Động tĩnh ở bên ngoài đã kinh động đến Thẩm Hinh.
Thẩm Hinh vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy Viên Khuê quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hinh bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.
“Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?”
Vân Hạc đen mặt nhìn Viên Khuê: “Lúc đầu ta đã đồng ý đi đổi ngựa với Viên Khuê, hắn ta thì hay rồi, còn dám ngấp nghé hoàng tử phi của ta ở ngay trước mặt tai”
Cái gì?
Thẩm Hinh biến sắc, suýt chút nữa đã đá Viên Khuê một phát.
Tên khốn kiếp này!
Hắn ta có bệnh!
Nàng không có bất cứ quan hệ nào với Viên Khuê cả!
Hắn ta còn dám nói ngấp nghé mình ngay trước mặt Vân Hạc?
Cho dù Vân Hạc có vô dụng thì hắn cũng là hoàng tử!
Ngấp nghé hoàng tử phi, hắn ta có mấy cái đầu?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ nghĩ nàng có quan hệ gì đó với Viên Khuê mất!
Hắn ta không sợ chết thì cũng chớ liên lụy Thẩm gia! “Thần... Thần chỉ nhất thời nói sai, cầu xin điện hạ khai ân!”
Viên Khuê lại lần nữa kêu rên cầu xin tha thứ, đồng thời đưa mắt nhìn Thẩm Hinh cầu cứu.
Thẩm Hinh tức giận trừng mắt nhìn Viên Khuê một cái, sau đó đến trước mặt Vân Hạc xin tha cho hắn ta: “Hắn ta là người không có đầu óc, thích nói lung tung, nể mặt hắn ta và tẩu tẩu có chút quan hệ thân thích, ngươi đừng chấp nhặt hắn ta nữa.”
“Nói lung tung?”
Vân Hạc sầm mặt nhìn về phía Thẩm Hinh: “Vậy hắn ta phái người tung tin đồn nhảm ở trong thành, nói ta là tàn dư của đảng Thái tử, nói ta muốn đi Sóc Bắc để gây binh tạo phản, cũng là nói lung tung?”
Cô nương ngốc này!
Nàng vẫn chưa phân rõ quan hệ thân sơ đúng không?
Xem ra, hắn phải nhờ nhạc mẫu lên lớp cho nàng một phen!
“Cái gì?”
Sắc mặt Thẩm Hinh thay đổi 180 độ: “Hắn ta đã phái người đi lan truyền những tin đồn đó sao?”
Lần này, chẳng những Thẩm Hinh không muốn xin tha giúp Viên Khuê, mà nàng còn muốn đánh cái tên khốn kiếp này một trận tơi bời ngay trên đường phố.
Những tin đồn trước đó cũng đã khiến Thẩm gia hoảng sợ một hồi lâu.
Cũng may Thánh thượng kiên định tin tưởng Vân Hạc không thay đổi, mới khiến cho Thẩm gia yên tâm.
“Không phải, không phải...”
Viên Khuê vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Điện hạ minh xét, những lời đồn đại kia thật sự không liên quan gì với thần cải”
“Có quan hệ hay không, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ!” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Vân Hạc lặng lẽ nhìn về phía Viên Khuê: “Cút đi! Đại hôn của bản điện hạ sắp. đến, không thích hợp nhìn thấy máu! Đợi thành hôn xong, bản điện hạ nhất định sẽ khiến cái đầu của ngươi phải dọn nhà!”
Nói xong, Vân Hạc kéo Thẩm Hinh vào tiệm đồ ngọc, nhưng trong lòng hắn lại cười thầm.
Ngớ ngẩn!
Lão tử cho ngươi đủ thời gian đấy!
Mau về nhà chuẩn bị hậu lễ để nhận lỗi với lão tử đi! Nhưng mà lần này không dễ dàng như lần trước đâu!
Thẩm Hinh vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy Viên Khuê quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hinh bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.
“Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?”
Vân Hạc đen mặt nhìn Viên Khuê: “Lúc đầu ta đã đồng ý đi đổi ngựa với Viên Khuê, hắn ta thì hay rồi, còn dám ngấp nghé hoàng tử phi của ta ở ngay trước mặt tai”
Cái gì?
Thẩm Hinh biến sắc, suýt chút nữa đã đá Viên Khuê một phát.
Tên khốn kiếp này!
Hắn ta có bệnh!
Nàng không có bất cứ quan hệ nào với Viên Khuê cả!
Hắn ta còn dám nói ngấp nghé mình ngay trước mặt Vân Hạc?
Cho dù Vân Hạc có vô dụng thì hắn cũng là hoàng tử!
Ngấp nghé hoàng tử phi, hắn ta có mấy cái đầu?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ nghĩ nàng có quan hệ gì đó với Viên Khuê mất!
Hắn ta không sợ chết thì cũng chớ liên lụy Thẩm gia! “Thần... Thần chỉ nhất thời nói sai, cầu xin điện hạ khai ân!”
Viên Khuê lại lần nữa kêu rên cầu xin tha thứ, đồng thời đưa mắt nhìn Thẩm Hinh cầu cứu.
Thẩm Hinh tức giận trừng mắt nhìn Viên Khuê một cái, sau đó đến trước mặt Vân Hạc xin tha cho hắn ta: “Hắn ta là người không có đầu óc, thích nói lung tung, nể mặt hắn ta và tẩu tẩu có chút quan hệ thân thích, ngươi đừng chấp nhặt hắn ta nữa.”
“Nói lung tung?”
Vân Hạc sầm mặt nhìn về phía Thẩm Hinh: “Vậy hắn ta phái người tung tin đồn nhảm ở trong thành, nói ta là tàn dư của đảng Thái tử, nói ta muốn đi Sóc Bắc để gây binh tạo phản, cũng là nói lung tung?”
Cô nương ngốc này!
Nàng vẫn chưa phân rõ quan hệ thân sơ đúng không?
Xem ra, hắn phải nhờ nhạc mẫu lên lớp cho nàng một phen!
“Cái gì?”
Sắc mặt Thẩm Hinh thay đổi 180 độ: “Hắn ta đã phái người đi lan truyền những tin đồn đó sao?”
Lần này, chẳng những Thẩm Hinh không muốn xin tha giúp Viên Khuê, mà nàng còn muốn đánh cái tên khốn kiếp này một trận tơi bời ngay trên đường phố.
Những tin đồn trước đó cũng đã khiến Thẩm gia hoảng sợ một hồi lâu.
Cũng may Thánh thượng kiên định tin tưởng Vân Hạc không thay đổi, mới khiến cho Thẩm gia yên tâm.
“Không phải, không phải...”
Viên Khuê vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Điện hạ minh xét, những lời đồn đại kia thật sự không liên quan gì với thần cải”
“Có quan hệ hay không, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ!” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Vân Hạc lặng lẽ nhìn về phía Viên Khuê: “Cút đi! Đại hôn của bản điện hạ sắp. đến, không thích hợp nhìn thấy máu! Đợi thành hôn xong, bản điện hạ nhất định sẽ khiến cái đầu của ngươi phải dọn nhà!”
Nói xong, Vân Hạc kéo Thẩm Hinh vào tiệm đồ ngọc, nhưng trong lòng hắn lại cười thầm.
Ngớ ngẩn!
Lão tử cho ngươi đủ thời gian đấy!
Mau về nhà chuẩn bị hậu lễ để nhận lỗi với lão tử đi! Nhưng mà lần này không dễ dàng như lần trước đâu!
/231
|