Giải quyết xong tất cả công việc ở công ty mới, Bạch Nhật Hy cuối cùng cũng quay lại cuộc sống sinh viên thường ngày của chính mình. Hôm nay, Bạch Nhật Hy vận áo thun tay dài màu trắng ôm sát lấy đường cong cùng với một chiếc jean xanh dài để đến trường.
Bạch Nhật Hy mở cửa ra cổng lớn, chưa đến năm phút thì từ xa một chiếc BMW màu trắng chạy đến và dừng trước mặt cô. Người bước ra từ bên trong xe không phải Nam Cung Diệp mà là vị thiếu tướng Cơ Hâm Bằng.
Mở cửa xe bước xuống, Cơ Hâm Bằng mặt lạnh tiến đến gần Bạch Nhật Hy. Mặc dù ngoài mặt hắn lạnh như băng không có bất kì cảm xúc nào nhưng trong tâm hắn thật ra đang dậy sóng khi đối mặt với cô. Kể từ ngày đến nhà cô, hắn muốn tìm cách tiếp cận cô nhưng không thể vì hắn biết cô đã cho hắn vào danh sách đen mất rồi. Cũng từ đó mà Cơ Hâm Bằng hắn mới chấp nhận làm thân với cô gái Đỗ Minh Nguyệt kia.
Tuy hắn rất rõ cô và Đỗ Minh Nguyệt có sự bất hoà rất rõ ràng nhưng hắn chỉ còn cách duy nhất là tiếp cận cô thông qua cô ta mà thôi. Và hôm nay đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt gọi cho Cơ Hâm Bằng hắn nói rằng cô ta không thể đến trường, vì thường ngày cô ta đến trường nhờ vào xe của Bạch gia nhưng nay ở Bạch thị có mối làm ăn gì đó nên ba và anh trai bận rộn đã ngồi xe đi, cũng vì thế không có ai đưa cô ta đến trường, mặc dù ở gara vẫn còn rất nhiều xe moto lẫn xe hơi đời mới đắt tiền nhưng cơ bản là cô ta không biết lái.
Cơ Hâm Bằng mặc dù lúc đầu có chút không tình nguyện nhưng nghĩ đến khi đến Bạch gia sẽ gặp được Bạch Nhật Hy, có khi hắn cũng sẽ có cơ hội đưa cô đến trường thì đó chẳng phải là một bước tiến lớn trong việc tiếp cận theo đuổi cô hay sao. Cũng chính vì thế mà bây giờ hắn có mặt ở cổng lớn Bạch gia.
Nhìn thấy Cơ Hâm Bằng trong quân trang uy nghiêm, Bạch Nhật Hy trong lòng không ngừng tậc lưỡi tấm tắc khen ngợi. Đúng là nam chủ có khác, quá là sáng chói đi, đã thế còn kèm theo cái phong thái ấy nữa thì không thể chê vào đâu được, thật là khiến cho người khác phải điên đảo cùng xấu hổ mà.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhật Hy chợt lắc đầu tự nhủ không được, cô đã có một nam chủ là Nam Cung Diệp rồi, cô không thể tham lam như nữ chủ được vì cơ bản là cô không phải nữ chủ, cô chỉ là một nữ phụ nhỏ bé mà thôi nên sẽ không được mấy cái hào quang gì gì đó che chở đâu, vì vậy tốt nhất cô không nên tranh với nữ chủ.
Tự nhắn nhủ với bản thân xong, bao nhiêu lời khen bao nhiêu ánh mắt của cô rơi trên người Cơ Hâm Bằng, mặc dù chỉ là ánh mắt thăm dò nhưng cô vẫn nghĩ thiết là không nên rơi trên người nam chủ đi. Bạch Nhật Hy cô có một nam chủ là được rồi, chỉ một người là cô đủ mệt khi phải lên đủ thứ mọi kế hoạch để đề phòng nữ chủ rồi, giờ thêm một người đến lúc đó nữ chủ sẽ nổi đoá lên lột da cô mất, mặc dù cô chả sợ cô ta lắm nhưng dù sao phòng ngừa vẫn hơn.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng nhìn cô với ánh mắt có chút ôn nhu mặc cho trên mặt của hắn vẫn thế, không có bất kì cảm xúc nào ngoài sự nghiêm nghị.
“Bạch tiểu thư, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Cơ tiên sinh. Anh đến đón Đỗ Minh Nguyệt sao?”Không chút ngờ tới đối phương sẽ lên tiếng, Bạch Nhật Hy có chút gượng gạo đáp lại.
“Bạch tiểu thư, ngày đó là do tôi thất lễ với cô. Hôm đó tôi không nên nói những lời khó nghe như vậy với cô, vì thế ngày hôm nay cho tôi thành thật nói lời xin lỗi với cô.” Không trả lời câu hỏi của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng đứng thẳng tấp nhìn cô nói lời xin lỗi.
“Không sao, tôi cũng không trách anh. Dù sao sớm muộn tôi cũng phải làm quen với những điều đó mà thôi. Mọi thứ đang dần xoay chuyển theo những gì đã sắp đặt trước.” Nhìn Cơ Hâm Bằng, Bạch Nhật Hy không nóng không lạnh nói ra những lời khó hiểu.
Nghe những lời mập mờ không rõ ý tứ của Bạch Nhật Hy làm cho Cơ Hâm Bằng có chút khó chịu hơi hơi nhíu mày nhìn cô. Ý cô nói là gì cơ chứ? Tại sao lại là sớm muộn cũng phải làm quen với những điều đó? Những điều đó là những điều gì? Đừng nói với hắn, ý của cô là những lời khó nghe cùng thái độ gay gắt của hắn ngày trước sẽ là những điều trong tương lai cô phải đối mặt? Tại sao cô lại phải đối mặt với những điều đó? Ngoại trừ hắn, ai cả gan dám làm những điều đó với cô cơ chứ? Còn nữa, cô nói cái gì sẽ xoay chuyển?
Càng nghĩ Cơ Hâm Bằng càng khó chịu, những lời nói mơ hồ đó của cô nhưng gieo cái gì đó vào trong lòng hắn làm cho nó trở nên nhộn nhạo, ngứa ngáy cùng ẩn ẩn đau. Cô nói những nói lời này phải chăng vẫn còn trách hắn? Không nguyện tha thứ cho hắn? Nếu là như thế thì hắn sẽ cố gắng làm mọi thứ để cô tha thứ cho hắn, còn những thứ cô nói, ai dám làm tổn hại đến cô cho dù chỉ là lời nói hắn sẽ quyết khiến cho cả nhà kẻ đó phải sống hết quãng đời còn lại trong ngục tù tăm tối.
Chưa thoát khỏi những suy nghĩ mê man, Cơ Hâm Bằng hé hé miệng muốn nói gì đó thì nghe tiếng bước chân từ bên trong khuôn viên Bạch gia hướng về phía hai người đi tới, chưa nhìn thấy là ai thì Cơ Hâm Bằng hắn đã nghe thấy tiếng nói ngọt ngào nhu mì.
“Anh Bằng!”
Đi đến trước mặt Cơ Hâm Bằng, Đỗ Minh Nguyệt cười ngọt ngào nhìn hắn với vẻ hoạt bát tinh nghịch. Như lúc này mới phát hiện ra ở đấy vẫn còn một người khác nữa, Đỗ Minh Nguyệt quay sang nhìn người còn lại rồi sau đó vẻ mặt thoáng qua vài nét sợ sệt hơi lùi về phía Cơ Hâm Bằng rồi trốn phía sau lưng hắn. Tay nắm chặt tay cùng vạt áo của Cơ Hâm Bằng, giọng nói ngọt ngào của Đỗ Minh Nguyệt run run nhìn thiếu nữ trước mắt.
“Ch… chị… chị chưa đi học sao ạ? Thường… thường ngày… chẳng phải giờ này… anh Nam Cung đều đến đón chị sao?”
Nghe ba chữ “anh Nam Cung” từ lời Đỗ Minh Nguyệt, Cơ Hâm Bằng hắn liền cau chặt mày, trong lòng khơi dậy một cỗ chua chát không tên. Hắn thừa biết “anh Nam Cung” ấy là ai. Đó chẳng phải là quý tử nhà Nam Cung rất được sủng ái hay sao? Gia tộc của hắn cũng nằm trong lục đại gia tộc nên hắn cũng biết rõ những người ở lục đại gia tộc ấy. Vì thế Cơ Hâm Bằng hắn làm sao mà không biết Nam Cung thiếu gia được cơ chứ, cái ngày hắn đến Bạch gia cũng có gặp qua cái tên “Nam Cung thiếu gia” ấy cơ mà.
Đỗ Minh Nguyệt ở sau lưng Cơ Hâm Bằng ngước lên nhìn thoáng qua nét mặt của hắn lúc này liền thầm đắc ý. Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt cô sẽ khiến cho tất cả mọi người sẽ phải chán ghét, khinh bỉ cùng ghê tởm cô ta và lúc đó tất cả mọi thứ của cô ta sẽ thuộc về cô, kể cả là tình cảm của tất cả mọi người ở Bạch gia này.
“Chuyện của tôi đến lượt cô quản?” Cười như không cười nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng Bạch Nhật Hy lúc này không ngừng phỉ nhổ.
Phi, phi, nữ chủ ngày càng luyện thuần thục được trà xanh chi thuật và bạch liên hoa đại pháp a. Cái gì mà sợ hãi, sợ sệt cơ chứ, rõ ràng cô ta đang muốn làm cho tên thiếu tướng họ Cơ kia không có ấn tượng tốt với cô đây mà. Cô khinh a, cái loại nữ chủ này cô thật muốn lật đổ, không hiểu một người như cô ta tại sao lại được làm nữ chũ, rõ ràng là xấu xa, tâm cơ đến thế mà còn được miêu tả là cái gì thuần khiết, dịu dàng, hiền lành, thánh thiện thật là cạn lời với tác giả. Đúng là mẹ ruột có khác!
Trong lúc Bạch Nhật Hy vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ phỉ nhổ nữ chủ kia thì cô chợt nghe tên Cơ thiếu tướng lên tiếng và đan xen đó là giọng nói nam tính mang theo hương vị ngọt ngào cùng yêu chiều từ phía sau lưng chính mình vang lên.
“Để tôi đưa cô đến trường!”
“Tiểu Hy, chúng ta đến trường thôi.”
- ------00000-------
P.S: Ta có vài lời muốn gửi đến những bạn có đang ý định và đã mang tác phẩm của ta đi nơi khác đăng thì ta mong các bạn hãy ghi đúng tên tác giả là Tử Y và để đúng hình bìa truyện. Điều quan trọng là trước khi mang đi hãy nói với ta một tiếng vì đó là sự tôn trọng căn bản tối thiểu và cần thiết đối với một tác giả viết truyện hao chất xám như ta. Rất cảm ơn mọi người!
Bạch Nhật Hy mở cửa ra cổng lớn, chưa đến năm phút thì từ xa một chiếc BMW màu trắng chạy đến và dừng trước mặt cô. Người bước ra từ bên trong xe không phải Nam Cung Diệp mà là vị thiếu tướng Cơ Hâm Bằng.
Mở cửa xe bước xuống, Cơ Hâm Bằng mặt lạnh tiến đến gần Bạch Nhật Hy. Mặc dù ngoài mặt hắn lạnh như băng không có bất kì cảm xúc nào nhưng trong tâm hắn thật ra đang dậy sóng khi đối mặt với cô. Kể từ ngày đến nhà cô, hắn muốn tìm cách tiếp cận cô nhưng không thể vì hắn biết cô đã cho hắn vào danh sách đen mất rồi. Cũng từ đó mà Cơ Hâm Bằng hắn mới chấp nhận làm thân với cô gái Đỗ Minh Nguyệt kia.
Tuy hắn rất rõ cô và Đỗ Minh Nguyệt có sự bất hoà rất rõ ràng nhưng hắn chỉ còn cách duy nhất là tiếp cận cô thông qua cô ta mà thôi. Và hôm nay đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt gọi cho Cơ Hâm Bằng hắn nói rằng cô ta không thể đến trường, vì thường ngày cô ta đến trường nhờ vào xe của Bạch gia nhưng nay ở Bạch thị có mối làm ăn gì đó nên ba và anh trai bận rộn đã ngồi xe đi, cũng vì thế không có ai đưa cô ta đến trường, mặc dù ở gara vẫn còn rất nhiều xe moto lẫn xe hơi đời mới đắt tiền nhưng cơ bản là cô ta không biết lái.
Cơ Hâm Bằng mặc dù lúc đầu có chút không tình nguyện nhưng nghĩ đến khi đến Bạch gia sẽ gặp được Bạch Nhật Hy, có khi hắn cũng sẽ có cơ hội đưa cô đến trường thì đó chẳng phải là một bước tiến lớn trong việc tiếp cận theo đuổi cô hay sao. Cũng chính vì thế mà bây giờ hắn có mặt ở cổng lớn Bạch gia.
Nhìn thấy Cơ Hâm Bằng trong quân trang uy nghiêm, Bạch Nhật Hy trong lòng không ngừng tậc lưỡi tấm tắc khen ngợi. Đúng là nam chủ có khác, quá là sáng chói đi, đã thế còn kèm theo cái phong thái ấy nữa thì không thể chê vào đâu được, thật là khiến cho người khác phải điên đảo cùng xấu hổ mà.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhật Hy chợt lắc đầu tự nhủ không được, cô đã có một nam chủ là Nam Cung Diệp rồi, cô không thể tham lam như nữ chủ được vì cơ bản là cô không phải nữ chủ, cô chỉ là một nữ phụ nhỏ bé mà thôi nên sẽ không được mấy cái hào quang gì gì đó che chở đâu, vì vậy tốt nhất cô không nên tranh với nữ chủ.
Tự nhắn nhủ với bản thân xong, bao nhiêu lời khen bao nhiêu ánh mắt của cô rơi trên người Cơ Hâm Bằng, mặc dù chỉ là ánh mắt thăm dò nhưng cô vẫn nghĩ thiết là không nên rơi trên người nam chủ đi. Bạch Nhật Hy cô có một nam chủ là được rồi, chỉ một người là cô đủ mệt khi phải lên đủ thứ mọi kế hoạch để đề phòng nữ chủ rồi, giờ thêm một người đến lúc đó nữ chủ sẽ nổi đoá lên lột da cô mất, mặc dù cô chả sợ cô ta lắm nhưng dù sao phòng ngừa vẫn hơn.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng nhìn cô với ánh mắt có chút ôn nhu mặc cho trên mặt của hắn vẫn thế, không có bất kì cảm xúc nào ngoài sự nghiêm nghị.
“Bạch tiểu thư, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Cơ tiên sinh. Anh đến đón Đỗ Minh Nguyệt sao?”Không chút ngờ tới đối phương sẽ lên tiếng, Bạch Nhật Hy có chút gượng gạo đáp lại.
“Bạch tiểu thư, ngày đó là do tôi thất lễ với cô. Hôm đó tôi không nên nói những lời khó nghe như vậy với cô, vì thế ngày hôm nay cho tôi thành thật nói lời xin lỗi với cô.” Không trả lời câu hỏi của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng đứng thẳng tấp nhìn cô nói lời xin lỗi.
“Không sao, tôi cũng không trách anh. Dù sao sớm muộn tôi cũng phải làm quen với những điều đó mà thôi. Mọi thứ đang dần xoay chuyển theo những gì đã sắp đặt trước.” Nhìn Cơ Hâm Bằng, Bạch Nhật Hy không nóng không lạnh nói ra những lời khó hiểu.
Nghe những lời mập mờ không rõ ý tứ của Bạch Nhật Hy làm cho Cơ Hâm Bằng có chút khó chịu hơi hơi nhíu mày nhìn cô. Ý cô nói là gì cơ chứ? Tại sao lại là sớm muộn cũng phải làm quen với những điều đó? Những điều đó là những điều gì? Đừng nói với hắn, ý của cô là những lời khó nghe cùng thái độ gay gắt của hắn ngày trước sẽ là những điều trong tương lai cô phải đối mặt? Tại sao cô lại phải đối mặt với những điều đó? Ngoại trừ hắn, ai cả gan dám làm những điều đó với cô cơ chứ? Còn nữa, cô nói cái gì sẽ xoay chuyển?
Càng nghĩ Cơ Hâm Bằng càng khó chịu, những lời nói mơ hồ đó của cô nhưng gieo cái gì đó vào trong lòng hắn làm cho nó trở nên nhộn nhạo, ngứa ngáy cùng ẩn ẩn đau. Cô nói những nói lời này phải chăng vẫn còn trách hắn? Không nguyện tha thứ cho hắn? Nếu là như thế thì hắn sẽ cố gắng làm mọi thứ để cô tha thứ cho hắn, còn những thứ cô nói, ai dám làm tổn hại đến cô cho dù chỉ là lời nói hắn sẽ quyết khiến cho cả nhà kẻ đó phải sống hết quãng đời còn lại trong ngục tù tăm tối.
Chưa thoát khỏi những suy nghĩ mê man, Cơ Hâm Bằng hé hé miệng muốn nói gì đó thì nghe tiếng bước chân từ bên trong khuôn viên Bạch gia hướng về phía hai người đi tới, chưa nhìn thấy là ai thì Cơ Hâm Bằng hắn đã nghe thấy tiếng nói ngọt ngào nhu mì.
“Anh Bằng!”
Đi đến trước mặt Cơ Hâm Bằng, Đỗ Minh Nguyệt cười ngọt ngào nhìn hắn với vẻ hoạt bát tinh nghịch. Như lúc này mới phát hiện ra ở đấy vẫn còn một người khác nữa, Đỗ Minh Nguyệt quay sang nhìn người còn lại rồi sau đó vẻ mặt thoáng qua vài nét sợ sệt hơi lùi về phía Cơ Hâm Bằng rồi trốn phía sau lưng hắn. Tay nắm chặt tay cùng vạt áo của Cơ Hâm Bằng, giọng nói ngọt ngào của Đỗ Minh Nguyệt run run nhìn thiếu nữ trước mắt.
“Ch… chị… chị chưa đi học sao ạ? Thường… thường ngày… chẳng phải giờ này… anh Nam Cung đều đến đón chị sao?”
Nghe ba chữ “anh Nam Cung” từ lời Đỗ Minh Nguyệt, Cơ Hâm Bằng hắn liền cau chặt mày, trong lòng khơi dậy một cỗ chua chát không tên. Hắn thừa biết “anh Nam Cung” ấy là ai. Đó chẳng phải là quý tử nhà Nam Cung rất được sủng ái hay sao? Gia tộc của hắn cũng nằm trong lục đại gia tộc nên hắn cũng biết rõ những người ở lục đại gia tộc ấy. Vì thế Cơ Hâm Bằng hắn làm sao mà không biết Nam Cung thiếu gia được cơ chứ, cái ngày hắn đến Bạch gia cũng có gặp qua cái tên “Nam Cung thiếu gia” ấy cơ mà.
Đỗ Minh Nguyệt ở sau lưng Cơ Hâm Bằng ngước lên nhìn thoáng qua nét mặt của hắn lúc này liền thầm đắc ý. Bạch Nhật Hy, Đỗ Minh Nguyệt cô sẽ khiến cho tất cả mọi người sẽ phải chán ghét, khinh bỉ cùng ghê tởm cô ta và lúc đó tất cả mọi thứ của cô ta sẽ thuộc về cô, kể cả là tình cảm của tất cả mọi người ở Bạch gia này.
“Chuyện của tôi đến lượt cô quản?” Cười như không cười nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng Bạch Nhật Hy lúc này không ngừng phỉ nhổ.
Phi, phi, nữ chủ ngày càng luyện thuần thục được trà xanh chi thuật và bạch liên hoa đại pháp a. Cái gì mà sợ hãi, sợ sệt cơ chứ, rõ ràng cô ta đang muốn làm cho tên thiếu tướng họ Cơ kia không có ấn tượng tốt với cô đây mà. Cô khinh a, cái loại nữ chủ này cô thật muốn lật đổ, không hiểu một người như cô ta tại sao lại được làm nữ chũ, rõ ràng là xấu xa, tâm cơ đến thế mà còn được miêu tả là cái gì thuần khiết, dịu dàng, hiền lành, thánh thiện thật là cạn lời với tác giả. Đúng là mẹ ruột có khác!
Trong lúc Bạch Nhật Hy vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ phỉ nhổ nữ chủ kia thì cô chợt nghe tên Cơ thiếu tướng lên tiếng và đan xen đó là giọng nói nam tính mang theo hương vị ngọt ngào cùng yêu chiều từ phía sau lưng chính mình vang lên.
“Để tôi đưa cô đến trường!”
“Tiểu Hy, chúng ta đến trường thôi.”
- ------00000-------
P.S: Ta có vài lời muốn gửi đến những bạn có đang ý định và đã mang tác phẩm của ta đi nơi khác đăng thì ta mong các bạn hãy ghi đúng tên tác giả là Tử Y và để đúng hình bìa truyện. Điều quan trọng là trước khi mang đi hãy nói với ta một tiếng vì đó là sự tôn trọng căn bản tối thiểu và cần thiết đối với một tác giả viết truyện hao chất xám như ta. Rất cảm ơn mọi người!
/71
|