"Hẳn là vô ý."
Ảnh vệ nói: "Lục điện hạ nhờ Viên Tông viết giùm thiệp mời, là bởi vì chữ viết tay của hắn không dễ nhìn, đổi ngựa của phụ tử Viên Tông là bởi vì Lục điện hạ vừa chuyển vào trong phủ, không biết con ngựa kia là của phụ tử Viên Khuê..."
“..."
Nghe ảnh vệ bẩm báo, khuôn mặt Văn Đế đột nhiên giật nhẹ.
Ông ấy vừa cảm thấy chuyện này buồn cười, vừa cảm thấy đứa con kia của mình thực sự quá vô dụng.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ một phen, rồi ra lệnh cho ảnh vệ: "Tìm một cơ hội đánh Viên Khuê một trận! Đừng bại lộ thân phận là được!"
"Hả?"
Ảnh vệ ngự tiền thất lễ, ngạc nhiên nhìn Văn Đế.
Lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận?
Cái này... Cái này cũng không giống chuyện mà Văn Đế có thể làm.
"Hả cái gì mà hả?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh vệ một cái: "Cứ làm theo là được!"
Viên Khuê đẩy nhi tử của ông ấy ngã ngựa, theo tính tình nóng nảy của mình, sẽ không thiếu phần thưởng mấy chục đại bản cho Viên Khuê.
Nhưng Vân Hạc đã nhận lễ vật mà phụ tử Viên Tông mang đến, nếu ông ấy còn xử phạt Viên Khuê nữa thì không quá thích hợp.
Nhưng ông ấy lại nuốt không trôi khẩu khí này, nên chỉ có thể phái người lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận.
Ảnh vệ nhận lệnh, khom người cáo lui.
Đợi đến khi ảnh vệ rời đi, Văn Đế lại không khỏi thầm mắng: "Tên phế vật này! Bị người đẩy ngã ngựa cũng không dám nổi giận! Làm sao trẫm lại sinh ra thứ ăn hại như thế chứ?"
Văn Đế mắng Vân Hạc một trận, nhưng lại không ngừng vò đầu mình.
Chậm nhất trong vòng hai ngày, sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ đến Hoàng thành.
Là bình hay chiến, hiện tại vẫn chưa được quyết định.
Chiến thì không dám chiến, cũng vô lực tái chiến!
Thực lực quân sự không bằng Bắc Hoàn, hậu quả cuộc phản loạn của tiền Thái tử vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Lấy cái gì để chiến?
Nhưng nếu phải cho Bắc Hoàn lương thực, hiện tại ông ấy nuốt không trôi khẩu khí này!
Đau đầu, vô cùng đau đầu!
Văn Đế suy tư cho đến tận hừng đông, lúc này mới ra quyết định.
Cho đi!
Nếu bây giờ không cho thì đến lúc thiết kỵ Bắc Hoàn đến cướp, chẳng những không giữ nổi lương thực, mà lãnh thổ Đại Càn cũng không giữ nổi!
Thậm chí còn dao động căn cơ của Đại Càn!
Trước tiên cứ ổn định nội bộ Đại Càn đã, mấy năm nữa lại tìm Bắc Hoàn rửa nhục sau!
...
Hai ngày sau, vào buổi chiều.
Vân Hạc vừa mua một nha đầu suýt chút nữa bị cha ruột bài bạc bán vào thanh lâu thì có người trong cung đến.
"Đêm nay bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi sứ đoàn Bắc Hoàn ở Vạn Thọ cung, mời Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đúng giờ dự tiệc."
Ảnh vệ nói: "Lục điện hạ nhờ Viên Tông viết giùm thiệp mời, là bởi vì chữ viết tay của hắn không dễ nhìn, đổi ngựa của phụ tử Viên Tông là bởi vì Lục điện hạ vừa chuyển vào trong phủ, không biết con ngựa kia là của phụ tử Viên Khuê..."
“..."
Nghe ảnh vệ bẩm báo, khuôn mặt Văn Đế đột nhiên giật nhẹ.
Ông ấy vừa cảm thấy chuyện này buồn cười, vừa cảm thấy đứa con kia của mình thực sự quá vô dụng.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ một phen, rồi ra lệnh cho ảnh vệ: "Tìm một cơ hội đánh Viên Khuê một trận! Đừng bại lộ thân phận là được!"
"Hả?"
Ảnh vệ ngự tiền thất lễ, ngạc nhiên nhìn Văn Đế.
Lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận?
Cái này... Cái này cũng không giống chuyện mà Văn Đế có thể làm.
"Hả cái gì mà hả?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh vệ một cái: "Cứ làm theo là được!"
Viên Khuê đẩy nhi tử của ông ấy ngã ngựa, theo tính tình nóng nảy của mình, sẽ không thiếu phần thưởng mấy chục đại bản cho Viên Khuê.
Nhưng Vân Hạc đã nhận lễ vật mà phụ tử Viên Tông mang đến, nếu ông ấy còn xử phạt Viên Khuê nữa thì không quá thích hợp.
Nhưng ông ấy lại nuốt không trôi khẩu khí này, nên chỉ có thể phái người lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận.
Ảnh vệ nhận lệnh, khom người cáo lui.
Đợi đến khi ảnh vệ rời đi, Văn Đế lại không khỏi thầm mắng: "Tên phế vật này! Bị người đẩy ngã ngựa cũng không dám nổi giận! Làm sao trẫm lại sinh ra thứ ăn hại như thế chứ?"
Văn Đế mắng Vân Hạc một trận, nhưng lại không ngừng vò đầu mình.
Chậm nhất trong vòng hai ngày, sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ đến Hoàng thành.
Là bình hay chiến, hiện tại vẫn chưa được quyết định.
Chiến thì không dám chiến, cũng vô lực tái chiến!
Thực lực quân sự không bằng Bắc Hoàn, hậu quả cuộc phản loạn của tiền Thái tử vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Lấy cái gì để chiến?
Nhưng nếu phải cho Bắc Hoàn lương thực, hiện tại ông ấy nuốt không trôi khẩu khí này!
Đau đầu, vô cùng đau đầu!
Văn Đế suy tư cho đến tận hừng đông, lúc này mới ra quyết định.
Cho đi!
Nếu bây giờ không cho thì đến lúc thiết kỵ Bắc Hoàn đến cướp, chẳng những không giữ nổi lương thực, mà lãnh thổ Đại Càn cũng không giữ nổi!
Thậm chí còn dao động căn cơ của Đại Càn!
Trước tiên cứ ổn định nội bộ Đại Càn đã, mấy năm nữa lại tìm Bắc Hoàn rửa nhục sau!
...
Hai ngày sau, vào buổi chiều.
Vân Hạc vừa mua một nha đầu suýt chút nữa bị cha ruột bài bạc bán vào thanh lâu thì có người trong cung đến.
"Đêm nay bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi sứ đoàn Bắc Hoàn ở Vạn Thọ cung, mời Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đúng giờ dự tiệc."
/231
|