Văn đế dặn dò Vân Hạc: “Đây dù sao cũng là phủ Lục hoàng tử, đừng để không phóng khoáng như thế! Làm sáng sủa lên cho trẫm!”
“Vâng...” Vân Hạc đồng ý, nhưng trong lòng đang mắng chửi. Lão già này cũng là một kẻ thích thể hiện.
Tiến vào phủ, Văn đế vô tình hay cố ý liếc nhìn quản gia một cái, mấy lần xém chút đá bay quản gia này.
Lão Lục rõ ràng cược thắng rồi, ông ta còn nói tính mạng lão Lục sắp khó giữ được.
Bản thân đang hào hứng thì bị tụt hứng.
Còn chưa làm rõ tình hình đã truyền tin lung tung.
Được rồi!
Cứ lấy lý do này đuổi ông ta rời khỏi lão Lục.
Văn đế hạ quyết tâm, tiến vào trong phủ dưới sự nghênh đón của mọi người. “Nhanh nói cho trẫm nghe, vác cược kia của các con rốt cuộc là sao?”
Văn đế vừa ngồi xuống đã không kịp chờ đợi mà hỏi thăm.
Nói em gái ông.
Mẹ nó ta còn chưa ăn cơm đó.
Trong lòng Vân Hạc chửi bới nhưng vẫn nói: “Hiếm khi phụ hoàng đến nơi này của nhi thần, nếu không nhi thần sai người chuẩn bị đồ nhắm, nhi thần cùng phụ
hoàng vừa ăn vừa nói nhé?”
Văn đế cũng không đói, nhưng nghĩ tới Ban Bố bị Vân Hạc chọc tức đến hộc máu thì trong lòng trở nên tốt đẹp, ông ấy gật đầu nói: “Cũng được.
Thấy Văn đế đồng ý, người hầu trong phủ lập tức chuẩn bị rượu thịt.
Nhân lúc chờ đợi rượu thịt bưng lên bàn, Văn đế lại đi tới sân trước, sai người gọi ba người Đỗ Quy Nguyên bọn họ tới.
Vân Hạc đang muốn duổi theo thì Văn đế lại khoát tay: “Con cũng đừng đi theo nữa, trấm một mình tâm sự cùng bọn họ.”
“Vâng!” Vân Hạc dừng bước, trong lòng âm thầm cầu nguyện lão già này đừng đào chân tường.
Mới bị lão già này lừa hơn mấy trăm con ngựa chiến khỏe mạnh, nếu lại bị lão già này đào Đỗ Quy Nguyên bọn họ đi, hắn quả thật sẽ hộc máu mất.
“Thảo dân Đỗ Quy Nguyên (Tả Nhậm, Du Thế Trung) tham kiếm thánh thượng.”
Trong sân, ba người Đỗ Quy Nguyên quỳ sát đất hành lễ với Văn đế.
“Đứng lên đi.” Văn đế nhẹ nhàng phất tay, lại nhìn chằm chằm Đỗ Quy Nguyên: “Đỗ thống lĩnh còn nhớ trẫm à?”
“Thảo dân không dám quên.” Đỗ Quy Nguyên cung kính trả lời.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhìn Đỗ Quy Nguyên không còn hăng hái như xưa, Văn đế không khỏi nhíu mày, lại giương mắt nhìn về phía Tả Nhậm và Du Thế Trung: “Hai người cũng là tướng sĩ Huyết Y Quân?”
“Vâng!” Hai người vội gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Văn đế đảo qua ba người, sâu xa hỏi: “Ba người các ngươi có phải buồn lòng nên không muốn ra sức cho Đại Càn nữa không?”
“Thảo dân không dám” Ba người vội lắc đầu. “Có dám không, không phải đều rời khỏi quân đội rồi à?” Văn đế khẽ thở dài: “Chuyện của các ngươi thì trẫm biết rồi! Trẫm sẽ trả công bằng cho các ngươi,
cho những tướng sĩ đã đổ máu hi sinh cho Đại Càn ta nữa.”
“Thánh thượng thánh minh, đa tạ thánh thượng.” Ba người lần nữa cùng quỳ xuống.
Văn đế yên lặng suy nghĩ rồi lại than: “Nếu các ngươi không muốn ở lại quân đội dốc sức nữa thì trẫm cũng không làm khó dễ các ngươi, các ngươi cứ ở lại trong phủ Lục hoàng tử dốc sức cho Lục hoàng tử đi.”
“Vâng!” Ba người vội đáp.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Vân Lệ vội mang người tới phủ Vân Hạc.
Vừa tới cửa đã nhìn thấy người phủ Vân Hạc đang đổi đèn lồng.
Trong lòng Vân Lệ vui mừng, lão Lục này chết rồi à?
Sắp treo đèn lồng trắng rồi?
Nhìn thấy Vân Lệ, đám người đang đổi đèn vội quỳ xuống hành lễ: “Gặp qua Tam điện hạ.”
“Các ngươi làm gì?”
Vân Lệ vừa nhìn người hầu gỡ đèn lồng xuống vừa hỏi thăm.
Người hầu vội trả lời: “Thánh thượng dặn dò tiểu nhân đổi đèn lồng.” Phụ hoàng tự mình dặn dò?
Trong lòng Vân Lệ càng vui mừng quá đỗi.
Xem ra lão Lục đã chết thật rồi.
Vân Lệ lập tức làm ra dáng vẻ bi thương, vội chạy vào trongt phủ.
Vừa mới tới sân trước, Vân Lệ đã nhìn thấy Văn đế và ba người Đỗ Quy Nguyên quỳ trước mặt ông ấy.
Phụ hoàng đang trị tội người trong phủ lão Lục không bảo vệ được chủ à?
Lão Lục đã chết thật rồi.
Trong lòng Vân Lệ cười khùng, dùng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, giả vờ khóc lóc: “Phụ hoàng, nén bi thương,
“Vâng...” Vân Hạc đồng ý, nhưng trong lòng đang mắng chửi. Lão già này cũng là một kẻ thích thể hiện.
Tiến vào phủ, Văn đế vô tình hay cố ý liếc nhìn quản gia một cái, mấy lần xém chút đá bay quản gia này.
Lão Lục rõ ràng cược thắng rồi, ông ta còn nói tính mạng lão Lục sắp khó giữ được.
Bản thân đang hào hứng thì bị tụt hứng.
Còn chưa làm rõ tình hình đã truyền tin lung tung.
Được rồi!
Cứ lấy lý do này đuổi ông ta rời khỏi lão Lục.
Văn đế hạ quyết tâm, tiến vào trong phủ dưới sự nghênh đón của mọi người. “Nhanh nói cho trẫm nghe, vác cược kia của các con rốt cuộc là sao?”
Văn đế vừa ngồi xuống đã không kịp chờ đợi mà hỏi thăm.
Nói em gái ông.
Mẹ nó ta còn chưa ăn cơm đó.
Trong lòng Vân Hạc chửi bới nhưng vẫn nói: “Hiếm khi phụ hoàng đến nơi này của nhi thần, nếu không nhi thần sai người chuẩn bị đồ nhắm, nhi thần cùng phụ
hoàng vừa ăn vừa nói nhé?”
Văn đế cũng không đói, nhưng nghĩ tới Ban Bố bị Vân Hạc chọc tức đến hộc máu thì trong lòng trở nên tốt đẹp, ông ấy gật đầu nói: “Cũng được.
Thấy Văn đế đồng ý, người hầu trong phủ lập tức chuẩn bị rượu thịt.
Nhân lúc chờ đợi rượu thịt bưng lên bàn, Văn đế lại đi tới sân trước, sai người gọi ba người Đỗ Quy Nguyên bọn họ tới.
Vân Hạc đang muốn duổi theo thì Văn đế lại khoát tay: “Con cũng đừng đi theo nữa, trấm một mình tâm sự cùng bọn họ.”
“Vâng!” Vân Hạc dừng bước, trong lòng âm thầm cầu nguyện lão già này đừng đào chân tường.
Mới bị lão già này lừa hơn mấy trăm con ngựa chiến khỏe mạnh, nếu lại bị lão già này đào Đỗ Quy Nguyên bọn họ đi, hắn quả thật sẽ hộc máu mất.
“Thảo dân Đỗ Quy Nguyên (Tả Nhậm, Du Thế Trung) tham kiếm thánh thượng.”
Trong sân, ba người Đỗ Quy Nguyên quỳ sát đất hành lễ với Văn đế.
“Đứng lên đi.” Văn đế nhẹ nhàng phất tay, lại nhìn chằm chằm Đỗ Quy Nguyên: “Đỗ thống lĩnh còn nhớ trẫm à?”
“Thảo dân không dám quên.” Đỗ Quy Nguyên cung kính trả lời.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhìn Đỗ Quy Nguyên không còn hăng hái như xưa, Văn đế không khỏi nhíu mày, lại giương mắt nhìn về phía Tả Nhậm và Du Thế Trung: “Hai người cũng là tướng sĩ Huyết Y Quân?”
“Vâng!” Hai người vội gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Văn đế đảo qua ba người, sâu xa hỏi: “Ba người các ngươi có phải buồn lòng nên không muốn ra sức cho Đại Càn nữa không?”
“Thảo dân không dám” Ba người vội lắc đầu. “Có dám không, không phải đều rời khỏi quân đội rồi à?” Văn đế khẽ thở dài: “Chuyện của các ngươi thì trẫm biết rồi! Trẫm sẽ trả công bằng cho các ngươi,
cho những tướng sĩ đã đổ máu hi sinh cho Đại Càn ta nữa.”
“Thánh thượng thánh minh, đa tạ thánh thượng.” Ba người lần nữa cùng quỳ xuống.
Văn đế yên lặng suy nghĩ rồi lại than: “Nếu các ngươi không muốn ở lại quân đội dốc sức nữa thì trẫm cũng không làm khó dễ các ngươi, các ngươi cứ ở lại trong phủ Lục hoàng tử dốc sức cho Lục hoàng tử đi.”
“Vâng!” Ba người vội đáp.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Vân Lệ vội mang người tới phủ Vân Hạc.
Vừa tới cửa đã nhìn thấy người phủ Vân Hạc đang đổi đèn lồng.
Trong lòng Vân Lệ vui mừng, lão Lục này chết rồi à?
Sắp treo đèn lồng trắng rồi?
Nhìn thấy Vân Lệ, đám người đang đổi đèn vội quỳ xuống hành lễ: “Gặp qua Tam điện hạ.”
“Các ngươi làm gì?”
Vân Lệ vừa nhìn người hầu gỡ đèn lồng xuống vừa hỏi thăm.
Người hầu vội trả lời: “Thánh thượng dặn dò tiểu nhân đổi đèn lồng.” Phụ hoàng tự mình dặn dò?
Trong lòng Vân Lệ càng vui mừng quá đỗi.
Xem ra lão Lục đã chết thật rồi.
Vân Lệ lập tức làm ra dáng vẻ bi thương, vội chạy vào trongt phủ.
Vừa mới tới sân trước, Vân Lệ đã nhìn thấy Văn đế và ba người Đỗ Quy Nguyên quỳ trước mặt ông ấy.
Phụ hoàng đang trị tội người trong phủ lão Lục không bảo vệ được chủ à?
Lão Lục đã chết thật rồi.
Trong lòng Vân Lệ cười khùng, dùng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, giả vờ khóc lóc: “Phụ hoàng, nén bi thương,
/231
|