Ngồi trên xe cùng Đỗ Minh Nguyệt đến trường, Bạch Nhật Hy ngoài mặt bình thường không có bất kì cảm xúc dư thừa nào chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa sổ nhưng trong lòng cô đã sớm nổi bão tố.
Cô vốn dĩ là nữ phụ, còn Đỗ Minh Nguyệt cô ta là nữ chính, mà nữ phụ cùng nữ chủ chính là không đội trời chung vậy mà bây giờ Bạch Dật Hiền lại bảo cô phải chiếu cố giúp đỡ cô ta. Nữ chủ cô ta không lấy mạng nữ phụ cô, không chiếu cố cô thì thôi, nữ phụ nhỏ bé như cô làm sao mà chiếu cố được nữ chủ đại nhân cô ta chứ. Nghĩ đến mà lại thấy đau đầu, nhưng cô cũng đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
Xe từ từ chậm rãi dừng lại, Bạch Nhật Hy mở cửa xe bước xuống trước và theo sau là Đỗ Minh Nguyệt diện một bộ váy hồng nhạt dễ thương cùng dịu dàng bước xuống. Cô ta vừa bước xuống xe làm cho ai cũng phải quay đầu ngước nhìn, ngước nhìn không phải do cô ta xinh đẹp hay do cô ta quá toả sáng mà là do mọi người cảm thấy được sự đối nghịch quá rõ ràng giữa hai người Bạch Nhật Hy và Đỗ Minh Nguyệt. Cô mặc một chiếc váy màu xanh đen dài qua gối hết sức giản dị nhưng không tài nào che đậy được khí tức quý phái cùng mạnh mẽ của một nữ vương cao quý. Còn cô ta Đỗ Minh Nguyệt lại khiến cho người khác nghĩ tới mới tiểu bạch thỏ hiền dịu đáng yêu, khi hai người đứng gần nhau, cô ta dường như bị khí tức trên người cô lấn áp.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá cùng tán thưởng của nhiều người, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng thầm cười sung sướng, thấy chưa, cô ta phải cho tất cả mọi người biết đến mị lực của cô ta. Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Bạch Nhật Hy cười nhu hoà với cô, nhưng thật chất cô nhìn ra được ánh mắt đắc chí đắc thắng của cô ta.
Trong lòng thầm cười khinh bỉ Đỗ Minh Nguyệt, đây mà là nữ chủ hiền lương thục đức đây sao? Đây mà là nữ chủ hiền dịu không tâm cơ tâm kế bị người khác hãm hại đây sao? Ôi mẹ ơi, nếu thật là vậy Bạch Nhật Hy cô đây chắc cười vỡ bụng chết mất.
“Minh Nguyệt đi nào, chúng ta đến văn phòng hiệu trưởng làm thủ tục nhập học.” Bạch Nhật Hy miệng cười nhu hoà nói với Đỗ Minh Nguyệt.
Nghe cô nói, Đỗ Minh Nguyệt chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo sau cô lướt qua đám người đang nhìn hai người. Chợt cô ta bên tai nghe vài lời bàn tán.
“Cô gái váy hồng tên là Minh Nguyệt thì phải. Nghe cô gái kia gọi thế.”
“Ừ! Hai người đó nhìn xinh thật nhưng có điều không biết cậu có cảm thấy hay không hình như cô gái bên cạnh nổi bật hơn, xinh đẹp hơn. Kể cả khi cười cũng xinh hơn cô gái Minh Nguyệt kia.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng thấy thế. Thật ghen tỵ với nhan sắc của cô ấy ghê.”
Những lời bàn tán, Đỗ Minh Nguyệt thu hết vào tai, trong lòng không ngừng trầm xuống tức tối nghiến rang nghiến lợi nhìn bóng lưng người con gái đi phía trước. Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lạnh lẽo hung ác nhìn chăm chăm vào lưng Bạch Nhật Hy như hận không thể giết chết cô. Còn về Bạch Nhật Hy, cô tất nhiên là cảm nhận được ánh mặt lạnh lẽo của Đỗ Minh Nguyệt nhìn mình, cô không ngừng cười lạnh. Mới chỉ có vài lời nói như vậy mà đã lộ ra bản chất rồi, nữ chủ như vậy mà bọn nam chủ thông minh tài giỏi kia không hiểu sao lại nhìn không ra nhỉ? Không biết bọn họ có phải hay không là thông minh tài giỏi sáng mắt một đời mà lại ngu si mờ mắt nhất thời nữa.
Vừa nghĩ Bạch Nhật Hy vừa thở dài lắc đầu, Đỗ Minh Nguyệt đi phía sau nhìn theo bóng lưng của cô, thấy cô tự nhiên lắc đầu nên khó hiểu đi nhanh lên song song với cô giả vờ quan tâm hỏi han đủ kiểu: “ Chị, chị sao vậy? Đau đầu sao?”
“À, ừ, có chút chút, giờ hết rồi.” Đột nhiên được Đỗ Minh Nguyệt quan tâm làm cho cô bị doạ một phen.
Trường đại học S, muốn vào bên trong trường học thì phải đi qua sân bóng rổ, Bạch Nhật Hy cùng Đỗ Minh Nguyệt đi càng lúc càng gần sang bóng rổ, cô đưa mắt nhìn vào bên trong sân, ừ có rất nhiều người đang tranh một quả bóng và có rất nhiều người ngồi hò hét cười đùa không ngừng. Chợt ánh mắt Bạch Nhật Hy dừng lại ở một người, chàng trai thân hình cao ráo, làn da nâu đồng khoẻ mạnh năng động, ngũ quan sáng sủa đang một tay ôm quả bóng cam một tay cầm lấy chiếc khan bông lau mồ hôi, anh ta cười nói với những người xung quanh hết sức vui vẻ. Nụ cười ấy rạng rỡ như ánh nắng ban mai, nụ cười có thể xua đi mây đen và mang đến ánh mặt trời.
Đỗ Minh Nguyệt dừng bước chân lại từ lúc nào dùng ánh mắt si mê nhìn người con trai. Bạch Nhật Hy lúc này chợt nhận ra, a cmn, đó không phải là nam chủ Nam Cung Diệp đây sao? Bạch Nhật Hy âm thầm tán thưởng, quả không hổ là nam nữ chủ, đúng là định lý nam nữ chủ không bao giờ sai, ở đâu có nữ chủ thì ở đó có nam chủ mà.
Nam Cung Diệp ở bên sân bóng rổ, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Đỗ Minh Nguyệt nên ngước mặt lên tìm kiếm. Nam Cung Diệp lúc này thấy cô gái mặc chiếc váy hồng dài ngang gối trông hết sức đáng yêu nhìn mình mà đỏ mặt, nên anh lịch sự mỉm cười đáp trả lại ánh mắt cô gái ấy. Nói rồi, Nam Cung Diệp lại di chuyển tầm mắt nhưng rồi anh chợt sững người lại nhìn cô gái đứng gần cô gái váy hồng, tay cầm bình nước của anh khẽ cứng đờ, ngực trái nhói lên, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập rồi anh khuỵ người xuống đất. Mọi người xung quanh thấy anh đột nhiên ôm ngực thở gấp ngã khuỵ xuống làm cho họ một phen hú vía, hai ba người thiếu niên nhanh chóng dìu anh đi lên phòng y tế. Đỗ Minh Nguyệt mắt thấy Nam Cung Diệp đột ngột ngã khuỵ xuống, cô ta nhìn sang Bạch Nhật Hy với ánh mắt lo lắng nhỏ giọng nói: “Chị, chị có quen người vừa ngã xuống không? Đột nhiên ngã khuỵ xuống như vậy không biết anh ấy có sao không?”
“Chị không quen anh ta nhưng biết tên anh ta, Nam Cung Diệp. Sao? Em thích anh ta rồi sao?” Bạch Nhật Hy dùng giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Làm… làm gì có. Chỉ là… em thấy tự nhiên anh ấy ngã xuống nên… có chút lo lắng thôi.” Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt e ngại nói.
“Hahaha, vậy sao? Minh Nguyệt em cũng lương thiện ghê nhỉ.” Bạch Nhật Hy vừa cười vừa đáp, Đỗ Minh Nguyệt không hề nhận ra giọng điệu khác thường của cô.
Nói rồi, Bạch Nhật hy không lãng phí thêm thời gian nhanh chóng bước vào bên trong trường rồi đến trước cửa phòng hiệu trường cùng Đỗ Minh Nguyệt.
Cô vốn dĩ là nữ phụ, còn Đỗ Minh Nguyệt cô ta là nữ chính, mà nữ phụ cùng nữ chủ chính là không đội trời chung vậy mà bây giờ Bạch Dật Hiền lại bảo cô phải chiếu cố giúp đỡ cô ta. Nữ chủ cô ta không lấy mạng nữ phụ cô, không chiếu cố cô thì thôi, nữ phụ nhỏ bé như cô làm sao mà chiếu cố được nữ chủ đại nhân cô ta chứ. Nghĩ đến mà lại thấy đau đầu, nhưng cô cũng đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
Xe từ từ chậm rãi dừng lại, Bạch Nhật Hy mở cửa xe bước xuống trước và theo sau là Đỗ Minh Nguyệt diện một bộ váy hồng nhạt dễ thương cùng dịu dàng bước xuống. Cô ta vừa bước xuống xe làm cho ai cũng phải quay đầu ngước nhìn, ngước nhìn không phải do cô ta xinh đẹp hay do cô ta quá toả sáng mà là do mọi người cảm thấy được sự đối nghịch quá rõ ràng giữa hai người Bạch Nhật Hy và Đỗ Minh Nguyệt. Cô mặc một chiếc váy màu xanh đen dài qua gối hết sức giản dị nhưng không tài nào che đậy được khí tức quý phái cùng mạnh mẽ của một nữ vương cao quý. Còn cô ta Đỗ Minh Nguyệt lại khiến cho người khác nghĩ tới mới tiểu bạch thỏ hiền dịu đáng yêu, khi hai người đứng gần nhau, cô ta dường như bị khí tức trên người cô lấn áp.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá cùng tán thưởng của nhiều người, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng thầm cười sung sướng, thấy chưa, cô ta phải cho tất cả mọi người biết đến mị lực của cô ta. Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Bạch Nhật Hy cười nhu hoà với cô, nhưng thật chất cô nhìn ra được ánh mắt đắc chí đắc thắng của cô ta.
Trong lòng thầm cười khinh bỉ Đỗ Minh Nguyệt, đây mà là nữ chủ hiền lương thục đức đây sao? Đây mà là nữ chủ hiền dịu không tâm cơ tâm kế bị người khác hãm hại đây sao? Ôi mẹ ơi, nếu thật là vậy Bạch Nhật Hy cô đây chắc cười vỡ bụng chết mất.
“Minh Nguyệt đi nào, chúng ta đến văn phòng hiệu trưởng làm thủ tục nhập học.” Bạch Nhật Hy miệng cười nhu hoà nói với Đỗ Minh Nguyệt.
Nghe cô nói, Đỗ Minh Nguyệt chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo sau cô lướt qua đám người đang nhìn hai người. Chợt cô ta bên tai nghe vài lời bàn tán.
“Cô gái váy hồng tên là Minh Nguyệt thì phải. Nghe cô gái kia gọi thế.”
“Ừ! Hai người đó nhìn xinh thật nhưng có điều không biết cậu có cảm thấy hay không hình như cô gái bên cạnh nổi bật hơn, xinh đẹp hơn. Kể cả khi cười cũng xinh hơn cô gái Minh Nguyệt kia.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng thấy thế. Thật ghen tỵ với nhan sắc của cô ấy ghê.”
Những lời bàn tán, Đỗ Minh Nguyệt thu hết vào tai, trong lòng không ngừng trầm xuống tức tối nghiến rang nghiến lợi nhìn bóng lưng người con gái đi phía trước. Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lạnh lẽo hung ác nhìn chăm chăm vào lưng Bạch Nhật Hy như hận không thể giết chết cô. Còn về Bạch Nhật Hy, cô tất nhiên là cảm nhận được ánh mặt lạnh lẽo của Đỗ Minh Nguyệt nhìn mình, cô không ngừng cười lạnh. Mới chỉ có vài lời nói như vậy mà đã lộ ra bản chất rồi, nữ chủ như vậy mà bọn nam chủ thông minh tài giỏi kia không hiểu sao lại nhìn không ra nhỉ? Không biết bọn họ có phải hay không là thông minh tài giỏi sáng mắt một đời mà lại ngu si mờ mắt nhất thời nữa.
Vừa nghĩ Bạch Nhật Hy vừa thở dài lắc đầu, Đỗ Minh Nguyệt đi phía sau nhìn theo bóng lưng của cô, thấy cô tự nhiên lắc đầu nên khó hiểu đi nhanh lên song song với cô giả vờ quan tâm hỏi han đủ kiểu: “ Chị, chị sao vậy? Đau đầu sao?”
“À, ừ, có chút chút, giờ hết rồi.” Đột nhiên được Đỗ Minh Nguyệt quan tâm làm cho cô bị doạ một phen.
Trường đại học S, muốn vào bên trong trường học thì phải đi qua sân bóng rổ, Bạch Nhật Hy cùng Đỗ Minh Nguyệt đi càng lúc càng gần sang bóng rổ, cô đưa mắt nhìn vào bên trong sân, ừ có rất nhiều người đang tranh một quả bóng và có rất nhiều người ngồi hò hét cười đùa không ngừng. Chợt ánh mắt Bạch Nhật Hy dừng lại ở một người, chàng trai thân hình cao ráo, làn da nâu đồng khoẻ mạnh năng động, ngũ quan sáng sủa đang một tay ôm quả bóng cam một tay cầm lấy chiếc khan bông lau mồ hôi, anh ta cười nói với những người xung quanh hết sức vui vẻ. Nụ cười ấy rạng rỡ như ánh nắng ban mai, nụ cười có thể xua đi mây đen và mang đến ánh mặt trời.
Đỗ Minh Nguyệt dừng bước chân lại từ lúc nào dùng ánh mắt si mê nhìn người con trai. Bạch Nhật Hy lúc này chợt nhận ra, a cmn, đó không phải là nam chủ Nam Cung Diệp đây sao? Bạch Nhật Hy âm thầm tán thưởng, quả không hổ là nam nữ chủ, đúng là định lý nam nữ chủ không bao giờ sai, ở đâu có nữ chủ thì ở đó có nam chủ mà.
Nam Cung Diệp ở bên sân bóng rổ, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Đỗ Minh Nguyệt nên ngước mặt lên tìm kiếm. Nam Cung Diệp lúc này thấy cô gái mặc chiếc váy hồng dài ngang gối trông hết sức đáng yêu nhìn mình mà đỏ mặt, nên anh lịch sự mỉm cười đáp trả lại ánh mắt cô gái ấy. Nói rồi, Nam Cung Diệp lại di chuyển tầm mắt nhưng rồi anh chợt sững người lại nhìn cô gái đứng gần cô gái váy hồng, tay cầm bình nước của anh khẽ cứng đờ, ngực trái nhói lên, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập rồi anh khuỵ người xuống đất. Mọi người xung quanh thấy anh đột nhiên ôm ngực thở gấp ngã khuỵ xuống làm cho họ một phen hú vía, hai ba người thiếu niên nhanh chóng dìu anh đi lên phòng y tế. Đỗ Minh Nguyệt mắt thấy Nam Cung Diệp đột ngột ngã khuỵ xuống, cô ta nhìn sang Bạch Nhật Hy với ánh mắt lo lắng nhỏ giọng nói: “Chị, chị có quen người vừa ngã xuống không? Đột nhiên ngã khuỵ xuống như vậy không biết anh ấy có sao không?”
“Chị không quen anh ta nhưng biết tên anh ta, Nam Cung Diệp. Sao? Em thích anh ta rồi sao?” Bạch Nhật Hy dùng giọng điệu trêu ghẹo nói.
“Làm… làm gì có. Chỉ là… em thấy tự nhiên anh ấy ngã xuống nên… có chút lo lắng thôi.” Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt e ngại nói.
“Hahaha, vậy sao? Minh Nguyệt em cũng lương thiện ghê nhỉ.” Bạch Nhật Hy vừa cười vừa đáp, Đỗ Minh Nguyệt không hề nhận ra giọng điệu khác thường của cô.
Nói rồi, Bạch Nhật hy không lãng phí thêm thời gian nhanh chóng bước vào bên trong trường rồi đến trước cửa phòng hiệu trường cùng Đỗ Minh Nguyệt.
/71
|