Sau khi dặn dò các thợ rèn chế tạo cho mình một vũ khí tiện tay dựa theo bội đao của Cao Hợp, Vân Hạc để lại địa chỉ phủ đệ, lúc này mới mang theo ba người rời đi.
Lúc trở về, vẻ mặt Thẩm Hinh nhìn về phía Vân Hạc hơi kỳ lạ.
"Hình như ngươi cũng không phải không có ưu điểm." Thẩm Hinh hiếm khi nở nụ cười trước mặt Vân Hạc.
Ta chỉ không muốn làm nguội lạnh tấm lòng những tướng sĩ đã hy sinh đổ máu vì Đại Càn ta.
Vân Hạc khẽ gật đầu một cái rồi thở dài nói: "Ngày mai lên triều, ta sẽ tấu rõ việc này với phụ hoàng, nhất định phải xin phụ hoàng nghiêm túc điều tra việc này."
"Điện hạ, không thể" Bỗng nhiên Cao Hợp lên tiếng.
"Hử?" Vân Hạc quay đầu nhìn về phía Cao Hợp: "Vì sao không thể? Ngươi cũng là người trong quân đội, nếu bạc an ủi của huynh đệ ngươi bị tham ô, lẽ nào ngươi thờ ơ không làm gì?
"Đúng." Thẩm Hinh gật đầu, ánh mắt sắc bén nói: "Tham ô bạc an ủi tướng sĩ quên mình vì nước, đáng giết."
Cao Hợp lắc đầu, chân thành nói: "Hành động lần này của điện hạ sẽ ảnh hưởng lợi ích rất nhiều người, dến lúc đó tình cảnh của điện hạ trong triều sẽ càng thêm gian nan."
Hả?
Nghe lời Cao Hợp nói, trong lòng Vân Hạc khế dao động.
Cao Hợp đang suy nghĩ cho mình?
Hắn ta đang dần dần quy thuận rồi sao?
Thú vị đó.
Trông có vẻ bảo mã lương câu của mình tặng không uổng phí.
"Cao thị vệ nói có lý."
Diệp Tử cũng gật đầu theo: "Từ xưa tới nay tham quan ô lại đều giết không hết! Nếu bệ hạ điều tra thì kẻ thù của điện hạ trong triều có lẽ sẽ càng nhiều."
Vân Hạc cân nhắc một lát: "Thế ta suy nghĩ thêm vậy."
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Vân Hạc đã có quyết định.
Việc này nhất định phải nói cho Văn Đế, chỉ có điều lén nói là được rồi. Bản thân mới nổi tiếng, quá nhiều người theo dõi, cơ sở ngầm của Văn Đế cũng hằng hà vô số.
Tình huống bây giờ, chắc chắn chuyện Đỗ Bất Quy đã được mình thu phục không thể giấu giếm được tai mắt của Văn Đế. Hắn chủ động thẳng thắn mới không khiến Văn Đế
cho răng hắn đang bồi dưỡng thế lực.
Một đường suy tư, Vân Hạc vừa về đến cổng đã nghe người trong phủ nói Tam hoàng tử đến.
Trong lòng Vân Hạc thầm hoài nghỉ, thằng ôn này đến phủ mình làm gì?
Không phải lại muốn ám toán mình chứ? "Vậy ta đi về trước."
'Thẩm Hinh không muốn hành lễ với Vân Lệ còn bị hắn ta chế nhạo nên dứt khoát chạy trốn.
Vân Hạc cạn lời, dẫn Cao Hợp và Diệp Tử vào phủ.
"Tam ca, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy?”
Vân Hạc vừa vào cửa đã nhìn thấy Vân Lệ ngồi ở đó giống như một đại gia, tỳ nữ trong phủ mình còn hầu hạ bên cạnh.
"Lục đệ, ta đến để đòi nợ."
Vân Lệ hơi ngước mắt, ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Hôm nay phụ hoàng ban thưởng nhiều đồ cho ngươi như vậy, hơn ba vạn lượng bạc đệ thiếu cũng nên trả lại cho Tam ca chứ nhỉ?"
Đệt! Đòi nợ? E rằng ngươi nghĩ nhiều rồi!
Lão tử đã mượn ngân lượng của ngươi thì chưa từng nghĩ tới chuyện trả lại.
Vân Hạc làm bộ suy tư, sau đó tiến lên: "Tam ca, trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện ngân lượng, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi."
Lúc trở về, vẻ mặt Thẩm Hinh nhìn về phía Vân Hạc hơi kỳ lạ.
"Hình như ngươi cũng không phải không có ưu điểm." Thẩm Hinh hiếm khi nở nụ cười trước mặt Vân Hạc.
Ta chỉ không muốn làm nguội lạnh tấm lòng những tướng sĩ đã hy sinh đổ máu vì Đại Càn ta.
Vân Hạc khẽ gật đầu một cái rồi thở dài nói: "Ngày mai lên triều, ta sẽ tấu rõ việc này với phụ hoàng, nhất định phải xin phụ hoàng nghiêm túc điều tra việc này."
"Điện hạ, không thể" Bỗng nhiên Cao Hợp lên tiếng.
"Hử?" Vân Hạc quay đầu nhìn về phía Cao Hợp: "Vì sao không thể? Ngươi cũng là người trong quân đội, nếu bạc an ủi của huynh đệ ngươi bị tham ô, lẽ nào ngươi thờ ơ không làm gì?
"Đúng." Thẩm Hinh gật đầu, ánh mắt sắc bén nói: "Tham ô bạc an ủi tướng sĩ quên mình vì nước, đáng giết."
Cao Hợp lắc đầu, chân thành nói: "Hành động lần này của điện hạ sẽ ảnh hưởng lợi ích rất nhiều người, dến lúc đó tình cảnh của điện hạ trong triều sẽ càng thêm gian nan."
Hả?
Nghe lời Cao Hợp nói, trong lòng Vân Hạc khế dao động.
Cao Hợp đang suy nghĩ cho mình?
Hắn ta đang dần dần quy thuận rồi sao?
Thú vị đó.
Trông có vẻ bảo mã lương câu của mình tặng không uổng phí.
"Cao thị vệ nói có lý."
Diệp Tử cũng gật đầu theo: "Từ xưa tới nay tham quan ô lại đều giết không hết! Nếu bệ hạ điều tra thì kẻ thù của điện hạ trong triều có lẽ sẽ càng nhiều."
Vân Hạc cân nhắc một lát: "Thế ta suy nghĩ thêm vậy."
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Vân Hạc đã có quyết định.
Việc này nhất định phải nói cho Văn Đế, chỉ có điều lén nói là được rồi. Bản thân mới nổi tiếng, quá nhiều người theo dõi, cơ sở ngầm của Văn Đế cũng hằng hà vô số.
Tình huống bây giờ, chắc chắn chuyện Đỗ Bất Quy đã được mình thu phục không thể giấu giếm được tai mắt của Văn Đế. Hắn chủ động thẳng thắn mới không khiến Văn Đế
cho răng hắn đang bồi dưỡng thế lực.
Một đường suy tư, Vân Hạc vừa về đến cổng đã nghe người trong phủ nói Tam hoàng tử đến.
Trong lòng Vân Hạc thầm hoài nghỉ, thằng ôn này đến phủ mình làm gì?
Không phải lại muốn ám toán mình chứ? "Vậy ta đi về trước."
'Thẩm Hinh không muốn hành lễ với Vân Lệ còn bị hắn ta chế nhạo nên dứt khoát chạy trốn.
Vân Hạc cạn lời, dẫn Cao Hợp và Diệp Tử vào phủ.
"Tam ca, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy?”
Vân Hạc vừa vào cửa đã nhìn thấy Vân Lệ ngồi ở đó giống như một đại gia, tỳ nữ trong phủ mình còn hầu hạ bên cạnh.
"Lục đệ, ta đến để đòi nợ."
Vân Lệ hơi ngước mắt, ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Hôm nay phụ hoàng ban thưởng nhiều đồ cho ngươi như vậy, hơn ba vạn lượng bạc đệ thiếu cũng nên trả lại cho Tam ca chứ nhỉ?"
Đệt! Đòi nợ? E rằng ngươi nghĩ nhiều rồi!
Lão tử đã mượn ngân lượng của ngươi thì chưa từng nghĩ tới chuyện trả lại.
Vân Hạc làm bộ suy tư, sau đó tiến lên: "Tam ca, trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện ngân lượng, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi."
/231
|