'Thèm muốn thân thể của nàng †a?
Đối mặt với lời nói thẳng thăn của Vân Hạc, mặt Diệu Âm bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, sửng sốt nhìn Vân Hạc một lúc.
Chết tiệt! Thật sự giả tạo!
Dù nàng ta có là thanh quan nhân đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng là lăn lộn ở nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng không?
Chỉ một câu nói như vậy mà nàng ta đã đỏ mặt rồi sao? Đây là Oiran hay em gái ngây thơ nhà bên?
“Lưu công tử, xin đừng nói đùa vui.”
Diệu Âm xấu hổ nhìn Vân Hạc.
“Ta thật sự không nói đùa.”
Vân Hạc lắc đầu, tiếp tục giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc: “Nàng cần bao nhiêu ngân lượng để chuộc thân? Hay là, ta chuộc thân giúp nàng?”
Diệu Âm sửng sốt một lát, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Chẳng qua chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, sao tiểu nữ dám để Lưu công tử chuộc thân giúp tiểu nữ chứ?”
Vân Hạc nghiêng đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta thèm muốn thân thể của nàng!”
Diệu Âm nhẹ nhàng căn đôi môi mỏng, rồi lại lắc đầu: “Tiểu nữ bạc phúc, không dám có mong ước xa vời như thế.”
“Vậy ta càng phải chuộc thân giúp nàng.”
Vân Hạc “nghiêm túc” Ta là người ghét nhất phải nhìn cảnh hồng nhan bạc phận. Nếu nàng theo ta, dù thế nào đi nữa cũng sẽ tốt hơn ở một nơi như Quần Phương Uyển, đúng không?”
Tiếp sau đó, Vân Hạc và Diệu Âm bắt đầu đôi co về vấn đề chuộc thân.
Vân Hạc khăng khăng phải chuộc thân giúp Diệu Âm, nhưng Diệu Âm lại một mực từ chối.
Sau rất nhiều lần giằng co, vẫn là Vân Hạc bỏ cuộc đầu tiên. Tuy nhiên, Vân Hạc có thể chắc chắn rằng có lẽ nữ nhân này có vấn đề gì đó!
Chỉ cần là một người bình thường, nếu có người sẵn lòng chuộc thân giúp nàng ta, ai vẫn muốn ở lại một nơi như thanh lâu chứ?
Nhưng bây giờ hắn thực sự không thể hiểu nổi nữ nhân này.
Nữ nhân này không muốn quyến rũ hắn, cũng không muốn mồi chài hắn, mà lại chủ động mời hắn đến nói chuyện.
Dù hắn có nói những bài thơ đó là sao chép thì nàng ta vẫn muốn tiếp tục trò chuyện với hắn.
Bây giờ hắn thực sự không thể hiểu được mục đích của nữ nhân này rồi.
Diệu Âm không muốn vướng vào chuyện này với hắn, nên đổi chủ đề nói: “Lưu công tử, chàng nói rằng những bài thơ kia của chàng đều là sao chép, không biết là chàng đã sao chép thơ của vị tài tử nào?”
“Là thê tử của một bằng hữu đã khuất của ta đã viết.”
Bây giờ Vân Hạc đang bịa đặt để nói dối: “Năm năm trước, vị bằng hữu kia của ta đã theo đại quân xuất chinh đến Sóc Bắc, sau đó tử trận ở Sóc Bắc, thê tử của chàng ta nhớ nhung phu quân đã khuất, nên đã viết rất nhiều bài thơ về chinh chiến sa trường...”
“Là thế sao?”
Diệu Âm tặc lưỡi, tò mò nói: “Nếu như có cơ hội, thiếp vẫn thật sự muốn gặp nữ nhân xa lạ này.”
“Chắc chắn sẽ có cơ hội.” Vân Hạc thản nhiên trả lời. “Thiếp hy vọng như vậy.”
Diệu Âm khẽ gật đầu và nói: “Lưu công tử, chàng vẫn nên dạy tiểu nữ chơi mạt chược!”
“Được thôi!”
Vân Hạc cũng lười kiểm tra nàng ta thêm nữa, bắt đầu dạy nàng ta cách chơi mạt chược.
Diệu Âm tỏ ra rất quan tâm đến mạt chược, hơn nữa cũng thể hiện thiên phú của nữ nhân trong việc chơi mạt chược.
Chỉ trong thời gian ngắn, Diệu Âm đã học được hết thảy mọi thứ.
Đúng lúc Diệu Âm đang hưng phấn thì Minh Nguyệt đi tới: “Tiểu thư, đã bắt
đầu diễu hành rồi.” “Ta biết rồi, ta sẽ đến ngay.”
Diệu Âm khẽ gật đầu và nói với Vân Hạc: “Lưu công tử, chàng có muốn ra bên ngoài nhìn xem không?”
“Được!”
Vân Hạc vui vẻ trả lời.
Trước khi ra ngoài, Diệu Âm lại đeo mạng che mặt.
Đối mặt với lời nói thẳng thăn của Vân Hạc, mặt Diệu Âm bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, sửng sốt nhìn Vân Hạc một lúc.
Chết tiệt! Thật sự giả tạo!
Dù nàng ta có là thanh quan nhân đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng là lăn lộn ở nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng không?
Chỉ một câu nói như vậy mà nàng ta đã đỏ mặt rồi sao? Đây là Oiran hay em gái ngây thơ nhà bên?
“Lưu công tử, xin đừng nói đùa vui.”
Diệu Âm xấu hổ nhìn Vân Hạc.
“Ta thật sự không nói đùa.”
Vân Hạc lắc đầu, tiếp tục giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc: “Nàng cần bao nhiêu ngân lượng để chuộc thân? Hay là, ta chuộc thân giúp nàng?”
Diệu Âm sửng sốt một lát, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Chẳng qua chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, sao tiểu nữ dám để Lưu công tử chuộc thân giúp tiểu nữ chứ?”
Vân Hạc nghiêng đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta thèm muốn thân thể của nàng!”
Diệu Âm nhẹ nhàng căn đôi môi mỏng, rồi lại lắc đầu: “Tiểu nữ bạc phúc, không dám có mong ước xa vời như thế.”
“Vậy ta càng phải chuộc thân giúp nàng.”
Vân Hạc “nghiêm túc” Ta là người ghét nhất phải nhìn cảnh hồng nhan bạc phận. Nếu nàng theo ta, dù thế nào đi nữa cũng sẽ tốt hơn ở một nơi như Quần Phương Uyển, đúng không?”
Tiếp sau đó, Vân Hạc và Diệu Âm bắt đầu đôi co về vấn đề chuộc thân.
Vân Hạc khăng khăng phải chuộc thân giúp Diệu Âm, nhưng Diệu Âm lại một mực từ chối.
Sau rất nhiều lần giằng co, vẫn là Vân Hạc bỏ cuộc đầu tiên. Tuy nhiên, Vân Hạc có thể chắc chắn rằng có lẽ nữ nhân này có vấn đề gì đó!
Chỉ cần là một người bình thường, nếu có người sẵn lòng chuộc thân giúp nàng ta, ai vẫn muốn ở lại một nơi như thanh lâu chứ?
Nhưng bây giờ hắn thực sự không thể hiểu nổi nữ nhân này.
Nữ nhân này không muốn quyến rũ hắn, cũng không muốn mồi chài hắn, mà lại chủ động mời hắn đến nói chuyện.
Dù hắn có nói những bài thơ đó là sao chép thì nàng ta vẫn muốn tiếp tục trò chuyện với hắn.
Bây giờ hắn thực sự không thể hiểu được mục đích của nữ nhân này rồi.
Diệu Âm không muốn vướng vào chuyện này với hắn, nên đổi chủ đề nói: “Lưu công tử, chàng nói rằng những bài thơ kia của chàng đều là sao chép, không biết là chàng đã sao chép thơ của vị tài tử nào?”
“Là thê tử của một bằng hữu đã khuất của ta đã viết.”
Bây giờ Vân Hạc đang bịa đặt để nói dối: “Năm năm trước, vị bằng hữu kia của ta đã theo đại quân xuất chinh đến Sóc Bắc, sau đó tử trận ở Sóc Bắc, thê tử của chàng ta nhớ nhung phu quân đã khuất, nên đã viết rất nhiều bài thơ về chinh chiến sa trường...”
“Là thế sao?”
Diệu Âm tặc lưỡi, tò mò nói: “Nếu như có cơ hội, thiếp vẫn thật sự muốn gặp nữ nhân xa lạ này.”
“Chắc chắn sẽ có cơ hội.” Vân Hạc thản nhiên trả lời. “Thiếp hy vọng như vậy.”
Diệu Âm khẽ gật đầu và nói: “Lưu công tử, chàng vẫn nên dạy tiểu nữ chơi mạt chược!”
“Được thôi!”
Vân Hạc cũng lười kiểm tra nàng ta thêm nữa, bắt đầu dạy nàng ta cách chơi mạt chược.
Diệu Âm tỏ ra rất quan tâm đến mạt chược, hơn nữa cũng thể hiện thiên phú của nữ nhân trong việc chơi mạt chược.
Chỉ trong thời gian ngắn, Diệu Âm đã học được hết thảy mọi thứ.
Đúng lúc Diệu Âm đang hưng phấn thì Minh Nguyệt đi tới: “Tiểu thư, đã bắt
đầu diễu hành rồi.” “Ta biết rồi, ta sẽ đến ngay.”
Diệu Âm khẽ gật đầu và nói với Vân Hạc: “Lưu công tử, chàng có muốn ra bên ngoài nhìn xem không?”
“Được!”
Vân Hạc vui vẻ trả lời.
Trước khi ra ngoài, Diệu Âm lại đeo mạng che mặt.
/231
|