Hai đáp án cũng không khó nghiệm chứng.
Chỉ cần thêm một cái là được.
Khi Ban Bố xác minh hai đáp án bổ sung xong, cả người cũng không ổn. Đúng!
Hai đáp án này vậy mà đều đúng.
Đề này thật sự có sáu đáp án?
Tại sao có thể như vậy? Bản thân rõ ràng đã tính toán cẩn thận.
Tại sao có thể có sáu đáp án?
“Không thể nào, không thể nào...” Ban Bố lau mồ hôi trên trán, tính toán lại lần nữa.
Nhìn dáng vẻ này của Ban Bố, đám người Đỗ Quy Nguyên bỗng sửng sốt.
Chuyện gì vậy? Lế nào Lục điện hạ tính đúng thật? Là bản thân Ban Bố tính không rõ ư?
Ngay lúc mọi người kinh ngạc, Diệp Tử đỡ Tân Sênh còn chưa tỉnh táo dậy, khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, Lục điện hạ thắng rồi."
Nàng ấy đã tính rồi. Sáu đáp án này của Vân Hạc đều đúng. Cho dù Ban Bố tính lại cả trăm lần thì đều đúng.
“Điện hạ... thắng rồi?” Tân Sênh ngây ngốc nhìn Diệp Tử, không thể tin vào tai mình.
'Thế mà điện hạ lại thắng rồi? Ngay lúc hai người nói chuyện, Ban Bố đặt mông ngồi sập xuống đất.
Đúng!
Hai đáp án vừa xuất hiện thêm của Vân Hạc thật sự đều đúng. “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?”
Ban Bố ngây ngốc ngồi dưới đất, giống như mất hồn.
“Quốc sưi”
Hộ vệ thấy thế bèn vội vàng tiến lên đỡ Ban Bố đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Đáp án của hắn là sai? Đúng không?”
Cho dù trong lòng hắn ta đã có đáp án, nhưng vẫn ôm lấy một tia may mắn.
Ban Bố há hốc mồm, rất muốn nói Vân Hạc tính sai rồi, nhưng đáp án bày ra ở đó, cho dù hắn ta phủ nhận thế nào đi nữa cũng vô dụng.
“Thua, lại thua rồi...”
Vẻ mặt Ban Bố đầy cô đơn, xém chút đã khóc nấc lên. Cái bẫy hắn ta thiết kế tỉ mỉ, cuối cùng lại tự mình rơi xuống.
Đi sứ Đại Càn đến nay, hắn ta cược bốn ván với Vân Hạc đều thua.
Cho dù đề này hắn ta cho rằng rất phức tạp, nhưng Vân Hạc đã giải ra trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa còn toàn diện hơn đáp án của hắn ta. Giống như lời Vân Hạc nói, bản thân hắn ta cũng không tính rõ đề này.
“Thua rồi?”
Nghe lời Ban Bố nói, sắc mặt hộ vệ bỗng thay đổi, khí thế vừa nãy đã sớm biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại vẻ mặt bi phẫn.
Lại thua!
Hơn nữa còn thua triệt để như vậy.
“Bản điện hạ đã nói ngươi đừng tưởng rằng ngươi học lén sơ sơ tí cách tính toán của Đại Càn ta mà cho rằng ngươi đã rất lợi hại.”
Vân Hạc giương mắt nhìn về phía Ban Bố hồn bay phách lạc, nở nụ cười nói: “Lão sư và học trò vẫn có khác biệt.”
Nghe lời Vân Hạc nói, mọi người liếc nhìn kẻ mờ mịt phía trước mà cười vang.
“Lục điện hạ nói đúng.”
“Học trộm tí xíu cũng dám tới Đại Càn ta ra oai?”
“Ha ha, lần này tự nện đá vào chân mình rồi nhỉ?”
“Quốc sư, còn không mau làm lễ bái sư với điện hạ đi?”
“Chỉ là man di, cũng muốn so trí thông minh với Đại Càn ta?”
Mọi người càng cười vui vẻ, nhưng mặt mũi Ban Bố lại biến thành màu gan heo.
Ban Bố rất muốn nói mình không có học trộm, đề này rõ ràng là lúc hắn ta đang quan sát ngựa chiến ăn cỏ khô mà đột nhiên nghĩ ra.
Sau đó bỏ ra thời gian rất dài mới tính ra bốn đáp án. Hắn ta có lòng giải thích, nhưng lại không thể giải thích.
Trong thời gian ngắn như vậy Vân Hạc đã tính ra đáp án ngay cả hắn ta cũng không tính ra.
Chỉ cần thêm một cái là được.
Khi Ban Bố xác minh hai đáp án bổ sung xong, cả người cũng không ổn. Đúng!
Hai đáp án này vậy mà đều đúng.
Đề này thật sự có sáu đáp án?
Tại sao có thể như vậy? Bản thân rõ ràng đã tính toán cẩn thận.
Tại sao có thể có sáu đáp án?
“Không thể nào, không thể nào...” Ban Bố lau mồ hôi trên trán, tính toán lại lần nữa.
Nhìn dáng vẻ này của Ban Bố, đám người Đỗ Quy Nguyên bỗng sửng sốt.
Chuyện gì vậy? Lế nào Lục điện hạ tính đúng thật? Là bản thân Ban Bố tính không rõ ư?
Ngay lúc mọi người kinh ngạc, Diệp Tử đỡ Tân Sênh còn chưa tỉnh táo dậy, khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, Lục điện hạ thắng rồi."
Nàng ấy đã tính rồi. Sáu đáp án này của Vân Hạc đều đúng. Cho dù Ban Bố tính lại cả trăm lần thì đều đúng.
“Điện hạ... thắng rồi?” Tân Sênh ngây ngốc nhìn Diệp Tử, không thể tin vào tai mình.
'Thế mà điện hạ lại thắng rồi? Ngay lúc hai người nói chuyện, Ban Bố đặt mông ngồi sập xuống đất.
Đúng!
Hai đáp án vừa xuất hiện thêm của Vân Hạc thật sự đều đúng. “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?”
Ban Bố ngây ngốc ngồi dưới đất, giống như mất hồn.
“Quốc sưi”
Hộ vệ thấy thế bèn vội vàng tiến lên đỡ Ban Bố đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Đáp án của hắn là sai? Đúng không?”
Cho dù trong lòng hắn ta đã có đáp án, nhưng vẫn ôm lấy một tia may mắn.
Ban Bố há hốc mồm, rất muốn nói Vân Hạc tính sai rồi, nhưng đáp án bày ra ở đó, cho dù hắn ta phủ nhận thế nào đi nữa cũng vô dụng.
“Thua, lại thua rồi...”
Vẻ mặt Ban Bố đầy cô đơn, xém chút đã khóc nấc lên. Cái bẫy hắn ta thiết kế tỉ mỉ, cuối cùng lại tự mình rơi xuống.
Đi sứ Đại Càn đến nay, hắn ta cược bốn ván với Vân Hạc đều thua.
Cho dù đề này hắn ta cho rằng rất phức tạp, nhưng Vân Hạc đã giải ra trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa còn toàn diện hơn đáp án của hắn ta. Giống như lời Vân Hạc nói, bản thân hắn ta cũng không tính rõ đề này.
“Thua rồi?”
Nghe lời Ban Bố nói, sắc mặt hộ vệ bỗng thay đổi, khí thế vừa nãy đã sớm biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại vẻ mặt bi phẫn.
Lại thua!
Hơn nữa còn thua triệt để như vậy.
“Bản điện hạ đã nói ngươi đừng tưởng rằng ngươi học lén sơ sơ tí cách tính toán của Đại Càn ta mà cho rằng ngươi đã rất lợi hại.”
Vân Hạc giương mắt nhìn về phía Ban Bố hồn bay phách lạc, nở nụ cười nói: “Lão sư và học trò vẫn có khác biệt.”
Nghe lời Vân Hạc nói, mọi người liếc nhìn kẻ mờ mịt phía trước mà cười vang.
“Lục điện hạ nói đúng.”
“Học trộm tí xíu cũng dám tới Đại Càn ta ra oai?”
“Ha ha, lần này tự nện đá vào chân mình rồi nhỉ?”
“Quốc sư, còn không mau làm lễ bái sư với điện hạ đi?”
“Chỉ là man di, cũng muốn so trí thông minh với Đại Càn ta?”
Mọi người càng cười vui vẻ, nhưng mặt mũi Ban Bố lại biến thành màu gan heo.
Ban Bố rất muốn nói mình không có học trộm, đề này rõ ràng là lúc hắn ta đang quan sát ngựa chiến ăn cỏ khô mà đột nhiên nghĩ ra.
Sau đó bỏ ra thời gian rất dài mới tính ra bốn đáp án. Hắn ta có lòng giải thích, nhưng lại không thể giải thích.
Trong thời gian ngắn như vậy Vân Hạc đã tính ra đáp án ngay cả hắn ta cũng không tính ra.
/231
|