Đi theo Vân Lệ lăn lộn, ba ngày nhịn chín bữa. Vân Lệ vì khiến Vân Hạc nguôi giận mà xuống tay rất hung ác. Viên Khuê bị đánh đến mức mũi miệng chảy máu, cũng sắp ngất đi.
Mãi đến lúc này, Diệp Tử mới kịp thời chạy đến: “Hai vị điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tử Nhi tỷ, cứu... cứu mạng.” Viên Khuê giống như nhìn thấy cứu tinh, bất lực cầu xin. Diệp Tử khẽ cười thần, lại vội cầu xin Vân Hạc: “Lục điện hạ, cầu xin đệ bảo
tam điện hạ đừng đánh nữa, còn đánh sẽ đánh chết Viên Khuê đó.”
“Đánh chết thì thôi.” Vân Hạc tức giậi dám ngấp nghé hoàng tử phi của đệ.”
“Ai bảo hắn đánh đệ trọng thương, còn
“Lục điện hạ, đệ bớt giận.” Diệp Tử tiếp tục nói tốt cho Viên Khuê: “Con người Viên Khê này hữu dũng vô mưu, nói chuyện không sáng suốt, hắn không có ý gì xấu đâu.”
Vân Hạc lại giả vờ đôi co vài câu với Diệp Tử, mãi đến khi Diệp Tử muốn quỳ xuống cầu xin hắn thì lúc này hắn mới lên tiếng ngăn cản Vân Lệ.
“Tam ca, đừng đánh nữa.”
Vân Hạc tiến lên giữ chặt Vân Lệ, trừng mắt với Viên Khuê nói: “Lần này nể mặt tẩu tử, ta tha cho ngươi trước:
Viên Khuê suy yếu gật đầu, lại nhìn Diệp Tử bằng ánh mắt cảm kích. Đón nhận ánh mắt của Viên Khuê, Diệp Tử cũng cảm thấy xấu hổ.
Đứa trẻ xui xẻo này.
Ngươi chọc ai không chọc, chọc tên âm hiểm này làm gì?
“Lục đệ, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
Vân Lệ cũng không thèm nhìn Viên Khuê mà kéo Vân Hạc đi ra sân sau.
Vân Hạc ỡm ờ bị Vân Lệ lôi đi, còn lặng lẽ nháy mắt với Diệp Tử, Diệp Tử nhìn thấy lại thầm mắng hắn âm hiểm trong lòng.
Đợi bọn họ rời đi, Diệp Tử vội gọi người dìu Viên Khuê đứng lên.
Sau khi cho mọi người lui ra, Diệp Tử không vui nói với Viên Khuê: “Ngươi dám tung tin đồn hãm hại Lục điện hạ, ngươi không muốn sống nữa à?”
“Tử Nhi tỷ, thật sự không phải ta làm.” Viên Khuê sắp khóc.
Nói nhảm.
Đương nhiên ta biết không phải ngươi làm.
Là ta làm.
Diệp Tử thầm mắng đứa trẻ xui xẻ trong lòng một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi cứ thể chứng minh không phải ngươi làm không? Chỉ cần không thể chứng minh thì đó chính là ngươi làm.”
“Ta...” Viên Khuê cũng muốn chết luôn rồi, hắn ta vội cầu cứu Diệp Tử: “Tử Nhi tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta! Nếu không ta sẽ mất mạng.”
Được.
Lại bị tên này tính toán rồi.
Quả nhiên Viên Khuê vẫn tìm mình cầu xin giúp hắn ta.
Diệp Tử cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử, tức giận nói: “Ta cầu xin giúp ngươi thế nào? Nếu không phải ta giúp Lục điện hạ quản lý nhà cửa thời gian như vậy, ngươi cho rằng Lục điện hạ thật sự sế nể mặt ta à?”
“Tử Nhi tỷ, cầu xin tỷ giúp ta đi.” Viên Khuê sợ đến mức hồn bay phách lạc,
hắn ta thề son sắt bảo đảm nói: “Chỉ cần có thể qua ải này, ta chắc chắn sẽ cảm †ạ thật nồng hậu.”
Nghe lời Viên Khuê nói, Diệp Tử sợ hết hồn hết vía.
Nàng ấy biết thật ra Vân Hạc rất thông mình.
Nhưng nàng ấy không ngờ Vân Hạc vậy mà thông minh tới mức như thế. Ngay cả Viên Khuê muốn nói gì hắn cũng đoán được.
Viên Khuê giống như dự đoán của Vân Hạc, muốn cho mình lợi ích để cầu xin giúp hắn.
Phầm tâm tư này thật sự quá đáng sợ. Ngay cả kẻ ngu như Viên Khuê mà cũng dám đấu với Vân Hạc?
Vậy không phải đã nói rõ rằng muốn chết sao?
Mãi đến lúc này, Diệp Tử mới kịp thời chạy đến: “Hai vị điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tử Nhi tỷ, cứu... cứu mạng.” Viên Khuê giống như nhìn thấy cứu tinh, bất lực cầu xin. Diệp Tử khẽ cười thần, lại vội cầu xin Vân Hạc: “Lục điện hạ, cầu xin đệ bảo
tam điện hạ đừng đánh nữa, còn đánh sẽ đánh chết Viên Khuê đó.”
“Đánh chết thì thôi.” Vân Hạc tức giậi dám ngấp nghé hoàng tử phi của đệ.”
“Ai bảo hắn đánh đệ trọng thương, còn
“Lục điện hạ, đệ bớt giận.” Diệp Tử tiếp tục nói tốt cho Viên Khuê: “Con người Viên Khê này hữu dũng vô mưu, nói chuyện không sáng suốt, hắn không có ý gì xấu đâu.”
Vân Hạc lại giả vờ đôi co vài câu với Diệp Tử, mãi đến khi Diệp Tử muốn quỳ xuống cầu xin hắn thì lúc này hắn mới lên tiếng ngăn cản Vân Lệ.
“Tam ca, đừng đánh nữa.”
Vân Hạc tiến lên giữ chặt Vân Lệ, trừng mắt với Viên Khuê nói: “Lần này nể mặt tẩu tử, ta tha cho ngươi trước:
Viên Khuê suy yếu gật đầu, lại nhìn Diệp Tử bằng ánh mắt cảm kích. Đón nhận ánh mắt của Viên Khuê, Diệp Tử cũng cảm thấy xấu hổ.
Đứa trẻ xui xẻo này.
Ngươi chọc ai không chọc, chọc tên âm hiểm này làm gì?
“Lục đệ, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
Vân Lệ cũng không thèm nhìn Viên Khuê mà kéo Vân Hạc đi ra sân sau.
Vân Hạc ỡm ờ bị Vân Lệ lôi đi, còn lặng lẽ nháy mắt với Diệp Tử, Diệp Tử nhìn thấy lại thầm mắng hắn âm hiểm trong lòng.
Đợi bọn họ rời đi, Diệp Tử vội gọi người dìu Viên Khuê đứng lên.
Sau khi cho mọi người lui ra, Diệp Tử không vui nói với Viên Khuê: “Ngươi dám tung tin đồn hãm hại Lục điện hạ, ngươi không muốn sống nữa à?”
“Tử Nhi tỷ, thật sự không phải ta làm.” Viên Khuê sắp khóc.
Nói nhảm.
Đương nhiên ta biết không phải ngươi làm.
Là ta làm.
Diệp Tử thầm mắng đứa trẻ xui xẻ trong lòng một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi cứ thể chứng minh không phải ngươi làm không? Chỉ cần không thể chứng minh thì đó chính là ngươi làm.”
“Ta...” Viên Khuê cũng muốn chết luôn rồi, hắn ta vội cầu cứu Diệp Tử: “Tử Nhi tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta! Nếu không ta sẽ mất mạng.”
Được.
Lại bị tên này tính toán rồi.
Quả nhiên Viên Khuê vẫn tìm mình cầu xin giúp hắn ta.
Diệp Tử cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử, tức giận nói: “Ta cầu xin giúp ngươi thế nào? Nếu không phải ta giúp Lục điện hạ quản lý nhà cửa thời gian như vậy, ngươi cho rằng Lục điện hạ thật sự sế nể mặt ta à?”
“Tử Nhi tỷ, cầu xin tỷ giúp ta đi.” Viên Khuê sợ đến mức hồn bay phách lạc,
hắn ta thề son sắt bảo đảm nói: “Chỉ cần có thể qua ải này, ta chắc chắn sẽ cảm †ạ thật nồng hậu.”
Nghe lời Viên Khuê nói, Diệp Tử sợ hết hồn hết vía.
Nàng ấy biết thật ra Vân Hạc rất thông mình.
Nhưng nàng ấy không ngờ Vân Hạc vậy mà thông minh tới mức như thế. Ngay cả Viên Khuê muốn nói gì hắn cũng đoán được.
Viên Khuê giống như dự đoán của Vân Hạc, muốn cho mình lợi ích để cầu xin giúp hắn.
Phầm tâm tư này thật sự quá đáng sợ. Ngay cả kẻ ngu như Viên Khuê mà cũng dám đấu với Vân Hạc?
Vậy không phải đã nói rõ rằng muốn chết sao?
/231
|