Editor: Ly
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Đương nhiên là không thể kê thuốc cho Trương ma ma rồi.
Phù Gia nói thẳng: “Muốn kê đơn thì bà đi tìm Thái Y viện, thuốc ta kê hoàn toàn vô dụng, ta không biết chữa bệnh, do lúc nhỏ theo chân thầy lang, xem thì được chứ trị thì không.”
“Thuở nhỏ ta bị rắn cắn, là vị đại phu này bên cạnh trông chừng ta. Thoáng cái, ta đã tiến cung được mấy năm rồi, không biết vị đại phu đó còn sống không.”
Tuy rằng Phù Gia dặn Trương ma ma không nên hậm hực, nhưng bây giờ Trương ma ma rất bực bội, không biết mình bị bệnh thì thôi, còn mà đã biết rồi thì lòng không thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phù Gia: “Không sao đâu, chú ý vệ sinh, tối đi ngủ sớm là được.” Đặc biệt là buổi tối đừng có ra ngoài lắc lư, ảnh hưởng cô xây dựng căn cứ .
Lý cô cô nói: “Làm phiền Hồng Uyên rồi.” Rồi nói với Trương ma ma: “Có thể tìm đại phu bên ngoài kê đơn.”
Phù Gia không có ý kiến, mấy người thích tìm ai kê thuốc thì tùy.
Hệ thống thấy cửa ải này dễ qua như vậy, không khỏi hỏi: “Ngươi biết y thuật thiệt hả?”
Phù Gia lộ ra biểu cảm ông cụ ngồi tàu điện ngầm: “Mấy cái ta nói là triệu chứng của thời kỳ mãn kinh.”
Trương ma mà đã từng tuổi này, hiển nhiên là trong thời kỳ mãn kinh, khoảng thời gian này, hệ thống bài tiết, hệ tiêu hóa, sinh sản,... đều xuất hiện một số vấn đề.
Đủ các chứng bệnh, nhất là trong môi trường áp bức tàn khốc như hoàng cung, càng dễ bị bực tức và khó chịu.
Dù sao thì thời kỳ mãn kinh này dài hay ngắn, bệnh nặng hay nhẹ, cũng phải chịu đựng thôi.
Hệ thống:…
Loại người như Phù Gia có bản lĩnh nói chuyện, nó rất khâm phục, tuy là cô hay cẩu thả.
Lý cô cô phát lòng từ bi cho Trương ma ma- người giả bộ bị bệnh cuối cùng phát hiện mình bị bệnh thật nghỉ một ngày.
An ủi linh hồn đang sợ hãi của bà.
Lý cô cô với Phù Gia ra khỏi phòng Trương ma ma, Lý cô cô hỏi Phù Gia: “Sao ngươi biết máu mình có thể giải độc cho ta.”
“Xích Cước đại phu nói với ta rằng, sau này nếu có ai bị loại rắn này cắn thì máu của ta có thể chữa được.”
“Cô cô, ta thử một lần, cho dù không cứu được, thì máu của ta cũng không ảnh hưởng xấu gì tới người.”
Lý cô cô:…
Không cứu cũng không hại, vậy cũng nói được.
Hệ thống:…
Mở miệng nói xằng nói bậy, không khoa học chút nào.
Lúc cày bừa vụ xuân, Phù Gia cực kỳ bận rộn, ban ngày vội vàng, buổi tối cũng vội không kém.
Trải qua mấy ngày xới đất, cuối cùng Phù Gia cũng đảo hết đất trong vườn, mệt đến mức thắt lưng cũng không thẳng nổi, cô trồng xuống hạt giống rau dưa.
Tiện thể trồng ít hoa quanh tường viện, có cả cây hoa leo Tử Đằng, đợi đến khi hoa nở sẽ rất đẹp.
Dịch Yếm nhìn sân nhỏ hoang vu dần trở nên có hồn, ruộng đất ngăn nắp, có cả hàng rào chắn ngang.
Dịch Yếm không biết phải diễn tả cảnh tượng trước mắt như thế nào, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một chút gì đó, ấm áp và tràn đầy hy vọng.
Phù Gia nói với Dịch Yếm: “Ngươi nhớ kỹ, không được để chim chóc mổ hết hạt giống trong đất.”
Dịch Yếm ra sức gật đầu: “Ta chắc chắn sẽ trông chừng thật kỹ.”
Chỉ cần mấy thứ này lớn lên, hắn sẽ không đói bụng nữa, quan trọng hơn là…
Dịch Yếm thoáng nhìn Phù Gia, nàng sẽ đến đây, nàng có thể không cần hắn, nhưng sẽ không vứt bỏ những thứ mình vất vả trồng lên.
Phù Gia hỏi Dịch Yếm: “Trong cung này có phòng bếp nhỏ không?”
Dịch Yếm: “Có, nhưng rất tồi tàn.”
/155
|