Bỗng nhiên lúc đó, hắn có cảm giác muốn ôm hôn Diệp Tử.
Thấy ánh mắt khác thường của Vân Hạc, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử không hiểu sao nóng lên.
“Tỷ chỉ nói vậy thôi, quyết định thế nào còn tùy vào đệ.”
Diệp Tử đứng lên: “Tỷ mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đây!”
Nói xong, Diệp Tử như chạy trốn rời đi, trong lòng lại vô cùng xấu hổ. Tên khốn nạn đê tiện vô liêm sỉ này!
Càng ngày càng quá đáng với mình.
Chẳng lẽ hắn không để ý thân phận đặc biệt của mình sao?
Tên khốn to gan này!
Không biết xấu hổi!
Diệp Tử liên tục chửi rủa trong lòng, nhưng khuôn mặt lại càng ngày càng nóng.
Hội triều hai ngày sau.
Văn đế vừa định bãi triều, thị vệ tiền điện vội vàng bẩm báo, nói Vân Hạc tiến cung gặp hoàng đế nhưng bị thị vệ trong cung chặn lại.
Văn đế khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Ai cho thị vệ trong cung lá gan ngăn cản Lão Lục?”
Thị vệ tiền điện vội vàng trả lời: “Khởi bẩm Thánh thượng, không phải là thị vệ trong cung cố ý gây khó dễ, bởi vì Lục điện hạ mang theo đao, nên thị vệ trong cung không dám cho Lục điện hạ vào! Thị vệ trong cung yêu cầu Lục điện hạ bỏ đao, nhưng Lục điện hạ nhất quyết không chịu giao ra, nói là phải dâng lên Thánh thượng...”
Mang đao vào cung?
Đây là chuyện đại ky!
Nghe thị vệ tiền điện nói, Vân Lệ vừa mới bị thương suýt chút nữa đã nhảy ra nói Vân Hạc không phải đâu.
May mà một ánh mắt của Từ Thực Phủ đã ngăn cản hắn ta. Tuy Vân Lệ đã dừng lại nhưng Lão Tứ Vân Đình lại lập tức nhảy ra: “Phụ hoàng, Lục đệ mang đao vào cung, đây là hành động thách thức quy củ hoàng
cung, nói thẳng ra, hành động này chẳng khác gì...”
Vân Đình vừa nói được một nửa, thì phát hiện ra sắc mặt của Văn đế không ổn.
Vân Đình hơi khựng lại, vội vàng nuốt những lời sau vào trong.
“Chẳng khác gì đại nghịch bất đạo phải không?”
Văn đế lạnh lùng nhìn Vân Đình, sau đó trực tiếp cầm mấy bản tấu chương ném vào Vân Đình, giận dữ hét: “Trong cái hoàng cung rộng lớn này, với bộ dạng trói gà không chặt của Lão Lục kia, còn có thể ám sát trẫm sao? Một ngày ngươi
không châm ngòi ly gián cả người sẽ thấy khó chịu đúng không?”
“Nhi thần...không phải nhi thần châm ngòi ly gián, con chỉ sợ... chỉ sợ phá hỏng quy củi”
Vân Đình “uych” một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Ngươi coi trẫm là kẻ ngốc sao?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Văn đế lại mắng Vân Đình, rồi vung tay về phía thị vệ tiền điện: “Kêu Lão Lục vào đây! Hôm nay trẫm muốn xem, trước mặt văn võ bá quan, nó làm trò gì để ám sát trẫm!”
Nói Văn đế lại trừng mắt nhìn Vân Đình.
Hiển nhiên, lời này của ông ấy là nói cho Vân Đình nghe.
Nhìn bộ dạng của Vân Đình, Vân Lệ không khỏi thầm cảm thấy may mắn.
May mà hắn ta không nhảy ra ngoài.
Nếu không, người xui xẻo lúc này là hắn ta.
Văn đế vốn định bãi triều, nhưng vì chuyện này nên yêu cầu các quần thần ở lại.
Không lâu sau, Vân Hạc được đưa dẫn vào đại điện. Nhìn thanh đao trong tay Vân Hạc, thị vệ trong điện ít nhiều có hơi lo lắng.
Văn đế cố ý làm mặt u ám nói: “Lão Lục, ngươi cầm đao vào cung để làm gì”
“Nhi thần đặc biệt dâng thanh đao quý này lên cho phụ hoàng!”
Hai tay Vân Hạc giơ chiến đao: “Trước đây được phụ hoàng ân chuẩn, nhi thần đã mở một xưởng rèn để thử nghiệm rèn thép tinh, hiện giờ, thép tinh đã hoàn thành, nhi thần đã cho người rèn một thanh bảo đao có sức mạnh rất to lớn từ thép tinh. Muốn dâng lên phụ hoàng xem qua thanh đao này!”
“Ồ!”
Văn đế cảm thấy có hứng thú: “Ngươi nói thanh đao có sức mạnh rất to lớn sao?”
“Đúng vậy!”
Vân Hạc gật đầu: “Nhi thần đã cho người thử rồi, nếu phụ hoàng không tin, cứ cho người thử thêm lần nữa!”
“Được!”
Văn đế lập tức ra lệnh cho thị về tiền điện thử thanh đao này trước mặt văn võ bá quan.
Hai thị vệ tiền điện cũng không do dự, trực tiếp cầm hai thanh đao chém nhau.
Leng keng!
Cùng với tiếng vang lanh lảnh, bội kiếm của thị vệ tiền điền bị chém thành hai mảnh.
Nhìn khúc đao rơi xuống đất, quần thần đều sợ hãi, Văn đế cũng lập tức. đứng dậy, vẻ mặt kích động.
“Nhanh, đưa bảo đao mà Lão Lục dâng cho trẫm xem!”
Thị vệ tiền điện cũng không dám chậm trễ, vội vàng cung kính dâng bảo đao lên...
Thấy ánh mắt khác thường của Vân Hạc, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử không hiểu sao nóng lên.
“Tỷ chỉ nói vậy thôi, quyết định thế nào còn tùy vào đệ.”
Diệp Tử đứng lên: “Tỷ mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đây!”
Nói xong, Diệp Tử như chạy trốn rời đi, trong lòng lại vô cùng xấu hổ. Tên khốn nạn đê tiện vô liêm sỉ này!
Càng ngày càng quá đáng với mình.
Chẳng lẽ hắn không để ý thân phận đặc biệt của mình sao?
Tên khốn to gan này!
Không biết xấu hổi!
Diệp Tử liên tục chửi rủa trong lòng, nhưng khuôn mặt lại càng ngày càng nóng.
Hội triều hai ngày sau.
Văn đế vừa định bãi triều, thị vệ tiền điện vội vàng bẩm báo, nói Vân Hạc tiến cung gặp hoàng đế nhưng bị thị vệ trong cung chặn lại.
Văn đế khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Ai cho thị vệ trong cung lá gan ngăn cản Lão Lục?”
Thị vệ tiền điện vội vàng trả lời: “Khởi bẩm Thánh thượng, không phải là thị vệ trong cung cố ý gây khó dễ, bởi vì Lục điện hạ mang theo đao, nên thị vệ trong cung không dám cho Lục điện hạ vào! Thị vệ trong cung yêu cầu Lục điện hạ bỏ đao, nhưng Lục điện hạ nhất quyết không chịu giao ra, nói là phải dâng lên Thánh thượng...”
Mang đao vào cung?
Đây là chuyện đại ky!
Nghe thị vệ tiền điện nói, Vân Lệ vừa mới bị thương suýt chút nữa đã nhảy ra nói Vân Hạc không phải đâu.
May mà một ánh mắt của Từ Thực Phủ đã ngăn cản hắn ta. Tuy Vân Lệ đã dừng lại nhưng Lão Tứ Vân Đình lại lập tức nhảy ra: “Phụ hoàng, Lục đệ mang đao vào cung, đây là hành động thách thức quy củ hoàng
cung, nói thẳng ra, hành động này chẳng khác gì...”
Vân Đình vừa nói được một nửa, thì phát hiện ra sắc mặt của Văn đế không ổn.
Vân Đình hơi khựng lại, vội vàng nuốt những lời sau vào trong.
“Chẳng khác gì đại nghịch bất đạo phải không?”
Văn đế lạnh lùng nhìn Vân Đình, sau đó trực tiếp cầm mấy bản tấu chương ném vào Vân Đình, giận dữ hét: “Trong cái hoàng cung rộng lớn này, với bộ dạng trói gà không chặt của Lão Lục kia, còn có thể ám sát trẫm sao? Một ngày ngươi
không châm ngòi ly gián cả người sẽ thấy khó chịu đúng không?”
“Nhi thần...không phải nhi thần châm ngòi ly gián, con chỉ sợ... chỉ sợ phá hỏng quy củi”
Vân Đình “uych” một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Ngươi coi trẫm là kẻ ngốc sao?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Văn đế lại mắng Vân Đình, rồi vung tay về phía thị vệ tiền điện: “Kêu Lão Lục vào đây! Hôm nay trẫm muốn xem, trước mặt văn võ bá quan, nó làm trò gì để ám sát trẫm!”
Nói Văn đế lại trừng mắt nhìn Vân Đình.
Hiển nhiên, lời này của ông ấy là nói cho Vân Đình nghe.
Nhìn bộ dạng của Vân Đình, Vân Lệ không khỏi thầm cảm thấy may mắn.
May mà hắn ta không nhảy ra ngoài.
Nếu không, người xui xẻo lúc này là hắn ta.
Văn đế vốn định bãi triều, nhưng vì chuyện này nên yêu cầu các quần thần ở lại.
Không lâu sau, Vân Hạc được đưa dẫn vào đại điện. Nhìn thanh đao trong tay Vân Hạc, thị vệ trong điện ít nhiều có hơi lo lắng.
Văn đế cố ý làm mặt u ám nói: “Lão Lục, ngươi cầm đao vào cung để làm gì”
“Nhi thần đặc biệt dâng thanh đao quý này lên cho phụ hoàng!”
Hai tay Vân Hạc giơ chiến đao: “Trước đây được phụ hoàng ân chuẩn, nhi thần đã mở một xưởng rèn để thử nghiệm rèn thép tinh, hiện giờ, thép tinh đã hoàn thành, nhi thần đã cho người rèn một thanh bảo đao có sức mạnh rất to lớn từ thép tinh. Muốn dâng lên phụ hoàng xem qua thanh đao này!”
“Ồ!”
Văn đế cảm thấy có hứng thú: “Ngươi nói thanh đao có sức mạnh rất to lớn sao?”
“Đúng vậy!”
Vân Hạc gật đầu: “Nhi thần đã cho người thử rồi, nếu phụ hoàng không tin, cứ cho người thử thêm lần nữa!”
“Được!”
Văn đế lập tức ra lệnh cho thị về tiền điện thử thanh đao này trước mặt văn võ bá quan.
Hai thị vệ tiền điện cũng không do dự, trực tiếp cầm hai thanh đao chém nhau.
Leng keng!
Cùng với tiếng vang lanh lảnh, bội kiếm của thị vệ tiền điền bị chém thành hai mảnh.
Nhìn khúc đao rơi xuống đất, quần thần đều sợ hãi, Văn đế cũng lập tức. đứng dậy, vẻ mặt kích động.
“Nhanh, đưa bảo đao mà Lão Lục dâng cho trẫm xem!”
Thị vệ tiền điện cũng không dám chậm trễ, vội vàng cung kính dâng bảo đao lên...
/231
|