Nét mặt Vân Lệ nhuốm sương lạnh, sát khí âm trầm, nghiêm nghị nói: "Như vậy còn chưa đủ! Chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách, cần phải bóp chết cái tên phế vật này từ trong trứng nước, quyết không được để nó phát triển."
"Yên tâm, ta đã có cách”
Từ Thực Phủ cười nham hiểm, nói: "Ta đã thiết kế xong kết cục cho tên rác rưởi kia rồi! Chỉ cần người Bắc Hoàn chịu phối hợp, tên rác rưởi kia sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục!"
"Hửm?"
Nét mặt Vân Lệ vui mừng, vội vàng hỏi: "Kết cục gì?"
Trong mắt Từ Thực Phủ lóe qua tia rét lạnh, y lạnh lùng nói: "Kết cục chắc chắn là phải chết!"
Lúc Vân Hạc đưa Thẩm Hinh đến Thẩm gia thì đêm đã khuya.
Nhìn thấy Thẩm Hinh bình yên vô sự trở về, cuối cùng mấy người Thẩm phu nhân cũng đã yên tâm.
Điều họ sợ nhất đó là Thẩm Hinh đi theo rồi bị ức hiếp.
Có điều, vừa nhìn thấy Vân Hạc, Thẩm phu nhân đã lập tức mất vui.
"Tham kiến Điện hạ."
Thẩm phu nhân hành lễ đơn giản, sau đó sầm mặt nói với hai nhi tức: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Dứt lời, Thẩm phu nhân lập tức đi vào trong phòng.
"Nương, từ từ đã!"
Thẩm Hinh gọi Thẩm phu nhân lại: "Nương không muốn biết chúng con đã gặp chuyện gì ở trong cung sao?"
"Không muốn biết, cũng không có tâm trạng muốn biết!"
Thẩm phu nhân không thèm quay đầu lại, đáp một câu sau đó đi thẳng về phòng.
Thẩm Hinh cạn lời, lập tức nói với hai vị tẩu tẩu: "Hai tẩu tử nói chuyện với hắn trước đi, ta đi nói chút chuyện với nương đất"
Nói xong, Thẩm Hinh nhanh chân đuổi theo.
Nàng đã nôn nóng không nhịn được muốn kể cho mẫu thân nghe hành động nổi bật của Vân Hạc ở trong cung.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giành lại lãnh thổ đã mất cho Đại Càn!
Đi vào phòng Thẩm phu nhân, Thẩm Hinh bắt đầu thuật lại chuyện trong cung sinh động như thật cho mẫu thân biết.
"Hắn còn có bản lĩnh này à?"
Thẩm phu nhân bất ngờ: "Không phải là mèo mù vớ cá rán đó chứ?”
"Con biết thể nào nương cũng nói như vậy.' Thẩm Hinh mím môi cười nói: "Sau đó hắn còn phá giải một lần nữa, lại còn là nhắm mắt phá giải, thần kỳ lắm!"
“Nhăm mắt lại?"
Thẩm phu nhân giật mình, rồi khẽ "hừ" một tiếng, nói: "Cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi."
"Nương quan tâm mấy cái đó làm gì." Thẩm Hinh nói: "Cái chính là hắn đã làm Đại Càn chúng ta nở mày nở mặt, mà quan trọng chính là giành lại được vùng đất phía Nam sông Bạch Thủy đó."
"Nở mày nở mặt thì thôi, còn giành lại lãnh thổ đã mất..."
Thẩm phu nhân lắc đầu, khẽ than thở: "Cha con đã từng nói, Bắc Hoàn chính là lũ sói đói! Miếng thịt đã vào miệng Bắc Hoàn, chúng sẽ không chịu nhổ ra dễ vậy đâu, chờ thật sự giành lại vùng đất kia đã rồi nói!"
Nói rồi, Thẩm phu nhân lại khẽ thở dài một tiếng.
"Yên tâm, ta đã có cách”
Từ Thực Phủ cười nham hiểm, nói: "Ta đã thiết kế xong kết cục cho tên rác rưởi kia rồi! Chỉ cần người Bắc Hoàn chịu phối hợp, tên rác rưởi kia sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục!"
"Hửm?"
Nét mặt Vân Lệ vui mừng, vội vàng hỏi: "Kết cục gì?"
Trong mắt Từ Thực Phủ lóe qua tia rét lạnh, y lạnh lùng nói: "Kết cục chắc chắn là phải chết!"
Lúc Vân Hạc đưa Thẩm Hinh đến Thẩm gia thì đêm đã khuya.
Nhìn thấy Thẩm Hinh bình yên vô sự trở về, cuối cùng mấy người Thẩm phu nhân cũng đã yên tâm.
Điều họ sợ nhất đó là Thẩm Hinh đi theo rồi bị ức hiếp.
Có điều, vừa nhìn thấy Vân Hạc, Thẩm phu nhân đã lập tức mất vui.
"Tham kiến Điện hạ."
Thẩm phu nhân hành lễ đơn giản, sau đó sầm mặt nói với hai nhi tức: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Dứt lời, Thẩm phu nhân lập tức đi vào trong phòng.
"Nương, từ từ đã!"
Thẩm Hinh gọi Thẩm phu nhân lại: "Nương không muốn biết chúng con đã gặp chuyện gì ở trong cung sao?"
"Không muốn biết, cũng không có tâm trạng muốn biết!"
Thẩm phu nhân không thèm quay đầu lại, đáp một câu sau đó đi thẳng về phòng.
Thẩm Hinh cạn lời, lập tức nói với hai vị tẩu tẩu: "Hai tẩu tử nói chuyện với hắn trước đi, ta đi nói chút chuyện với nương đất"
Nói xong, Thẩm Hinh nhanh chân đuổi theo.
Nàng đã nôn nóng không nhịn được muốn kể cho mẫu thân nghe hành động nổi bật của Vân Hạc ở trong cung.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giành lại lãnh thổ đã mất cho Đại Càn!
Đi vào phòng Thẩm phu nhân, Thẩm Hinh bắt đầu thuật lại chuyện trong cung sinh động như thật cho mẫu thân biết.
"Hắn còn có bản lĩnh này à?"
Thẩm phu nhân bất ngờ: "Không phải là mèo mù vớ cá rán đó chứ?”
"Con biết thể nào nương cũng nói như vậy.' Thẩm Hinh mím môi cười nói: "Sau đó hắn còn phá giải một lần nữa, lại còn là nhắm mắt phá giải, thần kỳ lắm!"
“Nhăm mắt lại?"
Thẩm phu nhân giật mình, rồi khẽ "hừ" một tiếng, nói: "Cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi."
"Nương quan tâm mấy cái đó làm gì." Thẩm Hinh nói: "Cái chính là hắn đã làm Đại Càn chúng ta nở mày nở mặt, mà quan trọng chính là giành lại được vùng đất phía Nam sông Bạch Thủy đó."
"Nở mày nở mặt thì thôi, còn giành lại lãnh thổ đã mất..."
Thẩm phu nhân lắc đầu, khẽ than thở: "Cha con đã từng nói, Bắc Hoàn chính là lũ sói đói! Miếng thịt đã vào miệng Bắc Hoàn, chúng sẽ không chịu nhổ ra dễ vậy đâu, chờ thật sự giành lại vùng đất kia đã rồi nói!"
Nói rồi, Thẩm phu nhân lại khẽ thở dài một tiếng.
/231
|