- Cũng không đến nổi tệ.
Cô gái vừa xoa xoa bên gò má đang Sưng phù lên, vừa thì thào nói đủ cho những đứa ngồi gần đó nghe.
Cô nàng này chẳng ai khác chính là Vô Phương Thiên An, người hồi nảy choảng nhau với Ian. Ba gã thanh niên, trai tráng ngồi đó đương nhiên là thành viên còn lại của nhóm ẩn, mặt đứa nào cũng đơ ra bởi câu nói của Thiên An. Khoảng 3 phút sau chúng mới hiểu ra ý của Thiên An vừa nói là lúc nảy choảng nhau ì xà đùng, là một sự khảo nghiệm thành viên mới của nhóm ẩn, cũng hơi quá bạo lực đi chứ.
Như Nam là người đầu tiên cất tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong lớp:
- Cũng đâu cần phải nặng tay như vậy, dẫu sao cô ta cũng chỉ vô làm lao công thôi, chưa hẳn là thành viên chính th-
- Hừ! Bất cứ mỗi thành viên nào từ già trẻ đến bé - Cô nàng Thiên An ngắt lời, lộ vẻ mất vênh váo cất tiếng nói tiếp - Đều phải biết "lao động chân tay" hết biết chưa.
- Lớp trưởng có khác - Haru lên tiếng
Chưa kịp nói hết câu thì Haru đã bị một ánh mắt rét lạnh của "một người nào đó" lướt qua người mà chẳng dám hó hé. Haru đành dời ánh nhìn sang nơi khác, nhưng sống lưng vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh, hắn lấp bắp nói sang chuyện khác (ý là đánh trống lãng đó)
- Bạn mới của chúng ta cũng không phải dạng vừa nhỉ!
[Virgo]
- Hơ hơ!! Đói bụng quá má ơi! - Tôi lồm cồm ngồi dậy trong khi mắt vẫn còn đang nhấm tịt lại.
(Virgo: miêu tả mình càng ngày càng giống như một tên biến thái!!)
Haizz, chơi game sáng giờ, không ăn uống, nên mệt quá rồi ngủ li bì luôn, có biết trời trăng gì đâu. Tại cái bụng nó réo dữ quá nên phải thức để kiếm cái gì bỏ bụng, chứ đây cũng chẳng muốn thức đâu. Tôi leo nheo mở mắt để đi ra ngoài, tay vừa che miệng ngáp một cái rõ dài, rồi lại đưa lên che trước mặt để khỏi bị nắng...
"Nắng? Ủa mình đang ở trong phòng mà làm gì có nắng"
- Ủa! Giường mình đâu….. sao toàn bàn ghế thế này!?
Tôi láo ngáo nhìn mọi thứ khi đã tỉnh hẳn. Trước mặt tôi lúc này là một lớp học, trông khá cũ kĩ và tồi tàn hệt cái nhà kho vậy. Hể~~ thế còn cái phòng thân yêu của tôi đâu OAO~~~
“Trời ơi! Phòng mình sao lại thành ra lớp học thế này, hay tại mình nằm mơ??”
Tôi thử tát vào mặt mình mấy cái, nhưng rõ ràng có cảm giác hơi đau mà, thêm một vài cái tát mạnh hơn nữa vào mặt vẫn cảm thấy đau.
(Virgo: sưng luôn rồi chứ đau gì nữa, @@)
Vậy đây không phải là mơ mà là hiện thực sao? Vậy tại sao lại như vầy, ai nói cho tôi biết thế này là sao, mà tại sao là thế này.
Nhìn ra cửa sổ, mặt trời dần khuất sau ngọn cây, nắng vàng cũng nhạt dần làm tôi biết trời đã bắt đầu sụp tối. Mà tôi thì lại đang ở một nơi nào đó không rõ, thế thì phải tính làm sau đây.
Định ra ngoài xem thử đây là đâu, thì từ cửa lớp bước vào hai nhỏ con gái. Thấy thế tôi đoạn mừng như chết đuối vớt được áo phao, định đến đó hỏi thăm hai con nhỏ rằng đây là đâu, nhưng nghĩ lại thì không biết đó là người tốt hay người xấu, mà quan trọng là không biết có phải là người không nữa vì tôi cảm thấy nơi này cũng hơi hơi giống bị bỏ hoang. Thế là tôi tạm trốn vào góc bàn giáo viên xem tình hình trứơc đã.
(Ian: Oh, đúng là Xử Nữ, cẩn thận zữ à!)
- Tờ giấy kẹp trong tập mà cũng rớt là rớt thế nào! – Một con nhỏ than phiền.
- Tôi có biết đâu, tại hồi sáng lấy tờ nháp, rút nhầm cái “danh sách đỏ” cũng không chừng. Mất nó là tôi với bà tiêu.
Trái ngược với nhỏ kia, nhỏ này nghe giọng có vẻ dễ thương hơn. Vì trời đã bắt đầu tối, lại nhìn hai đứa này từ xa nên tôi không thấy được rõ khuôn mặt, chỉ thấy được sơ sơ cái dáng. Một đứa cột tóc cao, dáng có vẻ ốm và cao, đứa kia thì lại xõa tóc, cũng ốm, nhưng thấp hơn nhỏ kia khoảng một cái đầu. Và đặt biệt hai đứa này có một điểm chung là “một lép, ba nhỏ” (vòng 1 lép, vòng 3 nhỏ ==”).
(Virgo: công nhận mình biến thái thật!! ^^")
- Kiếm trong sọt rác thử coi, đào bới lên coi chừng bỏ trong đó đó – Nhỏ cột tóc nói.
- Nè! Tưởng tao là gì mà đào bới hả?!
"Hô hô, nhỏ xõa tóc giận rồi kìa, nhưng giận lên trong đáng yêu phếch nhể" - Tôi thầm nghĩ, nhưng mà vẫn tiếp tục ẩn mình trong bóng tối quan sát thêm chút nữa.
- Đùa chút hì hì!
- Đùa à! Phụ tao tìm lẹ coi, thấy tối rồi không?!
Rồi nhỏ cột tóc lấy điện thoại ra soi cái sọt cho nhỏ kia tìm tờ giấy. Oh, chắc là điện thoại cảm ứng, vì màn hình (phát sáng) cũng khá to, cỡ bàn tay đấy.
- Sao không bật đèn lên tìm, mà soi điện thoại cho cực?
- Mầy định khiến cho bảo vệ phát hiện hả? Biết giờ này trời gần tối rồi không, không khéo còn bị tưởng nhầm là ăn trộm nữa!
- Tìm đồ chứ tụi mình có trộm đồ gì đâu!?
Nhỏ cột tóc cốc vào đầu em kia cái rồi gằn giọng đáp:
- Mầy tưởng đây là đâu? Trường K.W chứ nhà mầy hả? Muốn bảo vệ bắt hết cả đám rồi gán cho cái tội trộm đồ giữa đêm khuya thanh vắng à. Kiếm lẹ rồi chuồn về, lát mà mụ Simla qua kiểm tra kí túc xá không thấy mình, bả kiếm cớ nói này nọ, không khéo thì ra đường mà ở nghe con!
- Biết rồi! Đang kiếm nè! – Nhỏ xõa tóc phụng phịu nói.
Có một điều mà tôi phải công nhận là hai đứa này không biết sử dụng từ ngữ, gì mà đến xưng hô cũng không thống nhất nữa là sao. Có lúc thì bà/ tôi, có lúc thì mầy/tao, thiệt hết có biết ==”. Nhìn hai đứa nó thấy cũng tội (mà thôi cũng kệ), kiếm cái tờ giấy thấy thương luôn vậy đó. Dù rất mắc cười nhưng tôi cũng chẳng dám bật ra thành tiếng, chỉ biết bụm miệng mà cười vậy thôi, há há.
- Có chưa!
- Chưa!
Lúc này con nhỏ xoã tóc run run giọng, nói:
- Mất nó là không ổn phải không?
Dù có vẻ khó chịu, nhưng trong lời nói của nhỏ cột tóc không hề có ý trách móc, mà ngược là sự thông cảm.
- Rồi rồi, kiếm lẹ đi. Pin sắp hết rồi, còn có 7 % thôi đó! Thôi, để tui phụ cho.
"Nói mới nhớ, điện thoại của mình đâu ta"
Lúc này tôi mới chợt giật mình, nhớ tới cái điện thoại của mình
“Thôi rồi” - Tôi đau khổ vỗ lên trán mình liên tục. Chả vì lúc gọi cho nhỏ Ian không được nên quăng nó ở góc giường mất rồi. Tự trách bản thân (vô lí) sao lúc đó tôi không nhét nó vào túi nhỉ!?
“Trời đất ơi!”
(Ian: Tên này điên chắc luôn, ngủ mà nhét điện thoại vào túi, chắc muốn bể màn hình rồi mua máy mới đây này)
- Ê, cái tờ này thì phải!
Tôi ngó qua ra khe bàn, hình như hai con nhỏ kiếm được tờ giấy thì phải.
- Ừ! Là nó đó, đâu ra vậy!
Nhỏ xõa tóc mừng rỡ cầm lấy tờ giấy từ tay nhỏ kia.
- May mắn thế - Nhỏ cột tóc cười gãi đầu – Thọt tay vô học bàn, móc ra được tờ giấy, ai dè là nó! Hì hì!
Trời đất, có chuỵện may mắn đến vô lí vậy hả trời. OAO~~
- Hì! Bàn này là bàn của tôi đó! Tôi nhớ rồi, hồi sáng lấy cái “danh sách đỏ” rồi để vào học bàn nên quên luôn!
Nhỏ xõa tóc cười tít mắt, còn nhỏ kia cũng cười theo, rồi nói:
- May đấy! Điện thoại cũng vừa hết pin luôn. Thôi chuồn lẹ, lát ông bảo vệ mà phát hiện là coi như toi đấy.
- Ừ.
Cả hai đứa gật đầu rồi dắt tay nhau chạy đi, chúng nó một phát bay đi mà không từ giả, nỡ lòng nào bỏ tôi lại thế này. Bước khỏi bàn giáo viên, định ra ngoài xem đây là chỗ quái nào thì từ cuối góc lớp, có thứ gì phát sáng kèm theo âm thanh nghe rất quen tai
“Đừng nói là…”
Đoạn nghĩ, tôi tiến đến đó xem thử sao, và điều tôi nghi ngờ giờ đã thành chắc chắn. Thứ đang phát sáng kia chính là cái điện thoại (máy tính bảng) “êu vấu” của tôi. Vừa thấy điện thoại, tôi nhảy cẩn lên vì mừng, như thể vừa được chết đi sống lại vậy. Cũng nhờ hôm qua giờ chơi game suốt, không sạt pin cho em nó, giờ đói quá nên nó mới kêu lên vậy chứ.
- Cục cưng ơi! Em réo anh đúng lúc lắm! Êu em lắm cơ! Chụt chụt moa moa ~~~
(Ian: Ướt mợ cái điện thoại luôn goài!)
Mừng rỡ vì tìm được điện thoại (một cách vô lí rằng sao lại ở đây), nhưng… đời mà! Có ai cười mãi được đâu, nụ cười còn chưa rạng thì đến lúc tôi phải khóc rồi đây!
- Cậu kia!
Tôi giật thót khi ai đó gọi mình, cũng lúc này, đèn trong phòng bừng sáng làm tôi choáng trong giây lát. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một người đàn ông độ trung niên, trông cao to, lực lưỡng, mặc đồng phục bảo vệ, xông xông về phía tôi.
- Cậu làm gì ở đây! Á à – Bỗng ông ta đảo cái nhìn vào “cục cưng” của tôi – Cậu trộm đồ phải không, trộm nguyên cái điện thoại bự chảng luôn đấy!
Ông ta hằng giọng như thể cảnh sát ghép tội tội phạm vậy.
“Gì chứ! Nó là của tôi, là của tôi đấy ông già kia”
Dù chẳng có gì phải ấp úng, sợ hãi, nhưng nhìn mặt “ông già” này nghiêm nghị quá, thêm thái độ của ổng, dù ko sợ cũng phải thành sợ.
- Dạ..dạ không phải, nó là của cháu…ạ!
- Không nói nhiều! Theo tôi lên phường... À, không... lên phòng rồi hẳn nói!
Nói rồi ông ta chưa kịp cho tôi phản ứng đã lôi đi (một cách lê lếch).
- Không phải đâu chú ơi T=T! Cháu vô tội mà!
- Vô tội à! Vào tận lớp học người ta vào lúc tối thế này, lại lén lén lút lút thì không phải trộm đồ chứ là gì?!
- Cháu cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa. Cháu không có chôm đồ, cháu bị oan mà T=T.
Mặc cho tôi gào khóc thảm thiết, ông ta vẫn một mực gán cho tôi tội trộm cắp. Hu hu, mặc dù tôi có tật trộm cắp, à không, mặc dù tôi có tật nhặt được của rơi tạm cất vào túi, hay mượn đồ, mượn tiền của khác rồi (ăn) quịt luôn, nhưng tuyệt đối không bao giờ chôm đồ của ai. Thế mà tại sao ông ta lại…. Hu hu tôi đâu có tệ đến vậy chứ T=T
- Oan à! Lúc nãy tôi thấy có cái bóng đen (hình như là hai thì phải) lén lút ở gần nhà kho. Tôi biết ngay là cậu định trộm thứ gì đó mà?!
- Không phải là cháu đâu. Thật ra bóng đen lúc nãy chú nhìn thấy có tận hai cái, đó là hai nhỏ học sinh trường này, bọn nó vào đây để tìm cái gì đó, đằng này cháu chỉ có một, chú nhầm rồi!
- Không nói nhiều!
Số tôi nhọ thế là cùng T^T. Tự dưng mở mắt ra thấy mình nằm ở nơi nào lạ hoắc, cụ thể là trong một cái lớp học, nói đúng hơn là nhà kho mới phải. Cứ nghĩ trong cái rủi có cái may, vì tìm được điện thoại, ai ngờ trong cái may còn cái rủi, cũng vì cái điện thoại mà bị bảo vệ bắt, rồi gán cho cái tội trộm đồ. Híc híc híc! Và trong lúc này đây, đứa tôi nghĩ đến trong đầu đầu tiên là con nhỏ Ian chết tiệt đó. Cũng không hiểu vì sao lại nghĩ đến nó nữa. Nói thế mà chớ có hiểu lầm, chắc chỉ là “nghĩ” để “chữi” (dù không có lí do, chữi một cách vô lí).
- Trời ơi con nhỏ chết tiệt, con nhỏ chết bầm, con nhỏ đáng ghét. Anh nguyền rủa mầy ế hết đời, ế tới kiếp sau, ế truyền kiếp luôn!
[Ian]
- Hắc xì!
- Bệnh hả Thảo?
Trần Thanh dọ hỏi sau cái hắc xì của tôi. Đáp lời nó bằng một nụ cười, tôi toe tét cười rồi trả lời:
- Hờ hờ! Chắc ăn ở ác quá nên có đứa nào nó đang rủa tôi đấy. Hờ hờ tôi ở đời “có đức” mà!
Trần Thanh nghe tôi nói cũng cười theo vậy. Nó hỏi tiếp:
- Mà chuyện hồi sáng với chị lớp trưởng đó, bà tính sao?
- Sao là sao, khôngnnói sao thì biết làm sao?
Tôi trả lời một câu chả đi vào vấn đề, và có vẻ nó cũng chẳng liên quan =v=”. Thấy tôi vậy, Trần Thanh khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Hazz, tôi thấy chị Thiên An cũng đâu đáng ghét, khó ưa gì mấy, chị ấy cũng được chứ bộ. Mà chuyện hồi sáng là bà có lỗi đấy, chị ấy là người có nguyên tắt trong công việc, nên hay tỉ mĩ quá vấn đề thôi!
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe nhỏ Trần Thanh nói, mới có học cùng lớp với “bạn lớp trưởng” có một hôm mà sao "binh" (bên) dữ vậy. Lấy làm thắc mắc, tôi liền hỏi:
- Sao rành dữ vậy! Biết khá rõ đấy! Đừng nói mầy tính chơi chung với “bạn lớp trưởng” rồi bo xù tao nhá!
- Tào lao – Trần Thanh cười – Cái này là anh Như Nam kể đó! Ảnh nói chị Thiên An là người tốt, dù có hay cáo gắt, bực bội, khó gần thế nhưng chị ấy không bao giờ bỏ rơi bạn bè, tất cả những gì chị ấy làm chỉ vì tốt cho mọi người thôi.
Trần Thanh một hơi khen nhỏ lớp trưởng, không biết nhỏ có trả tiền cat-xê cho nó không mà quảng cáo thấy ghê vậy. Chắc cũng được vài chục yên một tháng chứ chả chơi!
*1 yên nhật = 180 VNĐ.
(Virgo: do truyện này sử dụng bối cảnh ở Nhật Bản, mà tác giả truyện "Siêu Quậy Trường K.W" lại chả biết gì về Nhật Bản, ví dụ như tiền tệ của họ chẳng hạn. Nên bọn mình sẽ "Nhật Bản hóa" lại, thông qua câu chuyện của bọn mình.^^, công nhận mình vĩ đại phết ra)
- Cá ba-sa một lứa mà! - Tôi bễu môi tỏ vẻ chưa thuyết phục.
(Virgo: Không biết nói Nho mà bày đặt, người ta là “Cá mè một lứa”, đằng này nó chế cái câu người ta tới cá ba-sa luôn ==”. Hết chổ cứu chữa ==”).
(Ian: cái tên ở trên toàn tỏ vẻ cao nhân, chê người ta không biết tiếng Nho, mà "ảnh" cũng có khác gì đâu, người ta là "vô phương cứu chữa", đúng là cá ba-sa một lứa,==)
- Nhưng theo tôi thì đúng là bà có lỗi chứ bộ. Tôi nghĩ bà nên xin lỗi chị Thiên An đi, nói dù sao chị ấy cũng tốt hơn tụi kia (đám nhân vật moe), với lại tụi mình cũng chung một nhóm mà, không lẽ bà định chiến với chị ấy hoài sao. “Chó cùng một nhóm chớ hoài cắn nhau”, bà ko nghe câu đó à!
(Virgo: *đầu đầy vạch đen*, toàn nhân vật "thâm Nho" mà bày đặt chơi chữ, đúng là cá tra một lứa, ==")
Đúng rồi, chưa nghe câu đó bao giờ, vì trước giờ chỉ nghe “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau" thôi, ==”, chế của người ta mà còn bày đặt “bà không nghe câu đó à”. Thấy ghét!
- Biết rồi! Mai đi xin lỗi là được chứ gì. Ngủ sớm đi, mai tao còn đi ở đợ, à không, đi quét lá đa trong sân "chùa" (trường)nữa!
Trần Thanh gật đầu hài lòng, rồi tắt công tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Tôi thì đã nằm trên giường của mình từ lúc nào rồi, mà nghĩ lại thấy Trần Thanh nói cũng đúng, dù “ác cảm ngay lần đầu” nhưng nếu xét kĩ lại thì bà chị lớp trưởng đó chỉ là tĩ mĩ quá vấn đề thôi, chứ đâu có làm gì đâu nhể, tại tôi lúc quá bực quá nên quát lên cho đỡ bực, cuối cùng lại thành ra đánh lộn. Hờ hờ! Dù biết mình bậy nhưng chẳng lẽ tôi phải vác mặt ra xin lỗi nhỏ., lúc nãy nói vậy là để Trần Thanh yên tâm thôi. Nói thật, trước giờ, dù là chuyện gì, tôi là người có lỗi, nhưng cũng chẳng bao giờ mở lời xin lỗi trước, mặc kệ, tới đâu thì tới. Thôi ko nghĩ nữa, tổ đau đầu, ngủ sớm mai còn thức sớm, cuộc đời lao công nó khổ thế đó =TwT=
Cô gái vừa xoa xoa bên gò má đang Sưng phù lên, vừa thì thào nói đủ cho những đứa ngồi gần đó nghe.
Cô nàng này chẳng ai khác chính là Vô Phương Thiên An, người hồi nảy choảng nhau với Ian. Ba gã thanh niên, trai tráng ngồi đó đương nhiên là thành viên còn lại của nhóm ẩn, mặt đứa nào cũng đơ ra bởi câu nói của Thiên An. Khoảng 3 phút sau chúng mới hiểu ra ý của Thiên An vừa nói là lúc nảy choảng nhau ì xà đùng, là một sự khảo nghiệm thành viên mới của nhóm ẩn, cũng hơi quá bạo lực đi chứ.
Như Nam là người đầu tiên cất tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong lớp:
- Cũng đâu cần phải nặng tay như vậy, dẫu sao cô ta cũng chỉ vô làm lao công thôi, chưa hẳn là thành viên chính th-
- Hừ! Bất cứ mỗi thành viên nào từ già trẻ đến bé - Cô nàng Thiên An ngắt lời, lộ vẻ mất vênh váo cất tiếng nói tiếp - Đều phải biết "lao động chân tay" hết biết chưa.
- Lớp trưởng có khác - Haru lên tiếng
Chưa kịp nói hết câu thì Haru đã bị một ánh mắt rét lạnh của "một người nào đó" lướt qua người mà chẳng dám hó hé. Haru đành dời ánh nhìn sang nơi khác, nhưng sống lưng vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh, hắn lấp bắp nói sang chuyện khác (ý là đánh trống lãng đó)
- Bạn mới của chúng ta cũng không phải dạng vừa nhỉ!
[Virgo]
- Hơ hơ!! Đói bụng quá má ơi! - Tôi lồm cồm ngồi dậy trong khi mắt vẫn còn đang nhấm tịt lại.
(Virgo: miêu tả mình càng ngày càng giống như một tên biến thái!!)
Haizz, chơi game sáng giờ, không ăn uống, nên mệt quá rồi ngủ li bì luôn, có biết trời trăng gì đâu. Tại cái bụng nó réo dữ quá nên phải thức để kiếm cái gì bỏ bụng, chứ đây cũng chẳng muốn thức đâu. Tôi leo nheo mở mắt để đi ra ngoài, tay vừa che miệng ngáp một cái rõ dài, rồi lại đưa lên che trước mặt để khỏi bị nắng...
"Nắng? Ủa mình đang ở trong phòng mà làm gì có nắng"
- Ủa! Giường mình đâu….. sao toàn bàn ghế thế này!?
Tôi láo ngáo nhìn mọi thứ khi đã tỉnh hẳn. Trước mặt tôi lúc này là một lớp học, trông khá cũ kĩ và tồi tàn hệt cái nhà kho vậy. Hể~~ thế còn cái phòng thân yêu của tôi đâu OAO~~~
“Trời ơi! Phòng mình sao lại thành ra lớp học thế này, hay tại mình nằm mơ??”
Tôi thử tát vào mặt mình mấy cái, nhưng rõ ràng có cảm giác hơi đau mà, thêm một vài cái tát mạnh hơn nữa vào mặt vẫn cảm thấy đau.
(Virgo: sưng luôn rồi chứ đau gì nữa, @@)
Vậy đây không phải là mơ mà là hiện thực sao? Vậy tại sao lại như vầy, ai nói cho tôi biết thế này là sao, mà tại sao là thế này.
Nhìn ra cửa sổ, mặt trời dần khuất sau ngọn cây, nắng vàng cũng nhạt dần làm tôi biết trời đã bắt đầu sụp tối. Mà tôi thì lại đang ở một nơi nào đó không rõ, thế thì phải tính làm sau đây.
Định ra ngoài xem thử đây là đâu, thì từ cửa lớp bước vào hai nhỏ con gái. Thấy thế tôi đoạn mừng như chết đuối vớt được áo phao, định đến đó hỏi thăm hai con nhỏ rằng đây là đâu, nhưng nghĩ lại thì không biết đó là người tốt hay người xấu, mà quan trọng là không biết có phải là người không nữa vì tôi cảm thấy nơi này cũng hơi hơi giống bị bỏ hoang. Thế là tôi tạm trốn vào góc bàn giáo viên xem tình hình trứơc đã.
(Ian: Oh, đúng là Xử Nữ, cẩn thận zữ à!)
- Tờ giấy kẹp trong tập mà cũng rớt là rớt thế nào! – Một con nhỏ than phiền.
- Tôi có biết đâu, tại hồi sáng lấy tờ nháp, rút nhầm cái “danh sách đỏ” cũng không chừng. Mất nó là tôi với bà tiêu.
Trái ngược với nhỏ kia, nhỏ này nghe giọng có vẻ dễ thương hơn. Vì trời đã bắt đầu tối, lại nhìn hai đứa này từ xa nên tôi không thấy được rõ khuôn mặt, chỉ thấy được sơ sơ cái dáng. Một đứa cột tóc cao, dáng có vẻ ốm và cao, đứa kia thì lại xõa tóc, cũng ốm, nhưng thấp hơn nhỏ kia khoảng một cái đầu. Và đặt biệt hai đứa này có một điểm chung là “một lép, ba nhỏ” (vòng 1 lép, vòng 3 nhỏ ==”).
(Virgo: công nhận mình biến thái thật!! ^^")
- Kiếm trong sọt rác thử coi, đào bới lên coi chừng bỏ trong đó đó – Nhỏ cột tóc nói.
- Nè! Tưởng tao là gì mà đào bới hả?!
"Hô hô, nhỏ xõa tóc giận rồi kìa, nhưng giận lên trong đáng yêu phếch nhể" - Tôi thầm nghĩ, nhưng mà vẫn tiếp tục ẩn mình trong bóng tối quan sát thêm chút nữa.
- Đùa chút hì hì!
- Đùa à! Phụ tao tìm lẹ coi, thấy tối rồi không?!
Rồi nhỏ cột tóc lấy điện thoại ra soi cái sọt cho nhỏ kia tìm tờ giấy. Oh, chắc là điện thoại cảm ứng, vì màn hình (phát sáng) cũng khá to, cỡ bàn tay đấy.
- Sao không bật đèn lên tìm, mà soi điện thoại cho cực?
- Mầy định khiến cho bảo vệ phát hiện hả? Biết giờ này trời gần tối rồi không, không khéo còn bị tưởng nhầm là ăn trộm nữa!
- Tìm đồ chứ tụi mình có trộm đồ gì đâu!?
Nhỏ cột tóc cốc vào đầu em kia cái rồi gằn giọng đáp:
- Mầy tưởng đây là đâu? Trường K.W chứ nhà mầy hả? Muốn bảo vệ bắt hết cả đám rồi gán cho cái tội trộm đồ giữa đêm khuya thanh vắng à. Kiếm lẹ rồi chuồn về, lát mà mụ Simla qua kiểm tra kí túc xá không thấy mình, bả kiếm cớ nói này nọ, không khéo thì ra đường mà ở nghe con!
- Biết rồi! Đang kiếm nè! – Nhỏ xõa tóc phụng phịu nói.
Có một điều mà tôi phải công nhận là hai đứa này không biết sử dụng từ ngữ, gì mà đến xưng hô cũng không thống nhất nữa là sao. Có lúc thì bà/ tôi, có lúc thì mầy/tao, thiệt hết có biết ==”. Nhìn hai đứa nó thấy cũng tội (mà thôi cũng kệ), kiếm cái tờ giấy thấy thương luôn vậy đó. Dù rất mắc cười nhưng tôi cũng chẳng dám bật ra thành tiếng, chỉ biết bụm miệng mà cười vậy thôi, há há.
- Có chưa!
- Chưa!
Lúc này con nhỏ xoã tóc run run giọng, nói:
- Mất nó là không ổn phải không?
Dù có vẻ khó chịu, nhưng trong lời nói của nhỏ cột tóc không hề có ý trách móc, mà ngược là sự thông cảm.
- Rồi rồi, kiếm lẹ đi. Pin sắp hết rồi, còn có 7 % thôi đó! Thôi, để tui phụ cho.
"Nói mới nhớ, điện thoại của mình đâu ta"
Lúc này tôi mới chợt giật mình, nhớ tới cái điện thoại của mình
“Thôi rồi” - Tôi đau khổ vỗ lên trán mình liên tục. Chả vì lúc gọi cho nhỏ Ian không được nên quăng nó ở góc giường mất rồi. Tự trách bản thân (vô lí) sao lúc đó tôi không nhét nó vào túi nhỉ!?
“Trời đất ơi!”
(Ian: Tên này điên chắc luôn, ngủ mà nhét điện thoại vào túi, chắc muốn bể màn hình rồi mua máy mới đây này)
- Ê, cái tờ này thì phải!
Tôi ngó qua ra khe bàn, hình như hai con nhỏ kiếm được tờ giấy thì phải.
- Ừ! Là nó đó, đâu ra vậy!
Nhỏ xõa tóc mừng rỡ cầm lấy tờ giấy từ tay nhỏ kia.
- May mắn thế - Nhỏ cột tóc cười gãi đầu – Thọt tay vô học bàn, móc ra được tờ giấy, ai dè là nó! Hì hì!
Trời đất, có chuỵện may mắn đến vô lí vậy hả trời. OAO~~
- Hì! Bàn này là bàn của tôi đó! Tôi nhớ rồi, hồi sáng lấy cái “danh sách đỏ” rồi để vào học bàn nên quên luôn!
Nhỏ xõa tóc cười tít mắt, còn nhỏ kia cũng cười theo, rồi nói:
- May đấy! Điện thoại cũng vừa hết pin luôn. Thôi chuồn lẹ, lát ông bảo vệ mà phát hiện là coi như toi đấy.
- Ừ.
Cả hai đứa gật đầu rồi dắt tay nhau chạy đi, chúng nó một phát bay đi mà không từ giả, nỡ lòng nào bỏ tôi lại thế này. Bước khỏi bàn giáo viên, định ra ngoài xem đây là chỗ quái nào thì từ cuối góc lớp, có thứ gì phát sáng kèm theo âm thanh nghe rất quen tai
“Đừng nói là…”
Đoạn nghĩ, tôi tiến đến đó xem thử sao, và điều tôi nghi ngờ giờ đã thành chắc chắn. Thứ đang phát sáng kia chính là cái điện thoại (máy tính bảng) “êu vấu” của tôi. Vừa thấy điện thoại, tôi nhảy cẩn lên vì mừng, như thể vừa được chết đi sống lại vậy. Cũng nhờ hôm qua giờ chơi game suốt, không sạt pin cho em nó, giờ đói quá nên nó mới kêu lên vậy chứ.
- Cục cưng ơi! Em réo anh đúng lúc lắm! Êu em lắm cơ! Chụt chụt moa moa ~~~
(Ian: Ướt mợ cái điện thoại luôn goài!)
Mừng rỡ vì tìm được điện thoại (một cách vô lí rằng sao lại ở đây), nhưng… đời mà! Có ai cười mãi được đâu, nụ cười còn chưa rạng thì đến lúc tôi phải khóc rồi đây!
- Cậu kia!
Tôi giật thót khi ai đó gọi mình, cũng lúc này, đèn trong phòng bừng sáng làm tôi choáng trong giây lát. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một người đàn ông độ trung niên, trông cao to, lực lưỡng, mặc đồng phục bảo vệ, xông xông về phía tôi.
- Cậu làm gì ở đây! Á à – Bỗng ông ta đảo cái nhìn vào “cục cưng” của tôi – Cậu trộm đồ phải không, trộm nguyên cái điện thoại bự chảng luôn đấy!
Ông ta hằng giọng như thể cảnh sát ghép tội tội phạm vậy.
“Gì chứ! Nó là của tôi, là của tôi đấy ông già kia”
Dù chẳng có gì phải ấp úng, sợ hãi, nhưng nhìn mặt “ông già” này nghiêm nghị quá, thêm thái độ của ổng, dù ko sợ cũng phải thành sợ.
- Dạ..dạ không phải, nó là của cháu…ạ!
- Không nói nhiều! Theo tôi lên phường... À, không... lên phòng rồi hẳn nói!
Nói rồi ông ta chưa kịp cho tôi phản ứng đã lôi đi (một cách lê lếch).
- Không phải đâu chú ơi T=T! Cháu vô tội mà!
- Vô tội à! Vào tận lớp học người ta vào lúc tối thế này, lại lén lén lút lút thì không phải trộm đồ chứ là gì?!
- Cháu cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa. Cháu không có chôm đồ, cháu bị oan mà T=T.
Mặc cho tôi gào khóc thảm thiết, ông ta vẫn một mực gán cho tôi tội trộm cắp. Hu hu, mặc dù tôi có tật trộm cắp, à không, mặc dù tôi có tật nhặt được của rơi tạm cất vào túi, hay mượn đồ, mượn tiền của khác rồi (ăn) quịt luôn, nhưng tuyệt đối không bao giờ chôm đồ của ai. Thế mà tại sao ông ta lại…. Hu hu tôi đâu có tệ đến vậy chứ T=T
- Oan à! Lúc nãy tôi thấy có cái bóng đen (hình như là hai thì phải) lén lút ở gần nhà kho. Tôi biết ngay là cậu định trộm thứ gì đó mà?!
- Không phải là cháu đâu. Thật ra bóng đen lúc nãy chú nhìn thấy có tận hai cái, đó là hai nhỏ học sinh trường này, bọn nó vào đây để tìm cái gì đó, đằng này cháu chỉ có một, chú nhầm rồi!
- Không nói nhiều!
Số tôi nhọ thế là cùng T^T. Tự dưng mở mắt ra thấy mình nằm ở nơi nào lạ hoắc, cụ thể là trong một cái lớp học, nói đúng hơn là nhà kho mới phải. Cứ nghĩ trong cái rủi có cái may, vì tìm được điện thoại, ai ngờ trong cái may còn cái rủi, cũng vì cái điện thoại mà bị bảo vệ bắt, rồi gán cho cái tội trộm đồ. Híc híc híc! Và trong lúc này đây, đứa tôi nghĩ đến trong đầu đầu tiên là con nhỏ Ian chết tiệt đó. Cũng không hiểu vì sao lại nghĩ đến nó nữa. Nói thế mà chớ có hiểu lầm, chắc chỉ là “nghĩ” để “chữi” (dù không có lí do, chữi một cách vô lí).
- Trời ơi con nhỏ chết tiệt, con nhỏ chết bầm, con nhỏ đáng ghét. Anh nguyền rủa mầy ế hết đời, ế tới kiếp sau, ế truyền kiếp luôn!
[Ian]
- Hắc xì!
- Bệnh hả Thảo?
Trần Thanh dọ hỏi sau cái hắc xì của tôi. Đáp lời nó bằng một nụ cười, tôi toe tét cười rồi trả lời:
- Hờ hờ! Chắc ăn ở ác quá nên có đứa nào nó đang rủa tôi đấy. Hờ hờ tôi ở đời “có đức” mà!
Trần Thanh nghe tôi nói cũng cười theo vậy. Nó hỏi tiếp:
- Mà chuyện hồi sáng với chị lớp trưởng đó, bà tính sao?
- Sao là sao, khôngnnói sao thì biết làm sao?
Tôi trả lời một câu chả đi vào vấn đề, và có vẻ nó cũng chẳng liên quan =v=”. Thấy tôi vậy, Trần Thanh khẽ thở dài, thấp giọng nói:
- Hazz, tôi thấy chị Thiên An cũng đâu đáng ghét, khó ưa gì mấy, chị ấy cũng được chứ bộ. Mà chuyện hồi sáng là bà có lỗi đấy, chị ấy là người có nguyên tắt trong công việc, nên hay tỉ mĩ quá vấn đề thôi!
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe nhỏ Trần Thanh nói, mới có học cùng lớp với “bạn lớp trưởng” có một hôm mà sao "binh" (bên) dữ vậy. Lấy làm thắc mắc, tôi liền hỏi:
- Sao rành dữ vậy! Biết khá rõ đấy! Đừng nói mầy tính chơi chung với “bạn lớp trưởng” rồi bo xù tao nhá!
- Tào lao – Trần Thanh cười – Cái này là anh Như Nam kể đó! Ảnh nói chị Thiên An là người tốt, dù có hay cáo gắt, bực bội, khó gần thế nhưng chị ấy không bao giờ bỏ rơi bạn bè, tất cả những gì chị ấy làm chỉ vì tốt cho mọi người thôi.
Trần Thanh một hơi khen nhỏ lớp trưởng, không biết nhỏ có trả tiền cat-xê cho nó không mà quảng cáo thấy ghê vậy. Chắc cũng được vài chục yên một tháng chứ chả chơi!
*1 yên nhật = 180 VNĐ.
(Virgo: do truyện này sử dụng bối cảnh ở Nhật Bản, mà tác giả truyện "Siêu Quậy Trường K.W" lại chả biết gì về Nhật Bản, ví dụ như tiền tệ của họ chẳng hạn. Nên bọn mình sẽ "Nhật Bản hóa" lại, thông qua câu chuyện của bọn mình.^^, công nhận mình vĩ đại phết ra)
- Cá ba-sa một lứa mà! - Tôi bễu môi tỏ vẻ chưa thuyết phục.
(Virgo: Không biết nói Nho mà bày đặt, người ta là “Cá mè một lứa”, đằng này nó chế cái câu người ta tới cá ba-sa luôn ==”. Hết chổ cứu chữa ==”).
(Ian: cái tên ở trên toàn tỏ vẻ cao nhân, chê người ta không biết tiếng Nho, mà "ảnh" cũng có khác gì đâu, người ta là "vô phương cứu chữa", đúng là cá ba-sa một lứa,==)
- Nhưng theo tôi thì đúng là bà có lỗi chứ bộ. Tôi nghĩ bà nên xin lỗi chị Thiên An đi, nói dù sao chị ấy cũng tốt hơn tụi kia (đám nhân vật moe), với lại tụi mình cũng chung một nhóm mà, không lẽ bà định chiến với chị ấy hoài sao. “Chó cùng một nhóm chớ hoài cắn nhau”, bà ko nghe câu đó à!
(Virgo: *đầu đầy vạch đen*, toàn nhân vật "thâm Nho" mà bày đặt chơi chữ, đúng là cá tra một lứa, ==")
Đúng rồi, chưa nghe câu đó bao giờ, vì trước giờ chỉ nghe “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau" thôi, ==”, chế của người ta mà còn bày đặt “bà không nghe câu đó à”. Thấy ghét!
- Biết rồi! Mai đi xin lỗi là được chứ gì. Ngủ sớm đi, mai tao còn đi ở đợ, à không, đi quét lá đa trong sân "chùa" (trường)nữa!
Trần Thanh gật đầu hài lòng, rồi tắt công tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Tôi thì đã nằm trên giường của mình từ lúc nào rồi, mà nghĩ lại thấy Trần Thanh nói cũng đúng, dù “ác cảm ngay lần đầu” nhưng nếu xét kĩ lại thì bà chị lớp trưởng đó chỉ là tĩ mĩ quá vấn đề thôi, chứ đâu có làm gì đâu nhể, tại tôi lúc quá bực quá nên quát lên cho đỡ bực, cuối cùng lại thành ra đánh lộn. Hờ hờ! Dù biết mình bậy nhưng chẳng lẽ tôi phải vác mặt ra xin lỗi nhỏ., lúc nãy nói vậy là để Trần Thanh yên tâm thôi. Nói thật, trước giờ, dù là chuyện gì, tôi là người có lỗi, nhưng cũng chẳng bao giờ mở lời xin lỗi trước, mặc kệ, tới đâu thì tới. Thôi ko nghĩ nữa, tổ đau đầu, ngủ sớm mai còn thức sớm, cuộc đời lao công nó khổ thế đó =TwT=
/43
|