Lý Y Y mặc đồng phục bệnh viện xuất hiện, tim Vệ An Huyên đột nhiên đập nhanh lên, phóng to một chút, quả thật là Lý Y Y.
Tối hôm đó, Lý Y Y xuất hiện?
Vệ An Huyên hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện cô với Lộ Thiệu Quân bị phát hiện.
Lý Y Y là được người khác gọi đến bắt gian sao?
Nhìn thấy Lý Y Y đứng trước cửa gọi điện thoại. Trong lòng Vệ An Huyên lóe lên một tia sáng. Lẽ nào là Lý Y Y gọi điện báo án.
Trong nháy mắt, tức giận tràn ngập toàn bộ lòng ngực. Vệ An Huyên cảm thấy không đáng thay Lộ Thiệu Quân. Lộ Thiệu Quân bỏ ra không ít thì nhiều vì Lý Y Y, còn Lý Y Y thì sao chứ?
Bất kể sự thật thế nào, cũng gây thêm khó khăn phiền phức cho Lộ Thiệu Quân. Người như vậy làm sao xứng được Lộ Thiệu Quân hết lòng hết dạ yêu thương chứ.
Nếu không có Lộ Thiệu Quân, bây giờ cô ta đã chết rồi. Làm sao có thể ở trong phòng bệnh xa hoa cao cấp như vậy.
Vệ An Huyên hít sâu, tự nói bản thân không nên hấp tấp, chờ mọi chuyện điều tra rõ rồi lại nói.
Nhưng khi Vệ An Huyên thấy điện thoại báo án được gọi đi, nghe được âm thanh mềm yếu của Lý Y Y. Có thể xác định được, đó chính là Lý Y Y.
Tại sao cô ta lại làm như vậy?
Vệ An Huyên không dám nói cho Lộ Thiệu Quân, nếu Lộ Thiệu Quân biết được chuyện này sẽ cực kỳ đau lòng.
Vệ An Huyên đứng trước phòng bệnh. Hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, liền nhanh chóng bị sặc đến ho sặc sụa. Trong phòng bệnh vô cùng hôi thối, giống như có ai đang nấu phân vậy.
Phù Gia đang ăn, nhìn Vệ An Huyên đột nhiên xông vào, hỏi: “Vệ bí thư, cô có chuyện gì à?”
Suýt chút nữa Vệ An Huyên nôn ra. Cô ta cư nhiên ở đây ăn bún ốc*, cái mùi vị tiêu hồn này khiến người ta thở cũng không dám thở a.
Phù Gia không cảm thấy hôi gì cả, che bún ốc lại, nhìn Vệ An Huyên.
Vệ An Huyên nén giận nói: “Tôi tra ra được, là cô gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Phù Gia không tính che giấu, cô hỏi: “Cô tới chất vấn tôi nhỉ, là lấy tư cách gì tới đây?”
Vệ An Huyên nhìn Phù Gia: “Cho nên, cô biết rõ chuyện của tôi với Lộ tổng.”
Phù Gia gật đầu: “Đúng rồi, đã biết nha.”
Vệ An Huyên thấy bộ dáng Phù Gia thực bình tĩnh. Không hề có người vợ nào thấy chồng mình ngoại tình mà không đau khổ phẫn nộ. Trong lòng chợt nổi lên khao khát muốn đánh bại. Sao cô ta có thể xác định, Lộ Thiệu Quân vĩnh viễn chỉ yêu cô ta chứ.
Sự tự tin này là do đâu mà có, là do thân thể ốm yếu, muốn dùng nó để trói buộc Lộ Thiệu Quân sao?
Vệ An Huyên đè xuống sự ấm ức trong lòng, nói: “Phu nhân, chuyện này tôi có thể giải thích, không phải như những gì cô nghĩ đâu. Nhưng là cô đi báo án như vậy, đối với Lộ tổng mà nói, sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức.” Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết a.
/155
|