Vân Du theo sau Phúc bá và Đông Cửu. Kinh thành lớn nhất ở Hiên Viên là An Đô thành, nơi mà Tiểu Du đang đứng là Nam Châu Thành, tuy vậy ở đây dân chúng tập trung buôn bán vẫn vô cùng đông đúc, những cửa tiệm quán xá kẻ ra người vào tấp nập. Tiểu Du cảm thấy mọi thứ ở cổ đại đều mới lạ, gian hàng hai bên đường lớn bày đầy đủ các loại mặt hàng, dòng người đông đúc nói cười, tiếng dao hàng nhộn nhịp.
Ba người bọn họ trước cánh cổng gỗ lớn được đóng kín, phía trên có một tấm bảng to bằng vàng, khắc ba chữ: Đạm Đài Phủ. Tiểu Du chẹp chẹp cái miệng, cái đầu nhỏ nhỏ ngó ngang ngó dọc, không khỏi cảm thán một phen: Thật xa xỉ !
Phúc bá từ từ bước lên bậc thang hai bước, vươn bàn tay, gõ vài tiếng, bên trong vọng ra một giọng của nam nhân:
Ai đó ? .
Là ta, Phúc bá đây... . Phúc bá chầm chậm trả lời.
Cánh cổng ken két mở ra, thò mặt ra là một nam nhân khuôn mặt tuấn tú, trạc tuổi Đông Cửu:
Phúc bá, thế nào rồi ? Có tìm thêm được vị lang trung nào nữa không ? . Khuôn mặt cậu ta tràn đầy lo lắng.
Phúc bá gật đầu:
Có, tình trạng đại tiểu thư sao rồi ? .
Cậu ta thở dài:
Vẫn là như cũ thôi, không tiến triển gì thêm !!! .
Cậu ta lại nói tiếp:
Lão gia vì lo lắng tình trạng của tiểu thư mà hai ngày nay chưa nghỉ ngơi,... Còn đại phu nhân... Từ tối hôm qua ở trong phòng Đại tiểu thư đến giờ vẫn chưa ra .... .
Phúc bá gấp gáp:
Vậy còn Mạnh gia thì sao ??? .
Cậu ta lắc đầu:
Mạnh gia ??? Hừ, hồi nãy Mạnh công tử đem ngọc bội trao lại cho lão gia rồi, còn nói cái gì mà,.. Đợi đến khi đại tiểu thư hồi phục sẽ quay lại lấy ngọc bội đính ước của đại tiểu thư kìa !!! .
Phúc bá không biết nói gì thêm, chỉ thở dài:
Chúng ta mới đi có một lúc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mạnh công tử trước giờ đều không coi hôn ước này ra gì, bây giờ...nhân lúc đại tiểu thư lâm bệnh mà hủy hôn...haiiii, cũng là đại tiểu thư nhà chúng ta số khổ !!! .
Lúc này, cậu thanh niên kia mới để ý có người lạ đứng phía sau Phúc bá:
Vị tiểu thư này là....??? .
Cô ta là người giật bản thông báo. . Đông Cửu đưa mắt về phía nàng.
A, xin mời xin mời, thất lễ rồi !!! . Khang Kiện giật mình, trước giờ cậu ta chưa thấy nữ tử biết chữa bệnh.
Bốn người bọn họ nối đuôi nhau, cùng đi vào sảnh chính. Bên trong, Đạm Đài tri phủ đại nhân - Đạm Đài Nhậm, một thân y phục đỏ thẫm ngồi trên ghế gia chủ, mặt mày xanh mét, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt hằn lên tia máu, hiển nhiên là vì chuyện công tử Mạnh gia hủy hôn cùng với lo lắng cho bệnh tình của đại nữ nhi.
Lão gia, vị cô nương này có thể chữa bệnh. . Phúc bá cẩn thận thông báo.
Đạm Đài Nhậm mệt mỏi nâng mi, cũng không đứng lên. Mấy ngày nay vì tìm thái y cho Đạm Đài Ngữ Yên mà quên ăn quên ngủ. Đạm Đài Nhậm chậm rãi quan sát Tiểu Du, ánh mắt mệt mỏi hiện lên vài tia nhạc nhiên:
Cô nương, .... Ngươi thật sự biết chữa bệnh ??? .
Nàng xụ mặt xuống, vì sao đám người này thích hỏi nhiều như vậy ?? Cùng một câu hỏi mà lặp lại những ba lần.
Ai nha, mấy cái người này, ta tới đây là để chữa bệnh, các người cũng không thèm mời ta miếng nước đã nói nhiều như vậy, thật phiền !!! . Nói xong, chưa đợi bọn họ tiêu hóa hết ý của nàng, rất tự nhiên ngồi ` bịch ´ xuống cái ghế gỗ ngay đó, tự rót cho mình một chén nước đầy, chân vắt chéo, thư thả uống nước.
Bốn người còn lại và đám nha hoàn trợn mắt, hiển nhiên là bị hành động của nàng dọa cho sợ rồi !
Này, ... Cái này... . Phúc bá than nhẹ. Lão sống trên đời mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thấy có một nữ tử vừa ăn mặc kì lạ, vừa thô lỗ như vậy...
Đạm Đài Nhậm hé miệng, hỏi nàng:
Cho hỏi tôn danh của thái y.... .
Nàng lười nhác, từ kẽ răng phun ra ba chữ:
Diệp Vân Du. .
Đạm Đài Nhậm hô to:
Phúc bá, ông sai người chuẩn bị phòng cho Diệp Đại Phu .
Phúc bá ` dạ ´ một tiếng, vẫy vẫy tay, chỉ định cho nha hoàn.
Diệp đại phu, trước hãy đi xem bệnh cho đại nhi nữ được chứ ?
Nàng vươn vai, lấy tay che miệng, ngáp một cái rõ to:
Được, đi thôi .
Một lần nữa, toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh đều tiếp tục bị shock không hề nhẹ !!!
Ba người bọn họ trước cánh cổng gỗ lớn được đóng kín, phía trên có một tấm bảng to bằng vàng, khắc ba chữ: Đạm Đài Phủ. Tiểu Du chẹp chẹp cái miệng, cái đầu nhỏ nhỏ ngó ngang ngó dọc, không khỏi cảm thán một phen: Thật xa xỉ !
Phúc bá từ từ bước lên bậc thang hai bước, vươn bàn tay, gõ vài tiếng, bên trong vọng ra một giọng của nam nhân:
Ai đó ? .
Là ta, Phúc bá đây... . Phúc bá chầm chậm trả lời.
Cánh cổng ken két mở ra, thò mặt ra là một nam nhân khuôn mặt tuấn tú, trạc tuổi Đông Cửu:
Phúc bá, thế nào rồi ? Có tìm thêm được vị lang trung nào nữa không ? . Khuôn mặt cậu ta tràn đầy lo lắng.
Phúc bá gật đầu:
Có, tình trạng đại tiểu thư sao rồi ? .
Cậu ta thở dài:
Vẫn là như cũ thôi, không tiến triển gì thêm !!! .
Cậu ta lại nói tiếp:
Lão gia vì lo lắng tình trạng của tiểu thư mà hai ngày nay chưa nghỉ ngơi,... Còn đại phu nhân... Từ tối hôm qua ở trong phòng Đại tiểu thư đến giờ vẫn chưa ra .... .
Phúc bá gấp gáp:
Vậy còn Mạnh gia thì sao ??? .
Cậu ta lắc đầu:
Mạnh gia ??? Hừ, hồi nãy Mạnh công tử đem ngọc bội trao lại cho lão gia rồi, còn nói cái gì mà,.. Đợi đến khi đại tiểu thư hồi phục sẽ quay lại lấy ngọc bội đính ước của đại tiểu thư kìa !!! .
Phúc bá không biết nói gì thêm, chỉ thở dài:
Chúng ta mới đi có một lúc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mạnh công tử trước giờ đều không coi hôn ước này ra gì, bây giờ...nhân lúc đại tiểu thư lâm bệnh mà hủy hôn...haiiii, cũng là đại tiểu thư nhà chúng ta số khổ !!! .
Lúc này, cậu thanh niên kia mới để ý có người lạ đứng phía sau Phúc bá:
Vị tiểu thư này là....??? .
Cô ta là người giật bản thông báo. . Đông Cửu đưa mắt về phía nàng.
A, xin mời xin mời, thất lễ rồi !!! . Khang Kiện giật mình, trước giờ cậu ta chưa thấy nữ tử biết chữa bệnh.
Bốn người bọn họ nối đuôi nhau, cùng đi vào sảnh chính. Bên trong, Đạm Đài tri phủ đại nhân - Đạm Đài Nhậm, một thân y phục đỏ thẫm ngồi trên ghế gia chủ, mặt mày xanh mét, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt hằn lên tia máu, hiển nhiên là vì chuyện công tử Mạnh gia hủy hôn cùng với lo lắng cho bệnh tình của đại nữ nhi.
Lão gia, vị cô nương này có thể chữa bệnh. . Phúc bá cẩn thận thông báo.
Đạm Đài Nhậm mệt mỏi nâng mi, cũng không đứng lên. Mấy ngày nay vì tìm thái y cho Đạm Đài Ngữ Yên mà quên ăn quên ngủ. Đạm Đài Nhậm chậm rãi quan sát Tiểu Du, ánh mắt mệt mỏi hiện lên vài tia nhạc nhiên:
Cô nương, .... Ngươi thật sự biết chữa bệnh ??? .
Nàng xụ mặt xuống, vì sao đám người này thích hỏi nhiều như vậy ?? Cùng một câu hỏi mà lặp lại những ba lần.
Ai nha, mấy cái người này, ta tới đây là để chữa bệnh, các người cũng không thèm mời ta miếng nước đã nói nhiều như vậy, thật phiền !!! . Nói xong, chưa đợi bọn họ tiêu hóa hết ý của nàng, rất tự nhiên ngồi ` bịch ´ xuống cái ghế gỗ ngay đó, tự rót cho mình một chén nước đầy, chân vắt chéo, thư thả uống nước.
Bốn người còn lại và đám nha hoàn trợn mắt, hiển nhiên là bị hành động của nàng dọa cho sợ rồi !
Này, ... Cái này... . Phúc bá than nhẹ. Lão sống trên đời mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thấy có một nữ tử vừa ăn mặc kì lạ, vừa thô lỗ như vậy...
Đạm Đài Nhậm hé miệng, hỏi nàng:
Cho hỏi tôn danh của thái y.... .
Nàng lười nhác, từ kẽ răng phun ra ba chữ:
Diệp Vân Du. .
Đạm Đài Nhậm hô to:
Phúc bá, ông sai người chuẩn bị phòng cho Diệp Đại Phu .
Phúc bá ` dạ ´ một tiếng, vẫy vẫy tay, chỉ định cho nha hoàn.
Diệp đại phu, trước hãy đi xem bệnh cho đại nhi nữ được chứ ?
Nàng vươn vai, lấy tay che miệng, ngáp một cái rõ to:
Được, đi thôi .
Một lần nữa, toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh đều tiếp tục bị shock không hề nhẹ !!!
/49
|