Ban đêm, trong thâm cung.
“Điều tra xong hết chưa?” Văn Đế ngước mắt nhìn ảnh vệ đang nhanh chân tiến vào, hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, đã điều tra xong.”
Ảnh vệ khom người, cẩn trọng báo cáo chi tiết tin tức thẩm vấn được từ miệng những tên thị vệ ở Bích Ba viện cho Văn Đế.
“Bắt vào nhà lao?”
Văn Đế bỗng vỗ một cái thật mạnh xuống án kỷ, giận dữ mắng: “Thật to gan, không có sự cho phép của trẫm mà lão Tam dám tự ý tống lão Lục vào nhà lao hả? Khó trách lão Lục lại sợ tới một lòng muốn chết!”
Văn Đế nổi cơn thịnh nộ, tức đến thở dốc liên hồi.
“Xin bệ hạ bớt giận.”
Mục Thuận đứng hầu bên cạnh vội tiến lên trước khuyên giải: “Hẳn Tam điện hạ chỉ muốn hù Lục điện hạ một chút thôi, dù gì thì trước khi chết, tâm phúc của Thái tử cũng từng ghé qua chỗ của Lục điện hạ mà ạ…”
Văn Đế khẽ nhướng mày, nhìn Mục Thuận bằng ánh mắt sắc bén: “Ngươi cảm thấy lão Lục có liên quan tới vụ án của Thái tử hả?”
“Chuyện đó…”
Trái tim Mục Thuận đập liên hồi, vội trả lời: “Lão nô không biết.”
“Không biết, nghĩa là không thể, đúng chứ?”
Văn Đế hừ nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi là Thái tử, liệu ngươi có tìm tới một tên nhát gan như vậy để cùng nhau mưu phản không? Nó có thể cho Thái tử một binh một tốt, hay là giúp Thái tử bày mưu tính kế đây?”
Hợp tác với lão Lục để lật đổ hoàng đế đương thời ư, chẳng khác nào tự buộc đá vào người cả!
Chỉ cần hơi có đầu óc một chút là sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn tới vậy!
Mục Thuận hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.
Văn Đế hít sâu mấy hơi, rồi hướng mắt về phía ảnh vệ, hỏi: “Sau khi lão Lục trở về đã xử lý mấy tiện tì trong viện của mình thế nào?”
Ảnh vệ đáp: “Bẩm, chỉ phạt họ quỳ gối vả miệng.”
“Không còn hình phạt nào khác nữa sao?” Văn Đế cau mày hỏi.
“Bẩm, không có.” Ảnh vệ gật nhẹ đầu.
“Đồ vô dụng!” Trên mặt Văn Đế lộ rõ vẻ thất vọng, nổi trận lôi đình quát: “Bị con chó mình nuôi cắn ngược, dù đã được trẫm đổi thị vệ cho, tương đương là nhét gậy đánh chó vào tay luôn rồi, thế mà nó vẫn không dám đánh chết đám chó dữ đó! Đúng là đồ ăn hại, không làm được gì nên hồn! Sao trẫm lại sinh ra một đứa con vô tích sự như vậy chứ…”
Văn Đế càng nghĩ càng thấy giận, cuối cùng không nhịn được mà chửi ầm cả lên.
Ảnh vệ và Mục Thuận chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói lại câu nào.
Văn Đế mắng Vân Hạc, tức là cha đang mắng con mình, thích mắng kiểu gì cũng được. Nhưng nếu bọn họ dám chửi Lục hoàng tử là đồ vô dụng ngay trước mặt Văn Đế, thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt của một người cha cả.
Sau khi phát tiết xong lửa giận, Văn Đế phân phó cho ảnh vệ: “Lôi mấy tên tiện tỳ đó ra khỏi Bích Ba viện, đánh chết!”
Giờ phút này, sự lạnh lùng, hà khắc của bậc đế vương được thể hiện rất rõ trên người Văn Đế.
“Rõ!” Ảnh vệ khom người lui ra ngoài.
Chờ ảnh vệ đi xa, Văn Đế lại thở dài một tiếng não nề, trầm giọng hỏi: “Mấy người Thẩm phu nhân vẫn còn đang quỳ ngoài cung sao?”
“Vâng, đúng vậy ạ!” Mục Thuận gật nhẹ đầu.
Văn Đế im lặng một lúc, lại hỏi: “Có phải Trẫm đã đối xử hơi quá đáng với Thẩm gia rồi không?”
Mục Thuận vội cười xòa: “Đây là ân sủng bệ hạ dành cho Thẩm gia ạ.”
Ân sủng sao?
Sợ là bây giờ mấy người Thẩm phu nhân đang chửi thầm mình trong lòng cũng nên.
Văn Đế cười trừ, sau một thoáng trầm ngâm thì mở miệng ra lệnh: “Ngươi đi báo cho các nàng hay trẫm đưa lão Lục tới biên cương là để nó kiến công lập nghiệp, chứ không phải đẩy vào chỗ chết! Tuy lão Lục không được trọng dụng, nhưng dù sao cũng là con trai của trẫm, hổ dữ còn không ăn thịt con!”
“Vâng!”
Mục Thuận khom lưng, kính cẩn hỏi: “Bẩm bệ hạ, nếu đã tứ hôn cho Lục hoàng tử, có phải nên chuẩn bị cho Lục hoàng tử một tòa phủ đệ để cử hành nghi lễ đại hôn không?”
Phủ đệ?
Lão Lục vẫn chưa có phủ đệ sao?
Văn Đế sững sờ, chợt đưa tay vỗ đầu cái bốp, rồi cười tự giễu: “Nếu ngươi không nhắc có lẽ trẫm đã quên mất chuyện này thật.”
Sau khi thành niên, hoàng tử của vương triều Đại Càn sẽ được ban cho một phủ đệ bên ngoài cung, chỉ có phủ của Thái tử là nằm trong Hoàng cung mà thôi.
Lý do đến tận bây giờ Vân Hạc vẫn còn nán lại Hoàng cung, đơn giản chỉ là ngoài ý muốn.
Nguyên nhân chính là vì Vân Hạc quá mờ nhạt, nếu không có sự kiện hôm nay, suýt nữa Văn Đế đã quên mất mình vẫn còn một đứa con trai như vậy, chứ đừng nói gì tới chuyện nhớ mà ban cho phủ đệ.
Nơi ở hiện tại của Vân Hạc chính là nơi mà hắn đã ở từ nhỏ đến lớn trong cung.
Vừa nghĩ tới Vân Hạc, Văn Đế lại mắng thầm trong lòng đồ vô dụng. Ông ấy quên mất chuyện này thì thôi, nhưng sao chính hắn cũng chẳng có gan chủ động đề cập tới vậy?
Đúng là ăn hại!
Sau một thoáng trầm ngâm, Văn Đế quay sang ra lệnh cho Mục Thuận: “Sai người tới phủ của tội thần Vu Mẫn, quét dọn sạch sẽ nơi đó trong đêm nay. Qua sớm ngày mai thì đến Bích Ba viện truyền chỉ rằng trẫm ban thưởng chỗ đó cho Vân Hạc! Về phần tôi tớ trong phủ, cứ dựa theo thể chế mà sắp xếp!”
***
Tại phủ Tam hoàng tử.
Từ bộ phận bên dưới của Vân Lệ truyền tới những cơn đau thấu tâm can.
Hiện Từ Thực Phủ và Thục phi đều đang có mặt ở đây để thăm Vân Lệ.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn ta, hai huynh muội vừa tức vừa đau lòng.
Vân Lệ mà lại bị tên nhát gan Vân Hạc kia đánh thừa sống thiếu chết vầy ư?
Đúng là trò hề lớn nhất thiên hạ này mà!
Trong lúc tức giận, Từ Thực Phủ lại không kiềm được mà răn dạy Vân Lệ: “Ngươi cũng thật ngu ngốc, có đầy tội danh để gán cho tên ăn hại Vân Hạc kia mà, cớ sao lại nhét cho hắn cái tội tàn dư của phe Thái tử chứ? Lời này mà truyền ra ngoài, chưa nói tới văn võ trong triều, nếu là ngươi thì ngươi có tin không?”
Vân Hạc hùa theo tiền Thái tử mưu phản?
Lời hoang đường thế này, tới cả chó trong Hoàng thành cũng chẳng tin!
“Điều tra xong hết chưa?” Văn Đế ngước mắt nhìn ảnh vệ đang nhanh chân tiến vào, hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, đã điều tra xong.”
Ảnh vệ khom người, cẩn trọng báo cáo chi tiết tin tức thẩm vấn được từ miệng những tên thị vệ ở Bích Ba viện cho Văn Đế.
“Bắt vào nhà lao?”
Văn Đế bỗng vỗ một cái thật mạnh xuống án kỷ, giận dữ mắng: “Thật to gan, không có sự cho phép của trẫm mà lão Tam dám tự ý tống lão Lục vào nhà lao hả? Khó trách lão Lục lại sợ tới một lòng muốn chết!”
Văn Đế nổi cơn thịnh nộ, tức đến thở dốc liên hồi.
“Xin bệ hạ bớt giận.”
Mục Thuận đứng hầu bên cạnh vội tiến lên trước khuyên giải: “Hẳn Tam điện hạ chỉ muốn hù Lục điện hạ một chút thôi, dù gì thì trước khi chết, tâm phúc của Thái tử cũng từng ghé qua chỗ của Lục điện hạ mà ạ…”
Văn Đế khẽ nhướng mày, nhìn Mục Thuận bằng ánh mắt sắc bén: “Ngươi cảm thấy lão Lục có liên quan tới vụ án của Thái tử hả?”
“Chuyện đó…”
Trái tim Mục Thuận đập liên hồi, vội trả lời: “Lão nô không biết.”
“Không biết, nghĩa là không thể, đúng chứ?”
Văn Đế hừ nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi là Thái tử, liệu ngươi có tìm tới một tên nhát gan như vậy để cùng nhau mưu phản không? Nó có thể cho Thái tử một binh một tốt, hay là giúp Thái tử bày mưu tính kế đây?”
Hợp tác với lão Lục để lật đổ hoàng đế đương thời ư, chẳng khác nào tự buộc đá vào người cả!
Chỉ cần hơi có đầu óc một chút là sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn tới vậy!
Mục Thuận hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.
Văn Đế hít sâu mấy hơi, rồi hướng mắt về phía ảnh vệ, hỏi: “Sau khi lão Lục trở về đã xử lý mấy tiện tì trong viện của mình thế nào?”
Ảnh vệ đáp: “Bẩm, chỉ phạt họ quỳ gối vả miệng.”
“Không còn hình phạt nào khác nữa sao?” Văn Đế cau mày hỏi.
“Bẩm, không có.” Ảnh vệ gật nhẹ đầu.
“Đồ vô dụng!” Trên mặt Văn Đế lộ rõ vẻ thất vọng, nổi trận lôi đình quát: “Bị con chó mình nuôi cắn ngược, dù đã được trẫm đổi thị vệ cho, tương đương là nhét gậy đánh chó vào tay luôn rồi, thế mà nó vẫn không dám đánh chết đám chó dữ đó! Đúng là đồ ăn hại, không làm được gì nên hồn! Sao trẫm lại sinh ra một đứa con vô tích sự như vậy chứ…”
Văn Đế càng nghĩ càng thấy giận, cuối cùng không nhịn được mà chửi ầm cả lên.
Ảnh vệ và Mục Thuận chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói lại câu nào.
Văn Đế mắng Vân Hạc, tức là cha đang mắng con mình, thích mắng kiểu gì cũng được. Nhưng nếu bọn họ dám chửi Lục hoàng tử là đồ vô dụng ngay trước mặt Văn Đế, thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt của một người cha cả.
Sau khi phát tiết xong lửa giận, Văn Đế phân phó cho ảnh vệ: “Lôi mấy tên tiện tỳ đó ra khỏi Bích Ba viện, đánh chết!”
Giờ phút này, sự lạnh lùng, hà khắc của bậc đế vương được thể hiện rất rõ trên người Văn Đế.
“Rõ!” Ảnh vệ khom người lui ra ngoài.
Chờ ảnh vệ đi xa, Văn Đế lại thở dài một tiếng não nề, trầm giọng hỏi: “Mấy người Thẩm phu nhân vẫn còn đang quỳ ngoài cung sao?”
“Vâng, đúng vậy ạ!” Mục Thuận gật nhẹ đầu.
Văn Đế im lặng một lúc, lại hỏi: “Có phải Trẫm đã đối xử hơi quá đáng với Thẩm gia rồi không?”
Mục Thuận vội cười xòa: “Đây là ân sủng bệ hạ dành cho Thẩm gia ạ.”
Ân sủng sao?
Sợ là bây giờ mấy người Thẩm phu nhân đang chửi thầm mình trong lòng cũng nên.
Văn Đế cười trừ, sau một thoáng trầm ngâm thì mở miệng ra lệnh: “Ngươi đi báo cho các nàng hay trẫm đưa lão Lục tới biên cương là để nó kiến công lập nghiệp, chứ không phải đẩy vào chỗ chết! Tuy lão Lục không được trọng dụng, nhưng dù sao cũng là con trai của trẫm, hổ dữ còn không ăn thịt con!”
“Vâng!”
Mục Thuận khom lưng, kính cẩn hỏi: “Bẩm bệ hạ, nếu đã tứ hôn cho Lục hoàng tử, có phải nên chuẩn bị cho Lục hoàng tử một tòa phủ đệ để cử hành nghi lễ đại hôn không?”
Phủ đệ?
Lão Lục vẫn chưa có phủ đệ sao?
Văn Đế sững sờ, chợt đưa tay vỗ đầu cái bốp, rồi cười tự giễu: “Nếu ngươi không nhắc có lẽ trẫm đã quên mất chuyện này thật.”
Sau khi thành niên, hoàng tử của vương triều Đại Càn sẽ được ban cho một phủ đệ bên ngoài cung, chỉ có phủ của Thái tử là nằm trong Hoàng cung mà thôi.
Lý do đến tận bây giờ Vân Hạc vẫn còn nán lại Hoàng cung, đơn giản chỉ là ngoài ý muốn.
Nguyên nhân chính là vì Vân Hạc quá mờ nhạt, nếu không có sự kiện hôm nay, suýt nữa Văn Đế đã quên mất mình vẫn còn một đứa con trai như vậy, chứ đừng nói gì tới chuyện nhớ mà ban cho phủ đệ.
Nơi ở hiện tại của Vân Hạc chính là nơi mà hắn đã ở từ nhỏ đến lớn trong cung.
Vừa nghĩ tới Vân Hạc, Văn Đế lại mắng thầm trong lòng đồ vô dụng. Ông ấy quên mất chuyện này thì thôi, nhưng sao chính hắn cũng chẳng có gan chủ động đề cập tới vậy?
Đúng là ăn hại!
Sau một thoáng trầm ngâm, Văn Đế quay sang ra lệnh cho Mục Thuận: “Sai người tới phủ của tội thần Vu Mẫn, quét dọn sạch sẽ nơi đó trong đêm nay. Qua sớm ngày mai thì đến Bích Ba viện truyền chỉ rằng trẫm ban thưởng chỗ đó cho Vân Hạc! Về phần tôi tớ trong phủ, cứ dựa theo thể chế mà sắp xếp!”
***
Tại phủ Tam hoàng tử.
Từ bộ phận bên dưới của Vân Lệ truyền tới những cơn đau thấu tâm can.
Hiện Từ Thực Phủ và Thục phi đều đang có mặt ở đây để thăm Vân Lệ.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn ta, hai huynh muội vừa tức vừa đau lòng.
Vân Lệ mà lại bị tên nhát gan Vân Hạc kia đánh thừa sống thiếu chết vầy ư?
Đúng là trò hề lớn nhất thiên hạ này mà!
Trong lúc tức giận, Từ Thực Phủ lại không kiềm được mà răn dạy Vân Lệ: “Ngươi cũng thật ngu ngốc, có đầy tội danh để gán cho tên ăn hại Vân Hạc kia mà, cớ sao lại nhét cho hắn cái tội tàn dư của phe Thái tử chứ? Lời này mà truyền ra ngoài, chưa nói tới văn võ trong triều, nếu là ngươi thì ngươi có tin không?”
Vân Hạc hùa theo tiền Thái tử mưu phản?
Lời hoang đường thế này, tới cả chó trong Hoàng thành cũng chẳng tin!
/231
|