"Nói đi!" Văn đế phất tay đáp.
Vân Hạc nói: "Hôm qua Phi nhỉ thần đến lò rèn trong thành bỗng nhiên nhớ đến một phương pháp có thể rèn được loại thép có thể chịu được lực tác động rất mạnh trong quyển sách cổ mà nhỉ thần từng đọc, nhi thần muốn thử..."
"Ngươi tự xem mà làm."
Văn đế phất tay ngắt lời hắn, ông ấy mất kiên nhẫn nói: "Cả ngày hôm nay trãẫm đã có rất nhiều phiền phức rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng mang ra làm phiền trãẫm hay sao?"
Vân Hạc gãi đầu: "Nhi thần chỉ sợ lại bị người ta nói..."
"Sợ người khác nói ngươi muốn tạo phản?"
Văn đế đã đoán được câu tiếp theo mà Vân Hạc muốn nói, ông ấy giận dữ nói: "Chỉ bằng một người bất tài như ngươi ấy à, nếu ngươi tạo phản thành công, dù trẫm đã chết cũng sẽ bò từ lăng mộ ra để chúc mừng ngươi!"
".." Vân Hạc cạn lời.
Ông ấy đã nói thế nghĩa là trước khi ông ấy chết mình không thể tạo phản thành công ư?
Ông ấy mà bò từ dưới mộ lên chúc mừng mình thì đáng sợ quá!
"Được rồi, ngươi tự quyết định đi!"
Văn đế trợn mắt liếc hắn: "Hôm nay, trước mặt văn võ bá quan toàn triều, trẫm hứa với ngươi một điều. Sau này, ngoài trâm ra, hễ có ai nói ngươi muốn tạo phản thì ngươi cứ đánh kẻ đó. Nếu ai không phục thì bảo người đó tới gặp trãm."
Má nó, có chuyện tốt vậy sao?
Vân Hạc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ có được thu hoạch bất ngờ này, hắn lập tức vui vẻ tạ ơn.
Con mẹ nói
Vậy sau này mình nhìn ai không vừa mắt thì có thể chọc cho kẻ đó nói mình muốn tạo phản rồi đánh kẻ đó.
Đây là Thượng Phương bảo kiếm đó nha! Nghe Văn đế nói vậy, các đại thần âm thầm cười khổ.
Sau này dù có ai muốn hãm hại Vân Hạc thì không thể lợi dụng tội danh mưu phản nữa.
"Nếu không còn chuyện gì khác thì hôm nay kết thúc ở đây đi!"
Văn đế đứng lên, ông ấy mệt mỏi nói: "Trẫm mệt mỏi cần được nghỉ ngơi!" Dứt lời, Văn đế đi về phía sau.
"Cung tiễn thánh thượng!" Các đại thần vội vã cúi người.
Văn đế mới đi được bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Kế còn đang nằm trong vũng máu: "Xem ông ta chết chưa, nếu chưa chết thì khiêng tới Thái y viện đi."
Nói xong, Văn đế nhanh chóng rời đi.
Hôm nay ông ấy thật sự rất tức giận, cần phải tìm người đẹp để hạ hoả. Haizzl
Vị trí Thái tử phải quyết định sớm mới được!
Nếu không mấy huynh đệ bọn chúng sẽ tránh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Nếu tình trạng này kéo dài, ngày huynh đệ chúng tàn sát lẫn nhau không còn xa
Sau khi Văn đế rời khỏi, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế cúi chào. Cuối cùng thị vệ cũng mở cánh cửa nặng nề ra.
Mạng Dương Kế rất lớn, khi Mục Thuận gọi người lại gần kiểm tra thì ông ta vẫn còn thở, Mục Thuận vội vàng sai người đưa Dương Kế đến Thái y viện.
"Lục điện hạ, Lục điện hạ..." Vân Hạc chưa đi được bao xa Chương Hoè đã đuổi theo tới.
"Chương Các lão gọi ta vì chuyện gì thế?" Vân Hạc quay đầu nhìn Chương Hoè.
Chương Hoè cười nói: "Hôm nay được chứng kiến phương pháp tính toán của điện hạ, lão hủ cảm thấy phương pháp này rất tốt nên muốn nhờ Lục điện hạ dạy cho lão hủ! Nếu ngay cả người già cả như lão hủ cũng học được, lão hủ nhất định sẽ dâng tấu xin Thánh thượng phổ biến phương pháp tính toán này trên toàn bộ nước Đại Càn †a. Đến lúc đó tất cả các sĩ tử trong cả nước đều là học trò của Lục điện hại"
Nghe Chương Hoè nói thế, Vân Hạc nhất thời á khẩu.
Lão già này không hiểu thật hay là muốn hại mình đây?
Nếu tất cả sĩ tử trong cả nước đều là học trò của mình, vậy chẳng phải sẽ khiến mình bị rất nhiều người chú ý hay sao?
Lúc đó, e rằng Văn đế sẽ tin tưởng chuyện hắn đủ khả năng mưu phản.
"Thật ra phương pháp tính toán này rất dễ, ngay cả trẻ con cũng học được."
Vân Hạc mỉm cười và nói: "Thế này đi, sau khi quay về ta sẽ sắp xếp lại phương pháp tính toán và dâng lên phụ hoàng, chờ phụ hoàng xem qua rồi hẳn nói tiếp, ngươi nghĩ sao?"
"Được, được!" Chương Hoè luôn miệng đồng ý.
Khi hai người đang nói chuyện, Tiêu Vạn Cừu nhanh chân bước tới.
"Lão hủ vô cùng biết ơn vì Lục điện hạ đã thắng được mười nghìn con ngựa chiến cho các chiến sĩ của nước ta."
Tiêu Vạn Thù cảm kích nói: "Lão hủ phải rời đi trước để điều tra vụ án tham ô, chờ xử lý xong chuyện này, lão hủ sẽ mời Lục điện hạ uống vài chén, Lục điện hạ nhất định phải nhận lời nhé!"
"Dụ Quốc công nói quá rồi."
Vân Hạc mỉm cười: "Vân Hạc còn phải cảm ơn Dụ Quốc công, khi tất cả mọi người trong triều đều nghi ngờ Vân Hạc, Dụ Quốc công đã giúp ta rửa sạch hàm oan... "
Lão hủ tin tưởng Lục điện hạ!"
Tiêu Vạn Thù cười lớn, sau đó ông ta lại nhắc nhở: "Hôm nay Lục điện hạ đã phá hư chuyện tốt của Ban Bố, điện hạ phải nâng cao cảnh giác, đề phòng phía Bắc Hoàn phái người đến ám sát."
Vân Hạc híp mắt, khom người nói: "Đa tạ Dụ Quốc công đã nhắc nhở!"
Vân Hạc nói: "Hôm qua Phi nhỉ thần đến lò rèn trong thành bỗng nhiên nhớ đến một phương pháp có thể rèn được loại thép có thể chịu được lực tác động rất mạnh trong quyển sách cổ mà nhỉ thần từng đọc, nhi thần muốn thử..."
"Ngươi tự xem mà làm."
Văn đế phất tay ngắt lời hắn, ông ấy mất kiên nhẫn nói: "Cả ngày hôm nay trãẫm đã có rất nhiều phiền phức rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng mang ra làm phiền trãẫm hay sao?"
Vân Hạc gãi đầu: "Nhi thần chỉ sợ lại bị người ta nói..."
"Sợ người khác nói ngươi muốn tạo phản?"
Văn đế đã đoán được câu tiếp theo mà Vân Hạc muốn nói, ông ấy giận dữ nói: "Chỉ bằng một người bất tài như ngươi ấy à, nếu ngươi tạo phản thành công, dù trẫm đã chết cũng sẽ bò từ lăng mộ ra để chúc mừng ngươi!"
".." Vân Hạc cạn lời.
Ông ấy đã nói thế nghĩa là trước khi ông ấy chết mình không thể tạo phản thành công ư?
Ông ấy mà bò từ dưới mộ lên chúc mừng mình thì đáng sợ quá!
"Được rồi, ngươi tự quyết định đi!"
Văn đế trợn mắt liếc hắn: "Hôm nay, trước mặt văn võ bá quan toàn triều, trẫm hứa với ngươi một điều. Sau này, ngoài trâm ra, hễ có ai nói ngươi muốn tạo phản thì ngươi cứ đánh kẻ đó. Nếu ai không phục thì bảo người đó tới gặp trãm."
Má nó, có chuyện tốt vậy sao?
Vân Hạc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ có được thu hoạch bất ngờ này, hắn lập tức vui vẻ tạ ơn.
Con mẹ nói
Vậy sau này mình nhìn ai không vừa mắt thì có thể chọc cho kẻ đó nói mình muốn tạo phản rồi đánh kẻ đó.
Đây là Thượng Phương bảo kiếm đó nha! Nghe Văn đế nói vậy, các đại thần âm thầm cười khổ.
Sau này dù có ai muốn hãm hại Vân Hạc thì không thể lợi dụng tội danh mưu phản nữa.
"Nếu không còn chuyện gì khác thì hôm nay kết thúc ở đây đi!"
Văn đế đứng lên, ông ấy mệt mỏi nói: "Trẫm mệt mỏi cần được nghỉ ngơi!" Dứt lời, Văn đế đi về phía sau.
"Cung tiễn thánh thượng!" Các đại thần vội vã cúi người.
Văn đế mới đi được bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Kế còn đang nằm trong vũng máu: "Xem ông ta chết chưa, nếu chưa chết thì khiêng tới Thái y viện đi."
Nói xong, Văn đế nhanh chóng rời đi.
Hôm nay ông ấy thật sự rất tức giận, cần phải tìm người đẹp để hạ hoả. Haizzl
Vị trí Thái tử phải quyết định sớm mới được!
Nếu không mấy huynh đệ bọn chúng sẽ tránh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Nếu tình trạng này kéo dài, ngày huynh đệ chúng tàn sát lẫn nhau không còn xa
Sau khi Văn đế rời khỏi, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế cúi chào. Cuối cùng thị vệ cũng mở cánh cửa nặng nề ra.
Mạng Dương Kế rất lớn, khi Mục Thuận gọi người lại gần kiểm tra thì ông ta vẫn còn thở, Mục Thuận vội vàng sai người đưa Dương Kế đến Thái y viện.
"Lục điện hạ, Lục điện hạ..." Vân Hạc chưa đi được bao xa Chương Hoè đã đuổi theo tới.
"Chương Các lão gọi ta vì chuyện gì thế?" Vân Hạc quay đầu nhìn Chương Hoè.
Chương Hoè cười nói: "Hôm nay được chứng kiến phương pháp tính toán của điện hạ, lão hủ cảm thấy phương pháp này rất tốt nên muốn nhờ Lục điện hạ dạy cho lão hủ! Nếu ngay cả người già cả như lão hủ cũng học được, lão hủ nhất định sẽ dâng tấu xin Thánh thượng phổ biến phương pháp tính toán này trên toàn bộ nước Đại Càn †a. Đến lúc đó tất cả các sĩ tử trong cả nước đều là học trò của Lục điện hại"
Nghe Chương Hoè nói thế, Vân Hạc nhất thời á khẩu.
Lão già này không hiểu thật hay là muốn hại mình đây?
Nếu tất cả sĩ tử trong cả nước đều là học trò của mình, vậy chẳng phải sẽ khiến mình bị rất nhiều người chú ý hay sao?
Lúc đó, e rằng Văn đế sẽ tin tưởng chuyện hắn đủ khả năng mưu phản.
"Thật ra phương pháp tính toán này rất dễ, ngay cả trẻ con cũng học được."
Vân Hạc mỉm cười và nói: "Thế này đi, sau khi quay về ta sẽ sắp xếp lại phương pháp tính toán và dâng lên phụ hoàng, chờ phụ hoàng xem qua rồi hẳn nói tiếp, ngươi nghĩ sao?"
"Được, được!" Chương Hoè luôn miệng đồng ý.
Khi hai người đang nói chuyện, Tiêu Vạn Cừu nhanh chân bước tới.
"Lão hủ vô cùng biết ơn vì Lục điện hạ đã thắng được mười nghìn con ngựa chiến cho các chiến sĩ của nước ta."
Tiêu Vạn Thù cảm kích nói: "Lão hủ phải rời đi trước để điều tra vụ án tham ô, chờ xử lý xong chuyện này, lão hủ sẽ mời Lục điện hạ uống vài chén, Lục điện hạ nhất định phải nhận lời nhé!"
"Dụ Quốc công nói quá rồi."
Vân Hạc mỉm cười: "Vân Hạc còn phải cảm ơn Dụ Quốc công, khi tất cả mọi người trong triều đều nghi ngờ Vân Hạc, Dụ Quốc công đã giúp ta rửa sạch hàm oan... "
Lão hủ tin tưởng Lục điện hạ!"
Tiêu Vạn Thù cười lớn, sau đó ông ta lại nhắc nhở: "Hôm nay Lục điện hạ đã phá hư chuyện tốt của Ban Bố, điện hạ phải nâng cao cảnh giác, đề phòng phía Bắc Hoàn phái người đến ám sát."
Vân Hạc híp mắt, khom người nói: "Đa tạ Dụ Quốc công đã nhắc nhở!"
/231
|