Beta: Thập Bát Sơn Yêu
————————-
Thời điểm Thẩm Tửu Nhi bị kéo ra ngoài, cấm vệ quâm bịt miệng nàng ta lại, một chút động tĩnh cũng không có, rất nhanh nhẹn, dứt khoát.
Nhưng bên kia Tô Đường lại muốn phát sầu.
Nàng thử tiến lên muốn đem người cứu ra, kết quả Tần Lệ như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, không nhanh không chậm nói:
" Nếu ngươi dám cầu tình, ta liền san bằng Xuân Phong Lâu này."
Tô Đường nghe vậy đành phải trơ mắt nhìn Thẩm Tửu Nhi bị kéo đi, muốn cầu xin hắn nhưng không dám, nếu không tên cẩu hoàng đế này sẽ thật sự san phẳng Xuân Phong Lâu mất.
Tại sao vậy, đã nói là hồng nhan tri kỷ mà!
Tô Đường nỗ lực đem bình tĩnh kéo trở lại, dò hỏi hệ thống: "Thẩm Tửu Nhi chết như vậy không sao chứ?"
Hệ thống không để ý lắm: [ Một cái vai phụ mà thôi, dù sao Tần Lệ cũng là hoàng đế. Sau này tuyển phi, nữ nhân trong hậu cung nhiều không ngừng nghỉ, huống chi vị Thẩm Tửu Nhi này cũng không phải người thường.]
Tô Đường nghe vậy, mặt đầy nghi hoặc lại nghe thấy hệ thông nói tiếp: [ Là thám tử của địch quốc ấy mà, nàng muốn thừa dịp danh tiếng lên cao sau đó liền thông đồng với vài vị triều thần, dò hỏi tình hình trong nước, nhưng lại không ngờ Tần Lệ đã sớm phát hiện ra nàng ta.]
Tô Đường đã hiểu: "Quả nhiên là đại móng heo, vậy mà lại dùng nhan sắc của bản thân khiến cho thám tử địch quốc phản bội lại chủ cũ!"
Hệ thống lại nói: [ Đó là do vòng sáng của nam chủ đấy chứ, Thẩm Tửu Nhi cuối cùng vì quá yêu hắn nhưng tâm địa bất chính, lòng dạ độc ác hại chết mấy hoàng tử, cuối cùng bị ban cho một ly rượu độc.]
Tô Đường: "..."
"Còn chưa cút lại đây"
Chuyện của Thẩm Tửu Nhi, Tô Đường cũng không có thời gian để quản, bởi vì nàng cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi.
Tô Đường một bước chia làm ba, định hóa thành ốc sên chậm rãi bò đến bên cạnh Tần Lệ. Kết quả đối phương không hề kiên nhẫn, một tay đem nàng kéo qua.
Bất ngờ bị kéo, mũi Tô Đường trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực hắn, đau tới đỏ cả mắt. Nhưng lại sợ hắn nổi giận nên không dám bày ra biểu tình ủy khuất, đem đầu cúi xuống không nói lời nào.
Tô Đường không nói lời nào lại càng khiến Tần Lệ khó chịu.
Ngay cả hắn cũng không biết vì sao lại khó chịu, khi nhìn thấy nàng thành ra như vậy, hắn khó chịu mở miệng châm chọc, âm thanh lạnh băng bất chợt vang lên.
"Sao vậy? Luyến tiếc nữ nhân kia?"
Đột nhiên nghe Tần Lệ hỏi vậy, Tô Đường vẫn ôm một tia hi vọng.
"Có thể giữ lại sao?"
Tần Lệ thấy nàng cao hứng như vậy liền cảm thấy thật khó chịu, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Đã chậm."
Nói xong liền túm lấy nàng kéo ra khỏi Xuân Phong Lâu, để lại một đám người ngỡ ngàng trong phòng khiếp sợ nhìn nhau.
Không thể trách bọn họ khiếp sợ được, bộ dáng này của Hoàng thượng quả thật rất giống với kẻ đi bắt gian phu nhân mình nɠɵạı ŧìиɦ, chỉ hận không thể chọc chết tên gian phu kia.
Đương nhiên những lời này bọn họ cũng chỉ dám để ở trong lòng, không dám nói ra.
———— Thập Bát Sơn Yêu————
Ra khỏi Xuân Phong Lâu, Tần Lệ leo lên xe ngựa trước, chờ tới khi hắn quay đầu lại muốn đỡ người kia thì đối phương ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, tự bản thân trèo lên xe ngựa.
Tô Đường vừa ngẩng đầu lên liền thấy bàn tay to, thon dài đang chìa ra trước mặt mình liền lộ ra một chút xấu hổ lại không hề mất lễ phép cười nói "Tạ Hoàng thượng."
Tần Lệ tức giận.
"Tạ cái rắm, ai cho phép ngươi lên xe. Mau cút xuống cho trẫm."
Tô Đường nghe vậy cũng không nói lời nào, sắc mặt bình tĩnh ngoan ngoãn leo xuống xe, ngay cả một câu cầu xin cũng không thèm nói.
Tần Lệ thấy nàng không thèm cầu xin mình liền tức giận.
Vật nhỏ đáng chết này!
Lúc trước còn vì cái người tên Thẩm Tửu Nhi kia mà quỳ xuống cầu xin hắn.
Nhưng bây giờ đổi lại là chính mình, ngay cả một lời dư thừa đều không thèm nói với hắn.
Tần Lệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, sắc mặt u ám, mang theo một chút lo lắng không thể nhận ra.
Chu Ngụy ở phía sau nhìn Hoàng thượng sắc mặt càng ngày càng đen, trong lòng run sợ chỉ kém quỳ xuống cầu xin An tiểu Vương gia ngài mau mau quay lại nhìn Hoàng thượng một cái.
Tô Đường thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cẩu hoàng đế muốn nàng cút, nàng liền ngoan ngoãn cút.
Lại không nghĩ đến giá trị hắn hóa khó khăn lắm mới giảm xuống được một ít đột nhiên lại tăng lên.
Hệ thống: [ Cảnh báo, giá trị hắc hóa tăng thêm 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 100%]
Tô Đường đột nhiên dừng lại, len lén quay đầu lại phía sau nhìn một cái.
Kết quả vừa lại liền bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lệ.
Cái này..
Tô Đường đột nhiên ngẩn người.
"Mợ nó! Hệ thống, hắn đây là muốn gϊếŧ chết ta đúng không? Hắn tuyệt đối là muốn gϊếŧ chết ta! CMN, ta nơi nào chọc hắn đâu!"
Lúc ngươi gϊếŧ Thẩm Tửu Nhi còn không bày ra bộ mặt muốn gϊếŧ người như vậy, bây giờ lại muốn nháo cái gì!
Tô Đường hít hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự an ủi mình nói với mình khí thế không thể thua hắn được!
Một bộ dáng này của Tô Đường ở trong mắt Tần Lệ thật giống một con mèo nhỏ tức giận giãy giụa, không hề có chút sát thương nào chỉ có đáng yêu muốn chết, làm cho hắn rất muốn tiến đến ôm nàng vào lòng hung hăng đùa giỡn.
Tần Lệ đang chuẩn bị gọi nàng quay trở lại, ai biết vật nhỏ tự nhiên lại quay đầu, đi ngược hướng với xe ngựa, tư thế kia là muốn cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Mắt thấy sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng đen, lửa giận càng ngày càng lớn Chu Ngụy lập tức tự chủ trương đem Tô Đường kéo lên xe ngựa.
Làm xong một loạt những điều này, hắn mới vỗ vỗ ngực giống như vừa mới sống sót sau cơn nguy hiểm.
Tô Đường hiện tại là một con ma ốm chính hiệu, ngay cả sức lực cũng không thể bằng một thái giám.
Mặc dù bị Chu Ngụy kéo lên xe ngựa, cũng không hề mở miệng nói một câu nào.
Cũng không biết hiện tại Cẩu hoàng đế đã biết được bao nhiêu việc, nói càng nhiều sai sót càng dễ lộ ra, còn không bằng ngậm miệng không nói.
Tần Lệ thấy nàng đã lên xe ngựa, tâm tình thoáng tốt lên một chút, sắc mặt cũng không còn u ám như trước, tuy nhiên những người khác đều không hề nhìn ra được điều đó.
Hắn nhìn vật nhỏ yên tĩnh dựa vào vách xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không khỏi nhíu mày.
"Thân thể không thoải mái?"
Tô Đường lúc trước còn không cảm thấy gì, sau khi hắn hỏi đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
"Hệ thống đây là làm sao vậy?"
Hệ thống nghe vậy thực bình tĩnh. [ Ngươi bây giờ là một con ma ốm, lúc trước rời khỏi An Vương phủ lại không chịu ngồi xe ngựa, bị gió Đông hàn thổi qua sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.]
Tô Đường lần đầu tiên cảm thấy dùng cái đạo cụ che chắn cảm giác này là một điều sai lầm, đối với thân thể đã nhiễm bệnh của mình, Tô Đường thật sự không có cảm giác.
Trước khi thực sự ngất đi, Tô Đường gắt gao cắn răng nói với hệ thống: "Đem cái đạo cụ che chắn cảm giác chết tiệt kia giải trừ cho ta!"
Hệ thống: [ Ngươi xác định muốn bỏ? Lần sau nếu muốn dùng tới phải dùng tới tích phân mới có thể mở được.]
Tô Đường: "Ta hiện tại có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không còn chưa biết được, vẫn là đem đạo cụ giải trừ cho ta!"
Đây là lần thứ hai Tô Đường ở trước mặt Tần Lệ mà ngất đi, lần trước ngất đi bị hắn quăng lên long sàng, lần này cũng không hề ngoại lệ.
Nhìn người trong lòng nằm trên long sàng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng Tần Lệ đột nhiên cảm thấy tức giận.
————Thập Bát Sơn Yêu————
"Còn chưa có nhìn ra được bệnh nào?"
Viện sử Thái Y Viện đứng bên nơm nớp lo sợ đang bắt mạch đột nhiên nghe thấy giọng nói giận giữ của Tần Lệ, tay chân đều run rẩy.
Cũng may hắn nhanh chóng ổn định lại, chuyên tâm xem mạch.
Cách nói của Viện sử cùng với Hệ thống cũng không khác nhau là bao nhiêu, nhưng vì sợ Hoàng thượng quở trách, hắn còn thoáng nói về các phương diện khác.
"Hoàng thượng, An tiểu Vương gia nếu như không chịu dưỡng bệnh cho thật tốt, thần e rằng dù có là thần tiên cũng không thể cứu nổi, huống chi... "
Hắn dừng một chút, vẻ mặt đau khổ nói: "Du͙ƈ vọиɠ muốn sống của An tiểu Vương gia, tựa hồ rất thấp."
Bản năng muốn sống cùng với bệnh tình có mối liên hệ chặt chẽ, Tần Lệ đột nhiên nghĩ tới biệt viện bên kia khi hắn đến gặp nàng. Nếu so sánh với An Vương phủ mình đồng da sắt, ngoại trừ hai nha hoàn đi theo bên người, thì những kẻ còn lại đều là những kẻ nào?
Nghĩ đến một người đang yêu đời đột nhiên lại không muốn sống nữa, Tần Lệ đột nhiên lại cảm thấy tức giận.
Người như hắn còn chưa muốn chết, vật nhỏ này dựa vào đâu mà muốn chết cơ chứ?
Đúng vậy, trong những năm đen tối nhất của cuộc đời Tần Lệ, Tô Đường chính là nơi ấm áp duy nhất hắn có thể dựa vào, nàng khi thì kiêu ngạo ương ngạnh, khi thì tùy ý.
Có đôi lúc, nàng lại làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Vốn một người đang tiêu dao tự tại khắp thiên hạ, hiện tại lại đi tìm chết, nói ra ai mà tin cho nổi!
Thậm chí ngay cả Tần Lệ, mặc dù trong lòng có đoán trước, nhưng vẫn không thể tin được.
"Trẫm không cho ngươi chết, ngươi cho là ngươi có thể chết được?"
Tần Lệ nhẹ giọng nỉ non, khóe miệng lộ ra ý cười ôn nhu, bên kia Viện sử Thái Y Viện nghe được những lời này, sợ hãi quỳ trên mặt đất.
—————————————
Thập Bát Sơn Yêu.
/206
|