Vạn Thọ cung.
Còn một lát nữa mới đến lúc bắt đầu tiệc tối
Nhưng mà đã có rất nhiều người đang chờ đợi bên ngoài cung điện.
Đây là yến tiệc do Văn Đế tổ chức cho sứ đoàn Bắc Hoàn đón gió tẩy trần, đây là lúc thể hiện rõ ràng quốc cách của vương triều Đại Càn nên không ai dám đến trễ.
Đúng như Thẩm Hinh dự đoán, ngoại trừ hoàng thân quốc thích thì đều là trọng thần trong triều đến đây, triều thần từ tam phẩm trở xuống không có tư cách tham gia.
"Lục đệ, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?"
"Ta còn tưởng rằng Lục đệ lại muốn giả bệnh chứ!"
"Đây chính là Lục ca sao? Hình như ta chưa gặp bao giờ?"
"Ngươi mới bao lớn? Đừng nói ngươi chưa từng gặp, ngay cả chúng ta đều chưa được gặp Lục ca của ngươi, hắn còn khó gặp hơn nữ tử trong khuê phòng..."
Khi Vân Hạc và Thẩm Hinh đến, một đám hoàng tử, công chúa nhao nhao giễu cợt hắn, ngay cả lão Bát mới mười ba tuổi cũng hùa theo đám người giễu cợt hắn.
Đối mặt đám người châm chọc khiêu khích, trong lòng Thẩm Hinh ấm ức muốn chết, nhưng Vân Hạc lại bình tĩnh dị thường, sắc mặt hắn không hề có một tia gợn sóng.
"Lục đệ, ngươi nói chuyện đi chứ!"
Ngũ hoàng tử Vân Đình trêu tức nhìn Vân Hạc: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi nói chuyện trên triều rất lưu loát mà, sao hôm nay lại không nói gì?"
"Đúng thế Lục ca!"
Bát hoàng tử cười khinh bỉ: "Ngươi cũng không định giới thiệu một chút về Lục hoàng tử phi của ngươi cho chúng ta sao? Thế này không tốt lắm đâu."
Nhị hoàng tử vỗ vai Bát hoàng tử: "Ngươi cũng đừng làm khó dễ Lục ca của ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tật xấu của hắn, càng nhiều người, hắn càng không dám nói chuyện..."
Thẩm Hinh không nghe nổi nữa, vội nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái.
Đồ bỏ đi, sao ngươi không nói một câu nào hết vậy!
Họ là Hoàng tử, ngươi cũng là Hoàng tử mà!
Không thể trêu vào, còn không dám nói một câu sao?
Mắt thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Vân Hạc "rụt rè" nhìn về phía Nhị hoàng tử: "Nhị ca, ta... Ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Nói đi!"
Nhị hoàng tử đùa giỡn nói: "Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Bây giờ ngươi là Hổ Liệt tướng quân! Đừng hèn nhát nữa!"
Nghe Nhị hoàng tử nói ra phong hào "Hổ Liệt tướng quân" này của Vân Hạc, đám người không khỏi cười to.
Không nên gọi là Hổ Liệt tướng quân.
Phải gọi là chịu chết tướng quân mới phải!
"Ồ."
Vân Hạc gật đầu, thử thăm dò nói: "Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"
"Hả?"
Nhị hoàng tử sửng sốt, đám người đang cười vang cũng im bặt.
Mượn ngân lượng?
Cái tên nhát gan này mở miệng nói câu đầu tiên là mượn ngân lượng?
"Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"
Vân Hạc "lấy hết dũng khí" mở miệng lần nữa.
Sắc mặt Nhị hoàng tử tối sầm: "Lục đệ, tại sao ngươi lại tìm ta mượn ngân lượng?"
"Trong phủ chi tiêu quá lớn."
Vân Hạc giả trang thành dáng vẻ vô cùng tội nghiệp: "Qua ít ngày nữa là ta và Thẩm Hinh sẽ tổ chức đại hôn, mặc dù có phủ nội vụ giúp đỡ xử lý nhưng trên tay ta thực sự túng quẫn, sắp hết bạc để thưởng rồi. Nhị ca, ta muốn mượn ngươi một ít ngân lượng!"
"Lão Lục, đây là lỗi của ngươi!"
Nhị hoàng tử không vui: "Ta nghe nói mấy ngày trước khi ngươi dọn vào phủ mới đã nhận được không ít lễ vật, sao ngươi có thể không có ngân lượng được?"
Vân Hạc lắc đầu, cay đắng nói: "Những cái kia đều là tâm ý của đại thần trong triều và chư vị huynh đệ, sao ta có thể cầm đi bán đổi ngân lượng chứ? Nếu truyền ra ngoài, liệu có thể..."
"Tại sao lại không thể bán?" Nhị hoàng tử trợn tròn mắt: "Có đôi khi ta thiếu ngân lượng, ta cũng bán cả đồ mà phụ hoàng ban thưởng! Bán được, ngươi yên tâm lớn mật bán đi!"
Nghe Nhị hoàng tử nói, trong lòng Vân Hạc không khỏi cười to.
Lão tử chờ chính là câu nói này của ngươi!
Chính là ngươi bảo ta bán!
Còn một lát nữa mới đến lúc bắt đầu tiệc tối
Nhưng mà đã có rất nhiều người đang chờ đợi bên ngoài cung điện.
Đây là yến tiệc do Văn Đế tổ chức cho sứ đoàn Bắc Hoàn đón gió tẩy trần, đây là lúc thể hiện rõ ràng quốc cách của vương triều Đại Càn nên không ai dám đến trễ.
Đúng như Thẩm Hinh dự đoán, ngoại trừ hoàng thân quốc thích thì đều là trọng thần trong triều đến đây, triều thần từ tam phẩm trở xuống không có tư cách tham gia.
"Lục đệ, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?"
"Ta còn tưởng rằng Lục đệ lại muốn giả bệnh chứ!"
"Đây chính là Lục ca sao? Hình như ta chưa gặp bao giờ?"
"Ngươi mới bao lớn? Đừng nói ngươi chưa từng gặp, ngay cả chúng ta đều chưa được gặp Lục ca của ngươi, hắn còn khó gặp hơn nữ tử trong khuê phòng..."
Khi Vân Hạc và Thẩm Hinh đến, một đám hoàng tử, công chúa nhao nhao giễu cợt hắn, ngay cả lão Bát mới mười ba tuổi cũng hùa theo đám người giễu cợt hắn.
Đối mặt đám người châm chọc khiêu khích, trong lòng Thẩm Hinh ấm ức muốn chết, nhưng Vân Hạc lại bình tĩnh dị thường, sắc mặt hắn không hề có một tia gợn sóng.
"Lục đệ, ngươi nói chuyện đi chứ!"
Ngũ hoàng tử Vân Đình trêu tức nhìn Vân Hạc: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi nói chuyện trên triều rất lưu loát mà, sao hôm nay lại không nói gì?"
"Đúng thế Lục ca!"
Bát hoàng tử cười khinh bỉ: "Ngươi cũng không định giới thiệu một chút về Lục hoàng tử phi của ngươi cho chúng ta sao? Thế này không tốt lắm đâu."
Nhị hoàng tử vỗ vai Bát hoàng tử: "Ngươi cũng đừng làm khó dễ Lục ca của ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tật xấu của hắn, càng nhiều người, hắn càng không dám nói chuyện..."
Thẩm Hinh không nghe nổi nữa, vội nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái.
Đồ bỏ đi, sao ngươi không nói một câu nào hết vậy!
Họ là Hoàng tử, ngươi cũng là Hoàng tử mà!
Không thể trêu vào, còn không dám nói một câu sao?
Mắt thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Vân Hạc "rụt rè" nhìn về phía Nhị hoàng tử: "Nhị ca, ta... Ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Nói đi!"
Nhị hoàng tử đùa giỡn nói: "Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Bây giờ ngươi là Hổ Liệt tướng quân! Đừng hèn nhát nữa!"
Nghe Nhị hoàng tử nói ra phong hào "Hổ Liệt tướng quân" này của Vân Hạc, đám người không khỏi cười to.
Không nên gọi là Hổ Liệt tướng quân.
Phải gọi là chịu chết tướng quân mới phải!
"Ồ."
Vân Hạc gật đầu, thử thăm dò nói: "Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"
"Hả?"
Nhị hoàng tử sửng sốt, đám người đang cười vang cũng im bặt.
Mượn ngân lượng?
Cái tên nhát gan này mở miệng nói câu đầu tiên là mượn ngân lượng?
"Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!"
Vân Hạc "lấy hết dũng khí" mở miệng lần nữa.
Sắc mặt Nhị hoàng tử tối sầm: "Lục đệ, tại sao ngươi lại tìm ta mượn ngân lượng?"
"Trong phủ chi tiêu quá lớn."
Vân Hạc giả trang thành dáng vẻ vô cùng tội nghiệp: "Qua ít ngày nữa là ta và Thẩm Hinh sẽ tổ chức đại hôn, mặc dù có phủ nội vụ giúp đỡ xử lý nhưng trên tay ta thực sự túng quẫn, sắp hết bạc để thưởng rồi. Nhị ca, ta muốn mượn ngươi một ít ngân lượng!"
"Lão Lục, đây là lỗi của ngươi!"
Nhị hoàng tử không vui: "Ta nghe nói mấy ngày trước khi ngươi dọn vào phủ mới đã nhận được không ít lễ vật, sao ngươi có thể không có ngân lượng được?"
Vân Hạc lắc đầu, cay đắng nói: "Những cái kia đều là tâm ý của đại thần trong triều và chư vị huynh đệ, sao ta có thể cầm đi bán đổi ngân lượng chứ? Nếu truyền ra ngoài, liệu có thể..."
"Tại sao lại không thể bán?" Nhị hoàng tử trợn tròn mắt: "Có đôi khi ta thiếu ngân lượng, ta cũng bán cả đồ mà phụ hoàng ban thưởng! Bán được, ngươi yên tâm lớn mật bán đi!"
Nghe Nhị hoàng tử nói, trong lòng Vân Hạc không khỏi cười to.
Lão tử chờ chính là câu nói này của ngươi!
Chính là ngươi bảo ta bán!
/231
|