Ban Bố lắc đầu nói: "Cho dù có tự tin đến đâu thì ta cũng không thể cược bằng lãnh thổ của nước mình được!"
"Vậy ta sẽ đặt cược nhiều hơn!"
Vân Hạc khẽ mỉm cười: "Nếu như ta không thể phá giải trong vòng nửa chén trà thì ta sẽ cho ngài cái đầu của ta! Ngài có dám cược không?"
Ầm!
Vân Hạc vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Hắn định cược bằng mạng sống của mình ư?
Nhưng rất nhanh, mọi người đều phản ứng lại.
Nếu như Vân Hạc thua cược thì hắn nhất định sẽ chết.
Dù sao hắn cũng chết, nếu như hắn giao đầu cho sứ đoàn Bắc Hoàn thì đã sao?
Tên phế vật này nghĩ thoáng thật!
Ban Bố nghĩ.
Lấy được đầu của nhi tử Văn Đế cũng là một thành tựu lớn!
Đây cũng coi như là một sự sỉ nhục đối với Đại Càn!
"Được!"
Ban Bố sảng khoái đồng ý, hắn ta cười nói: "Đầu của Lục hoàng tử sẽ do bổn quốc sư quyết định! Lục hoàng tử yên tâm, đầu của ngài sẽ được treo ở sông Bạch Thủy!"
"Nói lời giữ lời!"
Nói xong, Vân Hạc bước ra ngoài và nhặt khối rubik lên.
Văn Đế không muốn nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vân Hạc quan sát khối rubik một lúc rồi chắp tay lại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Hạc đã dừng lại.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Vân Hạc giơ khối rubik lên.
Đột nhiên con ngươi của Ban Bố co rút lại, hắn ta ngơ ngác nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc với ánh mắt không thể tin nổi.
Không thể nào!
Sao có thể nhanh như vậy được?
Nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc, mọi người ở Đại Càn hoàn toàn chết lặng.
Cái này đã bị phá giải rồi sao?
Mọi người ra sức dụi mắt nhưng vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Nhưng khối rubik vẫn là khối rubik, chỉ là sáu mặt đều có màu sắc giống nhau.
Thực sự bị phá giải rồi!
Không cần đến nửa chén trà như Vân Hạc nói!
Chỉ trong chốc lát đã phá giải xong mất rồi!
Vân Lệ và các Hoàng tử khác đều trong trạng thái chết lặng.
Làm sao có thể?
Họ đã mày mò rất lâu nhưng cùng lắm chỉ ghép được một mặt!
"Vậy ta sẽ đặt cược nhiều hơn!"
Vân Hạc khẽ mỉm cười: "Nếu như ta không thể phá giải trong vòng nửa chén trà thì ta sẽ cho ngài cái đầu của ta! Ngài có dám cược không?"
Ầm!
Vân Hạc vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Hắn định cược bằng mạng sống của mình ư?
Nhưng rất nhanh, mọi người đều phản ứng lại.
Nếu như Vân Hạc thua cược thì hắn nhất định sẽ chết.
Dù sao hắn cũng chết, nếu như hắn giao đầu cho sứ đoàn Bắc Hoàn thì đã sao?
Tên phế vật này nghĩ thoáng thật!
Ban Bố nghĩ.
Lấy được đầu của nhi tử Văn Đế cũng là một thành tựu lớn!
Đây cũng coi như là một sự sỉ nhục đối với Đại Càn!
"Được!"
Ban Bố sảng khoái đồng ý, hắn ta cười nói: "Đầu của Lục hoàng tử sẽ do bổn quốc sư quyết định! Lục hoàng tử yên tâm, đầu của ngài sẽ được treo ở sông Bạch Thủy!"
"Nói lời giữ lời!"
Nói xong, Vân Hạc bước ra ngoài và nhặt khối rubik lên.
Văn Đế không muốn nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vân Hạc quan sát khối rubik một lúc rồi chắp tay lại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Hạc đã dừng lại.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Vân Hạc giơ khối rubik lên.
Đột nhiên con ngươi của Ban Bố co rút lại, hắn ta ngơ ngác nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc với ánh mắt không thể tin nổi.
Không thể nào!
Sao có thể nhanh như vậy được?
Nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc, mọi người ở Đại Càn hoàn toàn chết lặng.
Cái này đã bị phá giải rồi sao?
Mọi người ra sức dụi mắt nhưng vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Nhưng khối rubik vẫn là khối rubik, chỉ là sáu mặt đều có màu sắc giống nhau.
Thực sự bị phá giải rồi!
Không cần đến nửa chén trà như Vân Hạc nói!
Chỉ trong chốc lát đã phá giải xong mất rồi!
Vân Lệ và các Hoàng tử khác đều trong trạng thái chết lặng.
Làm sao có thể?
Họ đã mày mò rất lâu nhưng cùng lắm chỉ ghép được một mặt!
/231
|