Gió man mác thổi, khung cảnh buổi sáng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái. Diệp Vân Du mở to hai mắt, cảm thấy toàn thân tê nhức, đặc biệt là lưng.
Ui da.. Đau.. Đau quá..! .Tiểu Du mồm miệng xuýt xoa, tai nạn máy bay khủng khiếp như vậy mà vẫn còn sống, số nàng cũng đỏ lắm chứ !
Vân Du từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh, tay phải không ngừng xoa bóp lưng. Đây giống như cánh đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc tới đầu gối, xa xa thấp thoáng những ngôi nhà. Nàng mặc kệ cái lưng đau nhức mà đứng dậy, lết xác về phía trước, miệng nhỏ nhắn liên tục hoạt động:
Không biết đám người Tiểu Nguyệt ra sao rồi, bây giờ lại không có điện thoại để liên lạc, làm sao đây ? Thấy đằng trước có tiếng ồn ào, nàng thắc mắc:
Ô, phía trước xảy ra chuyện gì mà nhiều người quá vậy nhỉ ?
Bước chân nàng chợt khựng lại. Phía trước, một đám người cả nam lẫn nữ túm tụm lại một chỗ, vấn đề không phải ở đó, mà là...Quần áo bọn họ đang mặc sao giống...Giống trang phục của diễn viên đóng phim cổ trang trên TV mà Tiểu Ân hay xem quá vậy. Trong đầu nàng xẹt qua ý nghĩ mình đã xuyên. Nàng không phải kiểu người suốt ngày ngồi mơ mộng với đống tiểu thuyết như Lăng Thiên Ân, nàng ấy tuy cũng là sát thủ nhưng tính tình rất giống hài tử, ngày ngày chỉ ôm má lải nhải bên tai nàng: Ước gì chúng ta được một lần xuyên nha!!! , hay: Ông trời ơi, bao giờ chúng ta mới xuyên đây ? ..V..V...Giờ thì hay rồi, xuyên rồi đây ! Nàng là người của thế kỷ 21, sống ở thế giới khoa học phát triển, nền văn minh hiện đại như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy cái thể loại xuyên không này vô cùng Phi - Thực - Tế ! Tiểu Du nghiến răng ken két, đợi đấy Lăng Thiên Ân, tớ mà tìm được cậu thì cậu toi đời ! Nàng thở hắt ra, thôi bỏ đi, chuyện xảy ra thì chỉ còn cách chờ đợi, đợi bốn người các nàng gặp lại sẽ tìm cách quay về hiện đại.
Nàng đi về phía trước, những người dân kia tụ tập đông như vậy chắc là có chuyện gì lớn lắm. Vân Du chen lấn vào đám người phía trước, cô nhoi đầu lên xem. Xung quanh mọi người nhìn thấy cô thì không xô đẩy nữa mà bắt đầu tản ra, đâu đâu cũng là những tiếng xì xầm to nhỏ:
Cô nương này là con cái nhà ai mà ăn mặc kì quái vậy ? .
Hay
Không biết người này ở đâu ra mà trang phục thật kì quái a~ .
Hoặc
Nữ nhân mà ăn mặc vậy ra đường không sợ người ta cười cho hay sao ? .
Đủ lời bàn tán về Vân Du, nhưng xoay quanh một vấn đề: Trang phục kì quái !!!
Trên tường dán bản thông báo to bằng tờ A3, nàng lẩm bẩm đọc nhỏ:
Lệnh ái tri phủ đại nhân mắc căn bệnh lạ, người nào có khả năng chữa khỏi thưởng một nghìn lượng hoàng kim .
Một nghìn lượng hoàng kim ? Tiền thưởng cũng không tồi, nhưng mà, muốn chữa bệnh thì chỉ cần gọi đại phu không phải sao ? . Nàng xoa cằm thắc mắc.
Người bên cạnh thấy nàng không biết, nói:
Nhìn cô nương không giống người ở đây, chắc cô vừa mới vào Thành Nam Châu này nên có điều không biết, Nhị tiểu thư nhà Tri phủ đại nhân Đạm Đài Ngữ Yên ba ngày trước không biết ăn trúng cái gì mà ngủ li bì suốt từ sau giờ thìn ngày hôm kia, nghe nói đã mời tất cả đại phu trong thành này nhưng không người nào đoán ra nàng ấy mắc bệnh gì,..Haiii...Ta thấy cô nương ấy tính tình cũng rất tốt a~ .
Vậy sao ? Đa tạ đại thẩm ! .
Nàng tiến lên trên, tay giật lấy bản cáo thị xuống, những người xung quanh bắt đầu tản ra. Xa xa có người trông thấy bản thông báo bị người khác lấy xuống thì chạy lại, đó là hai nam nhân, một ông bác sáu mươi và chàng trai khoảng hai mươi năm tuổi. Ông bác lớn tuổi thấy nàng tay cầm bản các thị thì nhăn mặt:
Cô nương, cô có chắc mình biết y thuật ?
Nàng bước xuống, hỏi ngược:
Nhìn bộ dạng này của tôi giống không biết chữa bệnh lắm sao ? .Sau đó còn khuyến mãi thâm các chớp mắt.
Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh bộ dạng hung hăng nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi quay sang lão bá bên cạnh:
Phúc bá, nhìn bộ dạng cô ta gầy yếu như vậy, có thật là biết chữa bệnh không vậy ? Sợ rằng bản thân mình còn lo chưa xong đi !
Khoé miệng nàng hung hăng co rút, hai cái người ngược ngang ngược này:
Uy, chữa bệnh không nhất thiết phải có bộ dạng to lớn, ta thấy ngươi to cao như vậy ...Ngươi..Biết chữa bệnh sao ? Hơn nữa các người còn chưa cho ta thử, làm sao dám nói ta không biết chữa !
Lão nhân nhiều tuổi được gọ là phúc bá tiến lên nói, thái độ khác hẳn ban đầu:
Cô nương, mời đi theo chúng tôi .
Nàng theo sau lão nhân, quay lại lạnh lùng lườm tên nam nhân trẻ tuổi kia, đúng là loại người chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá người khác !
Ui da.. Đau.. Đau quá..! .Tiểu Du mồm miệng xuýt xoa, tai nạn máy bay khủng khiếp như vậy mà vẫn còn sống, số nàng cũng đỏ lắm chứ !
Vân Du từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh, tay phải không ngừng xoa bóp lưng. Đây giống như cánh đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc tới đầu gối, xa xa thấp thoáng những ngôi nhà. Nàng mặc kệ cái lưng đau nhức mà đứng dậy, lết xác về phía trước, miệng nhỏ nhắn liên tục hoạt động:
Không biết đám người Tiểu Nguyệt ra sao rồi, bây giờ lại không có điện thoại để liên lạc, làm sao đây ? Thấy đằng trước có tiếng ồn ào, nàng thắc mắc:
Ô, phía trước xảy ra chuyện gì mà nhiều người quá vậy nhỉ ?
Bước chân nàng chợt khựng lại. Phía trước, một đám người cả nam lẫn nữ túm tụm lại một chỗ, vấn đề không phải ở đó, mà là...Quần áo bọn họ đang mặc sao giống...Giống trang phục của diễn viên đóng phim cổ trang trên TV mà Tiểu Ân hay xem quá vậy. Trong đầu nàng xẹt qua ý nghĩ mình đã xuyên. Nàng không phải kiểu người suốt ngày ngồi mơ mộng với đống tiểu thuyết như Lăng Thiên Ân, nàng ấy tuy cũng là sát thủ nhưng tính tình rất giống hài tử, ngày ngày chỉ ôm má lải nhải bên tai nàng: Ước gì chúng ta được một lần xuyên nha!!! , hay: Ông trời ơi, bao giờ chúng ta mới xuyên đây ? ..V..V...Giờ thì hay rồi, xuyên rồi đây ! Nàng là người của thế kỷ 21, sống ở thế giới khoa học phát triển, nền văn minh hiện đại như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy cái thể loại xuyên không này vô cùng Phi - Thực - Tế ! Tiểu Du nghiến răng ken két, đợi đấy Lăng Thiên Ân, tớ mà tìm được cậu thì cậu toi đời ! Nàng thở hắt ra, thôi bỏ đi, chuyện xảy ra thì chỉ còn cách chờ đợi, đợi bốn người các nàng gặp lại sẽ tìm cách quay về hiện đại.
Nàng đi về phía trước, những người dân kia tụ tập đông như vậy chắc là có chuyện gì lớn lắm. Vân Du chen lấn vào đám người phía trước, cô nhoi đầu lên xem. Xung quanh mọi người nhìn thấy cô thì không xô đẩy nữa mà bắt đầu tản ra, đâu đâu cũng là những tiếng xì xầm to nhỏ:
Cô nương này là con cái nhà ai mà ăn mặc kì quái vậy ? .
Hay
Không biết người này ở đâu ra mà trang phục thật kì quái a~ .
Hoặc
Nữ nhân mà ăn mặc vậy ra đường không sợ người ta cười cho hay sao ? .
Đủ lời bàn tán về Vân Du, nhưng xoay quanh một vấn đề: Trang phục kì quái !!!
Trên tường dán bản thông báo to bằng tờ A3, nàng lẩm bẩm đọc nhỏ:
Lệnh ái tri phủ đại nhân mắc căn bệnh lạ, người nào có khả năng chữa khỏi thưởng một nghìn lượng hoàng kim .
Một nghìn lượng hoàng kim ? Tiền thưởng cũng không tồi, nhưng mà, muốn chữa bệnh thì chỉ cần gọi đại phu không phải sao ? . Nàng xoa cằm thắc mắc.
Người bên cạnh thấy nàng không biết, nói:
Nhìn cô nương không giống người ở đây, chắc cô vừa mới vào Thành Nam Châu này nên có điều không biết, Nhị tiểu thư nhà Tri phủ đại nhân Đạm Đài Ngữ Yên ba ngày trước không biết ăn trúng cái gì mà ngủ li bì suốt từ sau giờ thìn ngày hôm kia, nghe nói đã mời tất cả đại phu trong thành này nhưng không người nào đoán ra nàng ấy mắc bệnh gì,..Haiii...Ta thấy cô nương ấy tính tình cũng rất tốt a~ .
Vậy sao ? Đa tạ đại thẩm ! .
Nàng tiến lên trên, tay giật lấy bản cáo thị xuống, những người xung quanh bắt đầu tản ra. Xa xa có người trông thấy bản thông báo bị người khác lấy xuống thì chạy lại, đó là hai nam nhân, một ông bác sáu mươi và chàng trai khoảng hai mươi năm tuổi. Ông bác lớn tuổi thấy nàng tay cầm bản các thị thì nhăn mặt:
Cô nương, cô có chắc mình biết y thuật ?
Nàng bước xuống, hỏi ngược:
Nhìn bộ dạng này của tôi giống không biết chữa bệnh lắm sao ? .Sau đó còn khuyến mãi thâm các chớp mắt.
Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh bộ dạng hung hăng nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi quay sang lão bá bên cạnh:
Phúc bá, nhìn bộ dạng cô ta gầy yếu như vậy, có thật là biết chữa bệnh không vậy ? Sợ rằng bản thân mình còn lo chưa xong đi !
Khoé miệng nàng hung hăng co rút, hai cái người ngược ngang ngược này:
Uy, chữa bệnh không nhất thiết phải có bộ dạng to lớn, ta thấy ngươi to cao như vậy ...Ngươi..Biết chữa bệnh sao ? Hơn nữa các người còn chưa cho ta thử, làm sao dám nói ta không biết chữa !
Lão nhân nhiều tuổi được gọ là phúc bá tiến lên nói, thái độ khác hẳn ban đầu:
Cô nương, mời đi theo chúng tôi .
Nàng theo sau lão nhân, quay lại lạnh lùng lườm tên nam nhân trẻ tuổi kia, đúng là loại người chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá người khác !
/49
|